Nam Thiền

Chương 66



Thân thể Đào Trí bị nhốt bên trong xích phật văn, hắc vụ đột nhiên tan biến thành nước, thấm vào bên trong cánh tay Thương Tễ.

Cánh tay Thương Tễ như bị đổ đồng thiết vào, thấy vô số khuôn mặt của Đào Trí vờn quanh bao phủ tới.

Lúc này Tịnh Lâm vượt qua A Ất, xích vàng theo sát nhanh chóng trói chặt lại, khiến cho khuôn mặt đang lan tràn của Đào Trí lập tức quay trở lại, một lần nữa biến thành hình người.

Vảy của Thương Tễ từng trận hàn ý, tay hắn đang bóp khuôn mặt của Đào Trí đột nhiên biến đổi, cánh tay áo mở rộng khẽ vẫy, một luồn tanh tưởi từ trong tay áo Đào Trí lao ra, là trăm loại yêu quái bị gã nuốt vào trong bụng.

Thương Tễ một phen vững vàng nắm lấy xích vàng, lắc mạnh một cái.

Đào Trí lập tức bị chấn động toàn thân, chỉ một cái chớp mắt sau liền bị cường lực lật đổ, vô số yêu quái như ngược dòng nước, trong nháy mắt liền bị nghiền nát trong không trung.

Thương Tễ thừa thắng xông lên, cánh tay nâng lên ngàn vạn sóng linh ngập trời, gió rít gào quét qua cung điện mới xây.

Đào Trí trốn không được, chỉ có thể dưới trói buộc của xích vàng miễn cưỡng chịu đựng lần này.

Gã sợ Thương Tễ là bởi vì Thương Tễ rất giống Thương đế, long khẩu nuốt tứ hải, khí nạp bách xuyên, so với hắn càng có khả năng nuốt vạn người.

bây giờ ngực gã nhận một đòn nghiêm trọng, lại phát hiện Thương Tễ tựa hồ không khủng bố như trong tưởng tượng của gã lắm.

Đào Trí mặt trắng môi hồng, gã ngược lại cười rộ lên: "Đến hay lắm! Nếu không có trận giao thủ ngày hôm nay, ta lại còn tưởng rằng ngươi có khả năng hóa long cắn nuốt vạn vật, không nghĩ chỉ là một kẻ mạo danh thế thân!"
Thương Tễ chặt đứt đường lui của Đào Trí, nói: "Hóa long chỉ là nguyện vọng của các ngươi mà thôi, ta lại chỉ yêu thích làm con cá!"
"Tốt!" Đào Trí nói, "Ta là dao thớt, ngươi là thịt cá, chẳng phải tuyệt vời sao!"
Vừa dứt lời hai người đồng thời nhảy lên, Đào Trí thân như lưu phong, khi giao thủ cùng Thương Tễ nếu không đỡ được thì sẽ hóa phong né tránh.

Thương Tễ tuy rằng chưa từng bị thương, nhưng cũng không đả thương được Đào Trí.


Ngay lúc đang ác chiến, lại chợt thấy phong ba bùng lên trong đêm tối, tiếng chuông đồng kêu lên không ngừng.

Tiếng chuông đồng xuất hiện, Tịnh Lâm liền cảm thấy linh hải đột nhiên tràn ra vô số linh khí, Yết Tuyền theo sát hiện lên chỗ trống trên ngực.

Bên eo y là vỏ kiếm tụ linh mà ra, ngón cái Tịnh Lâm chạm tới lưỡi kiếm, thấy Yết Tuyền tuy rằng loang lổ rỉ sét, cũng đã hiện ra hình dáng thực.

Lỗ tai Đào Trí hơi động, phút chốc hóa thành hắc vụ va vào xích vàng.

A Ất sắp khó mà chống đỡ được, hô lên: "Gã muốn nổi giận rồi!"
Mây đen đầy trời, sấm vang chớp giật.

bụi đất bay mù mịt, côn trùng mùa hạ nhảy nhót.

