Nam Tức Phụ Của Đông Bắc Hổ

Chương 125

“Vợ, chúng ta trở về hay là ở bên ngoài chơi một chút?” Vũ Khánh Cương vừa lái xe vừa hỏi Hứa Tư Văn.

“Anh không trở về được không?”

“Anh sợ bà cô ngu ngốc kia tìm tới cửa…” Vũ Khánh Cương bĩu môi: “Toàn thế giới chỉ mình cô ta thông minh, người khác đều là kẻ ngu si.”

“Phụt!” Hứa Tư Văn liền bị chọc phát cười: “Vậy liền về nhà đi, cũng sắp nửa tháng không qua xem một chút rồi.”

“Được!” Vũ Khánh Cương trực tiếp quay ngược đầu xe liền đi.

Đoàn xe phía sau không đổi phương hướng, xoát xoát xoát cùng ông chủ mỗi người đi một ngả, theo lời của thủ lĩnh Phùng Tấn Thần của bọn họ nói là: dùng ông chủ xong rồi là có thể nên làm gì thì làm đó!

Vì vậy cũng không ai biết được, ông chủ Vũ chưa có trở về Đông Bắc Hổ, mà là trở về cái hang hổ, nhưng mà an ninh chỗ kia quá tốt, không phải ai cũng có thể vào tản bộ.

Trong nhà cho dù chủ nhân không ở, thì cũng sẽ có người mỗi ngày đúng giờ tới quét tước, cho nên lúc hai người trở lại, biệt thự nghênh đón bọn họ cũng đã làm sạch sẽ.

Hứa Tư Văn sờ sờ Vũ Khánh Cương: “Vẫn tốt, lúc này không nóng như vậy đi?”

“Ừ!” Bây giờ Vũ Khánh Cương đã có chút thích ứng với nhiệt độ cao phía nam, hơn nữa phía nam không khô nóng giống phương bắc, trời nóng hai ngày sẽ mưa, cứ nóng hai ngày trời liền mưa, cho nên là loại khí hậu có chút nóng ẩm.

Hơn nữa Vũ Khánh Cương ra cửa là ngồi xe, xuống xe liền vào nhà, trong phòng đều bật điều hòa, chỉ là mùi vị không quá tốt.

Cơ mà có hoa hoa cỏ cỏ Hứa Tư Văn mua, trung hoà một chút cũng có thể khiến Vũ Khánh Cương miễn cưỡng chịu đựng.

Kỳ thực trở về cũng không có việc gì, Hứa Tư Văn tìm quần áo với đồ đạc thường dùng cần phải đổi giặt, Vũ Khánh Cương liền xoay quanh y loanh quanh đến loanh quanh đi, rì rì ong ong giống như một con ruồi cỡ bự.

“Anh làm gì vậy?” Hứa Tư Văn bị hắn vòng tới vòng lui loanh quanh khiến cho đôi mắt đều hoa lên, không thể không kéo hắn, nếu còn loanh quanh nữa, y liền muốn hôn mê.

“Vợ, có phải là em có chuyện gạt anh không?” Đây là lần thứ hai Vũ Khánh Cương hỏi Hứa Tư Văn, hắn luôn cảm thấy lúc này vợ không giống như trước.

Hơn nữa chuyện này tám phần là có liên quan tới mình!

Đừng hỏi tại sao, hắn chính là biết thôi!

“Em thấy anh có chuyện gì cũng lải nhải với em, sao em còn giấu diếm với anh? Vợ à, em nói với anh một chút đi, nếu anh phạm vào sai lầm gì, anh khẳng định sẽ nhận!”

“Cương tử, anh vẫn tốt, không phải anh sai.” Hứa Tư Văn thật sự không nghĩ tới y đã phủ nhận rồi, mà Vũ Khánh Cương vẫn còn băn khoăn.

“Vậy là cái gì?” Hắn liền cảm thấy có chuyện.

“Buổi tối chúng ta lại nói có được không? Hiện tại, anh đi thay quần áo, một thân đầy mùi, chính mình cũng không ngửi thấy sao?” Hứa Tư Văn nghĩ phải nói với hắn thế nào, trước tiên sai đi thay quần áo kéo dài thời gian.

