Nam Thiếp

Chương 47

Mạc Ngôn nghe thấy mà không khỏi ngốc lăng.

” Ai… thân mình hắn rất hư, có thể giữ được tính mạng cũng đã là vạn hạnh. Nhưng còn đôi mắt thì… Hắn thể chất đặc biệt, hơn nữa lại luôn ngày đêm làm lụng vất vả, một chút tiểu phong hàn cũng có thể lấy mạng của hắn, nghiêm trọng hơn là vai trái hắn bị thương, lại không được chữa trị đúng cách. Vốn là dùng mắt quá độ, hiện tại cả khí đều vọt tới đầu, ta xem đôi mắt là rất khó bảo vệ…” Quý thần y nói xong, còn tăng thêm ngữ khí bằng cách thở dài một hơi.

” Lần trước đã nói qua, hắn nhất định phải hảo hảo chú ý thân thể, không nghĩ tới lại phát sinh loại sự tình này…” Quý thần y lắc đầu, cá tính Đoàn Thăng, hắn cũng không phải không biết, rất có trách nhiệm. Trách nhiệm đến nỗi không hề bận tâm đến sức khoẻ của mình.

” Không thể nào… Quý bá… Ngài nhất định có biện pháp cứu Đoàn tổng quản… đúng không?” Mạc Ngôn cảm thấy vô cùng khổ sở, nếu không phải chính mình vô dụng thì…

Hiện tại nói không chừng sẽ không phát sinh chuyện như vậy!

” Ta sẽ nghĩ cách…” Quý thần y trấn an xoa xoa tóc Mạc Ngôn, đến một bên dược quỹ, bắt đầu nghiên cứu tìm ra phương thuốc.

Đoàn Thăng trên giường dường như rất khó chịu nhíu chặt mày, Trữ Ngự Diệp nhìn thấy mà tim cứ đau nhoi nhói.

Ta… rốt cuộc đã làm cái gì thế này?

” Đều là lỗi của ta… đều là do ta…” Trữ Ngự Diệp thì thào tự nói.” Nếu ta không hồ đồ nói với hắn như vậy… Nếu ta không lấy đao đâm bị thương hắn… hắn hôm nay cũng sẽ không như vậy.” Trữ Ngự Diệp ước gì hiện tại người nằm ở trên giường chính là mình, không phải Đoàn Thăng.

” Cái gì…? Ngươi đả thương hắn?” Đoàn Thần Phi cả kinh, phẫn nộ lập tức nảy lên. Không nghĩ tới Trữ Ngự Diệp chẳng những không chiếu cố hắn, mà còn dám đả thương hắn…

Mắt thấy Đoàn Thần Phi bắt đầu phát hỏa, Mạc Ngôn chạy nhanh đến.

” Gia…” Mạc Ngôn thấp giọng nói.” Không cần như vậy… Trữ đại ca cũng đang rất khổ tâm…”

” Hảo hảo có một người cho để cho hắn “chiếu cố” đến như vậy, ta xem hắn rất đắc ý!” Đoàn Thần Phi khi tức giận sẽ nói rất nhiều. Nhưng hôm nay nể lời Mạc Ngôn, y chỉ thản nhiên nói một câu, cũng lười mở lại khẩu.

Tại sao ta lại không nghe hắn nói? Còn đánh hắn như vậy …

Trữ Ngự Diệp nhẹ nhàng vuốt hai má Đoàn Thăng, vừa là thương tiếc vừa là đau lòng.

” Thần y!” Trữ Ngự Diệp hướng Quý thần y, song tất một khúc, quỳ xuống. Mọi người cả kinh.” Cầu xin ngài cứu hắn … còn có đôi mắt của hắn… nếu hắn không nhìn thấy nữa… hắn sẽ rất thống khổ.” Trữ Ngự Diệp kiên định nói.” Nhất định sẽ có biện pháp, cho dù lấy mắt của ta để thay thế cũng được… Cầu ngươi !”

Quý thần y thoạt nhìn giống như thật khẩn trương.” Ân… cũng không phải là không có phương pháp…”

” Lấy đôi mắt ngươi thì hữu dụng sao?” Đoàn Thần Phi lạnh lùng lên tiếng. Chê cười! Nếu như vậy thiên hạ chẳng phải là không có người mù rồi sao?

” Quý bá… có phương pháp gì?” Mạc Ngôn nghe được câu nói vừa rồi, nhãn tình sáng lên.

Quý thần y cười khổ.

” Ngươi là thần y giả hay sao a? Mau giúp ta chữa trị hảo cho hắn!” Đoàn Thần Phi mệnh lệnh.

” Cũng không phải không có phương pháp. Thế nhưng…nếu qua đêm nay hắn có thể tỉnh lại hay không… phải xem tạo hoá của hắn đã.” Quý thần y đem viên thuốc đặt ở trong tay Trữ Ngự Diệp.

” Ngươi uy hắn uống thuốc đi… buổi tối hôm nay… hắn còn phải phiền đến ngươi hảo hảo chiếu cố.”

Mạc Ngôn cùng Đoàn Thần Phi thuận theo đường mòn trở về phòng, dọc đường đi, Mạc Ngôn đều trầm mặc không nói. Hắn đang suy nghĩ chuyện của Đoàn Thăng.

Điểm ấy Đoàn Thần Phi còn không rõ sao.

” Không cần lo lắng. Hắn sẽ không có việc gì.” Đoàn Thần Phi nhẹ nhàng cầm tay Mạc Ngôn, truyền thêm ấm áp.

Mạc Ngôn lắc đầu, hắn thật sự không thể tưởng tượng, nếu chính mình không đi tìm Đoàn tổng quản, thì không biết sẽ ra sao …

Xem ra Đoàn tổng quản đã hôn mê vài ngày …

Lời nói của Quý thần y cứ lởn vởn bên tai, thật lâu chưa tan.

” Nếu Đoàn tổng quản thật sự nhìn không thấy …” Mạc Ngôn muốn nói lại thôi, Đoàn Thần Phi cảm thấy bàn tay mà mình đang nắm chặt trở nên ôn nhuyễn, cảm giác thật khẩn trương.

” Yên tâm. Hắn vĩnh viễn là người của Đoàn gia.” Đoàn Thần Phi nói, cho dù Đoàn Thăng vĩnh viễn hôn mê, hắn vĩnh viễn vẫn là tổng quản của Đoàn gia.

Điểm ấy là không có khả năng thay đổi.

Mạc Ngôn cầm chặt tay Đoàn Thần Phi, vẫn là cảm thấy rất khổ sở. Hắn vốn muốn đêm nay bồi ở bên cạnh Đoàn Thăng, thế nhưng… nhìn bộ dáng Trữ Ngự Diệp, vẫn là để cho bọn họ ở bên nhau vẫn tốt hơn.

Hơn nữa, chính mình không đi, gia cũng sẽ không đi…

Điều này sao có thể…

” Trữ Ngự Diệp sẽ chiếu cố hắn.” Đoàn Thần Phi cúi đầu nói.

Ách?

Mạc Ngôn ngây ra một lúc.”Đúng vậy…” Suy nghĩ trong lòng…đều bị nhìn ra.

Đoàn tổng quản… Ngươi nhất định phải nhanh chóng khoẻ lại a…

Bình Luận (0)
Comment