Nam Tức Phụ Của Đông Bắc Hổ

Chương 213

Vũ Khánh Cương mang vợ trở về khách sạn Đông Bắc Hổ, Hứa Tư Văn cũng coi như là ăn uống no đủ, trải qua một trận sợ hãi, y có chút mệt rã rời.

“Cương tử, không cho phép anh đi, trông ở chỗ này, em ngủ cũng yên tâm hơn.” Hứa Tư Văn sợ Vũ Khánh Cương đi ra ngoài tìm ba con ma men kia tính sổ, tuy rằng không biết ba người kia là ai, nhưng có thể ăn ở Ba Bàn Cơm, sẽ không phải người đơn giản, dù sao y cũng làm tên kia ghê tởm đủ rồi, sau này gặp được, e là tên kia sẽ nhớ tới, đừng nói thân cận với y, vừa thấy y không nôn là tốt lắm rồi.

“Anh không đi, liền trông ở chỗ này, em ngủ đi, vợ.” Vũ Khánh Cương biểu hiện rất ngoan rất ngoan rất nghe lời.

“Ừm.” Hứa Tư Văn giống như mèo con hơi co lại trong chăn.

“Vợ à, sao em lại gặp phải ba tên khốn kiếp kia?” Vũ Khánh Cương vẫn không rõ, vợ rõ ràng là một người có văn hóa, sao lại đụng phải ba tên lưu manh như vậy?

Hứa Tư Văn lầm bầm đem chuyện xui xẻo của mình nói với Vũ Khánh Cương một phen, trong lúc đó không quên bày ra sự lanh lợi của mình, còn làm đầu trọc kia buồn nôn một phen.

Ông chủ Vũ nghe xong, động tác đầu tiên, không phải biểu dương vợ, mà là tiến lên “thở hổn hển” cắn mũi vợ một cái!

“Anh làm gì cắn em hả?” Hứa Tư Văn oạch một cái liền co vào trong chăn, đem chăn che lại cái mũi, chỉ lộ ra một đôi mắt to hai hàng lông mày với một đầu tóc vô cùng mềm mại.

“Anh không muốn thấy ký hiệu mà tên khốn kiếp kia lưu lại, nhìn thấy liền rất muốn đạp chết đồ khốn nạn hắn!” Ý thức địa bàn của ông chủ Vũ đặc biệt mãnh liệt, đặc biệt là đối với vợ.

“Cũng không phải em nguyện ý, em cũng trả thù rồi.” Hứa Tư Văn cảm thấy mình cũng rất đàn ông, tuy rằng thủ đoạn rất ghê tởm và vân vân, nhưng cũng rất tốt mà!

Bản thân cảm thấy hài lòng.

“Từ đầu sợi tóc đến gót chân của vợ, đều là của anh, em đã trả thù là chuyện của em, nhưng anh còn chưa đâu, đạp một cước kia coi như tiền lãi.” Bàn tính của ông chủ Vũ đánh vang lách cách.

Một chút thời gian như vậy, ngay cả tiền lãi cũng tính xong.

“Cũng không biết bọn họ là ai, anh cũng đừng manh động nha!” Hứa Tư Văn sợ nhất là Vũ Khánh Cương xuống tay không biết nặng nhẹ, sợ hắn chọc ra phiền toái gì.

“Ừ, anh biết, anh có chừng mực.” Ông chủ Vũ vừa thấy vợ lo lắng cái này lo lắng cái kia, cũng không dám tiết lộ với y, dụ dỗ vợ trước tiên ngủ một giấc.

“Đừng nóng giận… Em đây không phải là không có chuyện gì sao?”

“Được, nghe lời em… Ngủ đi.”

Hứa Tư Văn bị Vũ Khánh Cương an ủi, từ từ ngủ say, e rằng thực sự là mệt rồi, ngủ một giấc này đặc biệt thoải mái, lúc tỉnh lại, không thấy Vũ Khánh Cương!

Người đâu?

Nhìn xung quanh, bật vài cái đèn nhỏ mờ mờ, kéo rèm cửa sổ, không nhìn thấy sắc trời bên ngoài, mò tới điện thoại di động sau đó mở màn hình ra, phát hiện mật khẩu!

Sau khi mở mật khẩu, vài cuộc điện thoại chưa nhận, còn có tin nhắn, y đều không có xem, trước tiên xem màn hình biểu hiện hai mươi hai giờ mười ba phút.

Hơn mười giờ tối!

Hứa Tư Văn chậm rãi rời giường, triệt để tỉnh táo, sờ sờ cánh tay, đã được Vũ Khánh Cương đặt lên một loại thuốc cao, y không chú ý là thuốc cao gì, dù sao thì mùi vị thơm ngát, hiệu quả quả thực rất tốt, bởi vì hiện tại một chút đau đớn y cũng không phát hiện được.

Đi băng băng dạo quanh một vòng, toàn bộ phòng tổng thống đều không thấy bóng dáng ông chủ Vũ, Hứa Tư Văn không khỏi thở dài.

