Nắm Trong Tay

Chương 12

Ngày đi Tây Trùng, Dư Duyệt cố ý dậy thật sớm, mang theo hai túi đồ ăn vặt lớn, vui vẻ đi vào công ty. Thực ra cô cũng không muốn mang nhiều đồ như vậy, nhưng Tịch Thành Nghiễn nói anh sẽ đi cùng, muốn cô phải sắp xếp tất cả, nên Dư Duyệt đành phải chuẩn bị mọi thứ, tránh khiến ông chủ không vừa lòng.

Chuyến đi này, công ty bọn họ thuê vài chiếc xe buýt, lúc Dư Duyệt lên xe, Tịch Thành Nghiễn đã yên vị ngồi hàng thứ nhất, thấy cô, anh hơi gật đầu, vỗ vào chỗ ngồi bên cạnh.

Ánh mắt Dư Duyệt mờ mịt nhìn bốn phía, rất nhanh, cô đã phát hiện một vấn đề, xung quanh Tịch Thành Nghiễn một thước, không có bất kỳ người nào ngồi, ai ai cũng mang theo nụ cười rạng rỡ lên xe, nhưng nhìn thấy Tịch Thành Nghiễn ngồi đó, bọn họ lập tức dập tắt nụ cười, nơm nớp lo sợ chạy đi, thế nên, cuối cùng, những chiếc xe khác thì đầy chỗ, chỉ có chiếc của Dư Duyệt chỗ ngồi không hết.

“Chuyện gì vậy? Ngư Ngư, sao tổng giám đốc lại đi cùng thế?” Quý Vân Phong lặng lẽ gửi tin nhắn cho Dư Duyệt, cũng không trách được, anh đã tới công ty hơn ba năm, nhưng đây là lần đầu tiên, tổng giám đốc tham gia dã ngoại với bọn họ.

“Quan sát dân tình thôi mà.” Dư Duyệt đảo mắt nhìn Tịch Thành Nghiễn lãnh đạm, vất vả mới gửi được bốn chữ ( “体察民情.”) cho Quý Vân Phong, không nói gì nữa, cô dựa vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Tối hôm qua, cô nôn nao tới nửa đêm vẫn chưa ngủ được, lúc này, xe buýt lâu lâu lại nảy lên một cái, cô nhất thời mơ mơ màng màng tỉnh dậy.

Từ Phúc Điền đi Vãng Tây có rất nhiều đường hạn chế tốc độ, nên xe cũng không đi nhanh lắm, đầu Dư Duyệt lắc lư theo tiết tấu xe, từ từ không tự chủ được dựa vào vai Tịch Thành Nghiễn.

Anh ghét bỏ dùng một ngón tay đẩy mặt cô qua, ngồi cách xa Dư Duyệt một chút. Tướng ngủ của cô gái này thật chẳng đẹp đẽ gì! Nhìn cái môi kìa, còn mở ra một chút nữa cơ đấy, không biết có chảy nước miếng ra không đây? Nghĩ vậy, Tịch Thành Nghiễn lại đưa tay đẩy mặt cô ra.

Dư Duyệt đang ngủ thoải mái, bị Tịch Thành Nghiễn động vào, tư thế lập tức thay đổi, cổ cuộn tròn lại khiến cô đau vô cùng, đầu óc cô mơ màng, không thể xem xét được mọi việc, chỉ có thể động vài cái, rồi lại đi theo quỹ đạo cũ, dựa đầu vào vai Tịch Thành Nghiễn, tiếp tục mộng đẹp.

Mặc cho Tịch Thành Nghiễn đẩy thế nào, cô đều kiên quyết không dậy, cuối cùng còn nằm trên vai người ta, thoải mái hừ một tiếng. Tịch Thành Nghiễn cứng người, sợ một lúc nào đó, cô sẽ chảy nước miếng lên người anh.

Cuối cùng cũng tới Tây Trùng, Tịch Thành Nghiễn rất biết ơn trời đất, con đường này thật gian nan vất vả! Khi trở về, mình nhất định không được để cô ta ngồi cạnh mình nữa!

Dư Duyệt ngủ say như chết, ngay cả xe dừng lại lúc nào cũng không biết, một vài đồng nghiệp quen biết muốn gọi cô một tiếng, nhưng nhìn thấy vẻ mặt lạnh lẽo như ai thiếu tám trăm vạn của Tịch Thành Nghiễn, bọn họ đành lủi thủi xuống xe, cuối cùng, cả chiếc xe chỉ còn lại hai người Dư Duyệt và Tịch Thành Nghiễn.

“Dậy.” Tịch Thành Nghiễn nhíu mày, giật bả vai, trầm giọng gọi Dư Duyệt.

