Nam Tức Phụ Của Đông Bắc Hổ

Chương 189

Lo lắng chờ đợi nửa ngày, trong phòng giải phẫu vang lên một tiếng con nít khóc nỉ non, tất cả mọi người ngây ngốc.

Chị dâu Thúy Hoa nhấc chân lên còn chưa kịp thả xuống đất liền giống như bị định thân; Vũ Khánh Cương và Hứa Tư Văn hai mặt nhìn nhau; Vũ Quốc Cương giữ vững tư thế giống như pho tượng.

Vẫn là Vũ Nguyên Cát rất đáng tin, một phen nhảy ra cao ba thước, vèo một cái liền nhảy tới cửa phòng giải phẫu, khiến tiểu y tá ôm đứa nhỏ ra sợ hết hồn!

“Ai là ba của đứa bé?” Tiểu y tá chặt chẽ che chở đứa bé trong lồng ngực, cảnh giác nhìn Vũ Nguyên Cát, âm thanh nghi vấn lớn đến mức vọng lại tiếng vang trong hành lang thoáng đãng.

“Là nó đó! Tôi là bà nội của bé!” Lực bộc phát của chị dâu Thúy Hoa cũng không kém Vũ Nguyên Cát, thân thủ lưu loát nhảy đến trước mặt tiểu y tá, tha thiết mong chờ nhìn bọc nhỏ trong ngực cô nương nhà người ta.

“Ồ, chúc mừng, là một bé trai khỏe mạnh, nặng 3,56 ký. Mẹ con bình an.” Tiểu y tá thay đổi biểu tình nghiêm túc, cười híp mắt ngọt ngào báo hỉ, vạch lớp quần áo trong tay cho hai người lớn xem đứa bé một chút: “Bây giờ sẽ đưa đến phòng sơ sinh, sản phụ cũng sắp ra rồi.”

“À! À! Cực khổ rồi!” Chị dâu Thúy Hoa cao hứng, gương mặt cười thành hình dạng ruộng bậc thang, cầm một xấp tiền lì xì trong tay, rút ra hai cái nhét vào trong túi tiểu y tá.

“Dì, chúng cháu không thể nhận tiền lì xì, ngài cất đi, cháu đi vào trước!” Có thể là thường gặp phải tình huống như thế, từ đầu tiểu y tá đã giữ khoảng cách nhất định, vừa lùi về sau liền tránh được tiền lì xì nhét tới, lui về sau một bước nữa liền trực tiếp đẩy cửa phòng giải phẫu ra, tiến vào phạm vi phòng giải phẫu, đó là chỗ người ngoài phải dừng lại.

“Ông đây lên làm ông nội rồi!”

Bất thình lình, anh hai Vũ gia gào lên một tiếng, dọa mọi người nhảy dựng!

“Yên tĩnh yên tĩnh!” Tiểu y tá từ trong phòng giải phẫu mang theo tiếng khóc con nít chạy ra, vừa nãy âm thanh bên ngoài quá lớn, đứa bé đều khóc rồi!

Hứa Tư Văn nghẹn đỏ cả mặt, thấy anh hai Vũ gia bị nói cúi đầu im lặng, mau chóng tới xin lỗi người ta: “Ông nội đứa trẻ quá cao hứng, xin lỗi!”

“Cao hứng cũng không thể kêu gào ở đây, nhanh mang đồ đến phòng trước đi, một hồi sản phụ liền trở lại.” Tiểu y tá hài lòng thái độ của Hứa Tư Văn, Vũ Quốc Cương nhận sai cũng nhanh, giọng điệu mềm ra, căn dặn xong liền đi vào.

“Nhanh! Cương tử! Tư Văn!” Chị dâu Thúy Hoa kêu hai người: “Những thứ đồ này đều mang tới phòng bệnh đi! Một hồi hai đứa đến xem đứa trẻ đi, nói thế nào cũng là cháu nội của hai đứa!”

Khóe miệng Hứa Tư Văn giật giật: “A!”

