Hứa Tư Văn hí ha hí hửng gửi tin nhắn cho Vũ Khánh Cương, nói về cuộc gặp gỡ của y, sau đó đặc biệt khoe khoang với Vũ Khánh Cương: “Người phụ nữ kia cho rằng em không biết cô ta chắc? Không phải chính là cái người ngày đó đi sai chỗ sao? Còn ở chỗ này giả bộ không biết với em!”
Đúng vậy, sở dĩ Hứa Tư Văn đi thẳng thắn dứt khoát như vậy, cũng là bởi vì nhận ra người phụ nữ đó, hoặc là nói, là cô gái đó?
Ngày hôm nay ăn mặc rất thanh thuần, giống như sinh viên đại học, dáng vẻ hào hoa phong nhã thoạt nhìn rất có giáo dưỡng, nhưng đáng tiếc, Hứa Tư Văn lại xuyên thấu qua bề ngoài thấy được bản chất của cô ta.
Nếu muốn nhờ giúp đỡ, trên đường nhiều xe đến xe đi, không nhất định phải chọn y, hơn nữa xe của Hứa Tư Văn là y tự mình mua, căn bản không phải đồ cao cấp bao nhiêu, bình thường đến mức hòa trong dòng xe cộ nếu không cố ý xem biển số thì cũng không nhận ra, cô ta một thân trang phục hàng hiệu, coi như là tìm người hỗ trợ cũng phải tìm người có thực lực đi?
Phía trước Hứa Tư Văn chính là mười mấy chiếc xe, có chiếc là ô tô bình thường giống y, nhưng có một chiếc là xe jeep Hummer, còn có một chiếc Wrangler, mà cùng hàng phía sau y là Audi và Volvo, phía sau nữa không thiếu xe giống như xe của Hứa Tư Văn.
Một hàng xe dài như vậy, chọn ai không tốt vừa đến đã đi thẳng tới chỗ y, nói là trùng hợp, có người tin sao? Dù sao thì Hứa Tư Văn cũng không tin.
“Mắt em dùng thật là tốt, còn có thể nhìn ra à? Anh cũng quên cô ta có bộ dạng gì rồi!” Vũ Khánh Cương hồi âm cho vợ, chua lè giống như dấm chua lão Trần ở Sơn Tây vậy, cách thật xa Hứa Tư Văn cũng có thể ngửi được cái mùi kia.
“Ha ha ha…!” Hứa Tư Văn bị ông chủ Vũ chọc cười, cao hứng đáp lại ba từ vạn năng, liền đem chuyện này ném ra sau đầu, y coi như mình đã biểu hiện rất rõ ràng, cô ta cũng nên lui về.
Thế nhưng y đã quên, lời Vũ Khánh Cương nói trong cái tin nhắn đó.
Vũ Khánh Cương xã giao nhiều, rất nhiều nơi hắn đến cũng chỉ là ngồi một chút, bày ra cái thái độ, không nhất định phải uống rượu khiêu vũ và vân vân, nhưng một vài chỗ dù cho Vũ Khánh Cương chỉ đi thoáng qua, cũng sẽ gặp phải một ít chuyện bất ngờ.
Chẳng hạn như bây giờ, Vũ Khánh Cương chỉ là đi ra xã giao một chút, uống một chén rượu, ý tứ ý tứ, hắn liền có thể đi, sau khi báo với đám người Phùng Tấn Thần, hắn liền lái xe trở về biệt thự, bởi vì Hứa Tư Văn đã về biệt thự, vợ hắn ở chỗ nào hắn liền trở về chỗ đó.
Hai người thương lượng ngày mai về Hứa gia tập, đón thất tịch và lễ vu lan, Đông Bắc không đón hai cái lễ này, nhưng phía nam thì lại rất nhiều, thất tịch thì còn đỡ hơn chút, lễ vu lan thì lại nhất định phải đón, đặc biệt là một trấn cổ rất truyền thống như Hứa gia tập.