Dư Duyệt vẫn say giấc nồng như cũ, thậm chí còn chậc chậc vài tiếng.

“Dậy nhanh lên!” Tịch Thành Nghiễn ghét bỏ nhìn cô, do dự một chút, anh vươn ngón trỏ chọc vào mặt cô, “Đến nơi rồi.”

“Ừm...” Dư Duyệt giật vài cái, chôn đầu sâu vào cổ anh, thậm chí, cả khuôn mặt nhỏ nhắn đều dán cả vào cổ anh.

Tịch Thành Nghiễn giật mình, suýt nữa nhảy ra khỏi ghế, bị cô chạm vào, cổ anh có chút tê dại, hơn nữa, lại vô cùng ngứa ngáy, giống như bị móng vuốt mèo cào, nhưng lại xấu hổ kỳ lạ.

“Dậy mau! Dư Duyệt!” Tịch Thành Nghiễn xoa cánh tay nổi đầy da gà, rồi hung ác nhéo mặt cô một cái, “Đến nơi rồi!”

Dư Duyệt bị anh nhéo méo miệng, một giọt nước miếng rơi thẳng xuống vai anh, hiện lên một đóa nhỏ, đậm màu nước bọt.

“Xin lỗi, thực xin lỗi!” Dư Duyệt lúng túng, định đưa tay giúp anh lau một chút, nhưng giọt nước kia lại thấm vào lớp áo anh, không thể làm gì được nữa, cô đành liên tục nói xin lỗi với anh.

“Giặt cho tôi!” Tịch Thành Nghiễn cởi áo khoác trên người ra, ném thẳng vào người Dư Duyệt, đứng dậy rời khỏi xe, đi được vài bước, anh bỗng nhiên dừng lại, quay đầu nhìn Dư Duyệt, lạnh lùng nói, “Cô phải giặt quần áo cho tôi.”

“Được, tôi giặt, tôi giặt!” Dư Duyệt không oán hận chút nào, dám nhỏ nước miếng lên người ông chủ, cô thực sự to gan quá rồi! Đừng nói phải giặt một cái áo, nếu cần, cô cũng nguyện ý 'giặt rửa' cả người anh!

Dù sao, hôm nay chỉ là một ngày cuối tuần bình thường, không phải ngày nghỉ gì đặc biệt, nên Tây Trùng khá vắng người, biển xanh rộng lớn mênh mông, làn sóng nhẹ nhàng xô vào bờ cát, núi non xanh biếc lại tô thêm sắc màu cho vùng biển bao la.

Dư Duyệt há to mồm nhìn biển, thật lâu vẫn chưa phục hồi tinh thần, mãi đến khi Tịch Thành Nghiễn đẩy cô một cái, nhắc cô nên đi thay đồ bơi, lau khóe miệng một cái, cô thu hồi rung động trong lòng, ôm áo tắm, vui vẻ chạy vào toilet.

“Quần bơi của tôi.” Dư Duyệt chạy đi thật xa, Tịch Thành Nghiễn mới nhớ quần bơi của anh đang ở trong túi của cô, anh vội vàng kêu Dư Duyệt.

“Chờ tôi quay lại!” Dư Duyệt không quay đầu lên tiếng trả lời, vui mùng chạy về phía trước, thân ảnh nhanh chóng biến mất ở khúc cua, Tịch Thành Nghiễn miễn cưỡng nuốt tức giận vào bụng, lạnh lùng đứng ven biển đợi cô.

Vài đồng nghiệp không thay áo tắm, nhìn thấy Tịch Thành Nghiễn đứng một mình, giằng co nửa ngày, bọn họ quyết định đẩy Lý Chí vào chỗ chết.

“Tổng giám đốc, chuyện này, tôi giúp anh dựng lều nhé.” Lý Chí gãi đầu, thấp thỏm hỏi. Anh ta đã làm ở Hoa Vũ năm năm, sớm đã hiểu rõ tính cách Tịch Thành Nghiễn, vừa nhìn thấy bộ dạng anh, anh ta đã biết tổng giám đốc của bọn họ đang tức giận.

Anh ta không hề muốn tiếp xúc với Tịch Thành Nghiễn, nhưng hết cách rồi, nhân viên quèn bọn họ không thể đi nhậu mà để ông chủ đứng một bên nhìn thế này.

Tịch Thành Nghiễn nhàn nhạt liếc anh ta, lạnh lùng tuôn ra hai chữ, “Không cần.” Có vẻ cơn giận anh đã lên cao ngút trời, Lý Chí run lên một cái, không dám hỏi gì nữa, chạy xa khỏi lều trại của Tịch Thành Nghiễn

Lúc Tịch Thành Nghiễn chuẩn bị bùng nổ, Dư Duyệt cũng chịu quay lại. Tịch Thành Nghiễn nhận ra đó là một bộ đồ tắm xanh lá cô từng mặc ở Quảng Châu lần trước.

