Nam Thừa Nữ Thiếu Thật Đáng Sợ

Chương 21.2

Hôm qua vừa mới mưa, đất đai không rắn lắm, rất nhanh cô đào được một cái hố nhỏ.

Cuối cùng cô cũng đào xong, giống như trước kia đi biển chơi, cô chôn nửa người mình xuống dưới đất, cảm giác đó thật sự không dễ chịu, đất đai ướt nhẹp, cô mới vừa ngồi vào liền cảm thấy vừa lạnh vừa đặc dính.

Nhưng muốn sống thì phải làm như vậy.

Cái gì mà bệnh phụ khoa hay đau bụng kinh đã sớm không kiêng dè nữa.

Cô chôn nửa người mình, lại tìm lá cây che Khương Nhiên lại.

Bên cạnh để trái cây cô hái.

Cô thật sự đã quá mệt mỏi, ở vào tình thế như vậy, lại có thể nhanh chóng buồn ngủ, không biết đã trải qua bao lâu, chờ khi mở mắt ra, cô nhìn thấy Khương Nhiên đã sớm tỉnh lại.

Cô vui mừng nói: “Ai, anh đã khỏe rồi hả?”

Khương Nhiên chưa thức dậy, lắc lắc cổ, quan sát cô, khẽ nhíu mày: “Cậu đang làm gì vậy?”

“À...” Cô cười khúc khích nói: “Vết thương của tôi không ổn, vừa mới tốt lên, kết quả đi một bước lại bị vỡ, cho nên tôi mới phải... Chôn mình xuống dưới đất để che giấu mùi máu...”

“Ngu ngốc.” Giọng Khương Nhiên rất nhẹ.

Cũng không biết tại sao, cô lại cảm thấy thái độ của tên Khương Nhiên này đối với mình không giống lúc trước, hình như là thân mật hơn một chút...

Là bởi vì trước đó bọn họ cùng nhau trải qua những chuyện kia... Sống chết có nhau...

Cô hơi vui mừng, ít nhất bọn họ không cần ghét đối phương nữa, ở loại địa phương này phải đoàn kết.

Có điều thân thể Khương Nhiên vẫn còn rất yếu.

Cô từ trong đất bò ra ngoài, từ phần eo trở xuống giống như bùn dán chắc lại, mặc dù rất khó chịu, nhưng có thể che kín mùi máu là được rồi.

Cô đứng bên cạnh anh, ân cần hỏi: “Anh bị thương, hay là thể lực tiêu hao?”

Khương Nhiên không lên tiếng.

Chỉ là rất kỳ quái, cô không tính là cơ trí, nhưng nhìn một cái liền đoán ra tâm tư của anh, cô nhỏ giọng hỏi: “Là bị bệnh đúng không? Là tật bệnh trước kia?”

Nhìn mặt Khương Nhiên, cô cố gắng làm giọng điệu mình trở nên dịu dàng.

Chỉ là cô vốn là giọng nữ đấy, cho dù không cố ý, lời nói ra cũng mềm mại dịu dàng.

“Anh đừng cậy mạnh, tôi chưa từng chăm sóc bệnh nhân như anh, tôi có thể làm gì thì anh cứ nói cho tôi biết, ngã bệnh ở loại địa phương này cũng không phải chuyện đùa...”

Lúc nói chuyện, ngón tay cô vô ý thức sờ sờ trán Khương Nhiên, lại nắm lấy tóc anh quấn quấn.

Cô không có ý gì khác, chỉ cảm thấy có một người sống ở bên cạnh mình thật tốt.

Cái loại cảm giác sống chết có nhau, có nạn cùng chịu đó, quả thật làm cho người ta không tự chủ được liền thân thiết.

Hơn nữa khi Khương Nhiên ngã bệnh cũng không kiêu ngạo như trước, hình như gần gũi hơn so với trước kia.

Thật lâu sau Khương Nhiên mới nói: “Tôi cần một lượng nước lớn, còn có phải ăn gì đó.”

Lưu Diệp thấy anh nói như vậy thì rất vui mừng, bổ sung dinh dưỡng thì sức khỏe sẽ tốt lên chứ sao.

Cô không nói hai lời liền lấy hết những trái cây kia ra.

Chỉ là Khương Nhiên ăn rất khỏe, người trước đó còn hôn mê bất tỉnh, lại có thể nhanh chóng ăn hết những thứ đó.

Song những nơi có thể tìm được thức ăn gần đây rất có hạn rồi, cô chỉ có thể giảm bớt phần ăn của mình, tận lực tiếp tế thức ăn cho Khương Nhiên.

