Nam Tức Phụ Của Đông Bắc Hổ

Chương 99

Hứa Tư Văn tự xưng “không khẩn trương”, cùng Vũ Khánh Cương gọi loạn người, ngoan ngoãn ngồi trên sofa phòng khách, nhìn anh hai Vũ gia và chị dâu Thúy Hoa ở bên ngoài cười xong mới tiến vào, đang ngồi thẳng ở đối diện.

“Được rồi được rồi, đừng ở chỗ này mắt to trừng mắt nhỏ, không mỏi à?” Chị dâu Thúy Hoa đứng dậy hỗ trợ xách đồ đạc: “Để lên giường trong phòng đi!”

Quy củ của Vũ gia, phòng khách, là nơi đãi khách, còn người trong nhà, đương nhiên là ngồi chơi ở trên giường trong phòng rồi.

Lúc này Hứa Tư Văn nhanh nhẹn lên giường đất, không cần Vũ Khánh Cương nói, đã tự mình lên, sau đó thật biết điều ngồi xếp bằng.

Anh hai Vũ gia dời một cái bàn đặt ở trước mặt, bốn người vừa vặn vuông vức, mỗi người một hướng, chị dâu Thúy Hoa bưng mâm đựng trái cây hạt dưa đậu phộng tới, pha một bình trà, mỗi người một cái cốc châm nước trà.

“Để em! Để em!” Hứa Tư Văn nhanh chóng đoạt lấy ấm trà trong tay chị dâu Thúy Hoa, kề vào cốc châm nước trà.

Đến bây giờ, Hứa Tư Văn còn cảm thấy trên mặt mình nóng đến hoảng loạn, vì cứu vãn hình tượng, nghĩ lúc châm trà cung kính một chút, Hứa Tư Văn biết trà đạo, tuy rằng ngày thường chỉ phục vụ cho các trưởng bối của mình, có điều anh hai Vũ gia và chị dâu Thúy Hoa không phải cũng là trưởng bối của mình sao.

Bất đắc dĩ, sau khi Hứa Tư Văn nhấc ấm trà lên mới phát hiện, ấm trà dùng trong trà đạo đều là tử sa sứ trắng vân vân chú trọng hình thức, nhưng ấm trà trong tay y, chỉ có bốn chữ có thể dùng để hình dung: Ngốc nghếch thô kệch!

Nói trắng ra là, cũng chỉ dùng để pha trà rót nước mà thôi, cái gì nắp nha miệng nha căn bản không để ý nhiều như vậy.

Chính là tiêu chuẩn thực dụng.

Có phải là y nên nói chút gì đó không?

Này không thể tới cái phượng hoàng tam điểm đầu* gì đó, cũng không biểu đạt được ý tứ gì, đây không phải là lãng phí cơ hội sao?

*Phượng hoàng tam điểm đầu: là một loại lễ nghi truyền thống trong trà đạo, ngụ ý ba lần cúi người chào, bày tỏ kính ý đối với khách nhân, đồng thời cũng biểu đạt kính ý đối với trà.

Hứa Tư Văn vừa phân tâm, dưới tay liền không đúng mực, Vũ Khánh Cương chỉ biết nhìn vợ, nước trà vẫn luôn đổ ra liên tục, trực tiếp tràn ra ngoài.

“Cẩn thận!” Đồng thời chị dâu Thúy Hoa kêu lên, nhanh chóng đi lấy khăn lau dày.

“A!” Hứa Tư Văn nhanh chóng nhấc ấm trà trong tay lên.

“Ôi!” Anh hai Vũ gia trượt chân xuống đất, Hứa Tư Văn rót trà đầu tiên chính là anh hai Vũ gia, bởi vì nước trà tràn ra ngoài, đổ lên quần anh hai Vũ gia, mới nhìn, tựa như tiểu trong quần vậy…

“Xin lỗi!” Hứa Tư Văn lập tức áy náy nói, bỏ ấm trà trong tay xuống nghĩ phải làm gì đó, nhưng lúc này ấm trà bị y ném đi, liền ngã xuống.

