Nam Thiếp

Chương 55

Tiếng hít thở đều đều, trầm ổn vang lên, xem ra người bên cạnh đã sớm ngủ say. Nhưng mà Trữ Ngự Diệp lại trắng đêm khó ngủ.

Y mệt chết đi được, nhưng căn bản ngủ không xong.

Không hiểu vì cái gì, tư thế an tường ngủ của Đoàn Thăng lại làm cho y trăm lần xem không chán. Hắn thật sự đang ở cạnh bên, đây là người mà y thích.

Chính là lại không thể được.

Bất cứ giá nào cũng… không thể vi phạm!

Trong cơn hắc ám sương mù, Đoàn Thăng trở mình một cái.

Trữ Ngự Diệp nhịn không được trong lòng bốc lên dục vọng, thật cẩn thận vươn tay, đem Đoàn Thăng ôm vào trong lồng ngực. Cảm giác tinh tế nhu nhược, làm cho Trữ Ngự Diệp nhịn không được ôm càng chặt hơn một chút.

” Còn chưa ngủ?” Người trong ngực lên tiếng, doạ Trữ Ngự Diệp một cú sốc!

Đoàn Thăng cũng không ngủ, tuy rằng nói giường khá lớn, cũng đủ hai người nằm thẳng còn có dư, nhưng mà Đoàn Thăng chính là cảm thấy là lạ… cũng không phải không gian không đủ quái dị, mà là có người… nói một cách chính xác hơn, là bởi vì Trữ Ngự Diệp ở bên cạnh hắn, cái loại cảm giác kỳ dị này làm cho hắn không thể nhập miên.

” Ngươi thì sao?” Người trong ngực không có ý định giãy giụa, Trữ Ngự Diệp thoáng run giọng hỏi, không thể tin có một ngày hắn lại nằm ở bên cạnh ta như vậy, còn làm cho ta ôm vào lòng.

Là mộng sao!?

” Không có biện pháp ngủ. Ngươi hẳn là mệt mỏi đi? Sao lại không ngủ…?” Đoàn Thăng đơn giản ở trong lồng ngực y điều chỉnh tư thế một chút cho thoải mái hơn.

Trữ Ngự Diệp cúi đầu, gắt gao nhịn xuống dục hoả mà người đang trong ngực vô tình dụ dỗ, khiến cho hưng phấn.

” Không… không phiền lụy…” Thoáng lui rời khỏi người kia, bởi vì y rốt cuộc nhịn không được.

Đoàn Thăng cảm thấy một cái vật thể nhẹ nhàng chạm vào hắn.

Đáng chết!

Đầu óc lập tức nổ tung, hắn đột nhiên ý thức được đó là cái gì. Kia là cái đồ vật này nọ…

Tên khốn này!

Xoay người, một bàn tay hung hăng suý đến trên mặt Trữ Ngự Diệp. Đoàn Thăng nhanh chóng ngồi dậy, hắn không biết tại sao lại có thể cùng y ở chung như vậy.

Trữ Ngự Diệp ngạc nhiên.

Khổ sở nở một nụ cười.

Quả nhiên…… là do chính mình tự đa tình mà thôi.

Đoàn Thăng hai chân đạp chăn, nghĩ muốn xuống giường. Trữ Ngự Diệp hoảng sợ kêu lên.

” Không cần…” Vội vàng giữ chặt Đoàn Thăng, trong thanh âm của Trữ Ngự Diệp ngập đầy chua xót.” Ngươi không cần đi… ta đi!”

Ngạnh đem Đoàn Thăng áp quay về trên giường, lạp hảo chăn.

” Ta rót sẵn chén nước đặt ở bên giường ngươi, nếu ngươi khát … không cần xuống giường cũng có thể bắt được. Có việc gì tuỳ thời cứ gọi ta một tiếng, được không?” Trữ Ngự Diệp nói, mà Đoàn Thăng cũng giống như mong muốn của y, hoàn toàn không phản ứng.

Trữ Ngự Diệp nhìn hắn một chút, đem nước phóng tới bên giường.

” Còn có… thật xin lỗi… ta thật xin lỗi ngươi…” Trữ Ngự Diệp lúng túng nói, xoay người ra khỏi phòng.