Hai mắt Vũ Khánh Cương có chút đăm đăm…

Chị dâu Thúy Hoa chuẩn bị đồ vật vô cùng nhiều, từ bình sữa sữa bột, đến tã con nít chăn nhỏ, một bao đồ lớn!

Hai người bọn họ chỉ chuyển qua, chị dâu Thúy Hoa tự mình bố trí, Hứa Tư Văn hưng phấn khuôn mặt nhỏ đỏ bừng lôi kéo Vũ Khánh Cương chạy đến khu trẻ sơ sinh, cách cửa sổ thủy tinh, kéo cổ nhìn nhóc con bên trong.

Vị trí của đứa bé tương đối dựa vào trước cửa sổ, có thể nhìn rất rõ ràng.

Có tám đứa mới sinh, ở trước cửa sổ nơi này có không ít người mong chờ đứa nhỏ bên trong, trong đó có bốn người là ba của đứa nhỏ, bảy người là thân bằng hảo hữu của gia trưởng đứa nhỏ, nhìn thấy hai tên đàn ông là Vũ Khánh Cương và Hứa Tư Văn sang đây xem đứa nhỏ cũng không nghĩ nhiều.

Nhóc con vừa sinh ra, da dẻ rất trắng, trên đầu là mái tóc mềm mại màu vàng óng, chưa mở mắt ra, không biết con ngươi là màu gì.

Bởi vì trong tám đứa nhỏ, thì bé con là bắt mắt nhất, lại ở ngay bên tường, mấy người kia nhìn mà tấm tắc lấy làm kỳ lạ, còn có bé con nước ngoài sinh ở chỗ chúng ta hả?!

“Bộ dạng nó thật đáng yêu, lớn rồi nhất định là một nhóc đẹp trai!” Hứa Tư Văn ngóng mắt nhìn nhìn bé con nằm ở bên trong, tim cũng sắp nhũn thành nước.

“Y như con khỉ, chỗ nào dòm ra đáng yêu?” Vũ Khánh Cương chua lòm ở một bên phun tào.

“Con nít vừa ra đời đều là như vậy, chờ qua một tuần hai tuần, nó liền nảy nở, vào lúc ấy càng đáng yêu!” Hứa Tư Văn nắm tay lại lắc lắc vài cái phản bác Vũ Khánh Cương, thế nhưng đôi mắt đều không rời khỏi nhóc con.

“Còn là lông vàng nữa.” Vũ Khánh Cương chọn ba chọn bốn: “Một đứa con nít mà da toàn màu trắng.”

“Màu da và tóc nó đều theo mẹ, nghe đâu con lai lớn lên đều đặc biệt xinh đẹp, sau này nó cũng phơi nắng không đen, nhất định là một nam tử hán anh tuấn!” Hứa Tư Văn càng nghĩ càng cảm thấy đẹp.

“Chỗ nào mà đẹp? Một đầu cỏ khô khó coi chết đi được!” Lúc này Vũ Khánh Cương ngay cả che đậy cũng không che đậy, trực tiếp biểu thị không thích.

“Sao anh luôn làm trái lại em vậy?” Hứa Tư Văn gian nan kéo ánh mắt từ trên người bé con trở về, nhìn về phía Vũ Khánh Cương.

“Vậy em luôn nhìn nó chằm chằm làm cái gì? Con ngươi cũng sắp đụng tới dính ở trên người nó rồi, anh còn không cao hứng đây!” Cái mặt hổ của Vũ Khánh Cương kéo còn dài hơn mặt ngựa.

Vợ yêu thích thằng nhãi con đó quá trắng trợn, ông chủ Vũ cũng cảm thấy chướng mắt, trước đây vợ đều nhìn hắn như thế này, bây giờ lại thêm thằng nhãi con này nữa!

“Đây không phải là cháu trai chúng ta sao? Anh ăn loạn giấm chua cái gì vậy?” Hứa Tư Văn cau mày, Vũ Khánh Cương giận dỗi cũng quá lòng dạ hẹp hòi đi? Đứa nhỏ này ra đời vẫn chưa tới ba tiếng đâu: “Một người sắp ba mươi như anh, so đo với đứa bé, cũng không sợ hạ giá hả?”