Cánh tay Thương Tễ bắt lấy hắc vụ, lại tựa hồ như bị cái gì chết trụ, hắn mạnh mẽ đẩy ra, thấy rõ Đào Trí nhếch mép cười.

"Ngươi chỉ muốn làm con cá, ngươi sao có thể chỉ làm cá? Tịnh Lâm ý đồ khó lường, ngươi không biết, y năm đó chính là làm hại..." Hắc vụ đột nhiên tăng vọt úp vào mặt, bao lấy Thương Tễ.

Đào Trí ở bên tai Thương Tễ nhỏ giọng nói, "Y chính là đã hại ngươi!"
Kiếm quang lóe lên, Tịnh Lâm lao vào trong sương mù, bắt được gáy của Thương Tễ, đánh vào trên lưng hắn.

"Tà ma loạn tâm." Kiếm của Tịnh Lâm cắm chặt xuống dưới chân, ánh sáng xanh từ lòng bàn chân đuổi theo tối tăm mà bùng sáng lên.

Y và Thương Tễ lưng dán lưng, ngữ khí trầm ổn nói, "Đừng tin lời của gã."
Tiếng cười của Đào Trí vang lên xung quanh, gãlúc thì biến thành dáng dấp của Tịnh Lâm, lúc lại biến thành dáng dấp của chính mình, âm thanh giống như của trăm người, thời khắc đều không giống nhau.

"Ngươi nghe." Đào Trí nói với Thương Tễ, "Y hoang mang sợ sệt, ngươi sao có thể tin tưởng y? Y có thể đối với ngươi nhu tình chân thành...nhưng thời điểm y muốn dùng người đều là như thế, y bắt bí ngươi, y khống chế ngươi, ngươi làm sao còn muốn tin y!"
Cánh tay Thương Tễ bị xé ra miệng vết thương đầy máu, hắn không để ý lắm, cũng không thèm lau đi, chỉ nói: "Ta nếu như không tin y, chẳng lẽ là đi tin ngươi?"
"Ngươi ta đều là yêu vật." Đào Trí hạ xuống đất, lúc nhìn đến là gương mặt của Tịnh Lâm, gã nói, "Ngươi và ta mới là đồng đạo."
"Ngươi và ta bất đồng." Thương Tễ nói.

Đào Trí ảm đạm mà nhíu mày, khẽ nói: "Nơi nào bất đồng? ngươi ăn kẻ khác để nâng cao tu vi, ta cũng ăn kẻ khác để nâng cao tu vi.

Chỉ là ngươi đã bị Tịnh Lâm xúi bẩy lâu nay, không còn nhớ được chính mình là ai?"
Thương Tễ nhận ra Tịnh Lâm sau lưng đã không còn tiếng động, liền rõ ràng hai người bọn họ ở trong sương mù của tà ma rơi vào hỗn độn, bị ngăn cản tai mắt.

"Nói vậy thì, ngươi biết ta là ai?"
"Ta không chỉ biết ngươi là ai." Đào Trí đột nhiên nở nụ cười, "Ta còn biết rất nhiều."
"Vậy thì nói nghe một chút."
"Nói không bằng xem." Tiếng Đào Trí như ở xa ngàn dặm, mơ hồ nói, "Ngươi tự mà xem đi."
Miệng vết thương trên cánh tay Thương Tễ đã bị nhiễm đen, hắn ngẩng đầu thấy chung quanh đã bị hắc vụ bao phủ, mây khói cuồn cuộn không nhìn rõ thiên địa, đang muốn gọi người, lại thấy trên đỉnh đầu có một bóng người hạ xuống, chính là Tịnh Lâm.

Áo bào trắng của Tịnh Lâm đón gió, bước từng bước chậm rãi dưới cơn mưa phùn.

