Nắm Trong Tay

Chương 56

Trên máy bay, Dư Duyệt liên tục suy nghĩ lung tung, nhưng khi xuống máy bay, lúc đi qua một con đường thật dài, trong lòng ngoại trư bà nội, cô không thể nghĩ tới những thứ khác. Bà nội không biết hôm nay cô về, cho nên cô về tối thế này, bà nhất định sẽ rất ngạc nhiên.

Cơn gió lạnh thổi ngang qua, Dư Duyệt run rẩy cả người, nắm chặt áo khoác trên người, nhiệt độ giữ Đại Liên và Thẩm Quyến đúng là khác nhau một trời một vực, mong sao lần này cô không bị cảm lạnh.

Từ sân bay về tới nhà Dư Duyệt cũng đã gần tám giờ, bà nội Dư cũng sắp lên giường đi ngủ, nghe thấy tiếng gõ cửa, cứ tưởng hàng xóm đến chơi, ra mở cửa mới biết là cháu gái bảo bối của mình! Vui tới nỗi không biết nói gì, bà nghiêng người cho Dư Duyệt vào, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, bà tức giận mắng: “Nhìn quần áo cháu xem! Mặc vậy bị lạnh cũng đáng đấy!” Mặc dù là nói vậy, nhưng vẫn tranh thủ khóa cho Dư Duyệt một cái áo khoác.

“Cháu vẫn chưa ăn cơm đúng không, cháu chờ đó, bà đi xào đồ ăn cho cháu.”

Nói xong, bà nội Dư lập tức đi vào bếp, vừa đi vừa oán trách, “Hôm nây về mà cũng chẳng chịu nói với bà một tiếng, làm bà không mua gì cả, trong nhà chỉ có mỗi rau thôi.” Nghĩ một hồi, bà bỗng nhiên ném tạp dề lên ghế sofa, “Không được, cháu ở đây chờ bà, bà đi ra cửa hàng mau một ít thịt về nấu.”

“Bà nội, không cần đâu.” Dư Duyệt dở khóc dở cười ngăn bà nội Dư lại, “Cháu có phải khách gì xa lạ đâu, có gì thì ăn nấy thôi!” Dừng một chút, thấy bà nội Dư không đồng ý, cô vội vàng nói: “Cháu không muốn ăn cái gì cả, ăn thịt tới phát ngán luôn rồi, cháu chỉ muốn ăn cải trắng muối của bà thôi, ăn chung với cơm trắng, cháu có thể ăn liền hai chén cho bà xem!”

Bà nội Dư bị cô chọc cười, nghĩ lại bây giờ cũng không còn sớm nữa, thịt ở cửa hàng chắc cũng không còn tươi nữa, cuối cùng đành phải đi làm đồ ăn, nhanh tay hâm cơm lại, lấy một đống thức ăn sáng của mình ra, chia thành ba đĩa nhỏ, rồi thêm một vài trứng gà, kèm theo món rau cần khoai tây của bữa tối hâm lên một chút, coi như cũng nấu cho Dư Duyệt một nồi đồ ăn.

Từ trưa tới giờ, Dư Duyệt vẫn chưa ăn gì, cầm bát ăn như hổ đói, thấy vậy, bà nội Dư vô cùng đau lòng, đôi mắt đỏ bừng.

Một nơi như Thẩm Quyến, vật giá cao, cái gì cũng phải có tiền, cháu gái ngốc nghếch nhà mình chả kiếm được bao nhiêu, ấy thế mà tháng nào cô cũng cho bà nhiều tiền như vậy, nhất định bình thường không đủ tiền ăn, nói không chừng còn bữa được bữa không, mũi bà nội Dư chua xót, suýt nữa đã bảo cô cứ ở đây, không cần về đấy nữa.

Dư Duyệt ăn hai chén cơm như lời hứa, lúc này cô mới thỏa mãn bỏ chén xuống, cười với bà nội Dư, “Ha ha, nếu không phải là buổi tối thì cháu vẫn còn có thể ăn được một chén nữa đó!”

“Cái con bé ngốc này.” Bà nội Dư lau khóe mắt, đứng dậy đi chỗ khác, để lại một mình Dư Duyệt ngơ ngác ngồi đó không hiểu chuyện gì đang xảy ra, sao bà nội lại khóc? Cô chọc giận bà rồi sao?

Chờ tới lúc vào nhà lại, bà nội Dư đã ổn định được cảm xúc. Mang chăn ra, trùm vào giường sưởi, thấy Dư Duyệt đi tới, bà quay đầu nói: “Đợi chăn ấm lên một chút rồi hãy vào, bây giờ vẫn còn lạnh, mà cháu vừa mới ăn no, thì nên đi vài vòng hoạt động một chút đi.”

“Bà nội, cháu có phải là con nít nữa đâu.” Dư Duyệt áy náy gãi mặt, lúc nhỏ, cô rất sợ lạnh, mùa động nhất định phải ngủ ở nơi ấm nhất, nếu không rất dễ bị nhiễm lạnh. Mỗi khi trời tối, bà tung chăn cô ra, đợi đến khi ấm lên rồi, mới cho cô chui vào ngủ.

