Hứa Tư Văn và Vũ Khánh Cương phát trứng đỏ xong, cũng không còn gì để làm, Hứa Tư Văn liền móc danh sách ra cùng mọi người thương lượng tên của đứa bé.
Vì Vũ gia cũng không có quy tắc đặt tên rõ ràng, Hứa Tư Văn liền chọn ra một trăm cái tên cho là tốt.
Tất cả mọi người chọn chọn cũng chọn không ra!
Vũ Quốc Cương ý tứ: “Anh cảm thấy cái nào cũng tốt, nếu như có một trăm đứa trẻ là tốt rồi, toàn bộ đều dùng tới!”
“Ít nói bậy đi!” Chị dâu Thúy Hoa gắt một cái, Adela nằm trên giường nghe Vũ Nguyên Cát phiên dịch, cười đến khuôn mặt đỏ bừng.
“Tên gì cũng được, con không có ý kiến!” Vốn dĩ là lúc chưa ra đời, Vũ Nguyên Cát còn không có cảm giác gì, nhưng mà mấy ngày này ở nhà theo bên cạnh Adela, nhìn mẹ mình đủ loại chăm sóc với thằng nhóc chưa ra đời kia, cậu còn hơi ghen tị đây.
Thế nhưng chờ đứa trẻ sinh ra, cảm giác liền khác biệt.
Nhìn đứa bé nho nhỏ, loại cảm giác huyết mạch truyền thừa kia tự nhiên mà sinh ra, đó là huyết mạch của cậu kéo dài đó!
Rất kỳ quái!
Thế nhưng không đáng ghét.
Còn có cô bé Adela này, trước đây cậu chỉ là thích, thế nhưng hiện tại có thể dùng “yêu” để hình dung.
Nương tựa lẫn nhau, dìu dắt nhau đến già.
“Tư Văn em chọn cái nào?” Trương Thúy Hoa không tự chọn ra được cái nào thích hợp, còn Vũ Quốc Cương chọn, thì cô không tin được, thằng con lớn với vợ của thằng con lớn thì tạm thời không đáng để suy xét.
Thật sự là bây giờ thằng con lớn đang là hình thức ngu si, còn mắt nhìn của con dâu cả thì không giống với bên mình, vẫn là em dâu tốt, người thông minh văn hóa cao, tên một đứa nhỏ thôi cũng có thể lấy ra một trăm cái, vẫn là để cho em dâu đi.
“Hoa Mậu, Vũ Hoa Mậu.” Kỳ thực Hứa Tư Văn đã suy nghĩ hồi lâu, cũng không chọn ra được, nhưng mà vừa ý nhất thì vẫn có mấy cái, trong đó hai chữ “Hoa Mậu” thích hợp nhất.
“Được!” Người khác còn chưa kịp phát biểu ý kiến, Vũ Nguyên Cát đã ngây ngô đáp lời trước, thoạt nhìn chính là cái hình thức ngu si còn chưa biến mất.
“Gọi Vũ Đại Lãng cũng được?” Bất cứ lúc nào Vũ Khánh Cương cũng không chút áp lực đâm dao vào người ta. “Cái rắm!” Vũ Quốc Cương xoay tay lại liền cho Vũ Khánh Cương một cái tát, một tiếng “bốp” giòn tan, vỗ vô cùng vang: “Sao hả? Mày còn muốn tìm một Phan Kim Liên vào cửa hả?”
(Vũ Đại Lãng / Võ Đại Lang) Vũ Khánh Cương ôm cái đầu bự, Hứa Tư Văn đau lòng vươn tay xoa xoa, tuy rằng y đau lòng Vũ đại lão hổ, nhưng sẽ không trách anh hai Vũ gia, thật sự là cũng không biết Vũ Khánh Cương thế nào nữa? Bộ dạng hình như không quá bình thường.
Người khác không cảm giác được, chỉ có Hứa Tư Văn tâm tư cẩn thận mẫn cảm, phát hiện Vũ Khánh Cương không được tự nhiên. “Hoa, một là quốc hiệu, hai là người đẹp, ba là tinh anh, bốn chỉ thời gian; Mậu, có ý hưng thịnh, lại có ý tốt, là nỗ lực, có tài đức tốt.” Ngoại trừ ba mẹ ruột của đứa bé, những người còn lại đều là vẻ mặt mắt chó nhìn sao.
