Nam Tức Phụ Của Đông Bắc Hổ

Chương 172

Vũ đại lão hổ bị kỹ thuật viên Hứa thu thập một trận, triệt để uể oải thành thật, buổi tối lúc ngủ, cái sự thành thật này cũng tan thành mây khói, trên cánh tay bao lấy băng vải, còn liên tiếp chui vào trong lồng ngực Hứa Tư Văn.

Thói quen của hắn, buổi tối ngủ nhất định phải ôm vợ.

Về phần ngày giữa hè có nóng không?

Trên người vợ lành lạnh, ôm đặc biệt đã!

Hứa Tư Văn cũng quen bị ôm ngủ rồi, trước đây lúc một mình không có cảm giác gì, nhưng mà sau đó bị Vũ Khánh Cương nuôi thành quen, không ai ôm mình y còn có chút mất ngủ.

Có thể là ngày hôm nay tâm tình trập trùng quá lớn, buổi tối lúc ngủ, cũng ngủ không an ổn, nửa mê nửa tỉnh khiến người ta không nhớ được đến tột cùng nằm mơ thấy cái gì, hay là không có nằm mơ mà chỉ là ngủ không ngon? Ầm ĩ đến sáng ngày hôm sau Hứa Tư Văn tỉnh lại, tinh thần uể oải uể oải suy sụp, mắt có vành đen nhàn nhạt.

“Vợ? Vợ em sao thế? Tối hôm qua ngủ không ngon à?” Cánh tay Vũ Khánh Cương không thể động, liền dùng đầu to xoay quanh Hứa Tư Văn.

“Không ngủ say.” Hứa Tư Văn cũng dùng hai má cọ cọ ông chủ Vũ.

“Người không nỡ ngủ nên là anh đi? Ngày hôm qua em nắm cái kia của anh, cứ nắm nó! Nắm nó đến xẹp luôn…” Nói thì thầm dáng vẻ như cô vợ nhỏ.

“Không phải là anh nói muốn em phụ trách dẹp yên sao? Không phải em giải quyết rồi đó?” Nhắc tới cái chuyện xấu trước lúc ngủ ngày hôm qua, Hứa Tư Văn liền không nhịn được cười.

Đã bị thương mà còn nghĩ mấy chuyện xấu, còn muốn bảo y làm cho hắn, nếu là bình thường Hứa Tư Văn có thể sẽ làm giúp Vũ Khánh Cương, nhưng bây giờ Vũ Khánh Cương còn chưa qua thời gian xem xét, lỡ như thật sự có thương tích ngầm gì đó, chẳng phải là cái được không bù đủ cái mất à?

Cố tình Vũ Khánh Cương không thành thật, sắc tâm quá nặng, còn dám chít chít chét chét với y, chiếm tiện nghi của y!

Hứa Tư Văn vừa giận, hạ thủ hơi độc ác, vì vậy, ông chủ Vũ hét thảm một tiếng, triệt để thành thật.

“Chờ anh đi ra ngoài, sớm muộn gì cũng tìm em tính sổ!” Vũ Khánh Cương bán manh đùa giỡn ngu ngốc nửa ngày, nhưng là để khiến sắc mặt vợ dễ nhìn chút, có chút tinh thần, lúc cao hứng, còn cắn mặt vợ hai cái.

“Làm nũng cũng vô dụng, chưa xuất viện thì thành thật một chút!” Hứa Tư Văn không yếu thế chút nào cắn trở lại, hai người ở trên giường ngọt ngọt ngào ngào nửa ngày, mới tính toán đứng lên.

“Em đi lấy đồ ăn sáng cho anh.” Lúc thức dậy, Hứa Tư Văn cũng là dáng vẻ ủ rũ ủ rũ, có điều nhìn thấy Vũ Khánh Cương nhảy nhót tưng bừng đùa y, trong lòng ngược lại dễ chịu hơn rất nhiều, ít nhất người nọ vẫn còn sống, khỏe mạnh.

Đồ ăn sáng tự nhiên không thể trở về công ty làm, Hứa Tư Văn cầm hộp giữ ấm đến nhà ăn bệnh viện mua đồ ăn sáng.

