Ông chủ Vũ nhìn biểu tình nhỏ của Hứa Tư Văn, lập tức thẹn quá thành giận: “Không cho ngắt lời, chỗ này đang nói tới thời khắc mấu chốt đó.”
Hứa Tư Văn buồn cười gật đầu, ý bảo hắn tiếp tục.
Lại nói ông chủ Vũ đỏ mặt tía tai tiếp kiến người đến, là một quý tộc nước ngoài có mái tóc màu đỏ, do đại tướng quân biên phòng tự mình đi cùng.
Trước đó đã đề cập tới, ông chủ Vũ nợ đại tướng quân biên phòng người ta một ân tình, vào lúc này phải trả lại.
“Chú em Vũ, vị này chính là…, nếu cậu ngại phiền phức, liền xưng hô một tiếng Ngải thân vương cũng được.” Đại tướng quân biên phòng giới thiệu, khiến ông chủ Vũ lo lắng tóc gáy cũng dựng lên.
“Thân vương?” Hứa Tư Văn nghe cũng có chút khuynh hướng xù lông.
“Dù sao thì cũng là thân vương, tên kia có tên quá dài, không sao nhớ được, dù sao thì cũng là một hơi tuyệt đối không đọc hết là được.”
Hứa Tư Văn: “…!”
Tâm người này có bao lớn, mới có thể lúc nhìn thấy Thân vương điện hạ, ngay cả người ta là thân vương gì cũng không làm rõ hả?
Đồng thời trong lòng lại cảm thấy ngọt, bởi vì vào lúc ấy nhất định là trong lòng ông chủ Vũ nghĩ đến y.
“Thân vương điện hạ…, ông anh à, em phải nói gì đây?” Vị quan lớn nhất Vũ Khánh Cương từng gặp cũng chính là đại tướng quân biên phòng đóng giữ một phương cùng một châu như vậy, còn trên nữa thì hắn chỉ từng thấy trên ti vi, người thật thì chưa từng gặp, đặc biệt là hiện tại thân vương sống này lại cách bản thân gần như vậy.
“Cậu không cần khách khí, tôi biết nói tiếng mấy người.” Tiếng phổ thông của Thân vương vẫn được, chỉ là mang theo chút không được tự nhiên, thế nhưng vẫn có thể làm cho Vũ Khánh Cương nghe hiểu được ý tứ của hắn.
“Ngài biết nói ạ?” Lúc đó Vũ Khánh Cương liền kinh ngạc, đại tướng quân biên phòng hận không thể lấp kín cái miệng rộng của Vũ Khánh Cương, không biết nói chuyện thì đừng lên tiếng, lời này lại là đủ thất lễ.
“Không phải! Tôi không phải ý đó, tôi là nói, ngài biết nói ngôn ngữ của chúng tôi, thật là khiến người ta kinh ngạc, Thân vương điện hạ, chào ngài, tôi tên Vũ Khánh Cương, là một thương nhân.” Nói thế nào thì Vũ Khánh Cương cũng được đám Tiểu Ngụy huấn luyện hồi lâu, tuy rằng không thể luyện ra bản chất ông chủ, thế nhưng ở trước mặt người ngoài giả bộ một chút vẫn là có thể.
“Đừng khách khí, tôi là dùng danh nghĩa cá nhân đến quý quốc, hoàng đế bệ hạ của mấy người đã biết tôi đến rồi, cũng đồng ý không lộ ra.” Thân vương điện hạ lông đỏ nói chuyện rất hòa thuận: “Tôi tới là muốn xin mấy con cá ngân, yêu dấu của tôi bị bệnh, cần có cá ngân cứu mạng, chỉ là tôi đi một chỗ sản xuất cá ngân khác, nhưng cá ngân mang về lại không hợp cách, chỉ có thể tìm tới chỗ ngài.”
