Nam Thiền

Chương 59



Cửa sổ nghênh đón nắng sớm, ánh sáng chiếu vào.

Ghế trong nhà chật cứng, tay áo trắng của Tịnh Lâm để lộ ra một đoạn xương cổ tay, hiện lên vẻ thon gầy hữu lực.

Sở Luân cúi gằm xuống, gò má biến mất bên trong chiếc khăn tay nhiễm máu, đến cả thần sắc cũng trở nên u tối không rõ.

Ánh mắt hắn hướng về phía Nhạc Ngôn, thấy Bút Yêu có hơi nức nở đang nhìn mình, miệng đang muốn mở ra lại giống như lẫn thành một đoàn trong tuyết khó mà hòa tan, lời nói cũng trở nên vụng về, không cách nào ngụy biện.

"Quân thượng nói những điều này, ta thực sự không hiểu." Nhạc Ngôn nói nhỏ, "Lúc ta gặp Thận Chi, hắn chỉ là một người phàm.

Chuyện của phàm nhân, vốn là khó có thể nào suy xét, lẽ nào là cơ duyên xảo hợp mà trách tội Thận Chi? Nếu như hắn có năng lực bực này, thì đã không bị bệnh tật hành hạ."
"Điều duy nhất có thể trách tội hắn là Tả Thanh Trú bị mất mạng, bây giờ thế gian này đã không còn người nào có thể nói hai chữ trách tội với hắn được nữa." Thương Tễ nói, "Hiện nay bất quá là dò hỏi hắn một chút sự tình thôi, sao mà phải ấp a ấp úng như vậy."
"Nói dối chuyện không có thật, Thận Chi tất nhiên không thể trả lời được rồi!" Nhạc Ngôn bỗng nhiên giang tay, chống lại tầm mắt Tịnh Lâm, khóc ròng nói, "Các ngươi tại sao còn chưa đi!"
"Ở đây gió mát." Thương Tễ gác chân lên, thảnh thơi mà nói, "Hôm nay cho dù ngươi có khóc sụp lầu này, ta cũng sẽ không rời khỏi."
Nhạc Ngôn bị bộ dạng nhàn hạ của hắn làm cho tức đỏ mặt, vừa bực vừa giận, chỉ cố đứng thẳng người, không cho hai người kia nhìn nữa.

Đầu ngón tay Tịnh Lâm hơi ngừng lại, đột nhiên nói với Sở Luân: "Ngươi thấy nó dùng mọi cách che chở cho ngươi, ngươi lại mảy may không có tâm muốn bảo vệ nó sao?"
Tiếng ho của Sở Luân dần nặng nề hơn, nói: "Thần quân nếu như không từng bước ép sát như vậy, chúng ta cũng không cần phải khổ sở cầu xin."
"Nếu hôm nay như vậy đã xem là từng bước ép sát, vậy thì tương lai đau khổ phải chịu chính là mưa gầm gió dữ." Tịnh Lâm nói: "Mệnh trời há lại để nó tùy tay nhấc bút lên là có thể thay đổi sự tình? Nhạc Ngôn vì ngươi một mình soán mệnh, phân giới ty há có thể buông tha.

Hết thảy khổ sở đều do hai người các ngươi gánh vác, kẻ miệng lưỡi kia sẽ ngồi làm ngư ông đắc lợi.

Ngươi vì người khác mà làm áo cưới như vậy, có từng thương tiếc cho cây bút này đối với ngươi hết lòng hết dạ?"
Sở Luân nói: "Thần ma họa loạn, có quan hệ gì đến chúng ta đâu! Nếu muốn truy cứu, sao không bắt đầu trên Cửu Thiên trước đi!"
Hắn vừa dứt lời, liền thấy khóe môi Tịnh Lâm xuất hiện ý cười.


"Nếu như có thể truy cứu sạch sẽ từ trên Cửu Thiên." Tịnh Lâm trào phúng nói, "Hắn cần gì phải vòng vo đến chỗ ngươi làm gì."
Sở Luân trầm mặc hồi lâu, lại nhìn về phía Nhạc Ngôn, tâm tư bách chuyển, đã có ý tứ buông lỏng.