Y đến dưới bậc thềm, từ cánh cửa sổ mở rộng ra, y thấy chư vị huynh đệ thần sắc khác nhau, đều lạnh lùng nhìn chăm chú vào y.

Bả vai y đã bị mưa thấm ướt, mấy sợi tóc rũ xuống, theo gió mà phiêu.

Quân phụ ngồi ở giữa trầm mặc không lên tiếng, Tịnh Lâm liền tự mình quỳ dưới bậc.

Đầu gối đập xuống phiến đá xanh, đem toàn bộ phần lưng cùng cổ đều bộc lộ trong cơn mưa.

Trời giống như cũng cảm nhận được bầu không khí nghiêm nghị, lại đem nước mưa đổ xuống càng nhiều, từ mưa phùn đến dần nặng hạt, khiến áo bào Tịnh Lâm dần ẩm ướt.

"Ngươi bây giờ hành sự như sấm vang chớp giật, đã không cần người khác phải chỉ điểm.


Lâm Tùng Quân uy danh hiển hách, tương lai cũng không cần đến huynh đệ cùng sư môn này nữa rồi." Quân phụ nhấp ngụm trà, đẩy bọt, không nhanh không chậm nói, "Trong thiên địa này ai cũng không quản được ngươi."
Tịnh Lâm cúi xuống nhìn mặt đất, tóc từ bả vai trượt xuống dưới.

"Phụ thân khai ân, y mặc dù lần này đã phạm phải sai lầm lớn, nhưng nhất định là có nỗi khổ tâm trong lòng! Hiện nay khắp nơi đều trong ngóng đến Cửu Thiên môn, nhất cử nhất động của huynh đệ trong môn phái đều chịu sự chú ý.

Y mặc dù thủ đoạn có chút tàn nhẫn, cũng là vì suy nghĩ cho Cửu Thiên môn.

Chỉ là phụ thân ân sâu như biển, y không nên tiền trảm hậu tấu, tự chủ trương!" Lê Vanh quay người quỳ xuống đất, chống tay cầu xin, "Tịnh Lâm! Còn không mau nhận sai!"
Viền môi Tịnh Lâm khẽ nhếch, hai bên má y chảy xuống nước mưa, lại một mực không nói một lời.

Trong thiên địa mưa như trút nước, cả người Tịnh Lâm ướt đẫm, Yết Tuyền kiếm dán phía sau lưng, vỏ kiếm được nước mưa rửa sạch, càng lộ ra hàn ý sắc bén.

Dưới mái hiên một giọng nói lạnh lùng cất lên: "Tự chủ trương? y há lại tự chủ trương, y căn bản có mưu đồ khác! Đào đệ dù sao cũng là nhi tử của phụ thân, mọi việc của Cửu Thiên môn đều do phụ thân thánh minh quyết đoán, mấy trăm năm nay không ai dám vượt quá giới hạn! Y bây giờ to gan tự chủ trương giết Đào đệ, sau này liền có thể tự chủ trương giết ta và những người khác! Một người huynh đệ, nói không cần liền không cần, để người khác nhìn thấy, ta thấy Cửu Thiên môn giờ đây Tịnh Lâm nói mới tính!"
"Đừng có nói bậy!" Lê Vanh quát bảo ngưng lại, "Tịnh Lâm mặc dù làm việc có lỗi, cũng kiên quyết không có ý khác! Phụ thân giáo dưỡng những năm này, hiểu rõ nhất y bất quá!"
"Ta nói bậy?" người dưới mái hiên hừ lạnh, phất tay áo bước nhanh xuống bậc thềm, đứng trước người Tịnh Lâm, nghiến răng nói, "Tự ngươi nói đi! Ngươi giết Đào đệ như thế nào? Có phải là một kiếm xuyên tim, đến một câu nói cũng không lưu cho gã! Nếu như trong lòng ngươi không có quỷ, sao phải gấp gáp giết chết gã làm gì? Đem gã mang về môn phái giao cho phụ thân xử trí, phụ thân chẳng lẽ còn không thể phân biệt trắng đen nhẹ nhàng tha thứ chogã!"
"Ngươi hỏi liên tiếp cứ như pháo nổ vậy, y cũng không biết nên đáp câu nào trước." Vân Sinh ôn thanh nói, "Tịnh Lâm, sao không đem Đào đệ áp giải trở về? Bắc địa kia nhiều người nhiều miệng, trước mắt lại là thời điểm chân chính giao thiệp cùng với Thương đế, vạn sự cần phải cẩn tắc vô ưu."
Đôi môi Tịnh Lâm trắng bệch, y giơ tay gỡ đoản kiếm bên hông xuống, đặt ngang trên đất, nói: "Phụ thân."
Tiếng mưa rơi ầm ĩ, y ngẩng đầu mắt lạnh nhìn chằm chằm thượng tọa.