“Chỉ cần có thể cho tôi mấy con cá ngân còn sống, ngài nói điều kiện gì tôi đều tận lực làm theo.” Thân vương điện hạ lông đỏ hành một cái lễ phải gọi là rất trang trọng với Vũ Khánh Cương, vị Thân vương điện hạ này khí chất cao quý tao nhã giơ tay nhấc chân đều mang một luồng phong vận quý khí, sắc mặt tái nhợt suy yếu như tuyết, thế nhưng lại khiến người ta cảm nhận được sự chân thành của hắn.
“Ngài khách khí! Khách khí!” Vũ Khánh Cương chỗ nào từng gặp qua trận thế như vậy? Lúc đó liền luống cuống tay chân lên, nên đi đỡ người ta một cái không? Chỉ sợ mạo phạm Thân vương điện hạ người ta, nên không dám vươn tay, mồ hôi đều chảy xuống.
Cuối cùng vẫn là đại tướng quân biên phòng tự mình đỡ cánh tay Thân vương điện hạ một chút, vừa chạm vào liền buông ra, miễn cưỡng khiến Thân vương điện hạ đứng thẳng lưng nói chuyện đàng hoàng.
“Vậy anh liền cho hắn cá ngân?” Hứa Tư Văn ngửi được một luồng mùi vị âm mưu nồng nặc: “Thân vương kia họ Ngải sao? Cái tên này có thể không bình thường.”
“Sao?”
“Dòng họ quý tộc nước ngoài rất có chú trọng, nói như vầy, chữ đầu tiên của họ là đại biểu cho mức độ cao quý của gia tộc, A là chữ cái đầu tiên trong tất cả chữ nước ngoài, điều này đại biểu xuất thân của đối phương tuyệt đối cao quý
(họ Ngải trong tiếng anh là Ai); độ dài họ tên đại biểu độ dài của gia tộc, dòng họ cộng thêm tên, càng dài thì đại diện cho truyền thừa gia tộc này càng lâu đời, cũng càng cao quý. Họ Ngải còn là thân vương, trên thế giới này cũng không mấy người.”
“Ai nha má ơi, cái gì mà lung ta lung tung vậy? Đau đầu!” Ông chủ Vũ xuất thân thấp kém vừa nghe những thứ này liền bó tay toàn tập.
“Anh không phải thật sự cho hắn cá ngân đi?” Hứa Tư Văn cũng mặc kệ ông chủ Vũ đau đầu không đau đầu, trọng điểm để ý là cá ngân.
“Hắn tình nguyện trả giá lớn, vì sao không cho?”
“Anh!” Hứa Tư Văn tức giận: “Anh đây là phản quốc anh biết không?”
“Không đến nỗi đi?”
“Thông, địch!”
“Bậy bạ!”
“Anh liền tự ngốc đi!”
“Ha ha ha…! Em xem anh ngốc à? Thật sự như vậy thì chắc chắn xương cốt đã sớm không còn.” Vũ Khánh Cương cười gian động viên vợ: “Hắn muốn anh liền cho thôi, dù sao thì cũng không mất mát gì.”
“Thành thật khai báo cho em!” Hứa Tư Văn chỉ thiếu vươn tay kéo lỗ tai ông chủ Vũ muốn hắn nhận tội.
“Ha ha ha! Anh cho hắn một con cá ngân sống, hắn cho anh một số tiền lớn!”
“Ừm.” Hứa Tư Văn gật đầu, nếu như chỉ có một con cá ngân mà nói, cho dù là lấy tới tay nuôi sống, cũng không thể sinh sôi nảy nở.
“Hắn thấy xe anh cũ, liền nói thay cho cái xe mới, anh nghĩ, anh muốn tới đón em, liền nói sao chỉ một chiếc chứ? Thế nào cũng phải cho toàn bộ đoàn xe đi? Hắn đáp ứng, sau ba tiếng liền không vận
(chở bằng máy bay) tới một đoàn xe, còn có một chiếc làm riêng, anh vừa cảm động, liền đưa hắn một con nữa…”
“Hả?” Cái này không đúng đi?