Lúc này đã là buổi tối, con đường này là phố ca hát nổi danh, hai bên đường đi đều là vũ trường hộp đêm, thiên đường của nhóm cú mèo.
Ban ngày không náo nhiệt, buổi tối đều kẹt xe.
Vũ Khánh Cương tìm một đường tắt, xuyên qua ở phía sau mấy căn nhà cao tầng một mảnh đèn đuốc huy hoàng, để tránh đụng chính diện với dòng xe cộ.
Kết quả là ở cái nơi kín đáo này, gặp được chuyện.
Một cô gái ăn mặc yêu khí, bị hai nam thanh niên lôi kéo không tha, cô gái kia giãy dụa lợi hại, nhưng mà hai nam thanh niên thoạt nhìn không phải là người tốt lành gì, trên đầu nhuộm màu sắc rực rỡ giống như luống hoa.
Vũ Khánh Cương cũng nhìn ra được, cô gái này cũng không phải là đồ tốt, nhưng đã gặp thì cũng không thể xem như không nhìn thấy!
Không xuống xe, hắn sợ một mình mình không thể ăn nổi liên lụy, hắn chỉ kéo cửa sổ xe xuống, mở đèn pha chiếu vào ba người bọn họ: “Làm gì vậy làm gì vậy? Còn không buông ra thì báo cảnh sát đó!”
Chỗ này vốn heo hút ít người lại tối tăm, bị chiếu vào lập tức hiện lên rõ ràng, còn tuyên bố phải báo cảnh sát, cái này liền khiến cho hai nam nhân kia chột dạ.
“Mày ít quản việc không đâu đi!”
“Đi nhanh lên đi!”
“Không!” Cô gái ngược lại giãy dụa lợi hại hơn: “Các người dám đụng đến tôi một chút thử xem, anh của tôi nhất định sẽ giết các người!” Sau đó hướng về phía Vũ Khánh Cương lớn tiếng kêu cứu: “Anh nhanh báo cảnh sát đi! Đừng sợ hai người họ!”
Hai nam nhân kia lăn lộn ở đây đã lâu, vừa nghe cô gái nói như thế, trong lòng cũng có chút kiêng kỵ, con gái bình thường sẽ không động một chút là đem đánh đánh giết giết treo ở bên miệng, hơn nữa khẩu âm nói chuyện của cô gái này cũng không phải bổn địa, lỡ như thật sự là người không thể động vào, hai người bọn họ cũng sợ đắc tội người ta.
Vũ Khánh Cương lườm một cái, người ta có hai người hắn một người, hắn đúng là có thể đánh nhau, cũng đã từng đánh, nhưng hắn dựa vào cái gì phải ra mặt giúp người ta?
Cô gái này cũng không phải là gì của hắn.
“Hai thằng đàn ông như hai người lại lôi kéo với một cô nhỏ làm gì? Nếu còn không cút là tui lái xe dụng tới đó!” Vũ Khánh Cương không muốn xuống xe, ai biết gần đây có đồng bọn của bọn họ hay không? Hảo hán có thể đè chết mấy cái đinh?
Cái xe này của hắn rắn chắc chống va chạm, hắn mới không ngu mà tự dưng một mình đi ra ngoài đâu.
Vũ Khánh Cương đạp chân ga liền thật sự thẳng tắp đâm đến, hai nam nhân kia vừa thấy xe thật sự chạy tới, sợ hãi đến mức nhanh chóng buông tay, quay đầu liền chạy.
Cô gái được cứu, nhưng lại chống nạnh chỉ vào hai nam nhân mắng đến sảng khoái, từ ngữ sử dụng lúc đó khiến Vũ Khánh Cương mở mang tầm mắt mà!
Có điều Vũ Khánh Cương thấy cô ta mắng xong lại gấp rút chạy đến chỗ hắn, lập tức nâng cửa sổ xe lên, đạp chân ga đi nhanh, đỡ cho bị người ta dán lên không kéo xuống được.
Cô gái vừa thấy người đi rồi, đặc biệt không vui, híp mắt dựa vào ánh đèn nhớ kỹ biển số xe của Vũ Khánh Cương.
