Nam Tức Phụ Của Đông Bắc Hổ

Chương 235

Vũ Khánh Cương bất động thanh sắc cầm điện thoại di động lên đi tới phòng vệ sinh, vừa đi vừa nói với Hứa Tư Văn: “Vợ, anh đi nhà vệ sinh một chút nha! Em cũng đừng động đến đồ của anh, động cái liền tán loạn hết!”

Hứa Tư Văn vừa nghe liền không vui: “Em mới không lộn xộn đâu! Hừ, anh đến phòng vệ sinh, làm gì lấy điện thoại di động? Đừng nói cho em biết, anh dùng cái thứ đó để chùi mông nha!”

Câu nói sau cùng kia, rất có phong cách hổ Đông Bắc của ông chủ Vũ!

“Ai nha má ơi!” Ôhg chủ Vũ cũng phải sợ ngây người: “Vợ ơi, em càng ngày càng không biết e thẹn rồi!”

“Đó cũng là học theo anh! Lẽ nào anh chưa từng nghe nói sao? Theo ai thì học người đó, theo vu bà thì sẽ biết lên đồng.”

“Vợ, em xem mùa hè anh đều ở trần kìa….” Ông chủ Vũ bắt đầu đùa giỡn lưu manh, hắn luôn muốn bảo kỹ thuật viên Hứa bắt chước mình, lúc mùa hè, vừa nhìn Hứa Tư Văn một thân chính trang liền muốn vung móng vuốt kéo xuống.

“Anh câm miệng đi!” Hứa Tư Văn bị nói trên mặt cũng nóng lên một chút, cái tên này, cái gì cũng dám nói.

Vũ Khánh Cương ha ha cười xấu xa đi vào phòng vệ sinh, ngồi ở trên bồn cầu gọi điện thoại cho bảo an: “Tình huống thế nào?”

“Là người của Trương gia, muốn vào, chúng tôi không cho.”

Ông chủ Vũ nghiến răng: “Sao còn không dứt cơ chứ?”

Trương gia?

Bao lâu không phản ứng tới rồi?

Sao còn có mặt mũi tới chỗ này?

“Bọn họ cũng từng đến công ty, cũng không thể vào cửa, cũng không biết Trương tổng có biết chuyện này hay không.” Đội trưởng an ninh cũng biết tình hình bạn bè của ông chủ, bạn bè của ông chủ Hứa Tư Văn có thể nói chỉ có Trương tổng Trương Lam Hà, còn bạn tốt đáng để thâm giao, cũng chỉ có mười hai người thâm niên nòng cốt của bộ kỹ thuật.

“Có tên kia trông cửa, họ có thể biết cái quỷ đó!”

Bên kia không hé răng, bởi vì biết “tên kia trông cửa” trong miệng ông chủ khẳng định không phải bọn họ, chỉ có thể là Bách Lý tiên sinh vẫn luôn loanh quanh xung quanh Trương tổng.

“Gọi thêm vài người lại đây, canh giữ, đừng để cho bọn họ vào, mấy ngày nay ầm ầm ĩ ĩ bọn họ đi theo ké náo nhiệt loạn cái gì chứ, thật là!”

“Ông chủ, kỳ thực cũng không phải bọn họ tham gia loạn trò vui, hai ngày nay ngài không thấy tin tức sao?”

“Sao thế? Nhà bọn họ còn có gì hả?”

“Nghe nói đại công tử Trương gia làm thực tập bí thư, có chút liên lụy với vụ này, chuyện của Hứa tiên sinh, chính là bọn họ để lộ ra đi, không thì người ta có thể vừa đến đã biết được nhiều chuyện của Hứa tiên sinh như vậy sao? Ngay cả sự tồn tại của Trang Sĩ Nhân cũng biết rõ rõ ràng ràng, còn có thể nửa đường trùng hợp tính kế Trang Sĩ Nhã.”

“Hả? Còn có chuyện này?” Nét mặt già nua của Vũ Khánh Cương kéo còn dài hơn mặt ngựa: “Làm rõ ràng cho tui đi, tui ngược lại muốn nhìn xem, ai mẹ nó chán thở không muốn sống dám vươn móng vuốt với vợ tui!”

Kỹ thuật viên Hứa rất thành thật ở trong cái hang hổ, không hề biết bên ngoài người của Trương gia đã đến vài nhóm!

Đều bị cản lại!

Ngày hôm sau, Cao Nham tới một chuyến, hắn đem hai cái rương lớn đến, cũng chưa nói lời gì khác, Vũ Khánh Cương vừa vặn đang làm cơm, Hứa Tư Văn liền trực tiếp để Cao Nham làm sức lao động, hỗ trợ nhấc vào trong phòng ngủ.

Nhưng mà ngày thứ ba, ông chủ Vũ liền thắt lòng vô cùng, bởi vì bên ngoài người tới càng ngày càng nhiều, thủ đoạn cũng đa dạng!

Hắn cảm thấy đều là Cao Nham gây ra họa!

Nếu Cao Nham không đến, ai biết học đệ nhỏ nhất của hoàng đế bệ hạ ở nơi này? Những ngày tháng này quả thực không có cách nào sống nổi!