“Anh cảm thấy con người hắn cũng không tệ lắm, liền nói với hắn đổi lại vài chiếc mô tô đi, đội xe hộ vệ kia của hắn không tồi, hắn cũng gật đầu, để anh chọn, anh liền chọn bốn chiếc đằng trước, đại tướng quân cười anh nhạn bay qua cũng nhổ lông
(nghĩa là không từ bỏ chút lợi ích nào), nói toàn thế giới chỉ có mười chiếc, bản thân anh liền lấy bốn chiếc, kỳ thực trước đó anh cũng không biết, chỉ là thấy mấy chiếc mô tô khác đều trước sau hai bánh xe, chỉ có bốn chiếc kia là trước sau bốn bánh xe, anh liền nói muốn lấy bốn chiếc kia…”
“Cái gì?” Giọng Hứa Tư Văn đề cao lên.
“Anh cảm thấy băn khoăn, lại đưa hắn một con nữa, hắn rất cảm động! Thiếu chút nữa cùng anh dập đầu bái lạy kết nghĩa anh em!”
“A phi!” Đánh chết Hứa Tư Văn cũng không tin ông chủ Vũ.
“Sau đó anh phát sầu, nói sau này xe hỏng thì làm sao? Cái này không chứng minh không bảo hiểm tìm không ra vị trí, hắn liền cho anh cổ phần chỗ sản xuất cái xe kia, sau này bọn anh thiếu cái gì cái gì, phàm là có quan hệ với xe, khỏi khách khí, trực tiếp tìm đến là được!”
“Vì vậy anh lại cho hắn một con cá ngân đúng không?”
“Sao em biết vậy?” Vũ Khánh Cương vỗ đùi: “Rất hiểu lòng dạ!”
“Cái con hổ ngốc anh chơi cái trò gì vậy!” Hứa Tư Văn tức giận, thật sự bắt đầu nhéo lỗ tai Vũ Khánh Cương “Sao không trực tiếp cho hắn hết luôn đi?”
Cá ngân đến cùng trân quý bao nhiêu, Hứa Tư Văn không biết cặn kẽ giá trị, nhưng mà có thể làm cho một thân vương do đại tướng quân biên phòng đi cùng đến yêu cầu cá ngân sống, kẻ ngu si cũng biết không thể cho nhiều đi?
Một con có thể nói là dùng để cứu mạng, cho hai con cũng được, dù có sinh sôi nảy nở gì đó, sống cũng không lâu; nhưng cho bốn con lại là chuyện gì xảy ra?
“Vợ à dừng tay đi! Lỗ tai muốn rơi mất!” Vũ Khánh Cương lăn lộn với Hứa Tư Văn, sức lực Hứa Tư Văn không qua được Vũ Khánh Cương, cuối cùng bị áp chế cũng không thành thật mà giãy dụa.
“Sao em không nghe anh nói xong chứ!”
“Anh còn cái gì có thể nói?”
“Anh cho hắn tổng cộng bốn con cá ngân sống không phải giả, hắn cao hứng vui vẻ rời đi, nhưng mà anh chưa nói, bốn con cá ngân anh cho hắn, đều là trống, đẻ không được con cũng phối không được giống… Ôi… Đau nha!”
“Anh thiếu đạo đức thật!”
“Ha ha…!”
Hứa Tư Văn bị chọc cười, hai người cười đùa một hồi liền dựa sát vào cùng chỗ, trong tiếng mưa rơi tí ta tí tách ngoài cửa sổ tiếp tục tán gẫu.
“Sẽ không quay đầu lại tìm anh tính sổ đi?” Hứa Tư Văn nghĩ ông chủ Vũ đùa giỡn người ta như vậy, đối phương còn có lai lịch lớn, lỡ như chọc phải phiền phức không nên dây vào thì sao.
“Tính cái gì sổ? Giáp mặt đối diện không nói, qua rồi thì ai chịu trách nhiệm? Đối mặt cũng nói không rõ thì có thể trách ai? Có xoi mói không nói sớm, qua rồi mới tính sổ thì còn là đàn ông à?” Ông chủ Vũ bày ra một tư thế lưu manh: “Cho một lần là xem mặt mũi của hắn, muốn có hai lần đó chính là dây thừng cột đậu hũ, ai cũng đừng nói!”
