Nam Tức Phụ Của Đông Bắc Hổ

Chương 186

Vũ Khánh Cương là thật sự cao hứng, mấy ngày qua hắn sốt ruột muốn chết muốn sống, có thể coi như là mây tan thấy trăng sáng.

Hắn uống rượu Hứa Tư Văn cũng không ngăn, nhiều nhất là gắp cho hắn thêm hai đũa đồ ăn giải rượu bảo vệ gan, Hứa Tư Văn thì vẫn là rượu trái cây, không ai dám tìm y cụng rượu, bởi vì ông chủ Vũ không cho.

Hứa Tư Văn nhân cơ hội báo bình an cho người nhà hai bên, nói cho bọn họ biết chuyện đã giải quyết, hai người thắng kiện, đối phương không chỉ bồi thường tiền còn phải vào tù ngồi xổm mười năm tám năm.

Có điều hôm nay Hứa Tư Văn xem như là kiến thức được tửu lượng của Vũ Khánh Cương.

Bao nhiêu năm rồi Vũ Khánh Cương chưa uất ức như thế?

“Trận này làm tui uất ức muốn hỏng!” Vũ Khánh Cương đỏ vành mắt bưng ly rượu lên kể khổ: “Thiệt thòi cho vợ tui là người rõ ràng lí lẽ, nếu đổi thành người khác thì cũng phải hoài nghi rồi!”

“Còn không phải sao! Như nhà tui kìa, luôn điều tra điện thoại tui, chỉ lo tui có người bên ngoài, ông nói coi lấy cái đức hạnh của tui, lại là một nửa lão già, ai để ý tui chứ?” Một ông kế toán cũng xuất thân từ làng Hổ, đặc biệt lý giải tâm tình ông chủ Vũ.

“Người ta coi trọng là tiền của ông, so với tiền, thì ông chẳng coi là gì cả, căn bản cũng không phải là vấn đề!” Thế mà còn có người ở bên cạnh trêu ghẹo.

“Lăn đi!” Ông kế toán tức chết rồi, há mồm liền mắng cái người mới chêm lời vào.

Một nhóm người cười vang không thôi, đồng thời cũng chua xót thay Vũ Khánh Cương, xem, có tiền có năng lực thì thế nào? Còn không phải là phiền phức không ngừng ư? Đáng thương!

“Đến, uống!”

“Được!”

Vũ Khánh Cương một hơi uống sảng khoái, cuối cùng lúc thống kê số lượng bình rượu, Hứa Tư Văn quả thực không thể tin được!

Y xem như là nhận thức được mấy tên đàn ông Đông Bắc thuần túy rồi!

Thùng rượu tính là gì? Lu rượu mới thật sự là tuyệt sắc!

Vũ Khánh Cương thân cao mã đại uống đến mơ hồ, tự Hứa Tư Văn không kéo nổi hắn, may mà có người hỗ trợ mới dời được Vũ Khánh Cương vào trong khách phòng của khách sạn nghỉ ngơi.

“Anh Tư Văn, túi của anh Cương tử bỏ quên ở bên kia rồi!” Có người thận trọng, phát hiện túi đồ vật Vũ Khánh Cương mang theo không có ở trên người Vũ Khánh Cương.

“Hai người nhấc anh ấy ném lên giường là được, tôi trở lại tìm một chút.” Cái người Vũ Khánh Cương này vứt bừa bãi quen rồi, không phải điện thoại di động thì chính là chìa khóa còn không là bóp tiền, Hứa Tư Văn không thể làm gì khác hơn là làm cho hắn cái túi nhỏ treo trên eo móc ở trên người, là cái loại không có gì đáng ngại, cho hắn bỏ đồ, đỡ phải từ sáng đến tối đều lãng phí trên việc tìm đồ.

Mới đầu Vũ Khánh Cương còn khó chịu, sau đó từ từ cũng thành thói quen, lúc này mới miễn cho hắn cứ cách một quãng thời gian lại phải đi mua điện thoại di động làm lại thẻ điện thoại.