“À, buổi tối em phải nói đó.” Vũ Khánh Cương tội nghiệp nhìn nhìn Hứa Tư Văn, rũ đầu giống như một chú chó bị vứt bỏ, cầm quần áo đi tắm rửa sạch sẽ.

Hứa Tư Văn thì lại đến nhà bếp làm chút cơm nước, trong tiệc buffet y chỉ ăn một chút hoa quả, Vũ Khánh Cương ngược lại ăn rất vui vẻ, nhưng Hứa Tư Văn cảm thấy thứ kia không sạch sẽ, tới tới lui lui người đến người đi, trên đồ ăn đều có bụi rơi xuống.

Trong lòng Vũ Khánh Cương nghĩ chuyện, lúc ăn cơm, Hứa Tư Văn gắp cho cái gì hắn liền ăn cái đó.

Hứa Tư Văn vừa thấy Vũ Khánh Cương ngoan như vậy, nhân cơ hội gắp thật nhiều rau xanh cho hắn ăn, thử gắp một chút mướp đắng xào trứng gà, kết quả Vũ Khánh Cương ói ra…

“Vợ, em thật sự không phải là đang cố ý trả thù anh chứ?” Vũ Khánh Cương cảm thấy trong miệng vẫn luôn đắng ngắt, súc miệng nhiều lần, vẫn không có tác dụng.

“Ăn nhiều món khác một chút…” Hứa Tư Văn cười trộm gắp đùi gà cho Vũ Khánh Cương, lúc này ông chủ Vũ mới trời quang mây tạnh.

Cũng sắp đến lúc đi ngủ, Vũ Khánh Cương càng nôn nóng, thấy vợ không có tư thế muốn nói, hắn không nhịn được.

Hứa Tư Văn nhìn thấy Vũ Khánh Cương đứng ở cửa phòng, mặc cái quần lót bự không động đậy, nhìn chằm chằm Hứa Tư Văn, trên mặt chói lọi hàng chữ: em không nói rõ ràng thì đừng nghĩ anh sẽ yên tĩnh.

Kỳ thực đến bây giờ Hứa Tư Văn còn chưa nghĩ ra phải nói từ đâu nữa!

Tính khí Vũ Khánh Cương cũng không tốt.

Nhưng bây giờ nhìn lại, Vũ Khánh Cương đã dậy lòng nghi ngờ, mình muốn đơn độc giải quyết cũng không thể, đều tự trách mình, huýt cái gì mà sáo hả!

Bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là đem MMS lưu trong điện thoại mình, mở ra đưa cho Vũ đại lão hổ xem qua. “Này là thứ gì? Sao lại không rõ ràng như thế?” Vũ Khánh Cương lật tới lật lui nhìn vài tấm, cũng không nhìn ra thành tựu gì.

Hứa Tư Văn không hé răng. “A?” Vũ Khánh Cương nhìn thấy vài bức ảnh gần nhất, nhìn có chút quen mắt: “Người này nhìn có chút quen mắt nhỉ?” “Ai ai?” Rốt cuộc Vũ Khánh Cương lật tới mấy tấm cuối cùng: “Này, này, đây không phải là anh…!” Cái này quá oan uổng rồi!

Nam nhân trong đó, nhìn sao cũng giống hắn, nhưng mà Vũ Khánh Cương thề với trời, đó thật sự không phải hắn mà! “Em biết không phải là anh, nếu thật là anh, thì em sớm xử lý anh rồi!” Hứa Tư Văn nhìn thấy Vũ đại lão hổ trong nháy mắt xù lông, oan ức, nổi giận…

“Vợ, mới nãy em còn cho anh ăn mướp đắng nữa!” Rốt cuộc Vũ Khánh Cương biết cái miếng mướp đắng kia là tới như thế nào rồi.

