“Đây là tâm ý của nó, mẹ rất thích.” Mẹ Hứa vuốt gấm Tô Châu tinh xảo, trong mắt đều là ý cười.
Cho dù Hứa Tư Văn rời nhà mấy năm, thế nhưng sở thích của người nhà đều nhớ rõ, đồ đưa đi, quả nhiên đều rất hài lòng.
Đặc biệt là đồ cho tiểu Nữu Nữu, khiến Trình Mỹ Lệ liên tiếp nói: “Này quá quý trọng đi?”
“Nữu Nữu tới năm tuổi mới nhìn thấy người làm chú là em, quý giá đến đâu, cũng không mua lại được trước đây, chị hai nhận đi.” Sở dĩ Hứa Tư Văn đồng ý Vũ Khánh Cương dùng lễ vật quý trọng lộ liễu như vậy tặng cho Nữu Nữu, cũng bởi vì trong lòng y rất xin lỗi Nữu Nữu, làm chú ruột, đứa nhỏ đã năm tuổi mới nhìn thấy mặt, y có thể không áy náy sao.
“Được, sau này á, coi như ở trong đồ cưới cho Nữu Nữu đi.” Hứa Gia Văn làm chủ nhận lấy, hắn nhìn ra được bút máy của hắn nhất định là em trai chuẩn bị, bởi vì chỉ có em trai mới biết nhãn hiệu và hình thức bút máy hắn thích là dạng gì, ngay cả vợ cũng không biết đâu.
Không khí có chút nặng nề, để sinh động bầu không khí, Hứa Tư Văn kể với bọn họ quá trình Vũ Khánh Cương chọn lựa lễ vật, phần tài liệu cá nhân cặn kẽ kia không đề cập, chỉ nói Vũ Khánh Cương vẫn cho rằng chỉ có thứ quý nhất mới là tốt nhất, còn nói chuyện hộp nhẫn phỉ thúy kia, đem mẹ Hứa và Trình Mỹ Lệ đều chọc phát cười, mặt anh hai Hứa gia xạm lại: “Anh xem hắn dám! Lúc đó không cần ba mẹ lên tiếng, trước tiên anh đánh với hắn một trận rồi nói!”
Anh hai Hứa gia nhã nhã nhặn nhặn cũng có lúc muốn đánh người nào đó một trận, mặc cho là bà xã của ai hảo hảo ở nhà, lại bị người ta tặng một hộp nhẫn, trước tiên không nói giá trị của nhẫn phỉ thúy kia, chỉ cần là ý tứ “nhẫn”, cũng đã đủ để anh hai Hứa gia yêu vợ bùng nổ.
Trong xe của Vũ Khánh Cương, ngoại trừ lễ vật trước đó đã chuẩn bị xong, còn có một ít là hắn lén lút dùng để thông đồng ba Hứa, trọn bộ bút lông sói kia chính là một trong số đó.
Giấy và bút mực, hiện tại có bút cùng nghiên mực, ba Hứa phát hiện mực Huy Châu trong góc cốp xe sau, còn là mực cực phẩm!
“Này, này, cái này…!” Đáng thương ông cụ kinh hỉ quá lớn, tay run rẩy ôm chặt không buông, ngay cả lời cũng nói không rõ ràng.
“Chú Hứa, chú Hứa ngài đừng kích động nha! Bình tĩnh! Bình tĩnh!” Vũ Khánh Cương nhanh chóng vỗ ngực vuốt lưng thuận khí cho ông cụ: “Đây là cái gì mà khiến lão gia ngài yêu thích như thế? Ngài thích thì liền lấy đi, con cũng không dùng được.”
“Thật sự?”
“Thật sự!”
“Mày chắc chắn chứ?”
“Con xác định!”
Ông cụ lập tức cảm thấy Vũ Khánh Cương cũng không đáng ghét như vậy.
“Mấy thứ này mày tốn không ít tiền đi?” Ba Hứa cầm đồ vật không có nghĩa là ông cụ liền thật sự vô liêm sỉ như vậy nhận mà không lên tiếng, người nhà họ Hứa đều có khí khái văn nhân, không chịu nổi đồ tốt bị lưu lạc, nhưng cũng biết vật này tốt, giá tiền phỏng chừng cũng rất cao.