Hứa Tư Văn trở lại nhìn, nhân viên phục vụ cũng vừa hay thu dọn ra đồ vật của Vũ Khánh Cương, cũng không biết là của ai, đưa đến chỗ trả đồ rơi.

Vì vậy Hứa Tư Văn liền không thể không chạy một chuyến đến nơi trả đồ rơi, túi eo của Vũ Khánh Cương mỗi ngày đều là y quản lý, đồ vật bên trong không nói là biết rõ rõ ràng ràng, tuy nhiên có thể nói ra được tám chín phần, đặc biệt là bên trong còn có điện thoại di động, là số tình nhân với điện thoại của Hứa Tư Văn.

“Cám ơn mọi người!” Hứa Tư Văn cầm đồ vô cùng vui mừng, đừng thấy cái túi nhỏ này không lớn, nhưng nếu làm lại đồ vật bị mất bên trong, thì rất phiền toái.

“Đừng khách khí.” Người ở chỗ trả đồ biết mấy người tới đây hôm nay đều là ông chủ và cấp cao trong công ty, tuy rằng chưa từng thấy Hứa Tư Văn, nhưng nhìn thấy cấp cao trong công ty mình làm việc lại hiền lành tao nhã như thế, cũng là một chuyện đáng cao hứng.

Hứa Tư Văn cầm đồ đi về phía khách phòng, Trương Triêu Dương hấp tấp chạy tới, vẻ mặt hưng phấn!

“Anh Tư Văn! Nhanh!” Vừa nhìn thấy Hứa Tư Văn liền mừng rỡ, vươn tay cầm lấy túi nhỏ trong tay Hứa Tư Văn liền kéo đi.

Ngược lại hoàn toàn nhớ rõ, không thể đi lên trực tiếp tay dắt tay, không thì sau đó ông chủ tính sổ cũng thôi, Hứa Tư Văn khẳng định liền thu thập hắn ta tại chỗ!

“Làm sao vậy?” Y cũng quen biết Trương Triêu Dương một thời gian dài như vậy, tuy rằng bình thường thích cười vui vẻ, nhưng rất ít khi thất thố như vậy nha?

“Có trò hay để xem!”

Lúc Trương Triêu Dương và Hứa Tư Văn đến, cửa gian khách phòng an bài cho Vũ Khánh Cương đứng đầy người, hơn nữa biểu tình bọn họ rất kỳ quái, tựa khóc tựa cười còn mang theo chút bất đắc dĩ!

Nhưng khi nhìn thấy Trương Triêu Dương kéo Hứa Tư Văn tới đây, biểu tình liền thay đổi, biến thành ước ao hâm mộ, đồng thời còn mang theo chút cười trên sự đau khổ của người khác?!

Hứa Tư Văn liền không rõ!

Nhưng mà chờ lúc y đứng ở cửa xem tình hình bên trong, mặt y liền đen!

Chỉ thấy ông chủ Vũ trong phòng một tay kéo quần lên một tay chống eo đứng, mà trên đất có một nữ nhân nhìn rất quen mắt, vây cái khăn tắm, miễn cưỡng che lại bộ vị trọng điểm, một thân da mềm thịt nộn bại lộ trong không khí, bụm mặt không muốn để cho người ta nhìn thấy bộ dạng mình.

Cơ mà khiến người ta không hiểu chính là, dấu chân bự trên khăn tắm là chuyện gì xảy ra?

Hoa đào nở từng đoá từng đoá nha!

Thế nhưng ông chủ Vũ nở hoa thì còn không tự biết đâu!

Nhìn thấy cửa mở, hắn liền cùng tay cùng chân đi ra ngoài, Hứa Tư Văn đứng ở cửa không muốn nhường đường, có điều y phát hiện ánh mắt Vũ Khánh Cương không phải thanh tỉnh, vẫn là trạng thái say rượu, không dám lên tiếng với con hổ Đông Bắc đã say này, vẫn là nhường đường ra.

Liền thấy Vũ Khánh Cương ra cửa, quay người lại, mở một cánh cửa khách phòng khác, hắn đi vào rồi Hứa Tư Văn liền muốn theo, nhưng Vũ Khánh Cương đi vào liền đóng cửa lại!

