Nắm Trong Tay

Chương 5

Từ sau khi chuyến du lịch Quảng Châu kết thúc, Dư Duyệt cảm thấy toàn thân đều thoải mái, tâm trạng tiêu cực đã biến mất, trong người cô bây giờ chỉ còn lại tinh thần nhiệt tình.

Sáng sớm thứ hai, lần đầu tiên cô mặc đồ công sở, tốn gần một tiếng đồng hồ để trang điểm, rồi mới hít một hơi thật sâu ngồi lên tàu điện ngầm.

Hoa Vũ tiền nhiều như nước, trực tiếp mua luôn một mảnh đất tại khu trung tâm, xây một tòa nhà năm mươi tầng, ánh mặt trời rọi vào bốn chữ 'Tập đoàn Hoa Vũ' to đùng, suýt nữa đã khiến Dư Duyệt mù mắt.

Vừa vào cửa, Dư Duyệt lập tức nhìn thấy Quý Vân Phong đang đứng đợi ở quầy tiếp tân, cô vội vàng đi qua, “Anh chờ lâu chua?”

“Không lâu lắm.” Quý Vân Phong kéo tay Dư Duyệt đang định đi đăng ký, chỉ vào cô nói: “Đây là khách của tôi, không cần đăng ký.” Rồi dẫn cô đi vào.

“Lát nữa, tôi sẽ dẫn cô đi tới phòng tổng giám đốc, cô đừng căng thẳng quá, cứ biểu hiện tốt một chút là được rồi.” Quý Vân Phong ấn vào tầng bốn mươi tám, quay đầu cười nói với Dư Duyệt: “Nếu cô có thể trở thành đồng nghiệp của tôi, Vũ Thần nhất định sẽ rất yên tâm.”

“Vẫn chưa biết được mà.” Dư Duyệt đè lại trái tim không ngừng đập nhanh, mặt ủ mày chau nhìn Quý Vân Phong nói: “Làm sao bây giờ, tôi rất căng thẳng, anh xem, sau ót đã chảy mồ hôi rồi này!!”

“Không có gì phải căng thẳng như vậy.” Quý Vân Phong vươn tay gạt tóc Dư Duyệt một chút, cười nói: “Tôi rất khâm phục cô, dám gọi điện cho tổng giám đốc, ngay cả tôi cũng không làm được như vậy, cô cứ xem như đây là một buổi phỏng vấn bình thường thôi, thoải mái đi.”

Dư Duyệt gật đầu, cô đã căng thẳng tới nỗi tay cũng ướt sũng, nhưng không muốn để Quý Vân Phong lo lắng, cô miễn cưỡng cười một cái: “Được rồi, tôi biết rồi, chờ tôi phỏng vấn xong, tôi sẽ mời anh và Vũ Thần ăn cơm!”

Quý Vân Phong cười, “Được, tôi chờ.”

Thang máy 'đing' một tiếng mở ra, Dư Duyệt cắn môi, đi theo Quý Vân Phong.

“Để tôi nói một chút về tổng giám đốc cho cô nghe.” Lúc đến cửa phòng tổng giám đốc, Quý Vân Phong bỗng nhiên dừng lại, quay đầu nhìn Dư Duyệt: “Tổng giám đốc là người nghiêm khắc, rất xem trong những trình độ chuyện nghiệp của nhân viên, không thích cấp dưới mô hồ, cẩu thả. Nếu anh ta có hỏi cô một câu, ngay cả cô cũng không thể xác định có làm được không, thì cứ nói chung chung là được.”

Dư Duyệt dùng sức gật đầu, cố gắng nhớ kỹ từng lời Quý Vân Phong.

“Còn có, tổng giám đốc Tịch không thích người không phép tắc, lúc ngồi trả lời câu hỏi, cô tuyệt đối không nên đánh gãy lời của anh ta. Nếu không...” Quý Vân Phong chớp mắt nhìn Dư Duyệt, làm động tác cắt cổ.