“Anh mới không sợ đâu! Chúng ta không cần cháu nội nữa! Em thích nó rồi, sẽ đem anh ném ra sau gáy đi? Anh bị ngốc hả? Đem một vật nhỏ như vậy về để tranh vợ với anh?” Vũ Khánh Cương liền dứt khoát vò đã mẻ thì cho sứt luôn, thừa nhận ghen cũng không phải chuyện lớn lao gì.

“Giận dỗi phải không? Bởi vì anh, nên em mới thích nó, nếu như không có anh, em có thể thích nó sao? Em đây là yêu ai yêu cả đường đi.” Vũ Khánh Cương vừa nổi tính cố chấp lên, mười con trâu cũng không kéo về được, Hứa Tư Văn rất hiểu việc này, cho nên đối với Vũ đại lão hổ chỉ có thể vuốt vuốt lông.

“Vậy là em thích anh, hay là thích nó?” Biểu hiện vừa rồi của vợ khiến Vũ đại lão hổ sinh ra cảm giác nguy cơ, chỉ lo vật nhỏ mới rời khỏi bụng mẹ kia đoạt mất vị trí của mình trong lòng vợ, nhất định ngay từ đầu liền muốn vợ tỏ rõ thái độ, rốt cuộc là thích mình, hay là thích nhãi con kia.

“Anh! Đương nhiên là anh.” Hứa Tư Văn có chút không đành lòng nhìn thẳng, bây giờ ông chủ Vũ y hệt như mấy nữ sinh hỏi bạn trai: nếu như em với mẹ anh đồng thời rơi xuống nước, anh cứu ai trước? Không khác biệt gì lắm. “Ha ha ha…” Vũ Khánh Cương duỗi móng vuốt nắm chặt tay Hứa Tư Văn, lúc này đủ hài lòng, nhưng nhìn nhãi con vẫn là không quá vừa mắt.

Hai người bọn họ đối thoại không kỵ người, cũng không nghĩ tới việc tránh đi, ngược lại là mấy người cùng nằm nhoài trên kính xem con liên tiếp liếc mắt về phía hai người bọn họ.

Hứa Tư Văn buông mi mắt xuống, nắm chặt tay Vũ Khánh Cương, nếu như có người bới lông tìm vết, y không ngại hảo hảo bàn luận đạo lý với bọn họ, còn nếu không có vậy thì càng tốt hơn.

Con đường này không dễ đi, từ đầu y đã chuẩn bị tốt tâm lý rồi.

Vũ Khánh Cương người sơ ý không thô, lập tức nhận ra vợ không dễ chịu, quay đầu trợn mắt với mấy người xì xào bàn tán: “Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa từng thấy qua đàn ông hả?” “Cương tử!” Hứa Tư Văn kéo Vũ Khánh Cương, bọn họ không có nói rõ, Vũ Khánh Cương lại chủ động quát lớn như vậy, không quá tốt, không chiếm lý. “Không có chuyện gì! Không có chuyện gì!” Một cô gái trong số đó còn có bộ dạng rất kích động: “Cái đó, hai người các anh là một đôi sao? Thoạt nhìn rất xứng.” Vũ Khánh Cương liền giống như khí cầu bị đâm thủng, “vèo” một tiếng, đám hỏa khí kia lập tức biến mất! “Cô bé này cũng rất xinh xắn!” Ông chủ Vũ được người ta khen, cười đến thấy răng không thấy mắt, toàn thân đều đắc ý, đắc ý đến không biết phương hướng. “Thật sự là một đôi à? Ai nha!” Một cô gái khác lập tức tiến lên, thế nhưng rất quy củ giữ khoảng cách nhất định, dáng vẻ hai mắt bốc đầy sao.