Hắn nói: "Người nói cho ta biết việc này..."
Tia nắng sớm bất chợt vặn vẹo, trong không trung nhẹ nhàng phát ra một tiếng Tranh rất nhỏ.

Vảy của Thương Tễ đột nhiên che kín hai tay, khứu giác hắn nhạy bén, từ trên ghế bật người dậy, nhào đến ôm lấy Tịnh Lâm lăn trên đất.

Tịnh Lâm rơi xuống đất cũng không vội vàng, một tay vẽ bùa vỗ mạnh hướng hai người Nhạc Ngôn, thanh quang lập tức tỏa ra bao trùm lấy hai người họ.

Nóc nhà rầm một tiếng sập xuống, trong nháy mắt gỗ nứt gói vỡ Thương Tễ lần thứ hai nghe được tiếng Tranh kia phút chốc phá gió vọt tới.

Tới chậm, lại tìm được ngay!
Nhạc Ngôn che lại hai tay đau đớn vì tiếng ngâm, đã không chịu nổi âm thanh xé rách khoảng không này.

Sở Luân che lại hai lỗ tai của nó, đã thấy Nhạc Ngôn đau đến nỗi bên trong tai chảy ra máu.

Nóc nhà đã bị phá, kình phong mãnh mẽ tràn vào từ chỗ hổng, Thương Tễ thấy rõ một mũi tên dài bằng băng mang theo hàn khí mãnh liệt ập tới thẳng vào mặt.

Hắn đột ngột vận chuyển linh khí, ý muốn tay không bắt tiễn.

Tịnh Lâm hô lên: "Không thể!"
Nhưng mũi tên dài đã đến trước mắt Thương Tễ, Thương Tễ trở tay nắm chặt lấy thân tiễn, trong tiếng nói của Tịnh Lâm thấy rõ thân mũi tên bị nứt ra rồi nổ tung.

Lưỡi băng đập vào mặt, sắc bén bức người.

Bên má Thương Tễ bị cắt ra một đường, bão tuyết theo sát tập kích phía sau, hàn băng từ ngón tay hắn nhanh chóng bám lên.

Cánh tay Thương Tễ trầm xuống, đã bị đông thành băng.

Sau một khắc hàn băng đột nhiên thu hồi, kéo Thương Tễ phá tan vách tường, rơi vào bên trong tuyết lớn!
Lúc này đương là giữa hè, vốn phải nóng bức khó chịu, nhưng trước mắt lại thấy toàn bộ kinh đô bao phủ trong tuyết trắng, thiên địa đóng băng.

Người đến là ai? Thương Tễ chưa từng giao thủ cùng với cao thủ bực này! Hắn ngẩng đầu nhìn lên, đã thấy giữa không trung có một nam nhân nhìn đặt biệt quen mắt.

"Sương Tuyết tiễn tịnh Phá Tranh Thương, thiên địa tam giới vô đào thoát." Tịnh Lâm khàn giọng, "Đến lại là hắn."
Người mặc áo bào trắng trong tuyết bị gió thổi nhẹ, mái tóc dài buông lỏng phía sau lưng hòa cùng với sương giá.

Trên mặt không che đậy, dải băng trắng vốn che hai mắt giờ đã quấn trên cổ tay, lộ ra một đôi mắt ưng ác liệt khiếp người, là Huy Ám từ biệt ở Tây Đồ.

"Ngày đông từ biệt, không nghĩ là có thể gặp lại ở đây.

Tiểu hữu dáng người đã trưởng thành, đoán là dọc đường món ăn đều rất kỳ diệu, ăn đến thật no." Huy Án khẽ mỉm cười, "Nếu đã thành tài, sao không tạp phúc một phương, lại muốn dây dưa với yêu ma, họa loạn nhân thế?"
Hai tay Thương Tễ bị đông cứng đến kiên cố, hắn không thoát hai tay ra được, đành phải cùng người đọ sức, nói: "Ba ngày không gặp kẻ sĩ, phải lau mắt mà nhìn.