“Tôi sẽ nhớ kỹ!” Dư Duyệt nắm chặt tay, nhìn cửa phòng tổng giám đốc gần trong gang tấc, cô nhắm chặt mắt, “Cứ mặc số phận vậy.”

“Cố lên!” Quý Vân Phong vỗ nhẹ vai cô, ngẩng đầu gõ cửa một cái.

“Tổng giám đốc, người tuần trước hẹn phỏng vấn đã tới rồi.”

“Dẫn cô ấy vào.” Giọng nói đàn ông quen thuộc vang lên, Dư Duyệt ngẩn người, phản xạ có điều kiện ngẩng đầu lên, giật mình há hốc mồm, “Sao lại là anh?”

Người đàn ông ngồi sau bàn làm việc lại là Tịch Thành Nghiễn! Chả trách, lần đầu tiên nghe được giọng ở khu du lịch cô lại thấy quen tai, thì ra, cô đã từng nói chuyện điện thoại với anh!

“Hai người quen nhau sao?” Quý Vân Phong bị lời nói của Dư Duyệt làm kinh sợ, bất chấp Tịch Thành Nghiễn còn ở bên, trực tiếp hỏi luôn.

“ừm.” Dư Duyệt phục hồi lại tinh thần, ngơ ngác gật đầu, “Quen, mấy hôm trước chúng tôi còn ngủ chung một đêm.”

TMD! Cái quỷ gì vậy? Quý Vân Phong đứng yên tại chỗ, chân trái vừa nhấc lên giữ không trung, đã bị một trận sét đánh ngang tai.

Tổng giám đốc nhà anh ngủ cùng Dư Duyệt sao? Chuyện gì đây? Không phải mọi người thường nói tổng giám đốc X là người bất lực, thích sạch sẽ. không thích chạm vào cô gái nào sao? Ai đó có thể nói cho anh biết chuyện gì đang xảy ra vậy!

“Không phải, tôi đúng là ngủ cùng anh ấy một đêm, nhưng, nhưng không phải kiểu đó...” Vẻ mặt thẳng thắn của Quý Vân Phong khiến Dư Duyệt hoàn toàn tỉnh lại.

Khuôn mặt hồng hào vội vã lắp bắp giải thích, nhưng càng xóa càng đen, cuối cùng trong đầu Quý Vân Phong chỉ toàn hình ảnh cô và Tịch Thành Nghiễn ngủ chung.

“Được rồi, quản lý Quý, anh đi ra ngoài trước đi.” Lúc một người giải thích, một người chỉ toàn suy nghĩ YY, Tịch Thành Nghiễn bỗng nhiên lên tiếng.

Giọng nói không lớn, nhưng lại vô cùng uy nghiêm, ánh mắt nhàn nhạt nhìn Dư Duyệt và Quý Vân Phong, hai người lập tức im lặng, một người chán nản rời khỏi phòng.

“Dư Duyệt.” Tịch Thành Nghiễn nhận lấy hồ sơ của cô, xem sơ một lần rồi ngẩng đầu nhìn cô, “Cô nói một chút về những hạng mục cô từng tham gia vào.”

“Các hạng mục thủy trạm, khí trạm, thủy lợi, dầu khí tôi đều tham gia qua.” Tịch Thành Nghiễn lạnh lung ngồi một chỗ, giải quyết công việc, Dư Duyệt nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng của mình, cẩn thận trả lời câu hỏi của anh.

“Tất cả các hạng mục tôi đều trực tiếp đến công trường, tài liệu hạng mục cũng chính tay tôi sửa.”

Tịch Thành Nghiễn gật đầu, ngón tay dừng lại một nơi trên lý lịch Dư Duyệt, hỏi tiếp: “Cô Dư đã từng tham gia kỳ thi thủy trạm, giấy chứng nhận khai thác khí, nhưng cả hai kỹ thuật cơ bản này cô đều không có bằng cấp xây dựng hai, xin mạo muội hỏi một câu, cô Dư không thi xây dựng hai sao?”

