Nam Tức Phụ Của Đông Bắc Hổ

Chương 245

Buổi tối kỹ thuật viên Hứa lại bắt đầu đại nghiệp bức cung của y, nhưng mà mới vừa mở màn, ông chủ Vũ đã tự khai.

“Ông hai và ông ba sao lại đột nhiên đến?”

“Bởi vì chuyện trong nhà thôi!” Ông chủ Vũ chán chường ôm vợ lắc lư: “Vợ à, anh muốn thừa nhận sai lầm với em.”

“Hả?” Tim kỹ thuật viên Hứa treo lên.

Chung sống lâu như vậy, cho tới bây giờ ông chủ Vũ chưa từng nhận sai với kỹ thuật viên Hứa nha! Khó trách tim gan kỹ thuật viên Hứa treo lên cao không chạm đất.

“Lần trước mấy người muốn tới bắt em, là do một người bên Pháp phái tới, hắn có thù oán với thông gia Geek của chúng ta, lại ham muốn đồ vật của em, nên hạ tử thủ! Thằng nhóc họ Trương chẳng qua là một con chó cắn người mà thôi, ai ném cho hắn cục xương hắn liền vẫy đuôi với người đó. Đồ khốn kia mới là kẻ xấu sau lưng, thông gia mời chúng ta đến gia tộc Geek ở Pháp, vừa vặn, thù mới hận cũ chúng ta cùng tính một lượt rõ ràng.” Có mấy lời ông chủ Vũ không muốn nói với vợ, không phải không tín nhiệm vợ, mà là không muốn vợ có áp lực, có vài gánh nặng phải là đương gia gánh, đừng thấy người người đều gọi vợ là đại đương gia, nhưng trong nội tâm Vũ Khánh Cương, có một ít chuyện, chỉ có hắn có thể chịu, mà vợ chỉ cần thật vui vẻ sống chung với hắn là được.

Hứa Tư Văn còn thật sự không ngờ hóa ra trong này còn có chuyện như thế!

Có điều y luôn xem người nhà họ Vũ là người trong nhà mà đối xử, có câu ca dao rất hay, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia!

“Được, chúng ta cùng tính toán với hắn!” Kỹ thuật viên Hứa rất có tự giác người một nhà, có điều vẫn như cũ cắn lấy vấn đề không tha: “Nhưng mà cái này có quan hệ gì với việc ông hai ông ba tới nơi này?”

Vũ Khánh Cương lập tức nói: “Đây không phải là nghe nói bên thông gia gia tộc lớn, nhân khẩu nhiều, trưởng bối già trẻ đều còn sống à? Hai ta lại không còn trưởng bối nào khác, bên này thân thể bát gia gia không tốt không thể dằn vặt, anh hai liền xin ông hai và ông ba làm chỗ dựa cho hai chúng ta, hơn nữa ông hai và ông ba ở Pháp còn có một ít thù cũ năm xưa cũng muốn giải quyết, liền dứt khoát đến tìm hai chúng ta cùng đi.”

“Ông hai và ông ba, còn quen biết người nước ngoài hả?” Tư duy của Hứa Tư Văn bị kéo đến một phương hướng quỷ dị.

“Nghe nói là lúc còn trẻ, từng đùa giỡn ông ba, bị ông hai đánh gãy chân, đã bao nhiêu năm, cũng không biết đã khỏi chưa.”

Hứa Tư Văn ngây ngốc sửng sốt một chút, đột nhiên thần bí tiến đến trước mặt Vũ Khánh Cương giống như ăn trộm: “Ông hai và ông ba, sẽ không phải là… chứ? Giống em với anh?” Nói, còn dùng hai ngón tay cong cong chỉ vào nhau.

Ông chủ Vũ trầm mặc gật gật đầu.

Kỹ thuật viên Hứa trong nháy mắt liền khiếp sợ!

Trước đây có một vài chỗ nói không thông hiện tại hoàn toàn có logic rồi!

Trước đây một vài hình ảnh xem không hiểu hiện tại hoàn toàn hiểu!

Tại sao hai ông cụ muốn ở cùng một chỗ?

Tại sao ông hai nhất định phải học làm cá nấu?

Tại sao ông ba đào bảo nhưng mà ông hai đi trả hàng?

“Lúc trước, có phải cũng bởi vì quan hệ giữa ông hai với ông ba, nên anh hai chị hai mới có thể dễ dàng tiếp thu chúng ta như vậy không?” Hứa Tư Văn đột nhiên nghĩ đến điểm này, trước đây y cho là người nhà họ Vũ có truyền thống hàm hậu thành thật, đối với loại quan hệ này có thể tiếp thu nhanh như vậy, đúng là làm cho y rất giật mình.

“Anh hai chị hai không biết chuyện này, quan hệ của ông hai và ông ba, chỉ có một mình anh biết, hiện tại có thêm em.” Ông chủ Vũ khoe khoang với kỹ thuật viên Hứa, đây chính là bí mật của hắn và vợ.

