CHƯƠNG 27
Thật lớn tiếng đập cửa vang lên vào sáng sớm có vẻ đặc biệt chói tai, Đoàn Thăng đột nhiên mở to mắt, tiếng đập cửa này thực hiển nhiên là nhằm vào hắn mà tới.
” Đến đây…” Nghiêng người, toàn thân nặng nề đau nhức. Hắn thong thả đi tới, mở cửa ra. Quả là mệt mỏi, kia dương quang sáng sớm, hoàn toàn huỷ diệt thị lực trong nháy mắt.
” Ngươi sao lại thành ra như vậy a?” Thanh âm rất quen thuộc, gần đây Đoàn Thăng cứ phải nghe giọng người này léo nhéo bên tai.” Ngươi vào thời điểm nào mới đi ngủ?”
Thân mình lập tức bị nhấc bổng lên, cả người bị Trữ Ngự Diệp ôm lấy. Hắn không có khí lực giãy giụa, cứ như vậy nằm ở trong ngực Trữ Ngự Diệp. Theo vào phía sau, Du Hương cơ hồ bị doạ cho suýt ngất, trên tay đang cầm vật gì đó thiếu chút nữa buông rơi trên mặt đất.
Này… Đây là Đoàn Thăng mà nàng quen biết từ thuở nhỏ sao?
Ảo giác…Đúng! Nhất định chỉ là ảo giác thôi…
” Ngươi rốt cuộc có hiểu thế nào là nghỉ ngơi hay không a? Cứ kéo dài như vậy, chuyện của thiếu gia chẳng những không có giải quyết, ngược lại chính ngươi đã suy sụp trước rồi…” Trữ Ngự Diệp rầm rầm tiếng niệm kinh, Du Hương kinh giác trước sự quan tâm của người này đối với Đoàn Thăng.
Hai người kia… rốt cuộc là…
” Ta mệt mỏi quá… vừa mới ngủ. Ngươi có sự tình gì liền nói ngắn gọn thôi…”
Khi Trữ Ngự Diệp nhẹ nhàng đem chính mình đặt xuống giường, bình thường luôn luôn dậy sớm, Đoàn Thăng lần này lại ôm lấy chăn, hắn cảm thấy quá đỗi mệt mỏi.
” Ngươi vừa mới ngủ???” Mắt thấy Trữ Ngự Diệp lại muốn bắt đầu phát biểu thao thao bất tuyệt, Du Hương chạy nhanh ngăn lại.
” Mạc Ngôn không ở trúc ốc.” Du Hương đi phía trước, theo sau là mấy tỳ nữ, phải thật nhanh trước khi phu nhân rời giường, giúp hắn hảo hảo hoá trang. Hơn nữa nàng hôm nay còn tỉ mỉ thay hắn chọn lựa riêng vài món xiêm y, phải gọi hắn thử xem… Không nghĩ tới cư nhiên không thấy bóng dáng hắn trong phòng, hỏi Quế Nhi cũng không biết.
Đoàn Thăng thản nhiên.” Còn không đơn giản? Ở trong phòng thiếu gia.” Người sáng suốt đều nhìn ra được, thái độ thiếu gia như thế…
Tuy rằng là nam nhân, nhưng mà thiếu gia là thật sự yêu thương.
” Trong phòng thiếu gia?” Không thể nào?
Nhìn bộ dáng Du Hương bán tín bán nghi, Đoàn Thăng nói thầm một tiếng.” Chính mình đi xem không phải hiểu được ?”
” Chuẩn bị cho tốt lại đến bảo ta.”
Cuối cùng thuận lợi thay Mạc Ngôn tô xong môi son, Du Hương âm thầm đổ một phen mồ hôi lạnh.
Nguyên lai… hắn thật sự ở trong phòng thiếu gia a… thật sự là ngạc nhiên.
Thiếu gia đổi tính rồi sao?
” Ân… Cái này rất thích hợp với ngươi.” Du Hương chỉnh sửa hảo xiêm y trên người Mạc Ngôn, đắc chí vì sự khéo chọn của mình.
” A… Cám ơn…” Mơ mơ màng màng bị kêu thức dậy, hắn còn đang suy nghĩ đến sự bối rối khi vừa mới rời giường. Hắn đã kích động vơ lấy một bộ áo phục, vội vội vàng vàng đi ra mở cửa.
Tuy rằng đã tận lực dọn dẹp thật nhanh, nhưng trong phòng là một sự hỗn độn không tầm thường, dù có nguỵ biện lý do gì cũng không sao che giấu được.
Hắn đỏ bừng mặt, tận lực không nhìn tới Đoàn Thần Phi hãy còn loả thân nằm ở trên giường. Như vậy sáng sớm, thật đúng là…
” Chờ một chút phải đi thượng trà cho phu nhân, biết không?” Tiếng nói Du Hương ôn nhu mềm nhẹ vang lên, Mạc Ngôn gật gật đầu.
Nghĩ đến phu nhân… Mạc Ngôn liền cảm thấy thật đáng sợ.
Thật sự phải đi thượng trà cho nàng sao……?
” Kia…vậy ta đi đây.” Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng Mạc Ngôn vẫn chậm rãi bước ra cửa.
” A a a… từ từ, ta nghĩ tới rồi. Ngươi thân là Thiếu phu nhân, hẳn là phải có một thị tì bên người…” Du Hương đã cùng Đoàn Thăng thương lượng qua, chọn một hạ nữ khôn khéo giỏi giang hầu hạ Mạc Ngôn. Cho dù là trường hợp nào, giả vờ giả vịt, cũng phải hữu mô hữu dạng.
Du Hương vẫy tay.” Yến Hinh… Đây là tân chủ nhân của ngươi.”