“Tôi... Tôi muốn chuẩn bị một thời gian.” Để ghi danh được kỳ thi xây dựng hai, tất cả mọi sinh viên đều phải làm việc khoa chính quy tròn ba năm, hiện tại Dư Duyệt đã làm việc tới năm thứ ba, nếu có giấy chứng nhận của công ty, ngay cả khi chưa hoàn thành ba nắm vẫn có thể đăng ký thi bình thường, nhưng cô không tự tin, cảm thấy xây dựng hai quá khó, không dám đi ghi danh.

“Chuẩn bị? Có vẻ như cô không tự tin cho lắm.” Ngón tay Tịch Thành Nghiễn gõ nhẹ vài cái trên bàn, ánh mắt sắc bén nhìn Dư Duyệt, “Nếu sau này cô là người có quyền chỉ đạo một hạng mục, nhưng với biểu hiện như vậy, cô chắc chắn sẽ làm mất mặt công ty và lòng tin khách hàng.”

“Vâng, tôi sẽ cố gắng khắc phục nhược điểm.” Dư Duyệt cắn môi, ép buộc bản thân mình phải bình tĩnh lại, “Sẽ cố gắng tiến bộ hơn...”

“Toi cho rằng công ty thuê nhân viên không phải để phí mấy năm bồi dưỡng, cô cảm thấy đúng chứ? Cô Dư.”

“Đúng, đúng vậy.” Nghe được những lời này, trong lòng Dư Duyệt cảm thấy lạnh một chút, có lẽ cô không được tuyển dụng rồi.

Cô đè nén chua xót trong lòng, nhanh chóng lấy lại tinh thần, bắt buộc bản thân phải ngẩng đầu nhìn Tịch Thành Nghiễn, gằn từng chữ: “Tổng giám đốc Tịch, nhưng bản thân tôi cho rằng nếu cố gắng chuẩn bị mọi việc sẽ trở nên tốt đẹp hơn thôi.” “Cố gắng không có nghĩa là rụt rè.” Tịch Thành Nghiễn nói trúng tim đen, trực tiếp nói ra khuyết điểm của Dư Duyệt, “Nếu sau này cô trở thành một kỹ sư cao cấp, gặp những công trình có vấn đề, chẳng lẽ cô còn muốn thảo luận vài ngày nữa sao?”

Dư Duyệt á khẩu không trả lời được, quả thật cô không phải người quyết đoán, thậm chí những lúc khó khan, cô thường không thể tự quyết định được, phải nhờ đến sự giúp đỡ của người khác.

Tịch Thành Nghiễn đã nói ra hết mọi tật xấu của cô.

Cô xấu hổ cúi đầu, vừa muốn nói tiếp, đã nghe thấy giọng nói lạnh lẽo của Tịch Thành Nghiễn vang lên, “Được rồi, cô Dư, tôi cảm thấy chúng ta nên chấm dứt cuộc nói chuyện tại đây.”

Quả nhiên vẫn không được... Dư Duyệt hít mũi một cái, liều mạng nuốt những lời muốn nói xuống bụng. Cố gắng cười tươi một cái, chào Tịch Thành Nghiễn, “Tổng giám đốc Tịch, đã làm phiền anh rồi.” Cô xoay người rời đi.

“Dù trước đây cô làm ở vị trí nào, bao nhiêu năm, tôi không quan tâm, nhưng một khi đã tới Hoa Vũ cô phải từng bước đi lên.”

Dư Duyệt vừa chạm tay vào nắm cửa, Tịch Thành Nghiễn bỗng dưng nói thêm một câu.

Cả người cô cứng đờ, không dám tin quay đầu lại, trừng mắt nhìn Tịch Thành Nghiễn, trái tim 'thình thịch' đập nhanh liền hồi.