"Đào Trí mang theo đoản kiếm này, phụng mệnh trấn bắc.

Kiếm này chính là trước lúc gã đi, Lan Hải dùng hết sức lực đúc nên.

Ta mang nó về, chỉ mong có thể đặt trước mộ phần của Lan Hải.

Đào Trí ở phương bắc giết người như ngóe, ta giết gã —— ta không nên giết gã sao?"
Y vừa nói lời này, trong sân viện vắng lặng lạnh lẽo.

sấm sét nổ vang, làm cho quân phụ ngồi trên ghế thần sắc không rõ.

"Ngươi sao có thể lạnh lùng như vậy!" Người trước mặt Tịnh Lâm lui vài bước, "Đào đệ mặc dù làm chuyện sai lầm, nhưng dù sao cũng là huynh đệ, mấy trăm năm tình nghĩa! Ngươi nói giết liền giết, đến mắt cũng không thèm chớp..."
Tịnh Lâm lạnh lùng dời ánh mắt đi, y đột nhiên đứng lên, giống như từ trong cơn mưa dâng lên lưng núi sừng sững.

"Đào Trí cưỡng gian nữ nhân rồi giết chết, cướp đoạt người vô tội, phàm là nêu ý kiến khuyên nhủ, muốn bẩm báo lên trên đều bị táng thân dưới thanh kiếm này.

Ta giết gã, xin hỏi sai ở đâu? Hôm nay gã làm trái thiên đạo, xem mạng người như rơm rác, làm loạn một phương, chết không hết tội.

Tương lai nếu còn huynh đệ nào sa vào con đường này, bất luận thân sơ, Tịnh Lâm ta đều sẽ rút kiếm đối mặt, tuyệt không nhân nhượng."
Đầy viện nghe tiếng sợ hãi, không ngờ y thật sự không nhớ mảy may tình nghĩa huynh đệ, lời đại nghịch bất dạo cỡ này cũng có thể nói ra.

Lê Vanh trong lòng biết không tốt, quả nhiên khuôn mặt quân phụ tái nhợt, vỗ bàn đứng dậy.

"Vậy ta." Quân phụ từng câu từng chữ nói, "Ngươi cũng sẽ giết sao?!"
Tịnh Lâm cách màn mưa mà nhìn, y tựa hồ là như vậy, luôn ở nơi mà người khác xa không thể với tới, đi ngược lại với vạn người.

Y rõ ràng lời ấy không nên nói tiếp, nhưng trong lòng đột nhiên trở nên mù mịt.

Y không hiểu rất nhiều chuyện, cũng bị rất nhiều người không hiểu.