Lần trước ta gặp là chưởng chức Tây Đồ, cùng với giờ khắc này vẫn là cùng một người?"
"Tất nhiên." Huy Án trong lúc nói chuyện khiến lòng người cảm thấy như gió xuân ấm áp, hắn nói: "Ta vâng mệnh trấn thủ Tây Đồ, chấp chưởng một phương không cần sát khí, mới đem cung này để lại Cửu Thiên Cảnh, giao cho Túy Sơn tăng cất giữ.

Nhưng gần đây trong Trung Độ việc vặt rất nhiều, nghe nói kinh đô có tà ma đưa tới thiên địa dị tượng, truy hồn ngục nhất thời không có người, cũng chỉ có thể để một kẻ tài hèn như ta đến xem thử.

Ta thấy tiểu hữu tu vi đã thành, nếu như muốn luận bàn, mong rằng thủ hạ lưu tình."
Thương Tễ giơ hai tay lên, nói: "Hiện nay ta tay không tấc sắt, mặc ngươi bắt bí.


Bất quá thứ cho ta lĩnh giáo một câu, tà ma loạn kinh, liên quan gì đến ta?"
"Vốn là không quan hệ." Huy Án thở dài, "Nhưng Ngô Anh kia sớm đã định ít ngày nữa sẽ tiếp quản một phương, mặc dù chưa sắc phong, cũng đã được vào Cửu thần thuyết.

Miệng ngươi nuốt linh hải, răng ép bổn tướng, phá nát hồn phách hắn ở trong bụng, cũng giống với giết thần, bắt ngươi không oan uổng."
"Thì ra là như vậy." Thương Tễ kéo hàn băng bước lên vài bước, nói: "Ta đã ở đây, tới bắt đi."
"Không vội." Con ngươi ưng của Huy Án dời tìm Tịnh Lâm, "Một vị khác..."
Đầu ngón tay Tịnh Lâm thu lực, thanh mang phát ra, cự phù xuất hiện, một dòng nước nóng tràn vào bao quanh Thương Tễ, linh hải của hắn tăng mạnh, hàn băng răng rắc một tiếng lập tức nứt ra.

Thương Tễ một bước mang theo kình phong, tuyết trắng theo đó xoay chuyển, giống như cánh hoa thổi đến che lại hai mắt của Huy Án, hắn trong lúc nhất thời không thấy rõ phía dưới.

Chuông gió treo dưới mái hiên trong kinh đô va chạm đinh đương, cơn gió mạnh tàn phá bừa bãi giữa đường phố, trong phút chốc biển hiệu tung bay, đèn lồng ngược gió, loạn thành một đống.

Giữa lúc hỗn loạn Huy Án bình tĩnh nói: "Ta phụng mệnh mà đến, sao có thể tay trắng trở về.

Tiểu hữu nếu như không chịu đi vào khuôn phép, ta cũng chỉ có thể cường đoạt."
Tiếng nói vừa dứt, trước mặt cuồng phong đại phá.

Thương Tễ lăng thân đến trước mặt Huy Án, quyền phong ập đến, chỉ thấy ống tay áo Huy Án giơ lên.

Huy Án giương tay chống đỡ, chỉ nghe thấy từng quyền giao phong trong tuyết lớn.

Quyền phong của Thương Tễ kiên cường mãnh liệt, thân pháp lại phiêu dật khó nắm bắt, hai kiểu bất đồng được trộn lẫn lại với nhau, biến thành chiêu thức đặc biệt khó chơi.

Huy Án thấy chiêu hủy chiêu ai đến cũng không cự tuyệt, bộ pháp của hắn tùy theo chiêu thức của Thương Tễ mà ứng biến, hai người giằng co dưới trời tuyết khó mà phân thắng bại.

Bất quá giây lát, Huy Án trở tay bắt được một tay Thương Tễ, hành thân như lưu thủy, xoay người đập vào vai Thương Tễ.