May mà nơi này là nhà ăn bệnh viện, tình hình vệ sinh cũng rất khiến Hứa Tư Văn thoả mãn, chủ yếu nhất là, người ăn sáng ở nơi này không ít, nhiều nhất vẫn là bác sĩ và y tá trực trong bệnh viện.

Nếu như làm không sạch sẽ, người trong bệnh viện cũng không thể tha cho nhà ăn.

Mua hai phần cháo trứng muối thịt nạc, cơm tối ngày hôm qua Vũ đại lão hổ không được ăn thịt, ngày hôm nay trước tiên cho chút thịt bằm đi, không thì Hứa Tư Văn thật sự sợ hắn không chịu nổi chơi trò tuyệt thực.

Màn thầu mua bốn cái, bánh bao cũng mua bốn cái, lại chọn hai phần dưa muối và hai cái trứng luộc nước trà.

Lúc xếp xong đang muốn rời khỏi ô cửa sổ lấy đồ ăn để trở về, người xếp hàng phía sau đang tán gẫu, nội dung khiến Hứa Tư Văn lập tức cảm thấy hứng thú.

“A? Đây không phải là hai người ngày hôm qua trong bệnh viện chúng ta sao?” Một y tá trưởng trung niên có chút kinh ngạc nhìn tờ báo buổi sáng mới lấy tới tay, trên tiêu đề, bức ảnh kia đặc biệt rõ ràng.

“Thiên kim kinh sư, tỏ tình bị từ chối, thẹn quá hóa giận, chủ mưu giết người?” Đồng sự bên cạnh tới gần đọc lên tiêu đề.

“Trời ạ! Còn là quan lại thế gia cái gì? Giáo dưỡng cũng quá thất bại.” Y tá trưởng lắc đầu than thở không thôi.

“Con gái bây giờ nha, chân chính rụt rè tự trọng thì ít, vô địch não tàn kỳ ba quảng cáo rùm beng về tình yêu đích thực thì càng nhiều.” Chủ nhiệm phụ khoa vừa lúc xếp hàng ở bên cạnh, sau khi nghe cũng phụ họa lên tiếng: “Từ sáng đến tối, người ra vào trong phòng khám bệnh bên kia, 80% đều là mấy cô bé như vậy, cũng không biết nghĩ như thế nào, tổn thương thân thể sau này ngay cả con cũng không thể có nữa, chị nói xem cái này gọi là chuyện gì hả?” “Bị thương như thế mới tốt đó!” Lại có người lên tiếng gia nhập thảo luận: “Như vậy mấy năm sau lúc kết hôn, còn không đến bệnh viện chúng ta xem có mang thai được hay không à? Cái chuyên khoa đó của bệnh viện chúng ta, mỗi ngày đều đông như trẩy hội vậy.” “Trị tốt thì được, còn không trị hết thì cô cứ chờ thiên kim tiểu thư người ta trả thù đi!” “Người ta ngay cả nói chuyện yêu đương cũng có thể ra tay giết người, huống chi là loại chuyện lớn như sinh con này, còn không phải liên luỵ cửu tộc cô luôn à?” “Ha ha…!” Mọi người cười vang.

Hứa Tư Văn nhìn tờ báo kia một cái, kết quả thậm chí có người cũng nhìn theo y! “A? Mấy người cũng nhìn thấy hả? Vừa nãy tôi đi ngang qua bên kia, thấy phó viện trưởng cũng đang xem báo, vậy mà cũng là chuyện này, hơn nữa tiêu đề càng rung động kinh người hơn!” Tới đây là một nhân viên văn phòng, dưới nách còn kẹp một tờ báo, cầm đồ ăn sáng trong tay. “Viết tiêu đề gì?” Người hỏi thoạt nhìn chính là đảng tiêu đề. “Thiên kim muốn mi yêu, dám từ chối liền chết!”

Mọi người thổn thức không thôi, tiêu đề này, lời ít mà ý nhiều nha!