Vẫn để cho hắn chạy ra ngoài, hi vọng đừng nghịch quá lớn, đánh một trận và vân vân hoàn toàn không thành vấn đề, chỉ sợ ông chủ lớn của mình ra tay tàn nhẫn, đánh người ta đến tàn phế thì lại gay go…

Mới vừa nghĩ tới đây, điện thoại di động vang lên!

Vừa nhìn hiển thị, là Tiêu Dũng.

“Tiêu Dũng?” Hứa Tư Văn nhận điện thoại còn có chút bất ngờ, phải biết, cái tên Tiêu Dũng này thân với Vũ Khánh Cương hơn y nhiều.

Coi Vũ Khánh Cương là đại ca thứ hai nữa kìa.

Có điều dưới cái nhìn của Hứa Tư Văn, tám phần là Vũ Khánh Cương uống được hơn bọn họ, ở trên bàn rượu uống cho bọn họ phục rồi.

“Chị dâu à! Chị là chị dâu ruột của em!” Tiêu Dũng ở trong điện thoại oa oa kêu loạn: “Chị nhận điện thoại rồi, chị còn không nhận điện thoại nữa, bên này cũng phải chết người rồi!”

“Làm sao vậy?” Trái tim Hứa Tư Văn “lộp bộp” một cái.

Dự cảm không quá tốt!

“Vũ nhị ca tìm tới Chu Bái Bì rồi!”

“Chu Bái Bì?”

“Là tên đầu trọc bắt nạt chị đó, Vũ nhị ca đi lên liền đánh hắn ta! Đánh Chu Bái Bì hộc máu còn không ngừng tay, ai cũng kéo không ra!” Tiêu Dũng ở bên kia giơ chân gần như cũng sắp lửa lan đến nhà: “Chu Bái Bì chết không có gì, nhưng không thể để Vũ nhị ca mang theo mạng người lên tòa được! Chị mau nghĩ biện pháp đi chị dâu!”

Lúc này Hứa Tư Văn liền cúp điện thoại, Tiêu Dũng trợn mắt há mồm nghe tiếng “tút tút tút” trong điện thoại, này là ý gì?

Vũ Khánh Cương đầu kia đang đánh nam đầu trọc, biệt hiệu Chu Bái Bì!

“Nhà của tui ở Đông Bắc…!” Tiếng chuông này là ông chủ Vũ cố ý cài riêng cho vợ.

Một cước đạp trên cái đầu của nam đầu trọc, tay lấy điện thoại từ trong túi xách ra, rõ ràng mới vừa đánh nam đầu trọc giống như không cần mạng, đôi mắt đều biến đỏ, hệt như Ma vương.

Vừa nhận điện thoại, âm thanh lập tức trở nên rất bình thường, cái giọng điệu quyến rũ kia, chuyển đổi không có chút áp lực nào: “Vợ? Dậy rồi hả?”

Mọi người vây xem đều có chút không thích ứng được ông chủ Vũ chói lọi biến thân trở mặt còn nhanh hơn lật sách này.

“Ừm, anh ở chỗ nào vậy? Em tỉnh lại cũng không thấy anh, anh nói đi, có phải là anh đi ra ngoài tìm người khác không?”

“Không! Anh không có! Vợ em không thể oan uổng anh!”

“Sao có thể chứ! Đừng nói bậy mà!”

“Mau trở về, em nhớ anh!”

“À!” Ông chủ Vũ cúp điện thoại tung ta tung tăng ngồi lên chiếc Land Rover đặc thù của hắn, về ổ.

Để lại một đám người xem trò vui không chê chuyện khắc phục hậu quả cho hắn.

Ông chủ Vũ đi đến cửa khách sạn Đông Bắc Hổ, mới phản ứng được, vợ là người thông minh như vậy, bình thường cũng không nhỏ nhen, sao còn gọi điện thoại cho hắn, còn hoài nghi cái này nghi kỵ cái kia, làm cho trái chym hổ của hắn bất ổn, hận không thể lập tức đến trước mặt y tỏ rõ thuần khiết.

Dùng phép khích tướng với hắn mà!

Cố tình còn vừa dùng liền ăn chắc!

Ông chủ Vũ khí thế hung hăng tiến vào phòng tổng thống, cái mặt hổ kéo dài như chiếc giày, muốn khởi binh vấn tội Hứa Tư Văn!

Kết quả vừa vào cửa, liền thấy vợ thành thành thật thật ngồi ở trên giường, liên tiếp chớp mắt với hắn, nhìn hắn!

“Anh đã về rồi?” Kỹ thuật viên Hứa chậm chậm rãi rãi ngồi dậy.

“Ừ, thế nào? Còn khó chịu không?” Ông chủ Vũ kéo căng gương mặt, nhích qua lót cái gối phía sau vợ.

“Đói bụng rồi.” Hứa Tư Văn bọc cái chăn lớn tựa vào trên giường, ủy khuất làm bộ đáng thương, đồng thời còn nhỏ giọng ho khan đến mấy lần.

Ông chủ Vũ nhất thời liền không còn cách nào khác, xoa mặt, cái gì cũng không nói, ra cửa quẹo trái tự mình đến nhà bếp chuẩn bị cơm nước.

