“Anh đừng nghĩ lung tung.” Mắt thấy ông chủ Vũ sắp sửa nổi bão, Hứa Tư Văn nhanh chóng giữ chặt: “Nếu đã nói cùng nhau, trừ khi anh không muốn em trước, nếu như anh hối hận rồi, liền nói cho em biết một tiếng, em…”
“Anh sẽ không! Anh không hối hận! Em cũng đừng nghĩ chia tay với anh.” Vũ Khánh Cương không có cảm giác an toàn, hắn luôn cảm thấy Hứa Tư Văn tốt như vậy, khẳng định rất nhiều người thích, nếu không phải tên khốn kiếp Trang Sĩ Nhân kia khiến Tư Văn có khúc mắc, thì chỗ nào đến phiên con hổ Đông Bắc hắn đến ăn cải trắng chứ!
“Đàng hoàng một chút coi!” Hứa Tư Văn tức giận, gào một tiếng, Vũ Khánh Cương liền giống như bánh xe bị thủng xì xì xèo xèo xẹp xuống.
“Trước hết anh đem những tư liệu kia trong tay anh, đều giao ra đây cho em!” Hứa Tư Văn phát hiện nói chuyện đàng hoàng với hắn là không được, phải mạnh bạo với hắn, không thì hắn liền không xem trọng.
“Làm gì?”
“Anh có cho hay không?”
“Cho!”
Vũ Khánh Cương khép mi cúi mắt ngoan ngoãn cầm một đống lớn đồ vật ra, bao gồm vài bản kế hoạch, tài liệu cặn kẽ về Hứa gia tập, cùng với những người có quan hệ với Hứa Tư Văn trong Hứa gia tập.
Hai mắt Hứa Tư Văn đều trợn tròn.
Trước tiên cầm lấy bản kế hoạch, nhanh chóng liếc mấy cái, bản kế hoạch thế mà lại chia cặn kẽ như vậy!
Lại cầm lấy tư liệu cá nhân, ngay cả báo cáo điều tra về đứa cháu gái mới năm tuổi của y cũng cặn kẽ tỉ mỉ như của ba y vậy!
Chị dâu kinh doanh quầy hàng trong khách sạn, ngay cả một hai chuyện như cân điện tử không chuẩn bị chênh lệch cũng ghi lại trong danh sách.
Người trong nhà cũng không cần nói, ba mẹ anh trai chị dâu cháu gái, mặt khác, còn có tư liệu của mấy người già như Lục gia gia, Bát nãi nãi vân vân, còn có thật nhiều thật nhiều…
Lòng người, thói quen, thiện ác… Phân tích phải gọi là tỉ mỉ!
“Những thứ này, đều tiêu hủy đi.” Quá mức tỉ mỉ sẽ khiến người ta không có tự do riêng tư, hơn nữa tình cảm như vậy, cũng không phải Hứa Tư Văn mong muốn.
“Cái gì?” Vũ Khánh Cương mặc kệ: “Thật vất vả lấy tới, sao còn muốn tiêu hủy chứ?”
“Cương tử, anh là muốn sống hết đời người với em, lẽ nào mỗi lần anh gặp phải người nhà em, đều phải điều tra rõ ràng trước, mới có thể ở chung với họ sao? Em muốn là tình cảm của chúng ta, chứ không phải tình cảm do bản kế hoạch soạn ra, anh hiểu không?”
“Sao lại là tình cảm được soạn ra chứ?” Vũ Khánh Cương cảm thấy theo lời Hứa Tư Văn nói, thì tình cảm giữa hai người họ sao bỗng dưng nhẹ bẫng vậy chứ?
“Anh đến đây, từ lúc mới bắt đầu chính là dựa theo mỗi bước đi trên kế hoạch, nếu như không có người nghĩ kế cho anh, có phải là anh liền khỏi tới hay không?” Hứa Tư Văn biết là không, thế nhưng y muốn cho Vũ Khánh Cương ý thức được, chuyện của hai người họ, người khác, không có chỗ trống để chen vào.