Hứa Tư Văn để ý, y không trở về ngay lập tức, mà là khiêm tốn dạo quanh một vòng trong nhà ăn, nghe được rất nhiều tin tức. “Thiên kim kinh sư, tỏ tình bị từ chối, thẹn quá hóa giận, chủ mưu giết người?” Tiêu đề tờ báo buổi sáng, kiểu chữ to kéo dài ra hướng ngang. “Thiên kim kinh sư thật dũng mãnh, dám không yêu tôi thử xem!” Tiêu đề tờ báo buổi tối, dùng kiểu chữ in màu đỏ thêm viền vàng, là cái loại mà đặc biệt hấp dẫn người ta chú ý! “Con gái quan lớn lái ô tô đụng người, ban ngày ban mặt ở lối đi bộ đấu đá lung tung, chỉ vì yêu sinh hận.” Tiêu đề nhật báo là kiểu dựng thẳng, chiếm đầu đề còn chưa tính, cái tiêu đề này liền chiếm một nửa diện tích tờ đầu tiên. “Con gái riêng hung hăng càn quấy, xem mạng người như rơm rác.” Tiêu đề báo chính trị ngắn nhất, nhưng viết lại nhiều nhất cặn kẽ nhất.

Báo chính trị chính là báo mà cơ quan bộ ngành chính trị đặt mua nhiều nhất.

Lại có báo giải trí buổi chiều, nhật báo ngôi sao vân vân, tất cả đều là đầu đề, tiêu đề là một cái kinh sợ hơn một cái, một cái gây chú ý hơn một cái.

Không nghĩ tới nhanh như vậy liền đăng báo, còn là đầu đề, người nhìn thấy đều kinh ngạc không thôi, sau khi xem xong tất cả đều nghị luận sôi nổi.

Hứa Tư Văn bước chân nhẹ nhàng về tới phòng bệnh, Vũ Khánh Cương đang phối hợp với bác sĩ và y tá tới đây kiểm tra phòng.

Nhiệt độ, huyết áp, nhịp tim, mạch đập…

Kiểm tra xong, bác sĩ khép bệnh án lại: “Trước mắt xem ra hết thảy bình thường, nếu như đến tối thân thể vẫn là tình huống như vậy, chứng minh ngài đã không có mầm họa, là có thể yên tâm.” “Cảm ơn bác sĩ, tui đã nói tui không có chuyện gì, bọn họ chính là không yên lòng.” Vũ Khánh Cương rất khách khí với người có học vấn và năng lực. “Như vậy đảm bảo hơn một chút, nếu như thật sự có mầm họa, cậu liền thảm đó!” Bác sĩ này là một ông bác sĩ già đã có tuổi, y thuật cao minh nhưng bởi vì tuổi tác lớn, liền được bệnh viện an bài ở khu phòng bệnh cao cấp, nơi này làm việc thoải mái, người bệnh ít, lại yên tĩnh, rất thích hợp với ông bác sĩ trong những ngày tháng trước khi về hưu. “Xem, bác sĩ cũng nói như vậy, anh đó, thành thật nằm viện, chờ xác định bình phục chúng ta lại xuất viện.” Hứa Tư Văn ở một bên phân chia bữa sáng, một bên nói chuyện với bác sĩ và Vũ Khánh Cương. “Đúng vậy, dù sao cũng không cần anh lấy ra tiền thuốc thang, anh cứ dứt khoát ở lại đi đừng nhúc nhích, chưa xử lý cái kẻ cầm đầu kia, thì đừng xuất viện!” Tiểu y tá rất giàu tinh thần trọng nghĩa đề nghị. “Ít nghĩ ý xấu đi.” Ông bác sĩ cười mắng tiểu y tá: “Đó là ai chứ? Đừng nói ở bệnh viện một tuần lễ, dù cho ở cả đời, bọn họ đủ khả năng bồi thường tiền viện phí, vậy cũng sẽ bị nói thành lừa bịp, lúc đó có lý cũng biến thành không có lý.” “Nhưng mà rõ ràng chính là lỗi của cô ta, nhìn vị tiên sinh này, nếu không phải vận khí tốt, xe rắn chắc, không thể không bị đụng đến tàn phế!” Tiểu y tá cũng đau lòng thay Vũ Khánh Cương.