Khẩu vị của vợ hắn rõ ràng nhất, vẫn là tự mình động thủ cơm no áo ấm.

Hứa Tư Văn nhìn bóng lưng Vũ Khánh Cương nhếch miệng cười không ra tiếng, emma cảm giác quá tốt!

Thừa dịp ông chủ Vũ không ở đây, Hứa Tư Văn mở laptop bên cạnh lên mạng, tìm thấy Tiêu Dũng đang online, hỏi hắn về tư liệu của Chu Bái Bì kia.

Chu Quân, ba mươi hai tuổi, cháu trai thứ ba của tướng quân Lục Thập Bát quân Chu Thiên, một tên không nghề ngỗng, dù có thể xuất hiện ở Ba Bàn Cơm, cũng bởi vì trộm thiệp mời của Chu Thiên tướng quân, dẫn hai hồ bằng cẩu hữu ăn cơm, khoe khoang!

Gã là đứa con duy nhất của người vợ thứ hai của em trai Chu Thiên tướng quân, lại là đứa bé trai, em trai Chu Thiên tướng quân là Chu Địch, đối với đứa bé này đã từng kỳ vọng cao, bất đắc dĩ gốc rễ bất chính, mẹ của gã cũng là người có thủ đoạn, nhưng có thể là mẹ gã thông minh, dùng hết phần thông minh kia không còn gì nữa, không để cho gã mấy phần, cho nên Chu Thiên cũng đã hơn ba mươi tuổi mà một chuyện cũng không thành.

Chu Địch năm đó bởi vì chuyện ly hôn tái giá, từ lâu đã xích mích với Chu gia, Chu Địch ngược lại là không sao, dù sao thì hắn ta có công ty của mình, làm chút buôn bán nhỏ, dĩ nhiên là đủ chi tiêu, mà vợ trước của hắn ta năm thứ hai sau khi ly hôn liền qua đời, con lớn và con thứ không có tình cảm với Chu Địch, Chu Thiên tướng quân bồi dưỡng con lớn của Chu Địch là Chu Quan và con thứ Chu Quý, đối với Chu Quân thì lại giống như không có đứa cháu này!

Nhìn tên của con lớn và con thứ, lại nhìn Chu Quân, có thể nhìn ra một hai.

Hứa Tư Văn không để ý cái khác, chỉ có một việc rất làm cho y cảm thấy ngạc nhiên, nếu Chu Thiên tướng quân xem gã là không khí, làm sao còn có thể trộm được thiệp mời của Chu Thiên tướng quân?

“Bà mẹ hắn ta rất không cần mặt mũi, người ta đều không thừa nhận bà ta, bà ra còn ti tiện tự mình nhào lên, đã bao nhiêu tuổi rồi, cũng không ngại mất mặt! Cũng bởi vì bà ta dẫn theo Chu Quân vào cửa Chu gia lại bị đuổi ra, chỉ trong chốc lát này, Chu Quân lại trộm được thiệp mời, nếu đổi thành nhà khác, cũng đều không hoan nghênh cháu trai như vậy!”

Tiêu Dũng cái khác không được, nhưng mấy chuyện nhà đó hắn ta rõ ràng hơn ai hết!

Lần này Hứa Tư Văn yên tâm, người như vậy, coi như bị ông chủ Vũ đánh gãy chân, cũng là đáng đời!

“Đánh thế nào?” Hứa Tư Văn suy nghĩ một chút, vẫn hỏi một chút xem tình huống bên kia ra sao.

“Còn sống, không chết được!” Giọng điệu Tiêu Dũng cực kỳ không để ý.

“Vậy thì tốt, không chết là được, để cho sau này hắn ta nhớ kỹ giáo huấn.”

Y thì đã yên tâm chờ ông chủ Vũ đút cơm, bên kia, Chu Quân trực tiếp bị đám Tiêu Dũng ném vào bệnh viện cấp cứu, để bệnh viện gọi điện thoại cho mẹ gã, bọn họ liền tản đi, trở về thì đem sự tình thêm dầu thêm mỡ học lại một lần với người trong nhà, bị người trong nhà căn dặn tuyệt đối không nên say rượu thất đức, nhìn Chu Quân kìa, không phải bị đánh rồi sao?

Cuối cùng đám công tử bột dồn dập gật đầu, ngày hôm nay bọn họ mới phát hiện, cái gì là “đánh nhau”

Nghĩ đến Vũ Khánh Cương, gần như đều nhiệt huyết sôi trào!

Đó mới gọi là đàn ông!

Cơ mà bọn họ không dám nói với người nhà, không thì sẽ phải chịu ma âm xuyên não.

Nhưng khi người trong nhà hỏi, Chu Quân đắc tội ai? Bọn họ liền thành thật báo ra.

Sau khi chiếm được đáp án, giống như một giọt nước rơi vào trong chảo dầu!

Một viên đá làm dấy lên sóng lớn ngập trời!

Cùng nhận được câu trả lời, còn có mẹ Chu Quân…

Hết chương 213
Bình Luận (0)
Comment