Dù sao Khương Nhiên cũng hữu dụng hơn cô nhiều, chỉ cần khỏe lên, ít nhất đối phó với những dã thú kia không thành vấn đề.

Chẳng qua nhìn Khương Nhiên ăn, cô đói đến mức chỉ nuốt nước miếng, bụng lại càng không chịu thua kém kêu lên.

Khương Nhiên dừng động tác lại nhìn cô một cái.

Cô vội vàng gắng gượng nói: “Anh ăn đi, tôi không đói...”

Lông mi Khương Nhiên rất dài, trước kia cô luôn cảm thấy dáng dấp anh rất tốt, lúc này ở khoảng cách gần, cô mới phát hiện lông mi người này quả thật có thể dùng như bàn chải nhỏ.

d..i.ễ.nl.êq.u.ý.đô.n~Anh

Song rõ ràng lông mi dày như vậy, da lại tốt như thế, cũng không biết tại sao đặt trên gương mặt này lại cũng không cảm thấy nữ tính.

Ngược lại rất có hình tượng, có cảm giác rất anh tuấn.

Khương Nhiên cũng không khách sáo với cô, cúi đầu cắn miếng lớn, nhanh chóng ăn sạch trái cây.

Lưu Diệp vừa thấy vậy, mặc dù có chút không nỡ, những vẫn cắn răng đưa hết đám trái cây còn lại cho Khương Nhiên.

Lần này cuối cùng anh ta cũng có thể ăn no chứ?!

Nhưng trong nháy máy những thứ kia lại bị ăn sạch.

Sau đó Khương Nhiên lại dùng vẻ mặt tôi vẫn còn đói nhìn cô...

Mẹ nó...

Người này ngoại trừ là Đại Lực Vương còn kiêm thêm cả Đại Vị Vương à? (Đại vị: Dạ dày lớn)

Hơn nữa đã ăn nhiều như vậy, bụng của anh ta lại vẫn bằng phẳng như cũ!

Lưu Diệp không có cách nào khác, đứng dậy đi xem gần đó còn gì có thể ăn hay không.

Khương Nhiên lại nghĩ đến gì đó, phân phó cô: “Cô mang xác mấy con Áo Đức kia qua đây, cần bổ sung thêm thịt.”

Lưu Diệp aizzz một tiếng, song nhanh chóng lại cảm thấy buồn bực, đúng vậy. Cô sao lại quên cho dù những con thú kia là dã thú, nhưng cũng là thịt mà!

Có điều làm sao tìm được lửa để nướng chứ?

Chỉ là nhìn Khương Nhiên, có phải biết được phương pháp đánh lửa không?

Nghĩ như vậy, cô liền lại chạy về phi thuyền, tìm phần còn lại của mấy con Áo Đức, nhặt nhiều thịt kéo trở về.

Chính là trông những thứ đó thật ghê tởm.

Cô cố gắng kiềm nén cảm giác buồn nôn, kéo thứ không biết là chi trên hay chi dưới của con Áo Đức đến cho Khương Nhiên.

Chờ khi đẩy thịt Áo Đức tới trước mặt Khương Nhiên, cô vừa muốn hỏi anh tạo lửa kiểu gì.

Lại thấy Khương Nhiên lôi thịt Áo Đức đi, hai tay xé một cái trực tiếp nuốt sống.

Động tác kia, cảnh tượng đó, rõ ràng quái dị như thế, lại không biết tại sao tên Khương Nhiên này lại làm thuần thục như chuyện đương nhiên vậy.

Tảng thịt đầm đìa máu bị anh kéo xuống một miếng, tùy tiện nhai vài cái liền cứng rắn nuốt xuống.

Anh ăn rất nhanh, hơn nữa còn không chút do dự.

Lưu Diệp lại không chịu nổi, chỉ nhìn hai mắt đã muốn nôn mửa.

Không nói đến những thứ ký sinh trùng kia, phương pháp thưởng thức như vậy... Quá kinh khủng đúng không?

Thịt tươi đấy...

Nhưng Khương Nhiên lại ăn rất nhanh, cô sợ hãi tránh đi một lát, chờ một lát sau, Khương Nhiên đã ăn không sai biệt lắm.

Cô sợ những vết máu kia sẽ dẫn Áo Đức tới, chịu đựng ghê tởm lại kéo đám thịt còn dư lại ném ra xa.

Lại dùng lá cây xoa xoa lên vết máu còn lưu lại trên tay và miệng Khương Nhiên.