Đang êm đẹp đi trên đường, lại bởi vì cự tuyệt một nữ bệnh xà tinh (bệnh thần kinh), mà bị người ta đụng chết đụng tàn phế, cái thế đạo gì vậy hả! “Bây giờ không phải vẫn rất tốt sao? Đi đi, đến phòng bệnh tiếp theo xem, kiểm tra xong sớm một chút, cháu cũng sớm một chút trở lại phòng y tá, nếu thực sự không được, cháu liền lên cái trang web kia nói là không thực tế gì đó…” Ông bác sĩ dẫn theo tiểu y tá đến phòng bệnh tiếp theo kiểm tra.

Trong hành lang còn ngẫu nhiên có thể nghe thấy tiếng tiểu y tá oán giận: “…Cũng quá đáng thương…, người đàng hoàng chính là bị bắt nạt… Cháu muốn lên tiếng ủng hộ…”

“Bây giờ anh thành danh nhân rồi!” Hứa Tư Văn vừa đút Vũ Khánh Cương húp cháo vừa trêu ghẹo hắn. “Sao thế?” Vũ Khánh Cương không hiểu ra sao, hắn mà còn danh nhân hả?

Hứa Tư Văn vừa cho hắn ăn sáng, vừa đem việc mình trải qua trong nhà ăn học lại với Vũ Khánh Cương một lần, Vũ Khánh Cương thế mới biết, tại sao vừa rồi tiểu y tá kia nói những câu đó, hẳn là thương hại hắn bị nữ bệnh xà tinh quấn lấy đi!

Buổi sáng, Phùng Tấn Thần mang theo một ít chuyện của công ty đến tìm Vũ Khánh Cương, Hứa Tư Văn nhân cơ hội trở về công ty, làm đồ ăn cho Vũ Khánh Cương.

Hứa Tư Văn chân trước vừa rời đi, chân sau Vũ Khánh Cương liền để Phùng Tấn Thần gọi điện thoại cho xưởng chế tạo chiếc Land Rover kia. “Dựa theo cái xe của tui, lại làm cho tui mấy chiếc!” “Ông chủ, người phụ trách bên kia nói, chỉ có thể sản xuất từng chiếc từng chiếc, hơn nữa phí dụng rất cao.” Ông chủ Vũ không biết ngoại ngữ, nói chuyện với người ta chính là Phùng Tấn Thần, hoặc là nói, phiên dịch lâm thời. “Vậy thì tới từng chiếc từng chiếc, trước tiên làm một chiếc lại đây, cần dùng gấp!” Phùng Tấn Thần thông báo ý tứ của Vũ Khánh Cương cho đầu dây bên kia, sau khi cúp điện thoại, có chút không rõ: “Ông chủ, chiếc xe của anh, không có tổn thương gì mà.” Ý tứ chính là vì sao còn muốn một chiếc? Thậm chí là mấy chiếc? Có tiền cũng không thể tiêu như vậy nha! Nhiều quá thì cho bọn họ chút kim ngạch đầu tư không được sao? “Làm một chiếc cho vợ tui.” Trải qua chuyện lần này, đối với cái xe Vũ Khánh Cương đủ loại thoả mãn!

Hắn đã sớm nghĩ xong, thứ tốt nhất định phải chia sẻ với vợ, làm một chiếc cho vợ, sau này thật sự có chuyện gì, cũng có thể có cái bảo đảm; sau đó lại nghĩ đến người nhà hai bên, nếu như xe chất lượng tốt rắn chắc, cho dù thật sự xảy ra tai nạn xe cộ, thảm cũng là đối phương! “Tiểu Phùng, cậu nói xem, nếu như chúng ta làm riêng một xưởng xe thì thế nào? Chuyên mua bán loại xe rắn chắc giống như xe tui, có thể bán không?” Phùng Tấn Thần trầm mặc không nói…

Hết chương 172
Bình Luận (0)
Comment