“Ai bảo anh không biết là phải có tâm phòng bị người khác chứ!” Hứa Tư Văn mới không thừa nhận là mình cố ý đâu: “Thiên kim đại tiểu thư xí nghiệp Triệu thị, không có chuyện gì lại luôn tự mình đến tìm anh, sao anh lại không biết tránh hiềm nghi?”

“Anh đã tránh cô ta rồi!” Vũ Khánh Cương cũng phát điên: “Lần trước đã từng nói với em, bà cô kia giống như thiếu thông minh vậy, giả vờ ngây ngốc với anh, anh lại không thể động thủ đánh cô ta.” “Lần nào đi ra ngoài cũng có thể đụng phải cô ta, cái này cũng tà môn thật!” Địa vị của Vũ Khánh Cương ở trong công ty, cũng chính là một vật biểu tượng, khi cần thiết, thì chúng tinh phủng nguyệt mang đi ra ngoài dạo một vòng, còn ngày thường thì hắn liền trạch ở trong công ty, làm một chút việc lặt vặt, chuyện lớn hắn chưa bao giờ nhúng tay, cũng không quản được mấy nghiệp vụ rườm rà đó.

Mười ngày nửa tháng mới mở hội nghị.

Nhưng hắn cũng phát hiện, hắn đi ra ngoài bất luận là làm gì, đều có thể “tình cờ gặp mặt” Triệu Thục Đình, muốn nói một lần hai lần còn được, nhiều lần vậy thì giải thích không thông.

Vũ Khánh Cương sợ phiền phức, cho nên bảo người chú ý mọi nơi một chút, nhìn thấy Triệu Thục Đình, lòng bàn chân hắn liền bôi dầu.

Nhưng tránh được mùng một không tránh được mười lăm, luôn có mấy lần bị Triệu Thục Đình vây lại, cô ta đến không làm gì cả, chỉ là chào hỏi, nói chuyện phiếm, trò chuyện.

Thế nhưng hai người một nam một nữ, Triệu Thục Đình còn là một đại mỹ nữ, đây không phải là cho người ta chuyện phiếm sao?

“Cho nên anh vừa xuất hiện, chỉ cần gặp phải cô ta, chỗ em liền có tin nhắn tới, cũng bởi vì chụp không rõ, không thấy rõ mặt người, mới càng khiến người ta hoài nghi.” Hứa Tư Văn vuốt lông cho Vũ Khánh Cương: “Đừng nóng giận, tức giận hại đến thân thể. Chuyện như vậy từ đầu em đã không tin tưởng.”

“Vợ…!” Vũ đại lão hổ cảm động muốn chết, vẫn là vợ tốt, biết hắn không phải người như vậy.

“Nếu em thật sự tin vậy em cũng quá ngu rồi!” Hứa Tư Văn chỉ vào một MMS trong đó cho Vũ Khánh Cương xem: “Không phải anh đã nói sao? Anh ăn cơm tây một lần liền đau bụng. Hơn nữa anh không biết dùng dao nĩa. Nhưng anh xem người bên trong này đây? Cầm dao nĩa tự nhiên bao nhiêu? Vậy sao có thể là anh được? Anh không đưa tay bốc là tốt lắm rồi.” Hứa Tư Văn hiểu rất rõ Vũ Khánh Cương, cái tên này chính là một tên nhà quê thuần thuần túy túy, lãng mạn a hẹn hò a và vân vân, hoàn toàn không trông cậy nổi.

“Là con ả họ Triệu kia làm đi?” Lửa trong lòng Vũ Khánh Cương chạy lên trên, may mà vợ tin mình, bằng không, chính là sốt ruột chết rồi. “Hẳn là cô ta, ở ngoài cửa chỗ các anh em cũng gặp phải cô ta bốn năm lần, mỗi lần gặp phải, trước tiên là có chút kinh ngạc và luống cuống, giống như hai người giấu em làm chuyện gì vậy, sau đó sẽ đổi dáng vẻ thẹn thùng nói lời tạm biệt với anh, lại gật gật đầu với em, xem như là chào hỏi, rồi cô ta mới trốn đi…”

“Sao em không nói sớm?” Vũ Khánh Cương vừa nghe, mẹ nó bị con ả đó tính kế, trong lòng càng giận: “Lại dám ở ngay dưới mí mắt anh gạt em, thực sự là trên đời không có người xấu việc xấu, có thì cũng là do dung túng mà ra!” Giội nước bẩn cũng không phải giội như vậy đâu!