Buổi sáng, bà nội Dư dậy rất sớm, chuyện đầu tiên bà làm chính là làm nóng giường, sau đó đặt quần áo cô lên, rồi gọi cô dậy mặc.

Nhiều năm trôi qua, bà nội vẫn yêu thương cô như vậy, đột nhiên Dư Duyệt cảm thấy dù không có ba mẹ cũng chả sao cả, có một mình bà nội là đủ rồi. Bà yêu thương cô không ai sánh bằng!

Nghĩ vậy, đôi mắt Dư Duyệt hơi ướt, ôm cổ bà nội Dư, tựa vào cổ bà làm nũng, “Bà nội.”

“Được rồi, đã bao nhiêu tuổi rồi.” Bà nội Dư vỗ đầu Dư Duyệt, cười nói: “Mau dậy đi, không khó chịu sao?” Bà nội dư chỉ cao 1m6, còn Dư Duyệt cao tận hơn 1m7, phải khom người xuống mới tựa vào cổ bà được.

Nghe bà nội Dư nói vậy, Dư Duyệt cũng không đa sầu đa cảm nữa, nhanh chóng buông bà nội ra, kéo hành lý của mình qua, nghiêm túc 'dạy dỗ' bà nội Dư, “Chắc chắn ở nhà bà lại không chịu ăn cơm đàng hoàng chứ gì, đừng nói dối! Cháu thấy trong tủ lạnh chẳng có một miếng thịt nào cả!”

“Bà chỉ mua thịt tươi thôi, không để sẵn trong tủ lạnh.” Bà nội Dư vội vàng giải thích, tuy cháu gái mình hơi nóng tính, nhưng mỗi khi đề cập tới chuyện này là lại nhất quyết không tha, bà nội Dư thật sự sợ Dư Duyệt rồi, bà kéo tay Dư Duyệt nhẹ nhàng nói: “Sao bà nội có thể không ăn thịt được cơ chứ, bà ngày nào cũng đi mua thịt mà, thật đó!”

“Được.” Dư Duyệt không để ý tới bà nội Dư, “Ngày mai cháu sẽ đi cửa hàng hỏi, có phải ngày nào bà cũng đến mua thịt không!”

Nghe Dư Duyệt nói vậy..., bà nội Dư tê cả da đầu, bà không phải là người thích ăn thịt, sao có thể ăn thịt mỗi ngày được, mà nếu có thể tiết kiệm được, thì cũng chả có ai ngày nào cũng đi mua thịt cả.

Dư Duyệt thấy vẻ mặt chột dạ của bà, biết nhất định ngày nào bà cũng chỉ ăn một ít, cô tức giận dậm chân rơi nước mắt, “Bà không mua! Bà vốn chẳng chịu mua ăn gì cả! Được rồi, vậy sau này cháu cũng không ăn! Ngày nào ở Thẩm Quyến cũng ăn rau xanh! Tới lúc đó cháu sẽ mang bộ xương về nhà cho bà!”

“Được rồi được rồi, là bà nội không đúng.” Thấy cháu gái rơi nước mắt, bà nội Dư giơ tay đầu hàng, “Sau này bà nhất định sẽ mua thịt thường xuyên, thật đó, bà không lừa cháu đâu, ây da, con gái lớn vậy rồi mà còn khóc nữa cơ đấy, xấu hổ quá đi mất.”

“Cháu không biết xấu hổ! Không biết xấu hổ đấy! Dù sao bà cũng không chịu thương cơ thể của mình, thì cháu cũng sẽ học theo bà!”

“Ai, bà nội sai rồi, đừng khóc, thật đó, sau này bà nhất định sẽ đi cửa hàng mua, được chưa?”

“Thật sao?” Dư Duyệt lau mắt quẹt miệng nhìn bà nội Dư

“Thật mà.” Bà nội Dư vội vàng gật mạnh hai cái, cái con bé này rất ít khi khóc, mà một khi đã khóc rồi thì khó mà chịu nín, từ nhỏ đã cứng đầu như vậy, chẳng biết giống ai, một khi đã quyết định chuyện gì rồi nhất định sẽ không quay đầu lại.

Bà nội Dư vẫn còn nhớ rõ, lúc còn học cấp hai, không hiểu sao thằng con bà đột nhiên quay về, nhờ người bạn cũ ở Quảng Châu, nói muốn đón Dư Duyệt tới Quảng Châu, bảo bà sau này không cần phải nuôi cô nữa, ông ta muốn tự mình nuôi lấy.

Bà nội Dư và Dư Duyệt đã sống nương tựa lẫn nhau nhiều năm như vậy, tất nhiên sẽ lưu luyến cô thôi, nhưng bà biết nếu cứ để Dư Duyệt ở lại nhất định sẽ rất khó khăn, nên cho dù luyến tiếc cỡ nào, bà và người kia cũng khuyên Dư Duyệt, bảo ba mẹ Dư Duyệt đang ở đó.

