Nắm Trong Tay

Chương 3

Một tiếng trong trẻo lại vang dội này, hiển nhiên bị quất không nhẹ.

Cảm giác rất đau... Cả người Dư Duyệt run lẩy bẩy, nhận thấy người đàn ông đột nhiên dừng bước, trong lòng cả kinh, người này sẽ không thẹn quá thành giận sau đó trực tiếp ném mình xuống chứ?

“Cái kia...” Cô liều mạng nghiêng đầu muốn đối mặt với tầm mắt người đàn ông, nói cho anh biết cô không cố ý, ai ngờ lại phát hiện anh căn bản không có chú ý tới động tác của mình, ngược lại ánh mắt bình tĩnh dừng ở nơi nào đó, nửa ngày cũng không dời mắt.

Dư Duyệt nghi hoặc theo tầm mắt của anh cúi đầu nhìn, nhất thời sợ hãi kêu một tiếng che ngực lại.

Lúc này áo tắm cô rộng lùng thùng dọc bờ vai buông xuống dưới, kiểu thiết kế của áo tắm căn bản không che được cảnh xuân trước ngực, lộ ra bộ ngực trắng noãn non mềm, run rẩy. Cô vừa bước ra khỏi bể tắm, trên da còn lưu lại giọt nước như có như không, dưới đèn mờ mịt có một loại mê hoặc không rõ.

Anh ngẩn người, động tác cực nhanh thả cô xuống, xoay mặt sang chỗ khác.

“Cảm, cảm ơn anh.” Dư Duyệt đỏ mặt nắm dây lưng áo tắm, lui về sau một bước nhỏ, đầu cũng không dám ngẩng lên, cố nén sự ngượng ngùng trong lòng nói cảm ơn, “Nếu không có anh, chỉ sợ tôi chìm xuống đáy rồi.”

“Không có việc gì.” Giọng người nọ nhàn nhạt, rất trong trẻo lạnh lùng, căn bản không để việc mình mới cứu một mạng người trong lòng.

Dư Duyệt không biết sao luôn cảm thấy giọng người này hình như nghe ở đâu rồi...

“Anh cũng tới nơi này nghỉ ư, buổi tối trên núi muỗi nhiều, anh đừng ra ngoài đi dạo.” Dư Duyệt bánh ít đi, bánh quy lại, dặn người trước mặt một câu.

“Ừhm.” Hình như người đàn ông trời sinh nói ít, cũng có thể do đối mặt với người lạ không có gì để nói, chỉ bật ra một âm tiết đơn giản.

Dư Duyệt biết cứ ngớ ngẩn tiếp hai người sẽ xấu hổ, bèn vỗ vỗ bọt nước trên người, nói: “Tôi về phòng trước, không quấy rầy anh tản bộ, tóm lại rất cảm ơn anh.”

Nói xong, cúi người cảm ơn, liền xoay người bỏ đi, đột nhiên nhìn thấy dưới ánh đèn đường có cái gì đó lóe lên, chăm chú nhìn, không ngờ là thẻ phòng.

Cúi đầu thấy hai tay trống không, Dư Duyệt ngồi xổm xuống nhặt thẻ phòng lên, thở phào nhẹ nhõm, may mà phát hiện, bằng không đến lúc đó không vào phòng được sẽ rất phiền phức.

Khách sạn mà bọn Dư Duyệt ở là phòng kiểu Nhật, bên ngoài là hành lang bằng gỗ lim, ngoài hành lang là vườn vải, cho nên bây giờ trong hành lang đặc biệt tối, mặc dù có ánh trăng, cũng khó nhìn được số phòng.

Dư Duyệt cầm thẻ phòng quẹt trên bảng điện tử vài lần cũng quẹt không được, gấp tới mức trán cũng toát mồ hôi.

Chẳng lẽ bị dính nước nên hỏng? Cô chưa từng nghe có chuyện như vậy đấy!

Lẽ nào bản thân đi nhầm phòng?

Cô nhíu mày suy nghĩ một lúc, phòng Phùng Vũ Thần và Quý Vân Phong đối diện phòng cô, thế có lẽ đây là phòng của họ, mình thử phòng phía sau xem.