Anh ấy nói vậy là sao? Chẳng lẽ mình đã nghĩ...

“Tôi chỉ cho cô nửa ngày chuẩn bị.” Tịch Thành Nghiễn nhìn thoáng lịch làm việc trên bàn, “Giấy kiểm tra sức khỏe, bằng tốt nghiệp, giấy chứng nhận học vị cùng toàn bộ những giấy tờ, chứng nhận có giá trị tương đương, ngày mai, mang tới công ty cho tôi. Còn tiền lương...”

Anh dừng một chút, nhìn Dư Duyệt không tự chủ được nắm chặt hai tay, trong mắt hiện lên ý cười nhàn nhạt, “Đi từ mức thấp nhất mười ngàn đi lên.”

“Không thành vấn đề!”

“Còn nữa, cô Dư, tôi cảm thấy cái này chắc là của cô.” Tịch Thành Nghiễn duỗi tay ra trước mặt Dư Duyệt, mở lòng bàn tay ra. Một mặt dây chuyền cá chép cột với sợi dây màu đỏ.

“Là của tôi!” Dư Duyệt vui mừng nhận lấy, “Cảm ơn! Thật sự cảm ơn!” Đây là mặt dây chuyền bà nội đã gắn vào cho cô từ nhỏ, đã hơn hai mươi năm trôi qua, nó thật sự đã trở thành một phần vận mệnh của cô, nếu thật sự mất đi, chắc cô sẽ hối hận cả đời.

Thực ra, sau khi cô phát hiện mình làm mất cả nhỏ, cô lập tức gọi điện cho khu du lịch, nhưng họ nói không từng thấy vật nào như cô miêu ta. Nếu không phải hôm nay cô đến Hoa Vũ phỏng vấn, cô đã chạy tới khu du lịch tìm cá nhỏ rồi, không ngờ Tịch Thành Nghiễn lại là người nhặt được!

“Không có gì.” Tịch Thành Nghiễn thu tay lại, lòng bàn tay bị cô nhẹ nhàng chạm vào, hơi ngứa một chút, anh rũ mắt xuống, khẽ gãi vài cái.

Vừa ra khỏi phòng làm việc của Tịch Thành Nghiễn, Dư Duyệt không kịp chờ lấy điện thoại ra gọi cho Phùng Vũ Thần, “Vũ Thần, tớ phỏng vấn thành công rồi! Bắt đầu từ ngày mai, tớ sẽ tới Hoa Vũ làm việc!”

“Bây giờ, tớ không muốn nghe chuyện này.” Cô không ngờ Phùng vũ Thần lại không vui vẻ như cô nghĩ, ngược lại, càm xúc của Vũ Thần lại điên cuồng, cười hắc hắc qua điện thoại, “Mau nói chuyện cậu ngủ chung với tổng giám đốc Hoa Vũ!”

“Tớ không có...” Dư Duyệt bất đắc dĩ đỡ trán, chắc là Quý Vân Phong lại mật báo rồi.

“Đừng hòng lừa tớ! Chính tai Vân Phong nghe được! Nhanh lên, không được lề mề! Mau nói cho tớ nghe một chút! Rốt cuộc có phải tổng giám đốc Hoa Vũ bất như trong tin đồn không?!”

“Tớ thật sự...”

“Nói mau!”

“Tên trứng thúi đó chắc làm một đêm bảy lần chứ gì!” Liên tiếp hai lần giải thích không được, rốt cuộc Dư Duyệt không nhịn được, gầm nhẹ một câu qua điện thoại.

Rống xong cô trực tiếp cúp điện thoại, định buổi tối về nhà sẽ giải thích lại với Vũ Thần, ai ngờ, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Tịch Thành Nghiễn đứng trong một góc nhỏ, tay kẹp điếu thuốc, vẻ mặt không thay đổi nhìn cô.

... Bây giờ, cô đi tìm cái chết còn kịp không vậy?
Bình Luận (0)
Comment