Lúc lau, ngón tay của cô không cẩn thận đụng phải gương mặt Khương Nhiên, hơn nữa lúc lau tay, ngón tay nhất định phải đụng chạm chung một chỗ.

Cô cảm thấy có chút quái dị, nếu đổi lại là bình thường, cô khẳng định đã sớm ngượng ngùng.

Nhưng bây giờ cô lại không cảm thấy có gì không tốt.

Giống như cô đã quên mất mình là một cô gái rồi.

Là bởi vì... Ở loại địa phương này, giới tính là gì, mình là ai cũng không còn quan trọng nữa, chuyện quan trọng duy nhất chính là sống sót, giúp đỡ lẫn nhau, cố gắng sống sót... Chờ người cứu viện tới đây dẫn bọn họ rời đi...

d..i.ễ.nl.êq.u.ý.đô.n~Anh

Có điều ăn xong những thứ đó, Khương Nhiên lập tức lại phát sốt, không nói gì đã rơi vào hôn mê.

Nhìn dáng vẻ ăn uống vừa rồi của anh, còn tưởng rằng anh đã không sao rồi chứ, lúc này thấy anh như vậy, Lưu Diệp lại lo lắng.

Cô không có tí kinh nghiệm chăm sóc bệnh nhân nào, bây giờ gặp chuyện nhất thời nước đến chân mới nhảy nghĩ đến những điều cần chú ý khi bị sốt, khi còn bé cô phát sốt, mẹ cô thường dùng nước lạnh lau tay lau chân cho cô.

Hình như làm như vậy có thể giảm nhiệt độ, bây giờ cô không có khăn bông, chỉ có thể lấy mấy cái lá cây lau mồ hôi cho Khương Nhiên.

Thời gian dài, cô có chút cầm cự không nổi, trong lúc đó cứ mơ mơ màng màng một lát rồi lại giật mình tỉnh giấc, mỗi lần bật tỉnh lại nhanh chóng đi xem tình huống của Khương Nhiên.

Tình huống của anh vẫn lúc tốt lúc xấu.

Hơn nữa đúng là hoạ vô đơn chí, có lẽ do tinh thần quá khẩn trương, lại cộng thêm bị lạnh, bụng của cô nhanh chóng trở nên đau đớn.

Trước đó bị đau còn có thể ráng nhịn được, lần này lại đau càng ngày càng dữ dội, quả thật đau đớn giống như bẻ từng khúc ruột.

Cô cũng có chút kinh nghiệm, biết biện pháp tốt nhất đối phó với loại đau này chính là uống chút nước gừng với đường đỏ làm ấm bụng, hoặc là dán miếng dán nhiệt.

Nhưng ở nơi này đừng nói nước đường đỏ, ngay cả nước nóng cũng không có.

Cô đang đau đớn, chợt nhìn thấy Khương Nhiên.

Đúng vậy!!!

Cơ thể Khương Nhiên nóng rực, dù sao cũng cần phải làm cho anh hạ nhiệt.

Lúc này cũng không kiêng kị gì nữa, nam nữ thụ thụ bất thân gì đó, một người hôn mê bất tỉnh, một người cả người đều là bùn đất, lại cộng thêm gì cả...

Còn phân chia nam nữ gì nữa!!

Cô trực tiếp nằm trên người Khương Nhiên, dù sao trọng lượng cô rất nhẹ, bụng dán lên cơ thể nóng rực của đối phương rất thoải mái.

Quả thật chẳng khác gì dán miếng dán nhiệt cả.

Cô có thể cảm thấy khí lạnh trong bụng đang dần dần tiêu tan...

Bụng đã khá hơn một chút, cô liền mệt mỏi buồn ngủ.

Đang mơ mơ màng màng ngủ, cô chợt cảm thấy Khương Nhiên bên dưới động đậy.

Cô ngáp ngắn ngáp dài mở mắt ra, mới vừa ngẩng đầu, chợt thấy ở phía đối diện cô và Khương Nhiên, không biết từ lúc có thêm một con Áo Đức!

Thân hình con Áo Đức này nhỏ hơn rất nhiều, bộ lông cũng không rậm rạp, nhưng Lưu Diệp đã sợt mất mật rồi!

Có cần phải xui xẻo như vậy không hả!

Cô nửa bò dậy, tay chống lên cơ bụng Khương Nhiên, cô sợ đến mức hàm răng run lập cập, cô đã từng thấy thứ đồ chơi này ngay cả kim loại cũng có thể tách ra, vậy nếu đặt trên người cô, khác nào chơi xé giấy chứ?!

