Kết quả có thể tưởng tượng được, Alice tuyệt đối là bên chịu trách nhiệm, xe Vũ Khánh Cương lại là hàng cao cấp ẩn hình, bồi thường một số tiền lớn cho chủ xe là Vũ Khánh Cương.
Dù như vậy, Vũ Khánh Cương còn mũi không phải mũi mắt không phải mắt hung hăng trừng phương hướng Alice rời đi “phì” từng ngụm từng ngụm nước bọt.
Trương Lam Hà muốn lái xe của Vũ Khánh Cương một chút, bị Hứa Tư Văn ngăn lại: “Anh, sau này không cho chạm vào xe của Cương tử!”
Trương Lam Hà mặc kệ, đồ ngốc mà làm loạn lên không phải người phàm có thể chịu đựng được.
Hứa Tư Văn chỉ là liếc mắt nhìn Bách Lý Hãn Mạc, Bách Lý Hãn Mạc liền nhìn Trương Lam Hà, không tới mười giây đồng hồ, Trương Lam Hà liền yên tĩnh.
Vũ Khánh Cương hiếu kỳ, chờ bốn người mỗi người đi một ngả, len lén hỏi Hứa Tư Văn: “Không phải là lái xe một chút cho đã nghiền thôi sao? Sao hẹp hòi như vậy chứ?”
“Em là sợ anh ấy trực tiếp đem xe này của anh thành xe bốn bánh mà lái trên đường…” Hứa Tư Văn đặc biệt thắt lòng, thế giới tinh thần của đồ ngốc, người phàm không cách nào lĩnh hội.
Trước khi mở phiên toà, tập đoàn Ngải thị đột nhiên muốn rút đơn kiện, nhưng mà chống án thì dễ mà rút đơn kiện thì khó, nên không rút đơn kiện thành công.
Chuyện tập đoàn Ngải thị khởi tố công ty phần mềm Hà Văn, đã gây sự chú ý, bởi mấy ngày trước công ty phần mềm Hà Văn vừa tuyên bố một tin tức trọng đại, đã hấp dẫn lực chú ý khắp nơi, tập đoàn Ngải thị lại thò một chân vào, quy mô hai nhà cũng cực kỳ không tương xứng.
Những người vốn xem trọng công ty phần mềm Hà Văn cũng không nói chuyện hợp tác với nó trong thời kỳ không rõ ràng này, chỉ muốn xem xem cuối cùng rơi vào nhà nào.
Người nào thắng, người đó chính là bá chủ phần mềm ngày sau, người nào thua, chín mươi chín phần trăm, sẽ táng gia bại sản.
Lúc mở phiên toà thẩm lý, Ada đỏ mắt lên nhìn Hứa Tư Văn, con gái bảo bối của lão, con gái tốt của lão!
Tập đoàn Ngải thị là nguyên cáo, liền bắt đầu khiếu nại trước, chỉ có điều nội dung khiếu nại lại là xoay quanh luận văn tốt nghiệp của Trang Sĩ Nhân, không hề đề cập đến thành quả nghiên cứu.
Mà Hứa Tư Văn bên này, người đảm đương luật sư bào chữa, là Trương Lam Hà.
Lúc Trương Lam Hà học đại học, bởi vì tẻ nhạt, song song học pháp luật, còn thi lấy giấy hành nghề luật sư, chỉ là rất ít người chú ý tới cái nghề tay trái này của hắn mà thôi.
“Đây là tư liệu độc quyền của chúng tôi.” Vừa ra tay, chính là một xấp tư liệu đưa tới, sau đó Trương Lam mở miệng chậm rãi nói, sau một ít lời làm nền, liền đổi đề tài: “Tôi muốn mời người trong cuộc là Hứa Tư Văn tiên sinh, tự mình đến nói rõ một chút.”
“Đồng ý.”
Hứa Tư Văn an vị ở chỗ ngồi bị cáo, bình tĩnh nhìn nhìn Trang Sĩ Nhân đối diện, thỉnh cầu với phía trên tòa: “Tôi có thể hỏi hắn vài vấn đề chuyên nghiệp không?”
“Tôi phản đối!” Luật sư của đối phương phản đối: “Đối phương là bị cáo, không phải luật sư bào chữa!”
