Nam Thừa Nữ Thiếu Thật Đáng Sợ

Chương 17.1

Là một người phụ nữ dám xâm phạm tên đàn ông hiếu chiến nhất trên đời, cô cảm thấy áp lực rất lớn đó!!!

Lưu Diệp cảm thấy đầu cũng không phải của mình nữa, nghe bọn Mậu Thần nói chuyện, cô thấy giống như đang nằm mơ.

Có điều hầu hết những người như Mậu Thần đều cho rằng chuyện này chỉ là tin tức lá cải, một người đàn ông có thể một tay đánh chết người Áo Đức lại bị một tên nhỏ gầy như vậy xâm phạm, có để cho những tên đàn ông khác sống nữa hay không hả?

Lưu Diệp tâm phiền ý loạn nghe ngóng, cô cũng không hiểu Áo Đức là gì, nhưng nghe bọn Mậu Thần miêu tả, hình như Áo Đức là một thứ rất lợi hại, Khương Nhiên kia quả thật giống như một dị tinh quái dị, giá trị vũ lực quả thực là kinh khủng.

Nghe đến đây cô cũng có chút dao động, không nhịn được lại nhìn về phía TV, chắc là thật sự nhầm rồi, người lợi hại như vậy sao có thể bị mấy tên côn đồ đánh đập sau đó còn bị trói lại để cho cô bò lên chứ?

Giống như bối cảnh giới thiệu sự kiện, TV lại nhanh chóng chuyển một cái, lại có ảnh chụp mới được tung ra.

Người trong hình, vẻ mặt như một bóng ma, đôi mắt lạnh lẽo ngày đêm đều tối tăm mù mịt.

Đó là một gương mặt vô cùng xuất sắc, tiếp đó là bức ảnh toàn thân, người trong hình nhẹ nhàng đặt ngón tay thon dài trên một gậy chống, không cố ý bày ra tư thế vẻ mặt gì, nhưng dùng từ phong thái phi phàm khoa trương như vậy để miêu tả, đặt ở trên người này lại không có chút cảm giác quá trớn nào.

Lưu Diệp nhìn có chút nhập thần.

Luôn cảm thấy ánh mắt người kia cao ngạo vô cùng, tựa như đang miệt thị thế gian.

Chỉ là nhớ tới miêu tả của đám Mậu Thần, Khương Nhiên này thật sự là một người tùy ý làm liều.

Cho nên khẳng định đối phương sẽ không bị mình làm ra những hành động như vậy, nhất định là hiểu lầm!!!

Đang suy nghĩ nhập thần, chợt nghe thấy có người gõ cửa phòng.

Lưu Diệp ngồi gần cửa phòng nhất, cô tưởng là có phục vụ tới quét dọn vệ sinh, cũng liền đứng dậy mở cửa.

Kết quả sau khi mở cửa ra, người tiến vào cũng không phải là phục vụ, mà là mấy nhân viên chính phủ mặc đồng phục màu đen.

Người dẫn đầu Lưu Diệp cũng mơ hồ có chút ấn tượng, hình như là chính là người mà lúc Vũ Mị bị đâm, đại diện cho tên Mậu Ngạn Ba gì đó tới nói xin lỗi...

Nhất thời cô không nhớ nổi tên của đối phương.

Ngược lại đối phương nhanh chóng tự giới thiệu mình: “Xin chào, tôi là nhân viên của viện kiểm sát Hòa Sơ, xin hỏi Lưu Diệp có ở đây không?”

Lưu Diệp a một tiếng.

Thật ra thì lúc đối phương hỏi, cũng đã nhận ra Lưu Diệp, thấy dáng vẻ không hiểu gì của cô, Hòa Sơ nhanh chóng lấy công hàm ra, thì thầm với cô: “Căn cứ vào điều luật thứ ba mươi mốt của ‘Luật tố tụng’ quy định, quyết định cho nhân viên viện kiểm sát Hòa Sơ thực thi lệnh tạm giữ đối với Lưu Diệp sống tại khu XX.”

Đối phương đọc xong còn lấy giấy tạm giữ đưa cho Lưu Diệp xem.

Sau đó người nọ liền phân phó người hai bên trái phải còng tay Lưu Diệp lại.

Lưu Diệp trợn tròn mắt, song có kinh nghiệm của lần trước, cô không thật sự hoàn sững sờ, nhanh chóng quay đầu lại nói với đám người Mậu Thần: “Nhờ các anh nói cho bạn cùng phòng của tôi biết, để cho hắn giúp tôi liên hệ với...”

Nhất thời cô nghẹn lời, liên hệ với ai?

Cha mẹ cô hay là bạn bè của cô?

Ở thế giới này, cô không có ai để dựa vào, người duy nhất có thể nghĩ tới là Hoàn Thiểu Hàng lại một người bán thức ăn...

Trước không nói Hoàn Thiểu Hàng có năng lực kia hay không, dù cho có, dựa vào cái gì người nọ lại phải cứu cô?

Lưu Diệp do dự một chút, lại nuốt câu nói kế tiếp xuống, cô im lặng đi theo đối phương ra ngoài.

Cái còng trên tay ngược lại rất nhẹ, không biết làm bằng chất liệu gì.

Lần này cô cũng không bị mang tới đồn cảnh sát.

Nói thật, sống ở đây lâu như vậy, đây là lần đầu tiên cô ngồi xe.

Cô cho rằng xe cộ ở đây đều giống với thế giới kia của cô, chờ khi thấy ở ghế lái căn bản không có người, mà là xe tự chạy mới chợt nghĩ đến đám người này không giống với những người nghèo như Vũ Mị.