Lúc này khóa điện tử rốt cuộc vui vẻ vang lên, Dư Duyệt thở phào nhẹ nhõm, xem ra là mình đi nhầm.

Nhưng đợi đến khi cô đẩy cửa phòng, bật đèn sáng khắp phòng, cô lập tức phát hiện không đúng.

Dù là bộ âu phục trên tường hay giày da trên đất, đều nói lên rằng đây là phòng của đàn ông!

Sao có thể đi nhầm chứ? Chẳng lẽ thẻ này là thẻ đa năng, phòng nào cũng có thể quẹt?

Dư Duyệt nghi hoặc lắc đầu, đang định ra khỏi phòng, sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, tiếp theo cô liền cảm thấy cổ tay bị nắm chặt, giọng người đàn ông lạnh như băng vang bên tai, “Cô là ai? Đến phòng tôi làm gì?”

“Cái kia, cái kia tôi cũng không biết sao vào nhầm phòng nữa.” Cổ tay lập tức đau buốt, cánh tay cũng bầm tím, Dư Duyệt cả người phát lạnh, vội vàng giải thích: “Tôi dùng thẻ phòng không mở được phòng của tôi, nghĩ là đi nhầm phòng, không ngờ lại mở được phòng của anh, rất xin lỗi, tôi thật sự không cố ý.”

Lực bóp trên cổ tay buông lỏng, Dư Duyệt xoay đầu, lại nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc, không ngờ là người cứu cô ở suối nước nóng!

“Sao lại là anh?”

Không quan tâm cô đang ngạc nhiên, Tịch Thành Nghiễn nhíu mày sờ sờ túi quần mình, lại phát hiện bên trong rỗng tuếch. Anh đi tới cửa rút thẻ phòng rút ra, cẩn thận nhìn, mới nói: “Đây là phòng 106, phòng tôi.”

Dư Duyệt nhận thẻ phòng nhìn kỹ, phát hiện phía trên dán một cái mác nhỏ ghi: 106.

“Thật xin lỗi, vừa rồi tôi nhìn thấy trên mặt đất có một cái thẻ phòng, tưởng là của tôi nên nhặt lên, tôi ở phòng 105.” Dư Duyệt rất xấu hổ liên tục xin lỗi. Nửa đêm đi nhầm phòng người ta, dù không phải cố ý, cũng dễ dàng khiến người khác phản cảm, vả lại người này còn vừa mới cứu mình.

Nhưng thế thì thẻ phòng mình đâu? Chẳng lẽ chìm trong bể nước nóng rồi?

Trong lòng Dư Duyệt sợ hãi, tay phải không để ý vung lên, thẻ phòng trong tay liền thẳng tắp bay đi ra ngoài, dừng ở một góc cách xa bọn họ.

Đối diện với tầm mắt của Tịch Thành Nghiễn, cô lập tức ngượng ngùng, nắm mái tóc ướt sũng, đang muốn đi nhặt thẻ phòng, đột nhiên đèn trong phòng lại tắt.

Phòng trong khách sạn đều cắm thẻ phòng trên bảng điện tử mói có điện, Tịch Thành Nghiễn rút thẻ phòng ra mà vẫn còn có thể chống đỡ vài giây mới tắt đèn đã là kỳ tích rồi.

Trong phòng tối đen, yên tĩnh một cách đáng sợ, bên ngoài không biết có con gì kêu, tự dưng giống như nhạc dạo đầu của phim kinh dị.

Dư Duyệt xoa xoa cánh tay nổi da gà, cảm thấy đêm hôm khuya khoắt mình ở trong phòng của đàn ông lạ thật sự không hay, hơn nữa cô còn muốn đi tìm thẻ phòng cô.

Vì thế bèn tằng hắng cổ họng, nói với Tịch Thành Nghiễn: “Cái kia, thật xin lỗi, không cẩn thận đi vào phòng anh, tôi đi ngay.”

“Đứng lại!” Chân cô mới đi được nửa bước, liền bị tiếng quát chói tai của người đàn ông dọa sợ.