“Nhưng mà chỉ bốn người chúng ta đi à?” Hứa Tư Văn suy nghĩ một chút, đặc biệt phun tào toát ra một câu: “Em đây là đi gặp thông gia, hay là đi đập bãi vậy?”

“Hai ta đi gặp thông gia, còn ông hai và ông ba đập bãi, không can thiệp chuyện của nhau, coi như lúc đó bên thông gia Geek có trưởng bối ở đó, quá lắm thì chúng ta đẩy hai ông ấy lên thôi!” Ông chủ Vũ rất không tử tế đẩy hai ông cụ ra ngoài.

Hứa Tư Văn: “…!” Ông chủ Vũ à anh không tử tế như thế, ông hai và ông ba có biết không?

“Anh hai chị hai cũng không biết ngoại ngữ, đi cũng là mù mờ, huống chi, bé con ở nhà cũng không thể rời người, cho nên phái hai chúng ta qua xem thông gia là được.”

“Nghe nói thông gia không tồi, nhưng thân thích bên kia lại không như vậy, em miệng lưỡi lợi hại, anh thân thủ linh hoạt, hai ta khẳng định trấn được bọn họ!”

Não Hứa Tư Văn co rút: “Chúng ta là đến nhà Adela thăm hỏi, không phải đi phá quán, anh tính toán như vậy quá mức rồi đi?”

“Một chút cũng không quá!” Ông chủ Vũ nói năng hùng hồn: “Ngẫm lại lần đầu anh đến nhà em thế nào? Bên Đông Bắc bọn anh con rể tới cửa đều giống như vượt ải vậy, hai ta cũng coi như là đại diện cho thằng nhóc Nguyên Cát kia, trước tiên đi xem thử.”

Hứa Tư Văn: “…” Có thể đừng làm như xã hội đen dò đường cướp địa bàn vậy không?

Hai người tán gẫu tới nửa đêm, các loại chuyện có thể xảy ra khi gặp mặt thông gia đều đặt ra một lần, nói nói liền lệch ra tận ngoài không gian, kỹ thuật viên Hứa lại không nhớ ra được mục đích ban đầu của mình!

Ngày hôm sau, Hứa Tư Văn tuân thủ cam kết, dẫn ông ba đi cổ thành Lan châu.

Ông hai không đi, lão nhân gia muốn ở nhà với ông chủ Vũ, không biết muốn làm gì, Hứa Tư Văn hỏi Vũ Khánh Cương, Vũ Khánh Cương cũng không biết, ông hai chỉ muốn Vũ Khánh Cương ở lại làm trợ thủ cho ông ấy.

So với người địa phương là Hứa Tư Văn thì ông ba còn hiểu lịch sử Lan châu hơn, thậm chí ngay cả hẻm nhỏ trong cổ thành Lan châu cũng có thể gọi tên được.

“Ông ba thật là lợi hại!” Hứa Tư Văn thật ngạc nhiên, một ông cụ Đông Bắc, lại quen thuộc cổ thành Lan châu như lòng bàn tay!

“Còn phải nói!” Ông cụ cao hứng.

Vừa vặn đi ngang qua một cửa hàng đồ cổ, ông ba vừa nhấc chân liền đi vào, Hứa Tư Văn đuổi theo sát ông cụ, cái thứ đồ cổ này, Hứa Tư Văn chỉ hiểu chút da lông mà thôi.

Nhớ tới Vũ Khánh Cương nói, theo ông ba bảo đảm không sai được!

Người ở cửa hàng đồ cổ, nhìn nhiều mua ít, mua cũng đều là món nhỏ, ai bảo ánh mắt mọi người đều không quá tự tin chứ!

Thế nhưng cửa hàng đồ cổ có nhiều thời gian, cái gọi là “ba năm không khai trương, khai trương ăn ba năm” chính là nói loại mua bán như cửa hàng đồ cổ này.

“Hai cái này bao nhiêu tiền?” Ông ba đi vòng vo nửa ngày, liền lấy một cặp vòng tay Cảnh Thái Lam lớn bằng ngón tay cái chạm trổ hoa văn và một khối ngọc bội phẩm chất tuyệt đối không thể nói là đẹp mắt.

“Ngài chờ.” Chủ tiệm là một người trung niên, cặp mắt không lớn nhưng tinh quang lấp loé, thoạt nhìn chính là một gian thương!

Ông ba già thì già, nhưng mà ông ba thay một thân đường trang nhìn khí chất đặc biệt xuất chúng, là cái cảm giác trí tuệ lắng đọng năm tháng, cái loại cảm giác mèo già hóa cáo, loại người già thành tinh, loại tuổi già mà chí chưa già.

Lão học giả như vậy, thường là người có chân tài thật học, đồ vật ông ta thấy vừa mắt, khẳng định không đơn giản!