Đoàn Thăng một câu cũng chưa nói.

Mãi cho đến khi thanh âm cửa mở ra rồi đóng lại vang lên, thậm chí tiếng bước chân dần dần đi xa, hắn đều một ngữ không phát.

Hắn đột nhiên thân thủ chuẩn xác chụp tới bên cạnh giường, cầm lấy cái chén kia.

Uống cạn nước, cái chén lại hướng trên tường ném đi.

Ngu ngốc…

“……” Mạc Ngôn không nghĩ đối mặt Đoàn Thần Phi, bởi vì một câu đều nói không ra khẩu.

Du Hương đi rồi, đem một gian phòng trống rỗng lưu cho bọn họ.

Mạc Ngôn đưa lưng về phía Đoàn Thần Phi, làm bộ như đang ngủ. Hiện tại cũng chỉ có thể làm như vậy.

Vẫn là như mọi khi, Đoàn Thần Phi lại mở rộng vòng tay, ôm chính mình sưởi ấm.

” Ngày chúng ta thành thân… cũng mời cha mẹ ngươi đến?”

Lời nói của Đoàn Thần Phi bay vào trong đầu Mạc Ngôn, tạo ra không nhỏ rung động. Mạc Ngôn bắt đầu có chút phiền não.

Hắn nhắm chặt đôi mắt, cũng rất muốn lên tiếng khóc thật to ở trong lồng ngực y.

Đây là thật sự?

Mạc Ngôn không nhớ rõ lúc ấy chính mình trả lời ra sao, có lẽ chính mình cái gì cũng chưa nói… hoặc chỉ là ừ hử vài tiếng đáp ứng?

Này cũng không trọng yếu…

Chính mình có thể nhìn thấy nương, người mà đã lâu không gặp… đột nhiên có điểm muốn khóc.

Thế nhưng…thế nhưng còn cha thì sao? Hắn có lẽ… còn không biết chuyện mình cùng muội muội trao đổi!? Dù sao chính mình lúc trước, để lại một phong thơ nói muốn đi ra ngoài một thời gian, làm sao có ai lường trước chuyện hoang đường này có thể xảy ra.

Ngu ngốc chính là mình!

Hắn thật sự rất sợ cha sẽ nhận ra hắn, nhận ra hắn… kỳ thật không phải tiểu muội, người mà từ nhỏ đã được coi như bảo bối, nâng niu trong lòng bàn tay… mà là đứa con từ nhỏ đã bị cho là điềm xấu, là yêu ma.

Kết hôn như vậy…liệu có nhận được lời chúc phúc không?

Có lẽ cha… sẽ tức chết lên ấy chứ!?

Chính mình không có biện pháp sinh dục… từ nhỏ liền khắc chết đại nương của mình… cha thật sự sẽ đến sao? Nếu hắn biết chân tướng!

Mạc Ngôn không dám nghĩ tiếp…

” Nếu không thích, vậy không cần mời.” Đoàn Thần Phi đột nhiên nói chuyện, Mạc Ngôn ngây ra một lúc…

” Gia…” Biết ta còn không ngủ…!?” Ân… không có. Ta thật cao hứng.” An tâm tựa đầu tựa vào trong ngực Đoàn Thần Phi, Mạc Ngôn nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Có thật sự cao hứng không?

Vậy phản ứng lúc nãy là gì…?

Mạc Ngôn có việc gì đều giấu không được Đoàn Thần Phi, hắn từ lúc nghe nhắc đến cha mẹ… liền rõ ràng đứng ngồi không yên.

Rất rõ ràng !

Rốt cuộc xảy ra việc gì? Đoàn Thần Phi thật sự rất muốn biết. Nhưng nếu Mạc Ngôn chưa nói, y cũng sẽ không hỏi.

Y sẽ chờ hắn tự mình nói ra. Có thể bây giờ còn không phải là thời điểm.

” Được rồi, ngủ đi.” Đoàn Thần Phi chỉ kém không thấp giọng hống hắn ngủ.

Mạc Ngôn gật gật đầu, lần nữa nhắm mắt lại.

Đêm nay, mọi người đa tâm trằn trọc nan miên…

Bình Luận (0)
Comment