Hình ảnh ngoài cửa xe không ngừng thay đổi, tốc độ của chiếc xe này rất nhanh, bọn họ nhanh chóng rời khỏi khu người nghèo.

Cô chưa bao giờ tiến vào khu người giàu, bình thường chỉ từng nhìn thấy trên ti vi, mỗi lần nhìn đều cảm thấy giống như đang xem phim khoa học viễn tưởng, bây giờ lạc vào cảnh giới kỳ lạ, cô lại không có một chút cảm giác hưng phấn nào.

d..iễ.nl.êq.u.ý.đ.ôn~Anh

Tòa nhà chọc trời cao vút trong mây, như ẩn như hiện.

Đây là một thế giới hoàn toàn khác với khu người nghèo.

Xe đi một đường, chỉ là ở khu vực tầng tầng lớp lớp cao ốc cực kì sa hoa, không ngờ cô lại thấy đối diện có một sân cỏ cực lớn.

Nếu nói đây chuyên dùng để cho người ta thư giãn thì thôi đi, nhưng sân cỏ này lại được dựng rào chắn xung quanh.

Cô có chút buồn bực.

Ngược lại Hòa Sơ bên cạnh đúng lúc nói cho cô biết: “Đó là chỗ của Khương Nhiên, bốn phía đều được hắn lắp thiết bị bảo vệ, chỉ cần có người tiến vào, sẽ lập tức bị bắn chết...”

Lúc này Lưu Diệp mới nhớ tới những bát quái mà đám Mậu Thần nói.

Thì ra thật sự có một mảnh đất như thế, nghe Mậu Thần nói, cảm xúc của cô còn chưa sâu như vậy, lúc này nhìn bãi cỏ trải dài, rốt cuộc Lưu Diệp mới hiểu được tên Khương Nhiên có bao nhiêu điên cuồng.

Nơi này quả thật đủ để xây một sân Golf rồi.

Cuối cùng đã tới nơi, Lưu Diệp xuống xe theo.

Cô giống như đi vào một bộ phim 3D, ba chữ Viện Kiểm Sát lớn đơn giản hào phóng đặt ở đó, cô ngẩng đầu nhìn, có chút ngoài ý muốn, nơi này so với đồn cảnh sát lần trước, quả thật giống như một khách sạn năm sao siêu sa hoa.

Cửa xoay tự động xinh đẹp, còn có thang máy tốc độ cực cao, cũng không biết do nguyên nhân gì, mặc dù thang máy rất vững chãi, nhưng tai cô lại bị ù đi vô cùng khó chịu, ngược lại Hòa Sơ lại không hề có chút phản ứng nào.

Cô hết cách, chỉ có thể há mồm như cá thiếu dưỡng khí, mới có thể giảm bớt áp lực ở lỗ tai.

Thang máy dừng lại ở tầng 173, cô không có chút chuẩn bị nào đã bị dẫn vào phòng thẩm vấn.

Mặc kệ bề ngoài của chỗ này đẹp đẽ bao nhiêu, giống khách sạn bao nhiêu, nhưng bên trong nên trông như thế nào thì như thế vậy, bàn ghế đơn giản còn có một bóng đèn rất sáng.

Người chuẩn bị thẩm vấn đã đến, ngồi đó cầm máy tính siêu mỏng để ghi chép.

Tim Lưu Diệp đập thình thịch, cô không biết nên lấy vẻ mặt gì để đối mặt với chuyện này.

Trong đầu không ngừng nghĩ sắp bị phát hiện rồi, đi vào loại địa phương này, tùy tiện khám xét người là thân phận phụ nữ của cô sẽ bị lộ ra.

Kết quả thật bất ngờ, những người đó cũng không khám xét người hay làm gì cô, ngược lại thái độ với cô rất tốt.

Giữa lúc đó Hòa Sơ chú ý tới cô không có hầu kết, hỏi cô có cần dùng một chút estrogen hay không.

Thái độ của những người khác càng giống như phục vụ của khách sạn, quả thật như đang chiêu đãi khách quý, còn mang đến một cái ghế rất thoải mái cho cô ngồi.

Cô hoài nghi có phải chuyện mình là phụ nữ bị lộ ra rồi không, nếu không thái độ của những người này có chỗ nào giống như đối đãi với một tội phạm chứ, quả thật như đang tiếp đón một anh hùng.

Lúc cô đang buồn bực, Hòa Sơ đã bắt đầu công việc, đầu tiên hắn lấy ra vài tấm ảnh để cô nhìn.

Cô nhìn qua một chút, phát hiện những người đó đều là mấy tên côn đồ buộc cô XXOO Khương Nhiên.

Cô không giấu giếm gì, liền tóm tắt kể lại hết tình huống lúc đó.

Hòa Sơ cười nói cho cô biết: “Vốn cho rằng cậu cũng sẽ bị xử lý giống bọn họ, bởi vì chờ khi bọn tôi tìm được những người đó, bọn họ chỉ còn lại những bộ phận này.”

Sau đó Hòa Sơ lấy ra một tấm ảnh khác, Lưu Diệp lập tức sợ hãi đến nỗi đứng bật dậy.

Đó là phần còn lại của chân hay tay đã bị cụt không nhìn rõ là cái gì...

Ngược lại Hòa Sơ lại coi như đó một chuyện vô cùng bình thường, không sao cả nói: “Loại cặn bã của xã hội này chết đi cũng không có gì đáng tiếc, dù thế nào đi nữa tội bọn chúng phạm phải tra ra thì chết mấy lần cũng không đủ, chỉ là không hiểu sao loại người như Khương Nhiên lại bỏ qua mình cậu.”

Lời nói kia giống như cô không nên còn sống vậy.
Bình Luận (0)
Comment