“Anh sống cùng với em, không phải với bọn họ, không phải cùng bản kế hoạch, không phải với đội kế hoạch của anh, bất luận là làm thuộc hạ hay là bạn bè hay là người thân, bọn họ hoặc là chúc phúc cho chúng ta, hoặc là liều mạng phản đối, đừng không có chuyện gì liền trộn lẫn vào!”
“Em đừng tức giận mà! Anh biết sai rồi, mấy cái này anh ném đi hết, em nói cái gì chính là cái đó!” Người có ăn học mà phát hỏa rất đáng sợ, Vũ đại lão hổ cũng không dám tạc mao chỉ trích, chịu thua, cong đuôi ôm hết một xấp lớn tư liệu kia, mở cửa ra, để Hứa Tư Văn nhìn hắn, đem những tờ giấy đó nhét vào bếp đất trong phòng bếp, một phen đốt sạch.
Chờ đốt xong, còn quay đầu lại cười cười lấy lòng với Hứa Tư Văn, Hứa Tư Văn trợn mắt hốc mồm nhìn trong phòng bếp của một cái biệt thự lớn xa hoa, thế mà lại có một cái bếp đất đốt củi gỗ.
“Nơi này sao có thể có cái này?”
“Bếp gas bếp điện tử nấu ra luôn thiếu một chút mùi vị, trước khi tới anh liền bảo bọn họ thay kệ bếp, em uống canh gà mùi vị ngon đúng không? Dùng nó nấu đó! Còn có cơm nữa, không gặp lửa không gặp khói, vậy có thể gọi là cơm sao? Em nói xem đúng không?”
“Được rồi, mỗi người đều có kiên trì của chính mình.” Đây là vấn đề thói quen, Hứa Tư Văn không muốn dây dưa không ngớt, nhưng chuyện của bọn họ lại không thể cứ như vậy đối phó qua liền thôi: “Đồ trong phòng, hai chúng ta cùng chọn, không nên dùng tiền tài để cân nhắc, cũng không cần đi tham khảo những tư liệu kia, chỉ cần dụng tâm để chọn, biết không?” Hứa Tư Văn cùng Vũ Khánh Cương ngồi chồm hỗm trên mặt đất nhìn lửa trong bếp nhỏ dần rồi lụi tắt: “Chúng ta là về nhà tặng trưởng bối, không phải lấy tiền đập cho người ta nhục nhã, em biết anh không phải ý đó, nhưng mà người khác không biết anh, sẽ nghĩ như thế nào?”
“Anh nghe lời em, anh không bao giờ tự cho là thông minh nữa, em đừng tức giận được không?” Thái độ nhận tội của Vũ Khánh Cương rất tốt.
“Không phải anh tự cho là thông minh, anh rất tốt, anh chính là anh, không cần vì đón ý nói hùa ai mà đi thay đổi chính mình, phải, Hứa thị thi thư gia truyền, anh không có văn hóa gì, luôn cảm thấy không xứng, sợ không lên tiếng được với họ, nhưng anh cũng phải rõ ràng, là Hứa Tư Văn em sống cùng với anh, không phải bọn họ, dù cho anh có mới mẻ hơn, em không thích anh, anh còn có thể cứng rắn bắt em thích anh sao? Chữ nghĩa anh không nhận được một cái nào, nhưng em muốn đi cùng với anh, thì ai cũng không ngăn được em.” Hứa Tư Văn vươn tay sờ lên gương mặt kiên nghị của Vũ Khánh Cương: “Anh vì chúng ta trả giá nhiều như vậy, em làm sao còn để anh tiếp tục trả giá chứ? Về nhà thì về nhà, bọn họ thích anh cũng tốt, nhìn không lọt anh cũng được, dù sao thì sống cùng với anh chính là em mà không phải bọn họ, anh không cần phải miễn cưỡng chính mình.”