Dư Duyệt da trắng chân dài, eo nhỏ ngực to, mặc bộ áo tắm như vậy, nhìn vô cùng đẹp mắt, vài đồng nghiệp nam ở Hoa Vũ không thể dời mắt đi, Tịch Thành Nghiễn hừ một tiếng, cẩn thận quan sát Dư Duyệt trước mặt, nhẹ nhàng nói, “Giống thông đấy.”

Ai? Giống thông? Dư Duyệt chớp mắt, Tịch Thành Nghiễn có ý gì đây? Chẳng lẽ nói mình mềm mại như thủy thông sao? Ôi trời, xấu hổ quá đi mất! Tịch Thành Nghiễn chưa bao giờ khen ai, nhưng không ngờ, lời khen của anh lại có kỹ thuật như vậy!

Dư Duyệt thẹn thùng cúi đầu, nắm một góc áo tắm, xấu hổ nói: “Tổng giám đốc, tôi...”

Cô còn chưa kịp nói hết, đã bị Tịch Thành Nghiễn giễu cợt, “Cả người xanh lè, rất giống hành lá* đấy nhé!”

Mẹ kiếp... Vậy còn làm bạn được không?! Ánh mắt Dư Duyệt nhìn chằm chằm anh, vốn nghĩ rằng anh đang khen cô, nhưng không ngờ, anh lại chế giễu cô! Người đàn ông lòng dạ hẹp hòi thế này, không xứng làm ông chủ Hoa Vũ! Không phải cô chỉ nhỏ một giọt nước miếng lên người anh thôi sao? Đâu đến nỗi phải nói vậy!

“Ha ha.” Dư Duyệt cười lạnh hai tiếng, không hề thẹn quá hoa giận, bình tĩnh đưa tay vào trong túi, lấy một vật, ném vào người Tịch Thành Nghiễn, “Quần bơi của anh đó, là loại dành cho ông già sáu mươi tuổi, không cần cảm ơn tôi đâu!”

Tịch Thành Nghiễn vội vàng cúi đầu, không ngờ, khi nhìn thấy, anh suýt nữa ngất đi, chuyện này... Rốt cuộc, cô đang đùa cái gì vậy?! Đây là quần bơi chứ không phải khăn lau?!

Đừng nói tới màu sắc và hình vẻ ngốc nghếch kia, nhưng còn mặt cười trên mông là thế nào đây? Mặc cái này mà đi ra ngoài được sao? Rốt cuộc cô mua cái gì cho anh vậy!

“Cô... Cô...” Tịch Thành Nghiễn bị quần bơi sáu mươi tuổi của Dư Duyệt chọc giận run lên, nửa ngày không nói nên lời, anh cúi đầu trầm giọng nói, “Tôi không mặc!”

“Không mặc thì thôi, tôi đi xuống biển chơi đây, bye bye.” Dù sao cũng đang nghỉ phép mà, Tịch Thành Nghiễn không thể xen vào chuyện của cô được! Dư Duyệt hư một tiếng, ôm phao đi xuống biển.

“Không được đi! Mau đổi quần bơi khác cho tôi!” Tịch Thành Nghiễn bắt lấy tay cô, thấp giọng ra lệnh.

“Chấp nhận đi, tổng giám đốc, bây giờ làm sao tôi đổi cho anh được.” Dư Duyệt liếc mắt lên trời, “Sẽ không ai nhìn đâu, anh yên tâm đi nhé.”

“Không được, đổi cái khác cho tôi!” Tịch Thành Nghiễn không chịu thỏa hiệp, cầm tay Dư Duyệt không buông.

Meo, còn lên mặt nữa cơ đây! Dư Duyệt thầm mắng trong lòng, cô quay người lại, nghi ngờ nhìn Tịch Thành Nghiễn đi từng bước tới chỗ cô, dường như có thể nghe rõ hô hấp của anh.

“Tổng giám đốc.”

“Sao?” Tịch Thành Nghiễn nhíu mày, muốn lùi ra sau một bước, nhưng lại sợ Dư Duyệt nhân cơ hội chạy đi, anh đành phải đứng tại chỗ không nhúc nhích nhìn cô.

“Không buông tôi ra...” Dư Duyệt cười đê tiện, dùng ngón tay xoay dây áo tắm trên cô, nhón chân nói vào tai Tịch Thành Nghiễn, “Tôi dùng dây áo tắm đánh anh nhé!”

“!!!” Tịch Thành Nghiễn cứng người, anh đột nhiên buông tay.
Bình Luận (0)
Comment