Cặp vòng tay và ngọc bội này đều là mua được từ trong tay người khác, từng mời người giám định, chính hắn cũng nghiên cứu qua, chỉ là món đồ cổ bình thường nhất, giá trị thật không được bao nhiêu tiền.

Nhưng mà vật như vậy lại bị người ta nhìn trúng, trong lòng chủ tiệm không chắc chắn, lo mình và mấy người đã từng làm giám định đều nhìn lầm, bỏ qua đồ tốt.

Phải biết, bị người ta xoi mói và mình xoi mói là không giống nhau!

Cầm vòng tay và ngọc bội lật tới lật lui nhìn nửa ngày, cuối cùng phỏng chừng thật sự là không nhìn ra gì, cắn răng giậm chân một cái: “Ba mươi vạn!”

“Tư Văn, trả tiền.” Ông ba cầm ba món đồ qua nhét vào trong túi, ngay cả đóng gói cũng không muốn, trực tiếp chắp tay sau lưng nhanh nhẹn đi ra ngoài!

Hứa Tư Văn rất khó hiểu, chút đồ vật như vậy liền ba mươi vạn à? Có điều y không hiểu thì không hiểu, nhưng Hứa Tư Văn lại không dám nói hai lời! Móc ra thẻ ngân hàng quét một cái, ba mươi vạn, cứ như vậy đi tong??

Chủ tiệm vừa thấy trả tiền trả sảng khoái như vậy, trong lòng càng loạn tùng phèo, lúc lấy tiền cũng kéo rồi lại kéo, cái mặt phật Di Lặc vô cùng tốt cũng bị xoắn xuýt co rút thành hình dạng bánh bao chó cũng không thèm.

Bộ dáng xoắn xuýt của chủ tiệm thực sự quá làm người ta sợ hãi, sau khi Hứa Tư Văn trả tiền liền vắt chân lên cổ đuổi theo ông ba, một khắc cũng không muốn ở lại cửa hàng đồ cổ.

“Ông ba, ba món đồ vật này là cái gì vậy?” Hứa Tư Văn hiếu kỳ, tò mò vô cùng, không nhịn được liền hỏi.

“Ta nói Tư Văn à, sao cháu lại hỏi ta ở đây? Có vài nhóm người đi theo sau chúng ta, nếu ta thật sự mua được bảo bối, còn không phải bị người ta nửa đường cướp mất à? Cháu cái đồ ngốc này!” Ông ba cũng bị kỹ thuật viên Hứa chọc cười.

Hứa Tư Văn ngơ ngác nhận sai với ông ba: “A! Tư Văn không biết, gây thêm phiền toái cho ông… Ặc, cái đó, ai theo chúng ta vậy?”

Từ sau lúc bị người ta bắt cóc chưa toại, kỹ thuật viên Hứa rất chú ý an toàn của mình, cả người đều trở nên thần bí.

“Nói chuyện với cháu lớn tiếng như vậy, bọn họ đều chạy mất rồi!” Ông ba gần như hết chỗ nói với kỹ thuật viên Hứa ngốc manh rồi.

Hứa Tư Văn đỏ mặt cúi đầu, đi theo phía sau ông cụ làm cái đuôi nhỏ.

Có điều Hứa Tư Văn dẫn ông ba, đi ăn hai chỗ đồ ăn vặt Lan châu thuần thuần túy túy, có thể coi là cứu vãn lại một ít hình tượng, dỗ ông cụ đến vui vẻ.

Chờ về tới hang hổ, gặp được ông hai và Vũ Khánh Cương, chỉ còn lại bốn ông cháu bọn họ, lúc này ông ba mới nhảy lên, kéo Hứa Tư Văn không giải thích được vừa nhảy vừa cười.

“Ông ba! Ông ba… ngài làm sao rồi?” Hứa Tư Văn không dám nói lời kiêng kỵ, chỉ có điều ông cụ nổi điên như thế, y sợ hãi!

“Tư Văn ngốc, hai chúng ta kiếm được thứ tốt rồi!” Ông ba lấy vòng tay và ngọc bội ra bày ở trên bàn, nhấc cằm với ông hai: “Lên!”

Khóe miệng Hứa Tư Văn liên tục co rút, ông chủ Vũ xoa xoa tay, khà khà khà cười khúc khích nhìn nhìn vợ.

Ông hai vươn tay dùng sức sờ ngọc bội một cái, ngọc bội liền bị hủy đi rồi!

Hai mắt Hứa Tư Văn đều thẳng tắp.

Ba món đồ ba mươi vạn, một cái chính là mười vạn!

Coi như là tảng đá cũng tốt nha! Ngay cả cục đá cũng không phải, sờ một cái liền bỏ đi, đá mà cũng làm giả được, tim Hứa Tư Văn nha!

Thật lạnh thật lạnh!

Hết chương 245
Bình Luận (0)
Comment