Còn khóa lại nữa!

Hứa Tư Văn: “…!” “Hiện tại ông chủ rất cảnh giác, dưới tình huống đã uống say, cũng có thể giữ được, có thể thấy rằng con người nếu muốn trưởng thành, phải trải qua mưa gió, mới có thể nhìn thấy ánh mặt trời và cầu vồng.” Giọng điệu Trương Triêu Dương nói chuyện rất là đường hoàng ra dáng, nhưng nếu lúc nói chuyện hắn ta không nháy mắt làm dạng tinh quái, thì còn có chút độ tin cậy. “Đến cùng là chuyện gì xảy ra?” Đến bây giờ Hứa Tư Văn còn chưa làm rõ. “Trong phòng kia, là chị họ của Trương Lam Tương, ừm, con gái của bác cả nhà Trương tổng, tên Trương Lam Mi, cô ta mặc quần áo nhân viên phục vụ của khách sạn chúng ta lẫn vào, mấy người chúng tôi vốn tưởng thật, nhưng ra cửa mới nhớ, không có gọi nhân viên phục vụ tới mà?” Tửu lượng bản thân Phùng Tấn Thần rất không tồi, có điều con người hắn ta rất tự khắc chế, trừ khi không cần thiết, bằng không tuyệt đối không uống nhiều không uống say, bất cứ lúc nào cũng giữ đầu óc thanh tỉnh.

Cũng may mà nhiều người hắn dắt theo cũng theo thói quen của hắn, mới có đầy đủ nhân thủ giúp Hứa Tư Văn khắc phục hậu quả, cũng vào lúc này phát huy được tác dụng. “Tôi vừa nghĩ không đúng, quay đầu lại liền tìm người tới mở cửa, kết quả là nhìn thấy… Thôi, sau đó anh Tư Văn biết rồi đó, nữ nhân kia giỏi tính toán, hiếm thấy lúc ông chủ uống say, ngược lại cô ta tận dụng mọi thứ hạ thủ rất nhanh! Có điều tính sai là tính sai ở chỗ dù ông chủ uống nhiều rồi, cũng không mất đi cảnh giác.” Biểu tình và giọng điệu nhẹ nhàng của Phùng Tấn Thần, khiến Hứa Tư Văn biết Vũ Khánh Cương không chịu thiệt, nhưng cũng hiếu kì tại sao vẻ mặt đám người Phùng Tấn Thần kỳ quái như vậy.

Nhưng mấy người bọn họ ai cũng không nói, miệng đóng thật chặt! “Thôi thôi, cái đó, mọi người xem mà làm đi, tôi không thèm để ý, tìm người lại đây mở cửa ra, Cương tử còn ở bên trong không biết làm gì nữa!” Hứa Tư Văn không có một chút hứng thú với cái người xa lạ Trương Lam Mi này, so ra thì em họ Trương Lam Tương của cô ta, sợ là còn đỡ hơn chút, ít nhất Trương Lam Tương không trực tiếp bò lên giường. Bạn đang �

Cũng có thể là Trương Lam Tương không có cơ hội như Trương Lam Mi?

Mặc kệ nó!

Sau khi mở cửa, Hứa Tư Văn liền vào phòng chăm sóc Vũ Khánh Cương đã ngủ say khò khò, còn bên ngoài xử lý như thế nào, y mới không đi quan tâm đâu!

Đến tột cùng kết quả thế nào?

Cũng không ai biết Phùng Tấn Thần khắc phục hậu quả ra sao, dù sao thì bất luận là Trương gia hay là bản thân Trương Lam Mi cũng đều không có động tĩnh.

Ngày hôm sau gần trưa Vũ Khánh Cương mới tỉnh lại, sắc mặt không quá tốt, người cũng ủ rũ ủ rũ không có một chút tinh thần.