Nói chữ nói nghĩa bọn họ đều có nghe không có hiểu!
Nhưng dù sao cũng hiểu được một đạo lý, Hứa Tư Văn nói thật là dễ nghe, còn rất có lý, chủ yếu nhất là, có vẻ như hai chữ này hợp nhau, cũng không tệ lắm! “Được! Liền gọi Vũ Hoa Mậu!” Làm ông nội ruột của đứa nhỏ, đại gia trưởng của Vũ gia, Vũ Quốc Cương liền quyết định tên của đứa bé. “Vậy nhũ danh gọi là gì?” Sau đó chị dâu Thúy Hoa liền quan tâm đến nhũ danh của bé con. “Ở đây còn có chín mươi chín cái tên mà! Chọn lại!” Vũ Khánh Cương chân chó đem danh sách Hứa Tư Văn nghĩ ra đưa tới. “Nhũ danh có thể giống đại danh sao?” Vũ Quốc Cương nhìn về phía Trương Thúy Hoa, anh nhớ nhũ danh đều là tùy tiện lấy, càng bình thường thì càng dễ nuôi, đương nhiên, ý tứ vốn dĩ, chính là tên càng xấu thì càng dễ nuôi, nhưng mà bây giờ không lưu hành tên xấu. “Nói lung tung cái gì vậy, né xa một chút!” Trương Thúy Hoa không thèm nhìn danh sách ông chủ Vũ đưa tới, nhũ danh nên có dáng vẻ của nhũ danh: “Tên trên này đều có chú ý, nhũ danh không dùng được.” Ông chủ Vũ ủ rũ trốn đến phía sau vợ, không phải là hắn chỉ nói một chút không đứng đắn thôi sao, lại không ưa hắn như thế?
Hứa Tư Văn an ủi chắp tay sau lưng xoa xoa móng vuốt bự của Vũ Khánh Cương, y suy đoán người này tám phần là quá cao hứng, thuộc về cái loại càng cao hứng thì càng quấy rối.
Vũ Khánh Cương chiếm được ánh sáng vợ cấp cho, lập tức liền xán lạn lên! “Nhũ danh đương nhiên là càng xấu càng dễ nuôi, nhưng đáng tiếc hiện tại không lưu hành gọi như vậy, bằng không tương lai đứa nhỏ hiểu chuyện sẽ oán trách chúng ta. Lấy cái tên bình thường đại chúng hóa đi.” “Đậu Đậu?” Hiếm thấy Vũ Nguyên Cát tham dự vào, vừa mở miệng đã lấy một cái nhũ danh. “Con chó Nhật nhà ông hai Tề của mày, kêu là Đậu Đậu đó.” Câu nói đầu tiên của người làm ông nội là Vũ Quốc Cương liền khiến cái người làm ba kia nghẹn trở lại.
Vũ Khánh Cương và Hứa Tư Văn ở một bên cười trộm đến đau bụng. “Mao Mao?” Trương Thúy Hoa cũng nghĩ đến một cái. “Chị Thúy Hoa, con mèo trắng dì Quế Lan nuôi, hình như là cái tên này đó.” Lúc này là Vương Đại Lực ở một bên phun tào. “Thiết Đản?” Lúc này là Hứa Tư Văn, y liền nhớ tới cái này. “Nhũ danh của Quan Tỏa chính là Thiết Đản, hiện tại có lúc bọn anh gọi hắn, hắn còn có thể đáp lại đó.” Vũ Khánh Cương ở sau lưng vợ khoan thai giải thích.
Sau đó, các loại nhũ danh dồn dập ra trận một lần, cái gì mà Tỏa Đầu, Trụ Tử còn khá tốt, Đại Bàn, Nhị Bàn gì đó mới là dở khóc dở cười, đứa bé nhỏ như vậy, chỗ nào nhìn ra mập? Còn có Phẩn Cầu, Xú Thạch Đầu lung ta lung tung; còn có cái nhũ danh Cẩu Thặng mà ông nội là Vũ Khánh Cương kính dâng ra, bị tất cả mọi người phản đối đến cùng, ngay cả Adela sau khi nghe Vũ Nguyên Cát phiên dịch, cũng lắc đầu dứt khoát biểu thị không đồng ý.