“Cái này ngài cũng không biết đi? Vật này là năm trước lúc đi thịnh kinh, đào ra được từ trong một phố đồ cổ, con không hiểu mấy cái này, lúc đó người bán thứ này chính là một thanh niên, nhà hắn vốn cũng là gia đình giàu có, nhưng cõi đời này nào có nhà giàu nào trường thịnh không suy chứ? Cha hắn phá của phá khinh khủng, đến đời hắn không còn sót lại gì, cha hắn chết cũng không tiền an táng, cũng chỉ có thể đem mấy thứ không có tác dụng lớn mang ra đổi tiền, nhưng một tên nhóc như hắn, lông còn chưa dài nữa, ai tin đồ trong tay hắn là đồ tốt chứ?”
“Vậy mày liền mua?” Ba Hứa nghe lai lịch của đồ vật trong lòng liền không còn gánh nặng như vậy, nhận đồ cũng phải có chọn lọc, nếu như quá đắt giá ông liền lấy, lại để cho Tư Văn trả lại là được.
“Lúc ấy thấy đứa nhỏ thật đáng thương, lại nói con cũng không thiếu chút tiền kia, coi như tích đức, mua lại con cũng không biết món đồ này dùng thế nào, con thấy đứa trẻ kia cũng là kiến thức nửa vời, thế nhưng hắn nói là đồ tốt, ông nội hắn hồi đó coi nó như bảo bối, chỉ là lão gia tử ra đi đột ngột, trong nhà cũng không biết hàng, cho nên đứa trẻ kia cũng không rõ lắm đến cùng là giá trị bao nhiêu, con liền cho hắn giá cao một chút mua lại.”
“Ừm, mày ngược lại là vận khí tốt, vật này tuy rằng không phải kim ngân châu báu, lại vượt qua những vật phàm tục đó rất nhiều, vô giá, hiểu không?”
“Không hiểu lắm.” Ông chủ Vũ thành thật lắc đầu.
“Gỗ mục không điêu khắc được!” Ba Hứa bị nghẹn một chút, bỏ rơi Vũ Khánh Cương tự mình vui vẻ ôm bảo bối chui vào thư phòng.
Vũ Khánh Cương vuốt đầu to ngây ngô vui mừng, không cãi lại cũng không chống đối.
“Anh đổ cho ba em thuốc mê gì vậy? Chuyển biến thật nhanh!” Hứa Tư Văn xem như là mở mang kiến thức, thái độ của ba y cũng sắp đuổi kịp Liễu Tam Biến* rồi, một ngày đổi ba lần, ba y thành Hứa Tam Biến.
*Liễu Tam Biến (984-1053), tự Cảnh Trang, sau đổi tên thành Liễu Vĩnh, tự Kỳ Khanh. Bởi vì đứng hàng thứ bảy, lại gọi là Liễu Thất, là người Sùng An, tỉnh Phúc Kiến, Trung Quốc. Cuối đời lại xưng là Liễu Truân Điền.“Anh hạ mình xoay quanh ba vợ mà, dỗ cho cao hứng thôi!” Ông chủ Vũ gian xảo nháy mắt với Hứa Tư Văn.
Lúc ăn cơm tối, ba Hứa thế mà lại nói với Vũ Khánh Cương: “Chờ lần sau nếu còn có chuyện tốt có thể gặp không thể cầu như vậy, cũng nói cho tao biết một tiếng.”
“Dạ!” Vũ Khánh Cương gật đầu, lòng nói có thể gặp không thể cầu có thể gặp không thể cầu, không phải là mỗi ngày đều có thể “nhặt” được… (*)
*Ở chỗ này, ba Hứa dùng “kiểm lậu”, nghĩa của từ này thể hiện ở chữ “kiểm”, nghĩa là có thể gặp mà không thể cầu, tuy nhiên, trong ngôn ngữ phương bắc, chữ “kiểm” lại có ngụ ý việc hi hữu, là biểu đạt vô cùng khôi hài. Ngoài ra, chữ “kiểm” có nghĩa là “nhặt”.Ăn cơm tối xong, lúc an bài đi ngủ thì chuyện lại tới nữa.