Cả người Dư Duyệt run run, nháy mắt vô số hình ảnh giết người cướp của lướt qua trong đầu, bả vai rụt lui, “Chuyện, chuyện gì?”

“Nhặt thẻ phòng tôi về.” Giọng người đàn ông vừa thấp vừa trầm, còn mang cảm giác ra lệnh.

“Hiện tại đã hơn mười một giờ, tôi muốn đi tìm của thẻ phòng tôi, xin lỗi, có thể nhờ anh tự nhặt được không?” Dư Duyệt có chút khó xử.

Làng du lịch này ngay dưới chân núi, tuy rằng du khách tới đây rất nhiều, nhưng muốn cô đêm khuya một người đi qua vườn vải và suối nước nóng tìm thẻ phòng. đã rất thách thức cô rồi.

Nếu lại đợi chút nữa, có thể cô thật sự không dám đi.

“Cô tìm thẻ phòng tôi về trước, tôi đi cùng cô.” Tịch Thành Nghiễn không chút do dự nói một câu, ngừng một lát, không nghe được cô trả lời, cho rằng cô không chịu, tay bám lấy góc bàn, miễn cưỡng chống đỡ bản thân lung lay sắp đổ, nhịn xuống đầu óc từng đợt choáng váng lại nhấn mạnh thêm một câu, “Tôi không lừa cô, cô nhặt, nhặt thẻ phòng về, tôi nhất định sẽ không nuốt lời.”

Còn giống như rất lời, Dư Duyệt vừa vuốt tường từng bước đi góc bên kia, vừa ở trong lòng nghĩ đến. Nêud người này đi tìm thẻ phòng với mình thì cũng đủ thời gian đi nhặt chục cái thẻ phòng chứ, nghĩ gì vậy?!

Bệnh chung của phòng khách sạn này là lấy ánh sáng không tốt, cửa sổ nhỏ, mà phòng này lại kéo rèm, bởi vậy trong phòng thật sự có thể nói tối đến không thấy năm ngón tay.

Dư Duyệt ngồi xổm xuống, gian nan mò mẫm thẻ phòng trên mặt đất, chỉ thiếu điều kề sát mặt xuống đất thôi.

“Cô tên gì?” Cô đang cố gắng đấu tranh với bóng tối, người đàn ông trong phòng nhiên mở miệng hỏi một câu, giọng còn hơi run, giống như cố hết sức khắc chế cái gì.

Dư Duyệt phản xạ có điều kiện đáp một câu, “Dư Duyệt.”

“Dư Duyệt? Dư trong dư thừa, duyệt trong lòng thẳng thắn duyệt?” Giọng người đàn ông có chút lạ, nhưng Dư Duyệt cũng không chú ý, cô chỉ trợn mắt nói: “Đúng rồi, nhưng nếu anh nói thành hàng năm có thừa dư, vui sướng duyệt tôi sẽ càng vui vẻ hơn.”

“Tôi gọi Tịch Thành Nghiễn.”

“Vâng “ Dư Duyệt vừa tìm thẻ phòng vừa câu có câu không tán gẫu với Tịch Thành Nghiễn. Không biết có phải ảo giác của cô không, Dư Duyệt luôn cảm thấy Tịch Thành Nghiễn liều mạng tìm đề tài nói với cô...

Đầu ngón tay bỗng đụng phải một cái gì đó cứng cứng, Dư Duyệt thầm vui vẻ, vội vàng cầm thẻ phòng đứng dậy, vui vẻ hô: “Tôi tìm được rồi!”

“Cài vào bảng điện tử đi!”

Tịch Thành Nghiễn có vẻ còn kích động hơn cô... Dư Duyệt vừa nghi hoặc, vừa dựa vào cảm giác bước ra cửa phòng, lúc đi được một nửa, tay đột nhiên bị cái gì nắm chặt.

Dọa cô suýt thét chói tai nhảy dựng lên, may mà Tịch Thành Nghiễn kịp thời lên tiếng, “Sợ cô ngã xuống.”

Còn rất săn sóc, Dư Duyệt chớp chớp mắt ở trong lòng nghĩ, nhưng trong lòng luôn có cảm giác là lạ.