Hứa Tư Văn nghĩ đi nghĩ lại, châm chước lại châm chước, cuối cùng kết hợp với tình huống ở Đông Bắc, nghĩ tới một cái nhũ danh tương đối thích hợp: “Nếu không liền gọi Hữu Tài đi?” “Hữu Tài?” “Hữu mỹ vi hoa, mậu chi đức tài. Ý tứ vừa vặn tương xứng với tên của nó, chờ đứa nhỏ mười tám tuổi thành niên, lại lấy một cái tên tự, liền hoàn mỹ.” Hứa Tư Văn mặc sức tưởng tượng xa vời, đứa nhỏ sinh ra còn chưa tới mười tám tiếng, mà y đã dự định đến mười tám năm sau lúc đứa nhỏ thành niên luôn rồi. “Hữu Tài, có học vấn; Hữu Tài, có tiền tiêu, rất tốt! Rất tốt!” Lúc này Vũ Khánh Cương đã có kinh nghiệm, không tự đề xuất nữa, mà đổi thành tâng bốc.
Bọn họ nghĩ tới nghĩ lui, cũng thật sự giống như Hứa Tư Văn nói, cái tên này còn thật sự thích hợp!
Vì vậy, đời thứ ba Vũ gia mới ra sinh không tới hai mươi bốn giờ, có hai người ông, ông hai là Vũ Khánh Cương, ông út là Hứa Tư Văn; có hai cái tên, đại danh Vũ Hoa Mậu, nhũ danh Hữu Tài, chỉ thiếu cái tên tự.
Lấy tên xong, tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm, phát hiện đặt tên nhìn thì đơn giản, nhưng khó khăn là ở chỗ lựa chọn!
Adela là con dâu được gả tới, theo lý là không thể đặt tên cho đứa bé, nhưng mà Vũ Nguyên Cát tôn trọng tập tục quốc gia của cô, cùng với thói quen của gia tộc cô, nói Adela thông báo cho người trong nhà một tiếng về chuyện đứa trẻ ra đời, nếu như bọn họ muốn lấy tên cho đứa nhỏ thì cũng được. “Nào có chuyện để ông bà ngoại đặt tên cho cháu chứ?” Chị dâu Thúy Hoa không cao hứng, lấy ánh mắt của cô, con gái gả ra như bát nước đổ đi, làm sao có thể thu trở về? Dù không có cử hành lễ cưới, vậy thì cũng chắc chắn là con dâu Vũ gia bọn họ. “Coi như lấy cái tên nước ngoài cho đứa nhỏ cũng được, chờ nó lớn rồi, tên nước ngoài cũng không cần giáo viên ngoại ngữ lấy cho.” Hứa Tư Văn ở một bên khuyên lơn chị dâu Thúy Hoa.
Y nhớ gia tộc Adela rất cổ xưa, hơn nữa trong nhà Adela còn là một gia tộc quý tộc đi? Gia tộc như vậy cũng rất xem trọng việc con gái xuất giá, ai bảo chỗ bọn họ có quy củ là người có huyết thống liền nắm giữ quyền thừa kế chứ.
Con gái đã gả ra ngoài sinh con cũng có quyền thừa kế đó có được không?
Tuy rằng quyền thừa kế này không biết xếp sau bao nhiêu con số…
Để cho Vũ Nguyên Cát và Adela bô lô ba la với điện thoại, Hứa Tư Văn thấy sự tình đã giải quyết viên mãn, liền an bài anh hai Vũ gia và chị dâu Thúy Hoa đến phòng trông nom cách gian nghỉ ngơi, dù sao thì nhịn một đêm, tuổi tác cao, thân thể không chịu được, ăn uống no đủ chuyện đặt tên cũng đã làm xong, liền không chịu được nữa mà mệt mỏi.