Hứa Tư Văn vừa canh giải rượu vừa tắm nước nóng bận rộn một trận, mới khiến cho ông chủ Vũ một lần nữa toả ra sự sống, dần đỡ hơn. “Ngày hôm qua có phải mệt cho em không?” Vừa hưởng thụ vợ hầu hạ, vừa đau lòng vì vợ lao lực, ông chủ Vũ rất xoắn xuýt. “Hừ hừ!” Hứa Tư Văn thật muốn nói với hắn một chút về chuyện hoa đào. “Anh chỉ là nhất thời cao hứng, sau này sẽ không như vậy, cơn giận này nghẹn ở trong lòng không phát ra được cũng sắp sửa nghẹn chết anh.” Vũ Khánh Cương đột nhiên ôm Hứa Tư Văn hung hăng thở ra một hơi dài.

Hắn cũng đã như vậy, mấy lời ghen tuông chua lè mà Hứa Tư Văn đã chuẩn bị tốt, lăn rồi lại lăn ở trong miệng, lại nuốt trở vào! “Anh thoải mái là tốt rồi, đừng giấu ở trong lòng.” Giơ tay thuận thuận khí lại cho ông chủ Vũ.

Mấy ngày này đừng nhìn bộ dạng muốn mạnh mẽ xử lý bới lông tìm vết của Vũ Khánh Cương, nhưng mà Hứa Tư Văn cũng có thể cảm giác được hắn buồn bực, đã quá quen với cuộc sống yên tĩnh, bị người khác quấy rầy loại yên tĩnh đó thật sự khiến người ta hận không thể đem kẻ cầm đầu thiên đao vạn quả! “Ừm, vậy cũng xem như là giết gà dọa khỉ, sau này ai còn dám đụng tới chúng ta, trước tiên xem kết cục của con nhỏ kia đã.” Hứa Tư Văn gật đầu, tỏ vẻ y cũng nghĩ như vậy, phụ họa lời của ông chủ Vũ một chút. “Sắp đến ngày Adela sinh, chúng ta về Đông Bắc ở một đoạn thời gian đi, đợi đến khi cháu trai chúng ta sinh ra, thế nào?” Vũ Khánh Cương ôm vợ suy nghĩ một chút, đột nhiên mở miệng đề nghị.

“Được đó!” Hứa Tư Văn nhẹ nhàng gật đầu.

“Anh ở bên này lao lực, còn không bằng về nhà nghỉ ngơi thật tốt một chút, bắp ở quê cũng nên trổ quả rồi, anh mang em trở về ăn bắp lùi!” Hứa Tư Văn nở nụ cười.

Hắn đã sớm có ý định này.

Bên này đã không còn chuyện gì cần bận bịu, Đông Bắc cũng đã một đoạn thời gian không trở về, ngày sinh dự tính của Adela cũng trong hai tháng này, bọn họ không về cũng phải về.

Ông chủ Vũ nói làm liền làm, năng lực hoạt động vô cùng cao, ngày thứ hai liền sắp xếp xong xuôi chuyện công ty, ngày thứ ba mang theo bao lớn bao nhỏ mang theo vợ với xe, trực tiếp dùng chuyên cơ bay về thành phố Đông Bắc.

Ở trên máy bay, xuyên thấu qua cabin nhìn thấy đồng lúa kéo dài không dứt phía dưới, Hứa Tư Văn trợn to hai mắt.

Mặc dù biết Đông châu bên này được xưng là “kho lúa”, thế nhưng người không thấy tận mắt sẽ không hiểu được loại chấn động mà khắp nơi ngàn mẫu vạn mẫu ruộng tốt, đều là cây nông nghiệp mọc đầy sắp thành thục.

Vũ Khánh Cương vừa xuống phi cơ liền cảm thấy cả người đều thư thả! “Vợ, đi, anh dẫn em xuống ruộng bẻ bắp, đào chút khoai lang khoai tây tươi mới lùi chung, bỏ chút tương, trét chút hành lá rau thơm cắn một cái!” Càng nói nước miếng trong miệng Vũ Khánh Cương càng nhiều, thuần túy là thèm…

Hết chương 186
Bình Luận (0)
Comment