“Vợ à em thật tốt!” Vũ Khánh Cương một phen ôm lấy Hứa Tư Văn liền bẹp một cái, cắn hai má Hứa Tư Văn lập tức đỏ một khối.
Vợ là nhìn ra ngôn từ cử chỉ của mình mấy ngày nay, không giống với hắn trước đây, kỳ thực mấy cái đó đều là trong kế hoạch của bọn Ngụy Diên, hắn học bằng cách thuộc lòng, không thì có thể nói năng có trình độ như vậy à?
Vũ Khánh Cương từng nói với chính mình, hắn chính là một tên đàn ông thô kệch, không có văn hóa gì miễn cưỡng nhận mặt chữ, Hứa Tư Văn thì lại chỉ cần giấy chứng nhận học vị thôi đã là phần tử trí thức cao cấp, Vũ Khánh Cương hắn có cái gì?
Hắn liền ra chủ ý!
Từ lúc bước lên con đường tìm vợ, hắn liền bắt đầu các loại không thích ứng, gây sức ép khiến người khác khóc lóc tức nước vỡ bờ chính mình cũng không dễ chịu, cả người đều sắp không giống hắn.
Vẫn là vợ tốt nhất, liếc mắt một cái liền xem thấu mấy giả tạo đó, lời nói cũng nói đến thông thoáng, nghiêm túc suy nghĩ một hồi, thật sự giống như vợ nói, chuyện giữa hai người họ, cần gì người ngoài tham gia đâu?
“Anh trước đây đã rất tốt, không cần thay đổi, chúng ta đi tìm mấy thứ thích hợp làm quà ra mắt là được, không cần bao nhiêu đắt giá, chỉ cần có lòng là đủ rồi.”
“Được!”
Hứa Tư Văn dẫn chú chó cỡ bự ông chủ Vũ trở về phòng khách, lúc này ông chủ Vũ không dùng sức khoe khoang nữa, Hứa Tư Văn rốt cục yên tĩnh lại, dụng tâm lựa chọn quà ra mắt cho người nhà.
“Cái này thế nào?” Hứa Tư Văn vẫn là cầm khối gấm Tô Châu kia tới.
“Nhìn cứ như cái khăn lau ấy.”
“Cái gì mà khăn lau hả? Đây là bản địa tú, gấm Tô Châu chính tông nhất, đây là tú pháp thiên ti vạn lũ, tơ ở bên ngoài càng ngày càng đẹp, cái này cho mẹ.”
“Nếu không lại chọn cho lão thái thái một cái đi, một khối vải như vậy cũng chỉ có thể làm cái áo nhỏ, ngay cả cái váy cũng không may được. Trừ khi là loại váy ngắn vừa đi đường liền lộ sạch kia.”
“Đó gọi là chân váy!” Hứa Tư Văn chỉnh lời của hắn.
“Được rồi được rồi!” Ông chủ Vũ bề ngoài thỏa hiệp, lén lút thừa dịp Hứa Tư Văn không chú ý, bỏ một cái hộp nhỏ vào phần quà ra mắt cho ba mẹ vợ.
Bên trong hắn cũng không biết là vật gì, thế nhưng dù sao cũng mạnh hơn khối vải rách này là được rồi.
“Anh hai nhận lớp của cha làm thầy giáo cấp hai, cho anh ấy một cây bút máy liền rất tốt.” Hứa Tư Văn quay đầu hỏi Vũ Khánh Cương: “Có bút máy không?”
“Không biết.” Vũ Khánh Cương lắc đầu, trong đống đồ vật này, chủng loại hình thức rất nhiều, hắn cũng không rõ ràng lắm đến cùng là có những cái gì.
�
“Không có thì chúng ta ra ngoài mua một cây, anh chọn lựa không được thì để em, đến lúc đó anh trả tiền, chính là anh mua.”
“Được!” Nếu Vũ Khánh Cương đã nói cái gì cũng nghe theo vợ, vậy thì cái gì cũng nghe cả.