Hai mắt Vũ Khánh Cương đều đỏ lên! “Xem! Xem!” Hứa Tư Văn kéo hắn nằm lên giường: “Đã nói anh biết rồi sẽ tức giận mà, em cũng không muốn nói, nhưng anh nhất quyết hỏi.” “Mẹ nhà cô ta, giội nước bẩn sau lưng anh, anh nuốt không trôi cơn giận này!” Hiện tại Vũ Khánh Cương ngay cả tâm muốn xé xác Triệu Thục Đình cũng có.

Lúc này hắn mới vừa kết hôn, cô ta lại dám làm như vậy, đây không phải là khiến cho hắn ngột ngạt sao? “Đừng tức giận mà!” Hứa Tư Văn dở khóc dở cười vuốt vuốt lông cho Vũ Khánh Cương: “Kỳ thực nhìn cũng rất đẹp mắt, quần áo của hai người thoạt nhìn có chút ý tứ trang phục tình nhân.” Cái này cũng là Hứa Tư Văn không thể nhịn được, bởi vì trước kia còn được, nhưng bây giờ lại càng ngày càng quá phận, quần áo người phụ nữ bên trong mặc, hòa hợp với quần áo trên người Vũ Khánh Cương giống như trang phục tình nhân vậy.

Chính y cũng chưa từng lộ liễu với Vũ Khánh Cương như vậy, dựa vào cái gì mà một nữ nhân tự mình đa tinh chẳng là cái gì cả lại làm càn như vậy? “Cô ta phát tao thì kéo một người trên đường đi, làm gì cần dằn vặt như thế chứ? Ông đây còn oan hơn Đậu Nga nữa! Vợ à, nữ nhân thật là đáng sợ, may mà hai ta đều là nam đó.”

“A phi!” Hứa Tư Văn khẽ gắt một cái: “Đại tiểu thư Triệu gia, tiêu chuẩn rùa vàng, muốn cái gì có cái đó, chỉ là xí nghiệp Triệu thị thoạt nhìn không phải có thực lực như vậy, chỉ là bề ngoài ngăn nắp thôi.”

“Làm sao em biết được?”

“Nghe Phùng Tấn Thần nói, xí nghiệp Triệu thị đi tìm hắn, nói chuyện hợp tác, Phùng Tấn Thần không đáp ứng, nói kết cấu trong xí nghiệp Triệu thị quá phức tạp, quan hệ con người cũng loạn, làm việc không có hiệu suất, cho nên hắn từ chối hợp tác với xí nghiệp Triệu thị.” Hứa Tư Văn đã sớm điều tra xong.

“Vậy anh nói với tiểu Phùng một tiếng, mấy ngày này không ra khỏi cửa!” Vũ Khánh Cương không muốn lại không giải thích được mà bị chụp chung với bà cô kia nữa, nhìn mà hắn liền bực mình. “Đừng nha!” Hứa Tư Văn lại không đồng ý: “Dựa vào cái gì mà anh phải trốn chứ? Anh sợ cô ta cái gì? Cô ta lại không thể ăn anh?”

“Vợ, em xem rồi sẽ không khó chịu sao?” Vũ Khánh Cương buồn buồn ôm vợ.

“Coi như xem ảnh chọc cười thôi, dù sao thì người ở bên trong cũng không phải anh.”

Vũ Khánh Cương càng ủy khuất, hắn cảm giác hắn ở trong lòng vợ thật không có địa vị.

Hứa Tư Văn thấy Vũ Khánh Cương ủy khuất, hì hì một chút chọc cười hắn: “Có điều chúng ta cũng không thể dung túng cô ta, nên làm cho cô ta tỉnh lại một chút.”

Hết chương 125
Bình Luận (0)
Comment