“Vợ!” Vũ Khánh Cương lật ngược bàn một cái túm lấy Hứa Tư Văn nhảy xuống giường đất.

Chị dâu Thúy Hoa cầm khăn lau quay người lại, liền thấy ba đại nam nhân náo loạn, bàn lật, ấm trà cốc trà đảo đến đảo đi, nát bét.

Quần của đương gia ướt thành sông cứ như đi tiểu.

“Nóng không?” Vũ Khánh Cương liền vươn tay kiểm tra Hứa Tư Văn.

“Không!” Hứa Tư Văn tránh trái tránh phải ngăn cản Vũ Khánh Cương, đồng thời trong lòng thực sự là đáp lại câu nói mười phần văn nghệ kia: Bi thương nghịch chảy thành sông!

Y cảm thấy y thật sự hiểu được cái gì gọi là: Không như mong muốn!

“Ha ha ha…!” Vào lúc này chị dâu Thúy Hoa còn có thể thẳng thắn cười ra tiếng, Hứa Tư Văn cũng cảm thấy khó mà tin nổi.

Nếu đổi lại là mình… Thôi, không tưởng tượng được.

“Em nhìn xem em làm gì vậy?” Chị dâu Thúy Hoa nhanh chóng dọn dẹp: “Đều là người quen mà còn như vậy thì sau này làm sao chứ?”

“Em không phải cố ý… Em chỉ là muốn… Cái đó, để em đi!” Hứa Tư Văn thoát khỏi móng vuốt bự của Vũ Khánh Cương, tiến lên cùng chị dâu Thúy Hoa dọn dẹp.

Đầu cúi thấp thiếu chút nữa là dán lên ngực, quá mất mặt quá mất thể diện!

Hứa Tư Văn không biết anh hai Vũ gia và chị dâu Thúy Hoa sẽ thấy y như thế nào, vốn là cái gì gì đó, kết quả y lại làm như thế!

“Được!” Anh hai Vũ gia vỗ vỗ Vũ Khánh Cương đang gãi gãi: “Đối tượng mày tìm thật xuất chúng, vừa vào cửa liền cho anh mày đi ngâm nước trên hỏa diệm sơn, sau này có thể có người trông mày.”

“Anh!” Vũ Khánh Cương sốt ruột nhảy nhảy.

“Mày gấp cái gì?” Anh hai Vũ gia kéo Vũ Khánh Cương đi vào trong một căn phòng khác: “Cùng tao qua đây thay quần, không thì thoạt nhìn giống như nước tiểu rất uất ức đó!”

Anh hai Vũ gia lôi Vũ Khánh Cương đi, Hứa Tư Văn cùng chị dâu Thúy Hoa thu thập tàn cục, tốc độ của chị dâu Thúy Hoa rất nhanh, trực tiếp dùng khăn lau bọc tất cả mảnh vỡ ném ra ngoài, ngay cả khăn lau cũng không cần: “Làm như vậy sạch sẽ, bằng không sẽ đâm phải.”

Hứa Tư Văn chỉ biết gật đầu.

Chờ xong việc, Hứa Tư Văn câu nệ ngồi, trong tay cầm chén trà vuốt ve, cúi đầu kiên trì ngồi đối diện chị dâu Thúy Hoa.

“Cái đó, trong nhà em đều gọi em thế nào?” Chị dâu Thúy Hoa dùng góc độ xem em dâu để xem Hứa Tư Văn, thực sự là càng xem càng cảm thấy dễ nhìn, ánh mắt Cương tử thật sắc bén mà!

“Tư Văn, tưởng niệm Tư, văn học Văn.”

“Này!” Chị dâu Thúy Hoa vỗ đùi: “Có văn hóa chính là tốt, tên gọi cũng dễ nghe, vậy sau này bọn ta liền gọi em là Tư Văn.”

“Dạ.” Hứa Tư Văn gật đầu, gọi cái gì không đáng kể, chủ yếu là còn có sau này!

Thay quần xong hai anh em nhà họ Vũ cũng quay về rồi, lúc này Vũ Khánh Cương liền ngồi sát bên Hứa Tư Văn, hắn sợ vợ lại dội nước sôi cho anh hai.