“Ông chủ, may mà các anh em trước đây làm không ít nhiệm vụ, tình huống thế nào cũng từng gặp được, ôn lại thực chiến năm đó không ít. Nhưng ông chủ, trong mấy nhóm người lần này tới, ngoại trừ mấy phóng viên kia, hẳn là còn có hậu chiêu, có người đang giúp những phóng viên kia nghĩ kế, không thì chỉ dựa vào phóng viên chắc chắn sẽ không biết mấy thứ chuyên nghiệp như góc chết tuần tra giờ đổi ca linh tinh.”

Bởi vì chuyện bên ngoài càng ầm ĩ càng nhiều, Trương gia lại bắt đầu nhảy nhót, bên phía Trương Lam Hà ra tay đè áp, có Bách Lý Hãn Mạc ở đó, người của Trương gia làm sao có khả năng tìm Trương Lam Hà? Bọn họ tìm không ra Trương Lam Hà dĩ nhiên là muốn tìm Hứa Tư Văn!

Tìm được Hứa Tư Văn bằng tìm được Vũ Khánh Cương, tốt xấu cũng tương đương với việc có người có thể liên lạc với Trương Lam Hà, Trương gia bây giờ đã nằm bên bờ phá sản.

Đi cùng với Trương gia còn có Chu Địch.

Bây giờ Trương gia không dễ chịu, Chu gia càng không tốt hơn!

Từ khi Chu Quân say rượu gây sự đắc tội Vũ Khánh Cương và Hứa Tư Văn, ngày tháng của Chu Địch liền thay đổi, tất cả đều thay đổi!

Ít nhất Trương gia có thể đồng tâm hiệp lực, Chu gia thì chỉ có mình Chu Địch, một cây làm chẳng nên non!

Còn có bà vợ với con riêng không ngừng cản trở…

Ông chủ Vũ rất có quyết đoán, có một số việc, hắn không muốn để cho vợ biết được, sợ dọa vợ, càng sợ thủ đoạn trả thù của mình dọa vợ sợ hãi.

Cho nên cái gì hắn cũng chưa nói, cứ như vậy cùng Hứa Tư Văn hi hi ha ha qua chừng mấy ngày!

“Sao internet ở đây cứ xài không tốt vậy? Động một chút là rớt mạng?” Hứa Tư Văn ghét nhất lúc lên mạng lại rớt mạng, xem gì cũng chỉ được một nửa, phía dưới không được xem, đặc biệt khó chịu uất ức mà!

“Anh đã nói mà, hai ngày nay anh chơi đập chuột cũng không thể qua cửa, xem ra chuyện toàn hệ thống mạng bảo trì là sự thật.” Ông chủ Vũ ở một bên nói chêm chọc cười.

“Anh còn chơi đập chuột hả? Em cũng chơi thành đại sư rồi!”

“Em chơi quá nhanh, anh không đuổi kịp, chỉ thấy tay em ở trên đó vèo vèo vèo vèo, mắt cũng sắp hôn mê!”

Hai người cãi nhau lăn lộn liền lăn lộn đến trên giường, kỹ thuật viên Hứa bị ông chủ Vũ đè lên khi dễ đến tận cùng.

Lúc nửa đêm, ông chủ Vũ mới vừa làm sạch sẽ cho kỹ thuật viên Hứa, giường cũng xử lý xong, đang muốn ôm vợ mỹ mãn ngủ một giấc, điện thoại liền vang lên!

Là đội trưởng an ninh gọi tới, hắn thở hổn hển: “Ông chủ, có người xâm nhập vào phạm vi biệt thự, anh và Hứa tiên sinh cẩn thận, tìm một chỗ nấp đi, trước khi tôi đến thì đừng xuất hiện, cũng không nên tùy tiện gọi điện thoại, chờ chúng tôi bắt được người liền an toàn!”

“Được!” Ông chủ Vũ trong nháy mắt liền tỉnh táo.

Hắn biết vợ đã bán món đồ đó cho hoàng đế bệ hạ, hoàng đế bệ hạ cũng cho không ít tiền, xem như là kết quả hai bên cùng thắng, nhưng mà thân phận của vợ cũng bại lộ, có người cao hứng dĩ nhiên là có người không cao hứng, cũng không biết vận số vợ xui xẻo ở chỗ nào, thậm chí có người thả ra tiếng gió, muốn cho Hứa Tư Văn xem một chút màu sắc.

Cái này tám phần là do bị cản đường tài lộ.

Ông chủ Vũ nhanh chóng dậy muốn ôm vợ tìm chỗ an toàn chút nấp kỹ trước đã, còn không biết ai vào đâu, hắn cũng không dám mạo hiểm để vợ bị thương.

Ai biết hắn lắc lắc vợ, vợ ngủ quá sâu, không tỉnh!

Vốn định trực tiếp đóng gói vợ mang đi, kết quả lúc bổ nhào vào vợ, liền bị vợ đạp một cước!