“Còn chị dâu, cái này đưa cho chị ấy đi.” Hứa Tư Văn chọn một đôi ngọc trâm, là loại hình rất xưa cũ: “Năm đó chị dâu có một miếng hòa điền ngọc tử liêu, là của hồi môn của chị ấy, đưa cho em dùng làm bảng tên, sau đó không cẩn thận để Trang Sĩ Nhân thấy được, hắn liền mở miệng muốn nhiều lần, chị dâu không gật đầu, cũng không dám đưa cho hắn.”
“Sau đó thì sao?”
“Nát, lúc em và hắn cãi nhau, không biết thế nào, liền rớt bể, sau khi em trở về chị dâu cũng chưa từng hỏi lại em.”Hứa Tư Văn ma sát ngọc trâm trong tay nhẹ nhàng nở nụ cười: “Cái này, coi như là tặng lại cho tình cảm của chị dâu năm đó đi.” Người nói vô tâm người nghe hữu ý, lòng dạ ông chủ Vũ từ trước đến giờ không lớn, thù dai vô cùng, trong lòng liền ghi sổ thêm một khoản cho Trang Sĩ Nhân.
Đương nhiên, ở mặt ngoài, một chút cũng không thấy được ông chủ Vũ đã nghiến răng nghiến lợi với Trang Sĩ Nhân. “Đồ cho cháu gái đã sớm chọn tốt rồi.” Vũ Khánh Cương lấy ra cái hộp nhỏ chuẩn bị xong từ lâu đưa cho Hứa Tư Văn.
Hứa Tư Văn vừa mở ra, bên trong ánh vàng chói lọi!
Bên trong có khóa trường mệnh vàng, vòng tay vàng, vòng chân vàng, bát vàng đũa vàng thìa vàng, còn có một chuỗi chuông vàng nhỏ. “Này, cái này thích hợp sao?” Tuy rằng đều là dạng nho nhỏ thích hợp cho con nít, nhưng đều là vàng có chút hơi quá.
“Sao không thích hợp? Mấy thứ em chọn không có mấy cái quý giá, lại nói, con trai thả rông không có gì, còn con gái chính là phải nâng niu! Vũ gia bọn anh không có con gái nhỏ nhắn, những thứ này cho cháu gái là vừa vặn! Tương lai xuất giá, cũng là một phần đồ cưới.” Hắn còn chưa đi Hứa gia tập chưa được người nhà họ Hứa thừa nhận nữa, lại cứ một hơi lại một hơi kêu cháu gái.
“Vậy cũng tốt.” Nghĩ đến giá trị bản thân của Vũ Khánh Cương, những thứ này cũng không coi vào đâu, những quà ra mắt này đem ra, kỳ thực giá trị cao nhất chính là bộ tứ đại nghiên mực kia, gấm Tô Châu xếp thứ hai, sau đó là hộp vàng của bé gái, ngọc trâm của chị dâu, anh hai đơn giản nhất, một cây bút máy có thể đắt bao nhiêu? Có điều anh hai hẳn là sẽ không ngại ha…
“Em lại chọn mấy thứ đi, không phải còn có trưởng bối trong tộc sao?”Vũ Khánh Cương thúc đẩy Hứa Tư Văn lấy thêm mấy thứ, lễ vật không sợ nhiều, cũng không đưa ra ngoài.
Một ngày này hai người đều trôi qua trong đống lễ vật, buổi tối, Hứa Tư Văn nằm lỳ ở trên giường, Vũ Khánh Cương giúp y xoa bóp cổ lưng và eo.
“Thoải mái không?”
“Ừm, rất thoải mái.”
“Anh cố ý học, không biết nặng nhẹ, lấy Thuận tử để luyện tay nghề đó.”
“Thuận tử vẫn khỏe chứ?”
“… A… Chính là dán thuốc cao hai ngày.”
Hứa Tư Văn nghẹn cười, y biết ngay mà, Thuận tử khẳng định chịu tội.
Hết chương 73