Hứa Tư Văn theo bản năng nhích lại gần bên Vũ Khánh Cương, lúc này mới lấy dũng khí ngẩng đầu nhìn về phía anh hai Vũ gia: “Nóng không ạ? Nước trà kia rất nóng.”

“Sao có thể chứ, nếu nóng, anh liền đề một bình nước sôi cho Cương tử lột lông!” Anh hai Vũ gia cười thẳng thắn trêu ghẹo Vũ Khánh Cương và Hứa Tư Văn.

“Ha ha…” Vũ Khánh Cương vò đầu ngu ngốc cười.

“Ha ha…” Hứa Tư Văn câu nệ lúng túng cười.

Hai người đều là cười, nhưng có cảm giác ngu đột xuất giống nhau.

Hứa Tư Văn cảm thấy tiếp tục như thế y không thể không hỏng mất, liền kéo kéo Vũ Khánh Cương, để hắn đừng cười, quá ngốc!

“Ai nha má ơi!” Chị dâu Thúy Hoa nhịn không nổi, cười vỗ bàn: “Hai người cũng đừng đùa nữa!”

Anh hai Vũ gia cũng lắc đầu cười trấn an hai người đối diện: “Cương tử, Tư Văn, chuyện của hai đứa nếu trong nhà đã đồng ý, thì sẽ không đổi ý đâu, Tư Văn à.”

“Có!” Hứa Tư Văn gần như là phản xạ có điều kiện lên tiếng.

Sau đó lại bi phẫn mặt mày trướng đến đỏ bừng!

Y làm sao có thể như vậy? Đây là Hứa Tư Văn y sao? A? Thật không phải là bị ai nhập xác chứ?

Anh hai Vũ gia và chị dâu Thúy Hoa cũng không thể nhịn xuống, lại cười một hồi mới ngừng lại, Hứa Tư Văn gần như là đem đầu đặt ở trên bàn.

“Tư Văn à, sau này sẽ là người một nhà, nghe Cương tử nói nhà em bên kia, cũng có ý tứ, còn em thì sao? Em cảm thấy Cương tử nhà chúng ta thế nào?”

“Anh ấy rất tốt.”

“Tình huống của Vũ gia chúng ta nó nói với em chưa?”

“Đã nói.” Đâu chỉ là nói? Quả thực là cặn kẽ đòi mạng, gần như ngay cả chuyện hồi bé cũng kể ra luôn.

“Vậy thì được!” Anh hai Vũ gia biết được Hứa Tư Văn đều đã biết, liền thở phào nhẹ nhõm: “Em xem nếu em không có chuyện gì khác, không phải chúng ta nên gặp thông gia một lần sao?”

“A?” Hứa Tư Văn có chút không phản ứng kịp.

“Em xem em cũng đã cùng Cương tử đến nhà, đó chính là hai bên tình nguyện! Nhà em bên kia cũng đã gặp Cương tử, nếu hai đứa không có chuyện gì khác, người hai nhà gặp mặt, nhận thức một chút, nói chuyện tán gẫu, nói một chút chuyện hai đứa sau này.”

Hứa Tư Văn nghe nửa ngày mới hiểu rõ, mặt lại bắt đầu phát sốt, có điều lại dứt khoát ngẩng đầu nhìn anh hai Vũ gia cùng chị dâu Thúy Hoa: “Hai chúng em đều nghe theo anh hai chị hai.”

Y biết Vũ Khánh Cương là do anh hai Vũ gia và chị dâu Thúy Hoa nuôi lớn, xem Vũ Khánh Cương giống như con trai, hiện tại con trai muốn kết hôn, dĩ nhiên, anh hai Vũ gia và chị dâu Thúy Hoa muốn làm chủ.

“Mày nghe một chút xem!” Anh hai Vũ gia trừng Vũ Khánh Cương: “Vợ mày thật tốt! Mày đó! Sau này dám có lỗi với người ta, không cần Tư Văn nói, tao liền đánh mày đầu tiên!”

“Em không dám!”