Bốn phía tuyết bay nhất thời như bị áp lực vô hình nặng nề chấn động mà tách ra, chỉ thấy Thương Tễ trì độn trong chớp mắt, cánh tay chuyển thành chưởng bổ xuống, đánh cho Huy Án phải lui một bước.

Một bước vừa lui, lập tức có kẽ hở!
So với trước đây không lâu, Thương Tễ đã được Tịnh Lâm luyện cho trầm ổn vững chắc, nôn nóng giống như lá rụng bị quét bay sạch sẽ, còn lại chính là không nhanh không chậm thận trọng từng bước.

Hắn mắt thấy Huy Án lộ sơ hở, nhưng cũng không truy đuổi tấn công trực diện, mà là dưới chân phòng bị, trước sau bảo trì khoảng cách không xa không gần với Huy Án.

Cái gọi là Sương Tuyết tiễn chính là chỉ tiễn của Huy Án có thể hóa băng, hình dáng theo gió mà biến, thời điểm truy người lên trời xuống đất đều sẽ không lui, khiến người không chỗ nào lẩn trốn mới bằng lòng thôi.

Nếu như tiễn của hắn lợi hại như vậy, bên kia không cho phép hắn bắn ra!
Thương Tễ tay vượn eo sói, chân dài thân kiện, một khi đến gần lại có vảy làm giáp, chịu đánh không đau, có thể nói là khó giải quyết nhất trong các loại khó giải quyết.

Hắn sớm nhớ tới thời điểm gặp nhau ở Tây Đồ, khi đánh vật lộn Huy Án rõ ràng rơi xuống hạ phong, có thể thấy người này tuyệt đối không am hiểu cận chiến, chỉ là dựa vào mắt ưng sắc bén mà nhận biết chiêu thức.

Quả nhiên đánh nhau một lúc lâu, liền có thể phát giác Huy Án lực đạo không đủ, có ý lui thân.

Nhưng là Thương Tễ đọ sức chiếm ưu thế, há có thể dễ dàng tha cho hắn đi.

Chiêu thức gió thu quét lá này mặc dù quyền cước hỗn tạp, nhưng không cách nào lừa gạt được đôi mắt này của ta." Huy Án đùng đùng tiếp nhận quyền của Thương Tễ, miệng nói, "Sư phụ của tiểu hữu cũng xuất thân là môn hạ của Cửu Thiên môn, không biết là vị Thần quân nào?"
Thương Tễ nói: "Các ngươi xưa nay đều thích đoán già đoán non, thử đoán xem nào."
Dưới chân hai người thanh phù đã thành, tiếng chuông rung động bên tai Huy Án, hắn không biết là nhớ lại cái gì, liền rút lui hướng xuống phía dưới, ép thẳng tới chỗ Tịnh Lâm.

Tiếng chuông đồng kia như sóng dờn chập trùng, Tịnh Lâm bấm ngón tay đoạn phong.

Thanh phù dưới chân như mặt nước sóng gợn lăn tăn, tại lúc Huy Án đến gần đột nhiên ào lên nghênh đón.


Huy Án chỉ cảm thấy chính mình như bị vây hãm trong ngàn vạn sức lực kéo vào bên trong, mọi cự động đều trở thành chậm chạp dị thường.

Hắn mắt thấy Thương Tễ cùng Tịnh Lâm thoát khỏi thanh phù, mạnh mẽ vặn người kéo cung, một cây cung to bằng nửa người hiện ra, dây cung ba một tiếng chấn động, tên dài đã vèo một cái ác liệt mà bắn ra."
Cỗ hàn khí kia quay đầu trở lại, mặt đất kinh đô có thể dùng mắt thường thấy được tốc độ điên cuồng đông thành băng, trong nháy mắt mũi tên đã kéo dài tới dưới chân.

Hai tai Nhạc Ngôn rơi vào tình trạng ù tai trong thời gian ngắn, nó nâng người Sở Luân dậy, không kịp bấm quyết, trước tiên hóa thân thành bút, lấy cán chống lạnh, như một cây định hải thần châm che chắn trước người Sở Luân.