"Phụ thân!" Lê Vanh dập đầu xuống đất, "Một đứa con bất hiếu bất chấp vương pháp cùng với phụ thân sao có thể đánh đồng với nhau được! Tịnh Lâm giết Đào đệ là chuyện tất yếu, là có đạo lý! Đào đệ ở phương bắc mang trọng trách trấn an Thương đế, gã lại uổng công dạy bảo, sa vào dâm nhạc! Tịnh Lâm đến phương bắc dẹp loạn, thấy vạn dặm thành trấn hoang phế, Đào đệ đi qua chỗ nào vạn dân khổ không thể tả, hành vi cỡ này nếu làm như không thấy, người khác sẽ nhìn Cửu Thiên môn chúng ta như thế nào?"
"Phụ thân có thiết lập phân giới quản chế ở phương bắc, Đào đệ nếu thật sự làm ác, chúng ta sao lại không biết gì cả! Ta sợ là có người bí mật liên lạc cùng với Thương đế, có ý giành bắc địa!"
"Tịnh Lâm cùng Thương đế vốn là không quen biết." Lê Vanh nói, "Lời này của tam đệ quá mức gượng ép, không đủ xác thực."
"Rốt cuộc là không quen biết hay là giả bộ không quen biết trong lòng y rõ ràng nhất." Ánh mắt tam đệ ác độc, "Lần trước ngươi chưa từng nói muốn hợp sức, y vừa xuất hiện, bất quá nửa tháng, Thương đế liền đổi ý, có ý định lôi kéo chúng ta trợ lực.

Hắn thay đổi nhanh chóng như vậy, còn không phải là có người lén lút ra sức?"

"Đào đệ ở phía bắc, là láng giềng của Thương đế, nếu như thật sự có cái gì, cũng không tới phiên Tịnh Lâm!" Lê Vanh nói, "Đào đệ tàn sát thành trấn, đây tuyệt đối không phải là do Cửu Thiên môn dưỡng ra!"
Thương Tễ đang quan sát khuôn mặt nhìn nghiêng của Tịnh Lâm, lại nghe thấy tiếng Đào Trí bên tai nói: "Ngươi nhìn có hiểu không? Chính là bắt đầu từ lúc này, huynh đệ hai người bọn họ đã liên thủ để hại ngươi!"
Thương Tễ nói: "Mắc mớ gì đến ta?"
"Ngươi bị lời hoa ngôn xảo ngữ của Tịnh Lâm che đậy, tâm cho rằng y đương thật nguyện suy nghĩ cho ngươi, mới buông xuống đề phòng với Lê Vanh.

Nực cười là hai người bọn họ căn bản chưa từng thành khẩn đối đãi với ngươi, nếu không phải do Tịnh Lâm mê hoặc, ngươi làm sao lại phải chịu đau khổ!" Đào Trí vừa nói vừa hóa ra thân hình thiếu niên, gã cũng nhìn chằm chằm cảnh trước mặt, sâu xa nói: "Tịnh Lâm giết ta để bịt miệng, Lê Vanh độc ác nhất, bởi vì ta không thể mở miệng liền giội nước bẩn lên người ta! Thời điểm ta ở bắc địa, mặc dù có dao du với những kẻ không đàng hoàng, nhưng cũng chưa từng làm chuyện tàn sát gì!"
"Cảnh tượng nhìn thấy đều là hư ảo." Thương Tễ nói, "Ta không tin ngươi."
Đào Trí ngửa đầu cười to, tiếng cười của gã khô khốc như gỗ mục, nói: "Được, ngươi không tin.

Ngươi chỉ cần nhớ kỹ cảnh tượng này, nhớ kỹ lần này, đợi sau này khi ngươi hóa long nhớ lại, liền rõ ràng giờ này ngày này, lời của ai mới là thật lòng."
"Hóa long." Thương Tễ thổi nhẹ một hơi, Tịnh Lâm ở trong cảnh tượng kia tựa như bị gió thổi qua, kinh ngạc mà nhìn sang.

Thương Tễ nghiền ngẫm vẻ mặt của thiếu niên này, miệng nói: "Ta gần đây thường nghe cái từ này, làm sao người người đều nói ta muốn hóa long? Đáng tiếc ta bây giờ cảm thấy làm cá càng vui sướng hơn.