Sau đó cũng bảo Đại Lực trở về, để Nhị Trụ hoặc Thuận tử một người đến làm tài xế. �
Vũ Khánh Cương thấy vợ sắp xếp xong xuôi, liền kéo Hứa Tư Văn đi tìm bác sĩ, muốn lấy thêm một phòng bệnh nữa! “Ngài có sổ khám bệnh không?” Bác sĩ rất trẻ, là một bác sĩ nữ, tuy rằng trẻ tuổi nhưng lúc làm việc rất chăm chú, bên khu phòng bệnh cao cấp này tuy rằng ít người nhưng cũng không phải là ai cũng cho nằm viện. “Tui không có, tui chỉ muốn nằm viện mấy ngày, cũng không được à?” Kỳ thực Vũ Khánh Cương chỉ là muốn có một nơi cho Hứa Tư Văn nghỉ ngơi một chút, nhưng không nhất định phải xem bệnh.
Lại nói, hắn có bóng ma tâm lý đối với cái bệnh viện này. “Anh không bệnh không tai nằm bệnh viện cái gì chứ?” Hứa Tư Văn kéo Vũ Khánh Cương muốn đi, còn quay đầu lại áy náy nói với bác sĩ: “Xin lỗi bác sĩ, anh ấy không có bệnh, không cần nằm viện.” “Anh chỉ muốn một phòng bệnh, cho em nghỉ một lát.” Hứa Tư Văn không phát hiện, nhưng Vũ Khánh Cương lại nhìn ở trong mắt, đừng thấy vợ vô cùng cao hứng, nhưng đáy mắt nhàn nhạt vành xanh, nhắc nhở vợ hắn tinh lực không đủ. “Anh coi nơi này là khách sạn à? Nói mướn phòng liền mướn phòng? Nơi này là bệnh viện, phòng bệnh là cho bệnh nhân ở.” Đầu Hứa Tư Văn hơi lớn: “Huống chi, nơi này là khu phụ nữ trẻ em, một tên đàn ông như anh, ở cùng với mấy sản phụ bụng bự chờ sinh không ngại mất mặt sao?” Nữ bác sĩ cũng bị lý do của Vũ Khánh Cương làm cho sét đánh, tuy rằng cô mới làm việc được mấy năm, nhưng cũng gặp phải không ít người bệnh và người nhà, lần đầu tiên nghe nói thuê phòng ở khu tiếp nhận bệnh nhân nội trú…
Vẻ mặt xoắn xuýt giải thích với Vũ Khánh Cương và Hứa Tư Văn: “Đúng vậy, nơi này đều là nữ sĩ chiếm đa số, ngài xem ngài có phải nên ra khách sạn bên ngoài tìm một chỗ nghỉ ngơi không?” “Khách sạn cũng không yên tĩnh như bệnh viện.” Vũ Khánh Cương nhăn mày không vui, huống chi, vợ yêu cầu hoàn cảnh sạch sẽ, bệnh viện có mùi thuốc khử trùng, khách sạn cũng không có chỗ nào khử trùng giống như bệnh viện. “Chúng ta về nhà đi? Được không?” Hứa Tư Văn cũng không muốn để Vũ Khánh Cương tiếp tục xoắn xuýt với bác sĩ người ta nữa, vốn là muốn trông coi Adela một lát, chờ anh hai Vũ gia và chị dâu Thúy Hoa tỉnh lại rồi hai người bọn họ liền trở về.
Nhưng bây giờ xem ra, Vũ Khánh Cương không nhất định có thể đồng ý.
Y cũng biết ý tứ của Vũ Khánh Cương, nhưng mà thật sự không thể thuê phòng ở đây có được không!? Dù có thuê, y cũng không thể vào ở nha? Vậy y thành cái gì chứ? “Vậy được rồi, anh mang em về nghỉ ngơi, xem xem em đều mệt đến mất nước rồi kìa.” Vũ Khánh Cương đau lòng vợ, cảm thấy vợ đã mệt đến ủ rũ.
Hứa Tư Văn giật giật khóe miệng, kéo ông chủ Vũ không quay đầu lại trốn đi, y thật sự không có tự tin quay đầu lại nhìn biểu tình của nữ bác sĩ, khẳng định đặc biệt khiến người ta hỏng mất…
Hết chương 191