“Trực tiếp mở cửa đi tìm thẻ phòng cô.” Ngay khi Dư Duyệt sắp quẹt thẻ phòng vào bảng điện tử, Tịch Thành Nghiễn bỗng cướp thẻ phòng, cất vào túi, gần như gấp gáp mở cửa.

Ánh sáng nhẹ nhàng từ ngoài hắt vào, bóng đêm chỉ thoáng cái bị đuổi đi, Dư Duyệt gật gật đầu, xoay lại nhìn Tịch Thành Nghiễn, cười lộ ra hàm răng nhỏ, “Cám ơn anh, anh đúng là người tốt.”

“Không có gì.” Tịch Thành Nghiễn ung dung đáp một câu, cất thẻ phòng vào túi.

Hai người ở cạnh bể tắm tìm nửa ngày, thậm chí Dư Duyệt xuống nước một lần, nhìn chằm chằm mặt nước đau cả mắt, cũng không tìm được thẻ phòng cô.

Hết cách rồi, tới nước này chỉ còn cách đi tìm lễ tân. Dư Duyệt ủ rũ đến quầy lễ tân, kết quả cũng là một tin tức làm cô càng thêm không chấp nhận được: Trên quầy chỉ có phòng 105 là không có thẻ dự phòng!

“Kỳ quái, sao ở phòng 105 đều làm mất thẻ?” Trước quầy cô gái vừa nhanh nhẹn ghi lại, vừa nhỏ giọng than thở, “Xin lỗi quý khách, thẻ dự phòng của phòng 105 mấy hôm trước bị khách làm mất, chúng tôi còn chưa kịp bổ sung, đêm nay chỉ có thể mời chị chấp nhận.”

Chấp nhận? Không chỗ ngủ chấp nhận thế nào! Dư Duyệt giật giật tóc, vừa cảm khái bản thân gần đây xui xẻo, vừa hỏi lễ tân, “Thế có thể cho tôi mở phòng khác được không? Tiền thuê phòng tôi sẽ trả.”

Không quan hệ, của đi thay người! Dư Duyệt vừa khóc thầm, vừa an ủi bản thân.

Dù sao thứ hai cô sẽ đi Hoa Vũ phỏng vấn, một khi phỏng vấn thành công, một tháng tiền lương thấp nhất cũng là mười ngàn đó! Cô đã thèm nhỏ dãi từ lâu! Chút ít tiền thuê phòng có tính là gì!

“Ngại quá.” Nghe Dư Duyệt nói, cô lễ tân cười càng thêm xấu hổ, “Giờ phòng của khách sạn chúng tôi đầy rồi.”

Dừng một chút, nhìn Dư Duyệt gần như hỏng mất, vội vàng nhìn sang Tịch Thành Nghiễn, nói thêm: “Nhưng chị có thể ở chung với bạn.”

Dư Duyệt nhất thời không kịp phản ứng, cho rằng cô nói bạn là Phùng Vũ Thần và Quý Vân Phong, đau khổ nói: “Bọn họ muốn là phòng có giường lớn, tôi không có cách nào chen chúc với bọn họ.”

“Không phải, là anh này mà.” Cô lễ tân dùng ánh mắt tha thiết nhìn Tịch Thành Nghiễn, “Phòng anh này là phòng tiêu chuẩn, Chị có thể ngủ chung phòng với anh này!”

Mặc kệ Tịch Thành Nghiễn đã lạnh mặt và nỗ lực thả ra khí lạnh để bày tỏ bản thân phản đối, nhưng sau khi nghe cô lễ tân nói xong, đối mặt với vẻ mặt sáng tỏ của Dư Duyệt, anh vẫn thua cuộc...

Vì thế, Tịch Thành Nghiễn luôn luôn thích sạch sẽ ghét bụi bẩn ghét người lạ, thậm chí ghét phụ nữ, làm sao cũng không nghĩ tới, anh chỉ nhất thời tốt bụng đi nhặt thẻ phòng với người ta, kết quả lại nhặt về một cô gái...
Bình Luận (0)
Comment