“Bạn già và con dâu dẫn Nữu Nữu ngủ ở nhà chính, Gia Văn cùng Cương tử ngủ ở chỗ Gia Văn, Tư Văn buổi tối chung phòng với ba.” Ba Hứa rất có khí thế an bài vấn đề chỗ ở.
Người nhà họ Hứa tập thể gật đầu, Vũ Khánh Cương không tình nguyện cũng phải chịu, có điều hắn lập tức nghĩ ra một biện pháp.
Kỳ thực Hứa gia đủ chỗ, cho dù người nhà họ Hứa muốn nói chuyện thâu đêm với Hứa Tư Văn thì cũng có thể nói rõ, Vũ Khánh Cương sẽ không không hiểu chuyện như vậy, nhưng ba Hứa làm quá rõ ràng, còn phái anh hai Hứa gia trông coi, Vũ Khánh Cương vốn phản nghịch, bạn càng không cho hắn làm cái gì, hắn lại càng phải làm cái đó!
Hứa Tư Văn nhìn nhìn Vũ Khánh Cương, phát hiện dưới bộ dạng trung thực của người này, cặp mắt hổ kia lanh lợi xoay quanh, liền biết hắn nghĩ mấy chuyện xấu.
Có điều, làm thì làm đi, y coi như xem trò vui, nhìn người yêu cùng người thân đấu pháp kỳ thực cũng rất thú vị, cơ mà y còn chưa biết, toàn bộ người nhà họ Hứa cùng lên cũng không đấu lại Vũ đại lão hổ, bởi vì người Hứa gia không liều như Vũ đại lão hổ, ngày sau Hứa Tư Văn không ít lần hối hận không nên dung túng Vũ Khánh Cương, cái gì gọi là “Mãnh hổ ra khỏi lồng!” Cái gì gọi là “Thả cọp về rừng”? Chính là đây!
Buổi tối, ba Hứa gọi riêng Hứa Tư Văn đến thư phòng, hai cha con ngồi đối mặt nhau, Hứa Tư Văn nhìn tóc ba Hứa trắng rất nhiều, trong lòng chua xót.
“Thằng nhóc kia rất tốt, lúc này ánh mắt con không tệ, chờ bát gia gia bọn họ đều gặp, các con cũng coi như là qua đường sáng, sau này thường trở lại thăm nhà.” Ba Hứa nhìn con trai út, trong lòng cũng chua vô cùng, năm đó sao ông không đau lòng con trai mình chứ? Chỉ là chuyện tộc nhân Trang thị quá khó ăn, trong tay còn giữ rất nhiều ảnh chụp, chứng minh Hứa Tư Văn là kẻ chủ động lại quấn lấy người không buông, náo động đến mức mười dặm tám thôn mọi người đều biết.
“Dạ, cảm ơn ba.” Hứa Tư Văn cười cười.
“Trang Sĩ Nhân bên kia, con, ừn, không có suy nghĩ gì à?” Ba Hứa đổi đề tài: “Năm đó sau khi con đi, bát gia gia từng cho người ra ngoài nghe ngóng nhiều lần, biết Trang Sĩ Nhân đi du học nước ngoài, tất cả mọi người đều cảm thấy sự tình quá kỳ lạ, chỉ là không tra được gì khác, lúc ấy nháo lên ồn ào huyên náo, càng thêm rối loạn. Mãi đến khi thằng nhóc kia chuyển phát nhanh tư liệu điều tra cho ba, chúng ta mới biết đồ đê tiện Trang Sĩ Nhân kia có bao nhiêu đáng ghét!”
Chiếm tiện nghi còn trả đũa, nếu nói ba Hứa tức giận với Hứa Tư Văn, vậy đối với Trang Sĩ Nhân chính là hận không thể nhanh chóng diệt trừ.
“Nếu như hắn không xuất hiện trước mặt con, có lẽ con đã buông tay từ trước, nếu ông trời an bài hắn trở về, chuyện này khẳng định còn chưa xong.” Hứa Tư Văn cũng không phải quả hồng mềm: “Cương tử sợ là đã có kế hoạch, chẳng qua là con càng muốn tự mình lấy lại công đạo.”