“Vũ, Khánh, Cương!” Hai má Hứa Tư Văn đỏ bừng, giận dữ trừng ông chủ Vũ, gọi hắn cả tên cả họ, có thể thấy được thực sự là nổi giận: “Buồn ngủ! Em muốn ngủ! Anh không để em ngủ, em liền để anh vĩnh viễn không dùng tới giường ngủ!”

Y vừa bị chuông điện thoại đánh thức, vốn là không muốn so đo, ai mà không có lúc gấp, nhưng mà sau đó ông chủ Vũ lại còn muốn nhào vào y, kỹ thuật viên Hứa liền xù lông, thể lực tốt thì giỏi à? Có sức thì giỏi à? Y không vui rồi!

Mấy ngày nay, ông chủ Vũ không có chuyện gì liền kéo vợ lăn giường, lăn kỹ thuật viên Hứa đến toàn thân đều mềm nhũn, tính khí hung bạo đón gió liền bộc phát!

“Không phải mà vợ!” Ông chủ Vũ rất ủy khuất: “Lúc này thật sự không thể ngủ, trước tiên chúng ta phải tìm nơi yên tĩnh nấp đi, người bên ngoài nói chỗ chúng ta có trộm vào, cũng không biết là ai, an toàn là số một!”

Sau khi Vũ gia phát đạt, không phải chưa từng gặp qua loại chuyện bắt cóc tống tiền và vân vân, cơ mà đều bị ông chủ Vũ giải quyết, lần này ở tân thành Lan châu lạ nước lạ cái, hắn cũng không có thời gian thăm dò rõ ràng địa hình và vân vân, huống chi hiện ở bên cạnh còn có người càng chuyên nghiệp hơn hắn, hắn chỉ cần bảo đảm mình và vợ an toàn, trốn đến khi người bị tìm ra liền xong việc.

Hứa Tư Văn nghe trong lòng cũng cả kinh, đang muốn nói gì đó, lập tức y liền nghe được tiếng cửa sổ ở tầng lầu bọn họ, bị thứ gì đó mở ra.

Đồng thời, Vũ Khánh Cương cũng nghe được!

Trước tiên, phản ứng của Vũ Khánh Cương là dùng chăn che vợ lại, sau đó chính mình đứng ở trước mặt vợ!

Cũng trong lúc đó, Hứa Tư Văn giãy dụa leo ra ngoài chăn, tìm áo ngủ mặc vào cho mình, khom lưng ôm một cái rương ra!

Ông chủ Vũ đã nhặt ghế nhỏ bên cạnh lên, trong lòng cũng đã nghĩ, không quan tâm là ai tới, vừa thấy mặt trước hết cho hắn u đầu!

Cửa sổ đẩy ra, người nhảy vào hai chân còn chưa rơi xuống đất, cái ghế của ông chủ Vũ liền vung qua đỉnh đầu!

Người đến giật nảy mình!

Không chút do dự liền giơ trường đao trong tay lên, trực tiếp đem cái ghế nhỏ bay đến chém thành hai nửa!

“Mẹ kiếp!” Ông chủ Vũ sợ hãi, giống như gà mẹ bảo vệ gà con mà mở hai tay ra che ở trước giường: “Dao rất bén, có cái gì đưa cho anh!”

Hứa Tư Văn làm một hành động đặc biệt ngoài dự đoán của mọi người, y trực tiếp nhấc valy liền lên ném tới trước mặt người đó, valy rơi xuống đất liền bật nắp, lộ ra đồ bên trong.

Người đến: “…!”

Tuy rằng làm nghề này bao nhiêu năm, nhưng lần đầu gặp phải cảnh tượng không giải thích được như thế, gã cũng phản ứng không kịp!

Vũ Khánh Cương: “…!”

Vợ đây là sao vậy? Còn chưa từng cho hắn nhiều tiền như vậy nữa, lại đi cho người chưa biết mặt mũi cả một cái rương, đây là tiết tấu muốn lật trời hả?

Kỹ thuật viên Hứa uy vũ bạo ngược đứng ở trên giường, một chân đạp gối một chân đạp chăn, một tay chống nạnh một tay chỉ điểm giang sơn: “Không phải là vì tiền sao? Trong cái rương đều là đô la, thông dụng toàn thế giới, tao chỉ hỏi mày một vấn đề, làm một việc, đồng ý, những thứ này đều là của mày, không đồng ý, hai chúng ta cũng không phải dễ dàng xử lý như vậy!”

Người đến chậm rãi để trường đao trong tay xuống.

Vũ Khánh Cương quả thực bội phục vợ muốn chết rồi!

“Người khác thuê mày làm gì?”

“Muốn đôi tay của Hứa Tư Văn, đôi mắt của Vũ Khánh Cương.”

“Rất, tốt!” Kỹ thuật viên Hứa cắn răng nghiến lợi một chút, sau đó nghiêm trang nói chuyện với người tới: “Chuyện rất đơn giản, đối phương bảo mày làm thế nào, mày liền làm lại cho tao, muốn hai tay của tao thì mày liền chặt hai tay đối phương, muốn mắt của Vũ Khánh Cương, mày liền móc đôi mắt đối phương ra!”

Hết chương 235
Bình Luận (0)
Comment