Tay chân Sở Luân đã trở nên lạnh lẽo cứng ngắc, ngực lại nóng như hỏa lò, nóng đến mức thần trí cũng mơ hồ.

Tịnh Lâm thấy mũi tên sắp bắn tới, vẫy tay phù văn lập tức xuất hiện trước mắt.

Ánh sáng màu xanh mờ đi, ánh vàng dâng mạnh, Phạn văn đan xen trong đó, một tiểu phù vút lên cũng lẫn vào trong, trong không trung phút chốc hóa thành một thanh cự kiếm, mạnh mẽ ngăn trở trước người.

Mũi tên đụng vào kiếm, chỉ nghe ầm một tiếng kinh thiên động địa, hai bên cùng nhau vỡ thành từng mảnh nhỏ tan vào trong gió tuyết, hóa thành lưỡi băng cùng thanh mang lấp lánh.

Thương Tễ kéo người rút lui, không muốn để Huy Án nhìn ra được càng nhiều.

Lúc hắn kẹp lấy Tịnh Lâm còn nói: "Chiêu này như thế nào sao chưa từng nghe thấy ngươi nhắc đến!"
Tịnh Lâm khiêm tốn nói: "Trò vặt."
Hai người ẩn thân trong tuyết bay, đang muốn trốn đi.

Nào ngờ Huy Án sau va chạm vừa rồi không thấy động tĩnh, măt sưng trước sau đều đặt trên lưng Tịnh Lâm, thấy hai người vừa xoay người, mũi tên thứ hai đã lập tức bắn ra.

Sương tuyết tiễn phá gió mà đến, đường đi của Thương Tễ quanh co rối rắm cũng không cắt đuôi được nó.

Thương Tễ đạp lên lá cờ treo trên phố xá, cán cờ nghiêng đổ chặt đứt đường đi của mũi tên, ai biết mũi tên này như có mắt, tránh đi cán cờ rơi xuống, lập tức chuyển hướng nhằm phía Tịnh Lâm.

Mắt thấy cánh tay Thương Tễ hóa thành móng vuốt, muốn bắt nó thêm một lần! Bên trong kinh đô đột nhiên vang lên một tiếng hừ lạnh, một cái đuôi nhung trắng như ngọc đột ngột hiện ra, chóp đuôi vòng quanh, lôi sương tuyết tiễn quẳng đi xa, đứt đoạn trên không trung.

Hỉ Ngôn đi khập khiễng che dù cho bà chủ, trên mặt tuyết mỏng manh bước từng bước khéo léo ấn ra dấu hoa mai.

Hoa Thường quần áo đẹp đẽ quý giá, khoanh tay đứng ở đầu đường, mũi giày thêu không dính tuyết, phía sau là chín đuôi lay động.

Nàng hất nhẹ ánh mắt, nói với Huy Án: "Sao Túy Sơn tăng không đến, cố tình lại kêu ngươi?"
Huy Án nhắm mắt lại liếc mắt một cái, thấy rõ Hoa Thường trong mắt hắn chỉ mà cửu vĩ bạch hồ.

Đại cung trong tay hắn như băng tan rã, khẽ kéo dải băng buộc lên mắt, cười nói: "Sợ hắn kinh động đến ngài, cũng chỉ có thể kêu ta đến."
Hoa Thường thấy bốn người kia đều đã biến mất, liền dịu dàng nói: "Ta tới không khéo, đã quấy rầy ngươi làm việc.

Tội này không biết nên xử trí thế nào?"
Huy Án lại chuyển mắt về phương hướng Tịnh Lâm biến mất, ý vị thâm trường nói: "Nếu nói là quấy nhiễu, không bằng nói là vừa vặn." Hắn vừa thở dài vừa phủi tay áo, nói: "Chỉ tiếc bây giờ không còn quân thượng của Phá Tranh Thương, sương tuyết tiễn của ta đây không có đất dụng võ, ngay cả con cá mà cũng không bắt được.".


Bình Luận (0)
Comment