“Vậy tôi thay cậu ấy hỏi còn không phải giống nhau sao?” Trương Lam Hà đối chọi gay gắt.
Vũ Khánh Cương ngồi ở ghế khán giả bên dưới lẩm bẩm một câu: “Đúng vậy! Cởi quần đánh rắm, phí lời…”
Đoàn người bồi thẩm thấp giọng nói với nhau vài câu, liền đồng ý thỉnh cầu của Hứa Tư Văn, bởi vì mọi người thật sự cảm thấy, luật sư đại diện hỏi và bản thân trực tiếp hỏi đều là nội dung giống nhau, hà tất lãng phí thời gian chứ.
“Anh nói luận văn là kết tinh sáng tạo của anh, như vậy hẳn anh phải biết trong luận văn, tổng cộng có bao nhiêu thuật ngữ chuyên nghiệp, anh có thể nói rõ α3 là có ý gì không?”
“Thỏa thuận mạng tam liên…” Trang Sĩ Nhân khô khốc giải thích, đây là năm đó Hứa Tư Văn không chú ý tiết lộ ra.
“Vậy còn AC?”
“Acoustic Edge.”
“Vấn đề của tôi đã hỏi xong.”
Vẻn vẹn hai câu đối thoại, ánh mắt chủ tọa nhìn về phía Trang Sĩ Nhân đã chứng minh tất cả, Trang Sĩ Nhân vốn là trong lòng có quỷ, giờ khắc này chỉ là ngoài mạnh trong yếu, nhưng may mắn một lần, lại không thể may mắn cả đời.
Vấn đề Hứa Tư Văn hỏi, Trương Lam Hà biết rõ, chỉ có Hứa Tư Văn cùng nhóm nòng cốt bộ kỹ thuật của y mới biết được đáp án.
AC, ý tứ của chữ AC thứ nhất, chính là máy giải mã âm tần, AC thứ hai, mới là Acoustic Edge.
Tòa án phán định, tập đoàn Ngải thị thua kiện, đồng thời, công ty phần mềm Hà Văn khởi tố tập đoàn Ngải thị!
Danh mục khởi tố giống như đúc tập đoàn Ngải thị khởi tố công ty phần mềm Hà Văn!
Ngay cả tiền bồi thường cũng ở trong đó!
Khi tòa án thụ lí, hết thảy những người ra toà hai mắt tỏa sáng, nghĩ tập đoàn Ngải thị có thủ đoạn gì có thể phản kích lại hoặc là lại có chuyện gì sẽ phát sinh.
Đáng tiếc là không có!
Công ty phần mềm Hà Văn thắng kiện, tiền bồi thường mà tập đoàn Ngải thị cần phải đền cho công ty phần mềm Hà Văn là cái giá trên trời.
Ada trực tiếp hôn mê tại chỗ, bị đưa đi bệnh viện cấp cứu; Alice không xuất hiện, chỉ là đã không ai đi chú ý điểm này nữa.
“Sự tình xong xuôi, chúng ta trở về Đông Bắc đi.” Hứa Tư Văn nhìn bộ dạng cao hứng của Vũ Khánh Cương bên cạnh, không nhịn được trở nên cao hứng theo hắn, sau đó liền nói ra lời nói mà thật lâu trước kia mình đã muốn nói với hắn.
“Thật sao?” Vũ Khánh Cương thực sự là kinh hỉ muốn chết.
“Không phải đã nói rồi sao?” Hứa Tư Văn nở nụ cười.
“Ừ!”
Chính là có thể dẫn vợ về nhà!
Sau khi phiên tòa kết thúc, giới phần mềm bị oanh động, công ty phần mềm Hà Văn nghênh đón một giai đoạn mới, Trương Lam Hà bận bịu chân không chạm đất, Bách Lý Hãn Mạc thì lại ngày ngày làm quỷ bám lưng ở phía sau hắn.
Tập đoàn Ngải thị sụp đổ.
Cho dù giảm bớt rồi lại giảm bớt, cũng không bù đắp được chỗ hổng tài chính.
Bởi vì tiền bồi thường đã móc rỗng tất cả của cải, Ada vất vả cả đời, cuối cùng lại lạc đến kết cục phá sản gánh khoản nợ khổng lồ.