Hóa long làm gì? Mấy trăm năm trước đã có người làm rồi, ta xưa nay không muốn khuất phục dưới kẻ khác, huống chi là so đo với một kẻ đã chết."
Đào Trí nghe vậy cười lạnh, gã lắc lư trong cơn mưa phùn nói: "Ngươi chắc chắc thành long, thấy ngươi và y đều cùng một đạp, ta liền nhìn thấy một tia thiên cơ.

Chúng ta đều phải trong cái vòng nhân quả, ai cũng trốn không thoát! Ngày đó hai người bọn họ vu tội cho ta, ta chắc chắn sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy."
"Lời chưa nói xong, đã muốn đi?" Đầu ngón tay Thương Tễ hóa thành móng vuốt, dưới ánh mắt của Đào Trí đem cánh tay bị nhiễm đen tự mình khoét thịt ra, trong con ngươi tà tứ, "Lưu lại phần máu thịt này để cho ta hồi tưởng?"
Đào Trí thấy hắn mày cũng không nhíu lấy một cái liền khoét máu thịt của mình ra, mặc cho máu me đầm đìa vẫn cứ nói nói cười cười, không kiêng kỵ gì hóa thành sương mù, đánh tới.

"Tưởng là có trò gì mới hơn, hóa ra vẫn vậy, thật khiến người phiền chán."
Vẩy và móng của Thương Tễ phá tan sương mù, tiếng xé rách đến là kinh sợ, hắc vụ giống như bách xuyên quy hải bị hắn nuốt vào bụng dưới.

Bản thể của Đào Trí hóa thành cơ thể của Sanh Nhạc, cũng không sợ bị hắn xé rách, chỉ là một thân tu vi này đều là do Đào Trí thoát chết lén trộm được, nếu như mất đi, chỉ sợ muốn tìm về liền khó như lên trời.

Đào Trí lúc này lập tức hiện ra bộ dạng tà ma hung ác, mồm miệng cắn xé nuốt xuống máu thịt Thương Tễ vừa với khoét ra, sau đó lao người tới, muốn sống chết một phen với Thương Tễ!
Bổn tướng là cá chép gấm của Thương Tễ bị cắn mất một miếng thịt, chỉ thấy tiếng hắc vụ nhấm nuốt vùng tiếng va chạm với vảy cá hỗn tạp cùng một chỗ, dần dần không thấy rõ Thương Tễ ở nơi nào.

Chuông đồng vù vù chấn động, dưới chân vạn trượng thanh mang đột nhiên sáng lên, chiếu lên hắc vụ đang vặn vẹo.

Thiên lôi cuồn cuộn trong trời đất, dưới cơn mưa rào Yết Tuyền mang sát khí ra khỏi vỏ.

Nghe được tiếng mũi kiếm xé gió cắt ngang màn đêm, Đào Trí đột nhiên thu thân, cười to với Thương Tễ.

"Ngươi xem!" Đào Trí tóc tai bù xù, trong tiếng gió kiếm của Tịnh Lâm rít lên, "Y muốn giết người, ngay đến cả ngươi cũng không thèm để ý, thật là tàn nhẫn!"
Thương Tễ chặt đứt một tay của gã, thời điểm ngoái đầu lại nhìn kiếm quang đã đến trước mặt.

Phần lưng của hắn trầm xuống, ngay sau đó cuồng phong tàn sát bừa bãi, toàn bộ quần áo sau lưng bị kiếm phong tập kích xé tan thành mảnh nhỏ, mũi kiếm đã chém vào da thịt.

Thương Tễ không đề phòng, đột nhiên phần lưng đau nhói, linh hải thoáng chốc nghịch hướng, hắn lập tức ho ra máu.

Đào Trí thừa cơ lấy lại sức, há mồn cắn xé cánh tay đầy máu của Thương Tễ!
"Y đã hại ngươi một lần." Đào Trí cười hì hì, "Y lại muốn hại ngươi một lần nữa.".


Bình Luận (0)
Comment