Hứa Tư Văn đột nhiên phúc chí tâm linh, hai người đối diện là bộ tộc hủ à? “Baby này là hai người các anh mang thai sao?” Một cậu con trai khác nhìn hồi lâu, phát hiện Vũ Khánh Cương và Hứa Tư Văn đều là mái tóc màu đen, mà đứa bé vừa nãy bọn họ nhìn, rõ ràng không phải là cùng huyết thống với bọn họ.

Hứa Tư Văn nghe mà hắc tuyến không thôi, cái suy đoán này, cách biệt thật lớn với chân tướng! “Đây là con của cháu tui, cho tui nhận làm cháu nội (chữ “cháu” ở trên là “chất tử”, ý là con của anh chị em mình, còn chữ “cháu” phía dưới là “tôn tử”, ý là cháu nội), tui với nhà tui còn có một đứa con gái nữa, là anh trai của em ấy cho làm con nuôi, tương lai dưỡng lão đưa ma cho hai tụi tui.” Vũ Khánh Cương đắc ý khoe khoang một trận. “Có thật không?” Cô gái nhìn về phía Hứa Tư Văn. “Là thật, bạn gái của thằng cháu nhà anh ấy là người nước ngoài tóc vàng mắt xanh, cho nên đứa nhỏ mới có mái tóc màu vàng óng.” Lúc Hứa Tư Văn nói chuyện, liền thấy đôi mắt hai cô bé đối diện đều sáng lên, Hứa Tư Văn sợ đến mức không tự chủ được né tránh ra phía sau Vũ Khánh Cương, đối với ánh mắt tàn nhẫn của hủ nữ, kỹ thuật viên Hứa cũng không chịu đựng nổi đâu! “Không cần mang thai cũng không tồi, hai người biết chăm sóc con nít không?” “Tạm thời sẽ không để cho chúng tôi chăm sóc nó, chờ lúc ba mẹ nó bận rộn, có thể sẽ để chúng tôi tiếp nhận, còn hiện tại, nó quá nhỏ. Sinh ra vẫn chưa tới bốn tiếng.” “Nhà hai anh thật tốt, lại có thể hiểu được và ủng hộ hai anh.”

“Ừm, bọn họ đều rất hiểu chúng tôi.”

Lại hỏi mấy đề tài, cái gì mà ai làm cơm ai giặt quần áo ai quét tước vệ sinh và vân vân, ông chủ Vũ không vui, nghiêm mặt hỏi bọn họ: “Làm gì làm gì hả? Điều tra hộ khẩu à?”

“Nói một chút thôi? Nói một chút thôi?” Mấy cô bé không buông tha.

“Nói cái gì mà nói? Đều nhanh chóng tản đi tản đi!” Vũ Khánh Cương một bên phất tay một bên lôi kéo vợ chật vật trốn thoát!

Chờ khi phát hiện không ai đuổi theo, lúc này Vũ Khánh Cương mới lau vệt mồ hôi: “Ai nha má ơi! Ai vậy trời? Sao lại quấn lấy như vậy?”

“Mấy người đặc biệt thôi!” Hứa Tư Văn quyết định trở về phổ cập tri thức cho ông chủ Vũ một chút.

“Đúng là đủ đặc biệt.” Vũ Khánh Cương vừa nghĩ tới lòng vẫn còn sợ hãi.

Hai người trở lại phòng bệnh nhìn Adela, phát hiện cô còn đang ngủ, liền không quấy rầy nữa, bị chị dâu Thúy Hoa phân phối nhiệm vụ: “Hai đứa trở lại rồi, luộc một nồi trứng gà đỏ, phát ra ngoài, báo với mọi người là hai đứa có cháu nội.”

“Việc này tụi em có khả năng!” Vũ Khánh Cương mừng rỡ nhận.

“Với lại, Tư Văn à, em có học thức, em nghĩ cho đứa bé một cái tên đi!” Anh hai Vũ gia nhìn nhìn Vũ Khánh Cương, cuối cùng quyết định, ném về phía Hứa Tư Văn.

“Em, em đặt tên?”

“Ừ, em làm đi!”

Hết chương 189
Bình Luận (0)
Comment