Sau khi Trang Sĩ Nhân vào tù, chỉ có một yêu cầu, gã muốn gặp Hứa Tư Văn một lần.
“Không đi!” Vũ Khánh Cương liền nhanh chóng ra quyết định: “Giết người không phạm pháp thì đã sớm cho cổ hắn thấy máu rồi.”
Hứa Tư Văn đang cùng Vũ Khánh Cương thu dọn đồ đạc đi Đông Bắc, đột nhiên tới một tin tức như thế, thực sự là lại thêm phiền.
“Hắn ở nước ngoài còn có một số việc không biết rõ, cần hắn phối hợp, hắn chỉ có một yêu cầu này, xin hãy suy xét một chút.” Người đến không nêu rõ thân phận, có điều người mang hắn vào thì lại quen biết Vũ Khánh Cương.
“Thẳng thắn sẽ được khoan dung, chống cự các người sẽ không nghiêm trị à?” Vũ Khánh Cương vạn phần không muốn tiếp đãi thêm chỉ một phút nào.
Huống chi là để vợ đi gặp tên khốn kia.
“Em đi vậy.” Hứa Tư Văn cất quần áo đặt vào tới rương: “Chung quy là hắn thất bại, em cũng nghe một chút xem, đến lúc này, hắn còn muốn làm gì?”
Không phải Hứa Tư Văn nhẹ dạ với Trang Sĩ Nhân, mà là xem ở mặt mũi của Vũ Khánh Cương.
Chỉ nói mấy câu mà có thể khiến Vũ đại lão hổ thả người vào, khẳng định không đơn giản, nếu y không đi mà nói thì thật sự không quá tốt, hơn nữa y cũng muốn nhìn xem, kết cục bây giờ của Trang Sĩ Nhân.
Hứa Tư Văn chỉ nhìn Vũ Khánh Cương không nói lời nào, cuối cùng Vũ Khánh Cương chỉ có thể gật đầu đồng ý, thế nhưng hắn cũng có điều kiện: “Anh muốn cùng đi với em, ngồi bên cạnh em nhìn xem!”
“Được được, tất cả nghe theo anh.” Hứa Tư Văn hơi cúi đầu cười: “Cũng để cho hắn nhìn thấy, bây giờ em sống rất tốt, còn hắn? Hừ hừ!”
Ở trong phòng gặp mặt gặp được Trang Sĩ Nhân một thân áo tù, lúc này Trang Sĩ Nhân giống như mất hồn, không còn phong thái của ngày xưa.
Hứa Tư Văn nhìn gã như vậy, tronng lòng đã không dậy nổi một tia gợn sóng.
Lúc Trang Sĩ Nhân nhìn thấy Hứa Tư Văn thì rất kích động, nhưng lúc nhìn thấy Vũ Khánh Cương ở bên cạnh Hứa Tư Văn nhe răng toét miệng, phần kích động này liền nhỏ đi rất nhiều.
“Tại sao?” Trang Sĩ Nhân nhìn Hứa Tư Văn, trong mắt có không tin, gã làm sao cũng không nghĩ ra, năm đó Hứa Tư Văn đối với gã thật sự có thể nói là móc tim móc phổi, làm sao lại giấu diếm?
“Là chính anh quá nóng lòng.” Hứa Tư Văn nghe câu nghi vấn đầu tiên của gã, liền biết mục đích gã muốn gặp mặt, cũng đơn giản để cho gã chết được rõ ràng đi.
“Năm đó tôi vì tiết kiệm thời gian để ở chung với anh, rất nhiều lúc đều là dùng ký hiệu để thay thế cho một chuỗi danh từ dài, anh cũng biết đó, rất nhiều danh từ đều có chữ viết tắt giống nhau, chữ thứ nhất là một ý tứ, không có nghĩa là lần thứ hai xuất hiện còn có cùng ý tứ với lần thứ nhất, chuyện này, chỉ có một mình tôi biết là đủ rồi, dù sao thì đều ở trong đầu của tôi, chỉ cần động thủ dĩ nhiên là có thể thành công.” Hứa Tư Văn nhìn Trang Sĩ Nhân: “Chỉ là người định không bằng trời định, luận văn anh trộm được chỉ là lý thuyết mà thôi, muốn thao tác thực tế, không có tôi tham dự, là tuyệt đối sẽ không thành công.”