“Anh ấy sẽ không đâu!”

Hai người ngược lại có ăn ý, trăm miệng một lời bác bỏ khả năng này, Vũ Khánh Cương nhếch miệng chỉ biết ngốc ngốc nở nụ cười.

“Chuyện của em tin là anh hai chị hai đều đã biết, lần này trở lại, Trang Sĩ Nhân nhận được báo ứng, hiện tại đang bị ở tù. Người nhà em cũng đều đã tha thứ cho sai lầm năm đó của em, bát gia gia, cũng chính là tộc lão bên nhà em, rất thích Cương tử, cũng đều đồng ý chúng em ở cùng một chỗ.” Hứa Tư Văn duỗi tay nắm chặt móng vuốt bự của Vũ Khánh Cương: “Chúng em đều là người trưởng thành, có thể chịu trách nhiệm cho hành vi của chính mình, em cùng bạn học hợp tác mở công ty, chính là chỗ làm việc của em, công ty của Cương tử và vân vân, em sẽ không tham gia, lời của anh hai chị hai và Cương tử, em đều biết, liên quan với việc nhận con nuôi, còn phải trở về thương lượng lại với người trong nhà một chút.”

Hứa gia nhiều quy củ, Vũ Khánh Cương tràn đầy lĩnh hội: “Đúng đúng đúng! Nhà em bên kia cái gì cũng có cái chú ý, nhà anh không giống vậy. Lần sau hai ta đến liền lải nhải lải nhải với ba mẹ, nếu hai cụ đồng ý thì chuyện này liền ổn!”

“Buổi tối gọi sấp nhỏ về dùng cơm, vừa vặn sáng ngày mốt nghỉ hè, cũng để bọn nó gặp Tư Văn.” Vũ Quốc Cương cười híp mắt nhìn bộ dạng Hứa Tư Văn che chở Vũ Khánh Cương, cảm thấy em trai anh đời này cũng thoả mãn rồi.

“Kỳ thực nhận hay không nhận cũng như nhau, chẳng lẽ không nhận làm con nuôi, chúng em già rồi ba người bọn nó còn dám không quản chúng em sao?” Hiện tại Hứa Tư Văn có chút bình tĩnh, chỉ số thông minh lập tức trở lại.

“Cho làm con nuôi mới danh chính ngôn thuận!” Anh hai Vũ gia kiên trì thấy rõ: “Nhận làm con nuôi ngày sau chính là con của Cương tử với em, dám không dưỡng lão đưa ma cho hai đứa, trời cũng không dung!”

“Không nghiêm trọng như vậy chứ?” Hứa Tư Văn nhìn nhìn Vũ Khánh Cương, sau đó đắc ý đảm bảo với anh hai Vũ gia và chị dâu Thúy Hoa: “Yên tâm đi, em sẽ trông anh ấy cho thật kỹ, còn chuyện nhận làm con nuôi, chúng em xem lại một chút.”

Anh hai Vũ gia và chị dâu Thúy Hoa thấy Hứa Tư Văn không muốn nói, liền dời đi đề tài, Vũ Khánh Cương nói với bọn họ tình huống bên Lan Châu, hóa ra Vũ Khánh Cương qua bên kia vốn là đuổi theo vợ, kết quả phát hiện bên kia tài nguyên không ít, ít nhất so với phương bắc nặng về gia công nông sản, thì phía nam tiền đồ rộng lớn hơn.

Đối với mấy cái đó chị dâu Thúy Hoa không có hứng thú, đi làm mì sợi cho bọn họ, lúc ăn cơm, Hứa Tư Văn còn bồn chồn, sao mà mỗi lần tới đều là mì sợi?

Bạn đang �

“Thói quen ở chỗ bọn anh, là lên xe sủi cảo xuống xe mì.”

“Ồ!” Hứa Tư Văn gật đầu, thì ra là như vậy à.

Chờ đến tối lúc ngủ, Hứa Tư Văn cũng có chút lúng túng, bởi vì chị dâu Thúy Hoa để y và Vũ Khánh Cương, tách ra!

Hết chương 99
Bình Luận (0)
Comment