Người nọ thấy cô đồng ý, lập tức kéo Dư Duyệt lên xe, Dư Duyệt phản kháng không chịu theo, người nọ liền đè tay chân cô lại, đẩy cô vào trong, không biết Dư Duyệt lấy sức đâu ra, đẩy lại người kia, cầm cuốc đứng trước mặt, bình tĩnh nói: “Tôi sẽ không về đầu, ông về nói với hai người kia, bọn họ cứ tiếp tục nuôi con của bọn họ đi.”

Người nọ lôi kéo Dư Duyệt lâu như vậy cũng mất kiên nhẫn, xấu hổ xụ mặt, muốn kéo Dư Duyệt đi, ông ta nghĩ Dư Duyệt cầm cuốc chỉ làm mẽ thôi, nhưng không ngờ cô lại quất cây cuốc xuống, suýt nữa đã phế luôn cả chân ông ta.

Sau lần đó, không biết người đó nói gì với ba mẹ Dư Duyệt, dù sao hai vợ chồng đó cũng có ngó ngàng gì tới Dư Duyệt đâu.

“Được rồi, mau rửa chân rồi đi ngủ thôi.” Bà nội Dư bất lực vừa lau nước mắt cháu mình, vừa nói: “Mới về tới đã khóc, có phải cháu muốn bà khó chịu phải không!”

“Cháu đâu có.” Dư Duyệt nói nhỏ, “Là vì bà không chịu nghe lời cháu đó chứ.”

“Được rồi, bà nội sẽ nghe lời.” Bà nội Dư vỗ đầu Dư Duyệt, đang định nói gì đó, điện thoại Dư Duyệt bỗng nhiên vang lên, Dư Duyệt vừa cầm lên, ra là Tịch Thành Nghiễn, nhìn bà nội Dư bên cạnh, cô đành nhận điện thoại, “Sao thế?”

“Sao lúc đi em không chịu nới với anh một tiếng?” Bên kia điện thoại, Tịch Thành Nghiễn sắp điên lên rồi, anh nghĩ một hồi, đúng lúc Dư Duyệt định trả lời, anh bỗng nhiên nói, “Em cũng đã gặp chị họ anh rồi.”

“Nên?” Dư Duyệt không hiểu ý của anh.

“Nên em cũng phải dẫn anh về gặp người lớn chứ, em đúng là không công bằng tí nào.”

Dư Duyệt phì cười một tiếng, tới giờ cô vẫn chưa nghe ai nói đi gặp người lớn mà còn phải có qua có lại nữa cơ đấy. Định nói với anh thêm vài câu, nhưng chợt nhớ bà nội vẫn còn ở đây, cô đành thấp giọng nói, “Bà nội em vẫn còn bên cạnh, em không thèm nghe anh nói nữa đâu, mai em gọi lại cho anh.” Rồi trực tiếp cúp điện thoại.

Để lại Tịch Thành Nghiễn bên kia tức giận gào khóc, cuối cũng không dám gọi nữa. Lỡ như Dư Duyệt bảo bà nội cô nghe điện thoại thì phải làm gì đây? Anh vẫn chưa nghĩ ra mình phải nói cái gì, không thể để bà nội Dư thất vọng với anh được!

“Ai thế?” Thấy Dư Duyệt cúp điện thoại, bà nội Dư vui vẻ xông tới, y hệt kẻ phản bội.

Nghĩ một hồi, Dư Duyệt vẫn không mang chuyện Tịch Thành Nghiễn nói cho bà nội Dư nghe, không có anh, chỉ cần bà nội Dư nghe nói cô có bạn trai, nhất định sẽ chạy khắp nơi chuẩn bị hôn lễ cho cô, nhưng cô không muốn kết hôn sớm vậy đâu, ít nhất cũng phải đợi tới lúc cô hai mươi tám tuổi!

“Chỉ là một đồng nghiệp thôi ạ, bảo cháu nhớ mang đặc sản về, nên đặc biệt quan tâm cháu thôi.”

“À.” Bà nội Dư thất vọng nói, bà muốn dặn Dư Duyệt phải nhanh chóng tìm bạn trai, thế mà đã bị cô đổi đề ngay lập tức, “Bà nội, bà xem, những thứ này là con mua cho bà đấy.” Dư Duyệt ôm hành lý lên, lấy mấy món đồ ra cho bà nhìn.

Bà nội Dư bị mấy thứ đó dời lực chú ý, nháy mắt đã quên chuyện cháu rể, ngược lại bà bắt đầu xót tiền. Dư Duyệt thở phào nhẹ nhõm, đối với chuyện kết hôn, bà nội lúc nào cũng cố chấp, nếu cô không ngăn lại, chắc sẽ bị tra hỏi hết cả buổi tối luôn mất!

Lúc này Dư Duyệt không hề hay biết, cô đã yên tâm quá sớm rồi, mấy ngày nữa một trận đánh ác liệt sẽ ập tới! Mà trận chiến này, hoàn toàn là từ người mà cô đã lén lút trốn đi ở Thẩm Quyến...

Cho nên, đôi khi muốn lừa bạn trai một chuyến, ấy thế lại thành bẫy mình...
Bình Luận (0)
Comment