“Thì ra là như vậy!” Thời khắc này có lẽ Trang Sĩ Nhân đã hối hận rồi, nhưng mà hối hận cái gì, thì cũng chỉ có mình gã biết mà thôi.
“Hắn chính là người yêu mà em tìm được sao?” Trang Sĩ Nhân nhìn về phía Vũ Khánh Cương.
“Phải.” Hứa Tư Văn hào phóng thừa nhận, thu được vẻ mặt cười ngây ngô của Vũ Khánh Cương.
“Hắn sẽ cùng đọc sách với em sao?”
“Không, anh ấy không tốt nghiệp cấp hai đã ra ngoài dốc sức làm việc. Lại nói, sách vở chuyên nghiệp của tôi anh ấy cũng xem không hiểu, cũng không có hứng thú.”
Cùng nhau lâu như vậy, Hứa Tư Văn đã sớm biết một ít bí mật nhỏ của Vũ Khánh Cương, chẳng hạn như nếu là lúc hắn ngủ không yên, sẽ xem từ điển tiếng Anh vài lần, sau đó nhắm mắt liền lập tức có thể ngủ, so với thuốc ngủ còn dùng tốt hơn!
“Vậy em còn lựa chọn hắn? Em là bởi vì muốn đối phó anh, mới mượn…” Trang Sĩ Nhân có chút kích động.
“Câm miệng!” Hứa Tư Văn chợt đứng lên, y nổi giận: “Tôi lựa chọn anh ấy, là bởi vì tôi yêu anh ấy, anh ấy cũng yêu tôi!”
“Nếu như anh vẫn không đến trêu chọc tôi, nói thật, tôi cũng đã bỏ qua dự định trả thù anh, coi như là trả nợ cho thời niên thiếu vô tri. Nhưng mà anh lại đưa mình tới cửa!”
“Đừng ngốc!” Trang Sĩ Nhân có chút điên cuồng phản bác lời của Hứa Tư Văn: “Hắn có chỗ nào xứng với em? Hắn có thể hàn huyên lý tưởng đàm luận tương lai với em sao? Hắn có thể cùng biên soạn lập trình cùng thảo luận với em sao? Hắn có thể cùng em…”
Vũ Khánh Cương nắm chặt nắm đấm, lời của Trang Sĩ Nhân, rất khó nghe, nếu không có kính chống đạn cách ly, hắn đã sớm đánh tới rồi.
“Anh ấy không thể! Thế nhưng anh ấy có thể cùng sống với tôi, sẽ không bắt nạt tôi, sẽ không trộm tôi cướp tôi lừa dối tôi, sẽ che chở cho tôi cả đời.” Hứa Tư Văn kéo Vũ Khánh Cương, chậm rãi đi ra ngoài: “Cho dù đến già, người anh ấy yêu nhất, vẫn là tôi.”
Lúc sắp ra cửa, Vũ Khánh Cương đột nhiên dừng bước, Hứa Tư Văn hơi kinh ngạc nhìn hắn.
Chỉ thấy ông chủ Vũ bỗng nhiên quay đầu lại nở nụ cười rực rỡ đối diện với sắc mặt Trang Sĩ Nhân vì phẫn hận mà vặn vẹo: “Hai chúng tao phải trở về Đông Bắc quê tao để bày tiệc, đến lúc đó tiệc cưới sẽ không mời mày đâu, nói thế nào thì mày cũng ngồi xổm ở đây mà, rất không tiện.”
Trang Sĩ Nhân: “…”
“Đi thôi, thời gian bay sắp đến rồi.” Hứa Tư Văn bảo Vũ Khánh Cương nhanh chóng đuổi theo, còn mình thì đầu cũng không quay lại nhanh chân đi ở phía trước.
“Ai ai!” Vũ Khánh Cương vui vẻ đuổi theo, giống như một con hổ Đông Bắc trung thành…
Trang Sĩ Nhân cách song sắt, ngây ngốc nhìn bóng lưng bọn họ rời đi có đôi có cặp…
�
Hết chương 97