“Người ta là thân vương đó! Nếu thực sự ngoại giao gửi thông điệp gì đó, anh không tranh nổi.” Hứa Tư Văn lại là người thông suốt: “Lúc đó người ta trực tiếp hỏi tội, nhất định phải vớt cá ngân, chúng ta cũng không có biện pháp khác!”
Chính là “dân không tranh với giàu, giàu không đấu với quan.”
Muốn ngược một thương gia bình dân, không phải một chuyện rất dễ dàng sao?
“Dù là hoàng đế có đến cũng uổng công thôi!” Vũ Khánh Cương lén lén lút lút tiến đến bên tai Hứa Tư Văn thổi khí: “Anh nói cho em biết, em đừng nói cho người ngoài, cá ngân kia, không biết ông hai và ông ba dùng thủ đoạn gì, chỉ cần không phải anh tự mình vớt ra, thì rời khỏi hồ kia ba dặm, mặc kệ nhảy nhót tưng bừng cỡ nào, cũng chắc chắn phải chết!”
Hứa Tư Văn có chút hoài nghi nhìn Vũ Khánh Cương, cảm giác không quá tin tưởng lời hắn nói.
“Chiêu này trăm thử trăm trúng!” Vũ Khánh Cương cười hì hì kề tai nói nhỏ với Hứa Tư Văn: “Em cho rằng không ai nhớ thương hồ nước của bọn anh à? Không ai muốn cá ngân sao? Có đó chứ! Nhưng mặc kệ bọn họ dằn vặt thế nào, cuối cùng vẫn chỉ lấy được cá chết thúi còn biến thành kịch độc, thời gian dài bọn họ đều biết cái chỗ kia của bọn anh rất tà môn, cũng có người muốn ép mua ép bán với bọn anh, ha ha ha, cuối cùng bọn họ đều thất bại, mấy lần sau, tất cả đều yên tĩnh. Em không phát hiện à? Cá ngân kia chỉ nho nhỏ có tí xíu, ngay cả dài bằng chiếc đũa cũng không có, bởi vì cá ngân cũng chỉ có thể lớn như vậy, lớn hơn nữa chính là thành cá, đều không nổi lên mặt nước, muốn vớt trừ khi đánh lưới nhưng phải có sức lực, mới có thể vớt được, không thì mặc cho là Long vương gia đến cũng không có biện pháp!”
Vũ Khánh Cương là trụ cột Vũ gia, những chuyện không gặp được ánh sáng hắn đều đã trải qua, đừng thấy bề ngoài rất dễ bắt nạt khiến người ta không tự chủ liền hạ thủ với hắn, nhưng đến cuối cùng, ai ăn thiệt thòi còn chưa biết đâu!
“Anh nói mấy chuyện này với em, không có vấn đề gì chứ?” Hứa Tư Văn kinh hãi, thế nhưng kinh hãi qua đi, trong lòng lại có chút phức tạp, đây coi như là thành thật với y sao?
“Em là vợ anh, sau này cũng là một nửa con trai của Vũ gia, sao không thể nói? Anh chỉ là muốn nói với em, để em đừng có không biết gì, chúng ta không sợ người khác nhớ thương, chỉ sợ không ai nhớ thương thôi.” Lúc nói câu này, trong mắt hổ của Vũ Khánh Cương lóe lên một tia tinh quang.
Họ Trang tốt nhất là có thể gây sức ép chút, không thì đùa giỡn cũng không thú vị.
“Ừm.” Hứa Tư Văn gật đầu, hiện tại y cũng có người che chở, không phải là một mình đối phó Trang Sĩ Nhân nữa.
“Hai ngày nay bồi bổ nghỉ ngơi cho tốt một chút, dưỡng tinh thần tốt chúng ta về Hứa gia tập.”
Một giây trước, Hứa Tư Văn đang cảm động không thôi, một giây sau, ông chủ Vũ liền bỏ lại một trái bom cường lực, đem ba hồn bảy vía của Hứa Tư Văn nổ đến hồn phi phách tán!
Hết chương 70