Cô theo bản năng liền cúi đầu diện với ánh mắt Khương Nhiên, cũng không thấy sự khẩn trương hiện lên trên mặt Khương Nhiên.

Nhưng cô có thể cảm thấy, thân thể Khương Nhiên rất yếu, thân thể bình thường cứng rắn như kim loại, lúc này lại nóng như lửa đốt.

Hai người cũng không nói chuyện, nhưng cũng hiểu được ánh mắt của nhau.

Cô chỉ có thể tự mình tới, có thể bảo vệ bọn họ, chỉ có cô!!

Cô run rẩy đứng lên, con Áo Đức đó nhìn rất nhỏ, nhưng đừng nói là Áo Đức, với thể trạng của cô thì ngay cả chó hoang cũng không đánh lại được...

Cô run rẩy nhặt một nhánh cây lên, lấy hết dũng khí dùng sức ném về phía con quái vật kia, vốn muốn hù dọa đối phương.

Kết quả con Áo Đức kia nhảy về sau mấy bước, lại nhanh chóng cúi người xuống phát ra âm thanh gầm gừ, còn làm ra dáng vẻ chuẩn bị phóng tới.

Lưu Diệp biết không tốt rồi, thứ này căn bản không sợ gậy gỗ.

Cô thở hổn hển, muốn nhặt tảng đá dưới người làm vũ khí, nhưng cô vừa mới cúi người, con Áo Đức kia liền lộ ra hàm răng bén nhọn, kêu ré lên tựa như mang ý cảnh cáo.

Cô biết chỉ cần mình vừa động một cái, đối phương sẽ xông tới.

Chỉ mảnh treo chuông, cô cũng không biết bản thân nghĩ gì, liều mạng giống như bị bức ép đến mức nóng nảy muốn lấy chồng, cô vụt một cái nhặt tẳng đá lên, kêu to một tiếng liền tới, thay vì chờ thứ kinh khủng kia xông tới, cô tình nguyện liều một phen!!

d..i.ễ.nl.êq.u.ý.đô.n~Anh

Cho dù tốc độ của con Áo Đức kia có nhanh đi nữa, lúc cô đang di chuyển, đối phương cũng cần phải nhắm chính xác nữa chứ!!

Cô muốn xông tới chỗ con Áo Đức kia, kết quả đợi khi cô xông qua, lại phát hiện con Áo Đức đó thế mà lại chạy đi.

Mẹ nó!!

Quả nhiên là hung ác sợ liều mạng.

Lúc cô tức giận thở hổn quay trở về, Khương Nhiên đang cố gắng đứng lên, còn nói với cô: “Chúng ta phải rời đi, nó sẽ gọi đồng bạn đến.”

Cô dĩ nhiên biết đạo lý đấy, cô nhanh chóng chạy qua đỡ Khương Nhiên.

Chỉ là Khương Nhiên quá nặng, cô vừa định đỡ, liền bị cơ thể anh đè lên suýt ngã.

Khương Nhiên đang cố gắng đứng lên, nhưng vô dụng, anh giống như không còn chút sức lực, muốn đứng lên, nhưng mỗi lần đều không đứng nổi, chỉ là lắc lư, lại ngồi xuống...

Cuối cùng anh mệt mỏi đẩy cô ra, thúc giục: “Cậu đi trước đi.”

Lưu Diệp thật sự hết ý kiến, bây giờ còn diễn giọng nhân vật chính là thế nào?

Chờ khi nhìn thấy Áo Đức đuổi theo mới diễn cũng được mà, bây giờ không phải còn chưa tới thời khắc nguy hiểm nhất à...

Cứ thế để cho cô đi, cô có thể đi sao?

Cô không để ý đến anh, quật cường còn muốn đỡ anh đi.

Nhưng vô dụng, cô vốn đỡ không nổi.

Hơn nữa cố tình đúng lúc đó, rừng cây trước mặt bọn họ chợt bị cái gì tách ra.

Cô cho là những con Áo Đức kia đã tới, không nói hai lời nhặt tảng đá lên, học dáng vẻ lúc trước, cúi đầu vọt tới.

Kết quả vừa mới vọt tới phía đối diện, cô liền bị người ta túm tóc, một âm thanh thô lỗ lớn tiếng mắng chửi: “Mẹ kiếp, con mẹ nó mày mò mẫm đụng cái gì vậy?!”
Bình Luận (0)
Comment