Sau khi trở về, Vũ Khánh Cương còn xem là chuyện cười kể cho Hứa Tư Văn nghe một trận, cuối cùng líu lưỡi nói với Hứa Tư Văn: “Anh nghe cũng đỏ mặt thay cô gái kia đó, em nói xem có phải khi còn bé mẹ cô ta dùng tã chùi miệng cho cô ta không? Lời gì cũng dám nói ra, cũng không biết e thẹn!”
“Loại người không có tố chất này sau này anh ít phản ứng tới đi, cũng may là anh còn có tâm nhãn, không xuống xe lôi kéo với bọn họ, nếu thật sự đánh nhau, anh có thể làm sao?” Hứa Tư Văn nghe Vũ Khánh Cương miêu tả liền biết chắc chắn là mấy người không tốt lành, chỗ kia ăn chơi trác táng, chuyện xấu gì cũng có khả năng phát sinh.
“Ừ! Anh cũng không phải ham làm người tốt, nếu được thì cũng sẽ không rút não mà đi xuống thể hiện đâu.”
Vũ Khánh Cương nói mình không phải là ham làm người tốt, ngày thứ ba liền tự vả miệng.
Bảo vệ điện thoại tới, nói có một vị tiểu thư tìm đến Vũ Khánh Cương, mặc dù không có hẹn trước, nhưng vị tiểu thư kia rất cố chấp, đang đứng giữa trời ở ngoài cửa!
“Cô ta tự phạt đứng mình, liên quan cái lông gì tới tui?” Bây giờ Vũ Khánh Cương ghét nhất là bị nữ nhân quấn lấy, hắn với vợ cũng đã kết hôn rồi sao còn luôn có người tìm tới hắn vậy? Quá bắt nạt người ta mà!
Nhưng mà vị tiểu thư này, thật sự rất “chói mắt”!
Vải góc tơ tằm thật mỏng làm thành áo váy quấn ngực bao mông, vóc người gợi cảm nóng bỏng, tướng mạo quyến rũ động lòng người, kiểu tóc thời thượng, móng tay cắt sửa tinh xảo, ngồi một chiếc xe thể thao mui trần, vừa mở cửa xe, liền duỗi ra đôi giày cao gót mười hai xăng ti mét!
Đừng nói bảo vệ, dù là người qua đường cũng bị cô ta hấp dẫn, thật nhiều người vây xem!
Đây chính là hiệu ứng mỹ nữ đó!
Đổi thành người khác, bảo vệ trực tiếp đuổi đi không giải thích, nhưng bây giờ mấy người vây xem còn luôn huýt sáo, còn ồn ào!
Cô ta cũng là một cực phẩm, vừa đến đã nhất định muốn đi vào gặp Vũ Khánh Cương, bảo vệ giải thích một chút, căn bản là giống như nghe không hiểu tiếng người vậy.
“Tình nguyện xem trò vui thì cứ xem đi, cũng không phải giấy còn sợ người ta nhìn? Dù sao cũng sẽ không thiếu khối thịt nào!” Vũ Khánh Cương nói xong cũng cúp điện thoại cái “rụp”.
Dù sao thì hắn cũng không ra khỏi cửa, bên ngoài thích thì cứ chờ đi!
Vũ Khánh Cương không có chút ý tứ thương hương tiếc ngọc nào, Hứa Tư Văn còn chưa biết chuyện này, mà hai người bọn họ ở trên lầu, bình thường không trở về biệt thự, cũng không dễ dàng ra khỏi cửa.
Cửa lớn tụ tập không ít người xem náo nhiệt đến vây xem mỹ nữ, cô gái kia cũng là một người bừa bãi, thế mà lại ở bên dưới chờ đến trời tối, cũng không gặp Vũ Khánh Cương đi ra, tức giận đến giậm chân, nhưng cô ta vừa giậm chân một cái, đã có người huýt sáo!
Tại sao?
Váy quá ngắn!
Ngực cứ nhún nhảy!