“Tốt, đây mới là con cháu Hứa gia ta.” Ba Hứa vui mừng!
Ông sợ nhất Hứa Tư Văn có nỗi lòng, cả đời này đều nghẹn khuất.
“Nhưng ba, không phải con đã bị xóa tên trog từ đường rồi sao?” Nếu như y nhớ không lầm, hình như trên văn tế nói như thế.
“Ai nói thế?” Ba Hứa giận dữ: “Con học sách luận thế nào hả? Không ôn tập thể văn ngôn sao? Bát gia gia con rõ ràng nói, muốn tự bản thân con lập nghiệp, công thành danh toại. Như vậy con có thể trở lại dòng họ, trên gia phả ngay cả tên của con cũng không gạch bỏ, con có chết cũng phải vào mộ tổ Hứa gia, bài vị nhận hương khói Hứa gia.”
“A?”
Mấy năm nay y không dám trở về ngay cả điện thoại của anh hai cũng không dám nhận, cũng bởi vì trên gia phả không còn tên của y, y đã không còn là tộc nhân Hứa thị, mỗi khi nhớ tới đều ảm đạm không thôi, hiện tại đột nhiên biết được căn bản cũng không phải là chuyện như vậy, lập tức cao hứng!
“A cái gì mà a? Trình độ văn học của bát gia gia tinh thông cổ kim, văn tế năm đó lão nhân gia người sáng tác chính là để lại đường lui cho con, mấy cái thứ tối nghĩa đó, ngoại trừ những người nghiên cứu cổ văn trong Hứa thị chúng ta ra, ngay cả tộc nhân bình thường cũng nghe không hiểu, huống chi những người ngoài kia, tộc nhân Trang thị nghe thì càng là mây mù dày đặc, lừa gạt bọn họ rất dễ dàng.” Ba Hứa nghiêm túc giải thích cho con trai út: “Chỉ chờ con danh chính ngôn thuận tự mình sửa lại án sai, lập tức có thể trở về! Hứa gia ta không tin tưởng cái khác, đối với đứa nhỏ nhà mình còn không tin tưởng sao? Con trai của ba sớm muộn gì cũng sẽ khiến người từng bắt nạt nó trả giá thật lớn.”
Hứa thị đoàn kết lại thù dai, nhưng người ta không hổ là người đọc sách gia truyền vừa làm ruộng vừa đi học, dù là trừng mắt tất báo cũng làm người khác không nhìn ra bọn họ không đúng, người không phạm ta ta không phạm người, nếu người phạm ta ta tất báo.
“Con cho là… mọi người đều không cần con nữa…” Hứa Tư Văn ấp a ấp úng thật ngại ngùng, còn có cảm động cùng kích động.
“Nếu chúng ta không cần con, còn có thể để chị dâu con mật báo cho con, để anh trai con cõng con ra ngoài sao? Cho dù Cát thị khẩu có dựa vào ven đường đi nữa, thì cũng vẫn là địa phương thuộc về Hứa gia tập, không có người thả thì một đám nhóc choai choai Trương Lam Hà đi vào được sao?”
Chuyện năm đó, vẫn là một cái gai trong lòng hai cha con, lúc này toàn bộ đều đã nói ra, cái gai kia rút ra ngoài, hai người đều sảng khoái không nói thành lời, phụ tử tình thân rất nhanh ấm lên.
Đợi đến lúc ngủ, hai cha con lại cùng nhau nói những chuyện phát sinh trong thời gian mà đối phương chưa từng tham dự.
Chỉ là đến lúc nửa đêm, anh hai Hứa gia ôm chăn bộ dạng vô cùng đáng thương chạy đến tìm ba và em trai.
“Anh hai?” Hứa Tư Văn tưởng là Vũ Khánh Cương, ba Hứa cũng cho rằng sẽ là Vũ Khánh Cương, cho nên đã sớm bày ra gương mặt không cao hứng chờ hắn, kết quả vừa mở cửa ra, lại là Hứa Gia Văn ủ rũ xuất hiện ở cửa…
Hết chương 82