Mấy bảo vệ mặt đỏ tới mang tai cúi đầu, trong lòng đều ngóng trông con yêu tinh này đi nhanh lên, ở cửa lớn của bọn họ có một nữ nhân như thế, cũng quá đồi phong bại tục rồi!
Vũ Khánh Cương cho rằng chuyện xong rồi liền qua, nhưng vào ngày thứ ba Hứa Tư Văn vẫn là biết được.
“Anh nói, ở cửa có người tìm Vũ Khánh Cương, liên tiếp đến chừng mấy ngày à?”
“Đúng! Còn là một đại mỹ nữ!”
“Đại mỹ nữ?”
“Còn không phải sao! Nghe nói vóc người đặc biệt nóng bỏng! Gợi cảm trêu người!”
“Anh đi xem rồi hả?”
“Xem rồi, sáng sớm hôm nay lúc tới liền thấy, còn muốn thừa dịp mở cửa mà tiến vào, kết quả bị bảo vệ chặn trở lại, thiếu chút nữa liền đụng vào trên người bảo vệ!” Trương Lam Hà vừa nghĩ tới bộ dạng cô gái kia, liền không nhịn được cười trên sự đau khổ của người khác: “Ăn mặc giống nư Marilyn Monroe vậy, muốn câu dẫn vị kia nhà em đi?”
“Em đi tìm anh ấy hỏi rõ ràng!” Hứa Tư Văn đứng dậy liền đi đến phòng làm việc của Vũ Khánh Cương.
Tất cả mọi người đều đang lén đánh cược, đánh cược mấy ngày có thể giải quyết hoa đào thối đưa tới cửa ở dưới lầu. �
Vũ Khánh Cương đang xem bản thiết kế thi công, là công trình lớn đầu tiên mà Đông Bắc Hổ nhận xây ở bên này, trả giá liền bỏ ra một ngàn vạn, nguyên bộ dự toán ra là bốn ngàn vạn, có điều lợi nhuận cũng rất cao, có thể kiếm lời ba ngàn đến bốn ngàn vạn.
Cửa bị người ta một cước đạp ra, âm thanh lớn đến mức coi như lỗ tai Vũ Khánh Cương không dùng tốt cũng có thể nghe được động tĩnh.
“Vợ?” Vũ Khánh Cương vừa ngẩng đầu, liền thấy Hứa Tư Văn hấp tấp đi tới, hùng hổ trừng hắn.
“Dưới lầu có bà điên, đến tìm anh, anh không đi liếc nhìn một cái à?” Đối với việc Vũ Khánh Cương vô duyên vô cớ chọc một vưu vật trở về, Hứa Tư Văn đặc biệt nổi giận, đã nói hắn chú ý một chút, làm sao còn gọi người tới cửa vậy?
“A?” Vũ Khánh Cương bị nói đến mơ hồ: “Cái gì với cái gì chứ? Sao anh không biết?”
“Tự anh gọi điện thoại cho bảo vệ hỏi đi!” Hứa Tư Văn suy nghĩ một chút, không cho Vũ Khánh Cương xuống, dùng điện thoại liên lạc là được rồi.
“Ờ!” Vũ Khánh Cương nhanh chóng gọi một cú điện thoại cho bảo vệ, bên phía bảo vệ vừa nhận, Vũ Khánh Cương liền bùm bùm hỏi: “Chuyện thế nào vậy?”
“Ông chủ, nữ nhân kia mỗi ngày tới chỗ này đứng gác, rất nhiều người đến xem!” Bảo vệ cũng giống đám người Vũ Khánh Cương rất bảo thủ, đối với mỹ nữ mặc càng ngày càng ít là nửa con mắt cũng nhìn không lọt: “Cô ta chắn ở cửa lớn, còn nhiều lần muốn vọt vào!”
Bọn họ cản người cũng cản đến rút tay rút chân, cô gái kia nửa bộ ngực đều lộ ra rồi, làm hại bọn họ cũng không dám vươn tay chạm vào cô ta…
Hết chương 165