Tuy hắn chạy nhanh, nhưng tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, ngay sau đó hắn gặp một đàn yêu thú khác. Bởi vậy hắn lại phải chật vật tránh né, mãi mới cắt đuôi được bọn nó.
"Phù, nguy hiểm thật, bị bọn kia bắt được tuy không chết nhưng bị trọng thương là không thể tránh khỏi. Không biết anh Thành, Ánh Nguyệt còn trụ nổi không?"
Trần Phong lúc này đang trốn trên cây, nhìn từng con yêu thú dáng vẻ hung dữ đi đi lại lại dưới gốc cây mà cảm thấy lo ngại.
Sau khi nghỉ ngơi tầm mười lăm phút để hồi phục thể lực, hắn như một con khỉ trèo từ cây này sang cây khác. Hắn cần tìm Thành cùng Ánh Nguyệt, có hai người đó thì hắn mới có thể tiếp tục vượt qua thử thách lần này.
Và cũng không mất bao lâu hắn thấy Thành đang vất vả chống đỡ bốn con yêu thú khác, dáng vẻ gã đã cực kì chật vật, xem ra nằm gục xuống là chuyện sớm chiều.
"Anh Thành, có em đến hỗ trợ đây!"
Trần Phong từ trên cây nhảy xuống, một tay nắm lấy kiện Bảo khí cấp hai kia rồi vung mạnh, lập tức đầu của một con yêu thú rời khỏi cổ, trở thành một đống bùn nhão rồi biến mất. Một tay khác thì thi triển Long trảo thủ, chụp vào đầu một con yêu thú khác rồi bóp mạnh, giết chết tại chỗ.
"Chú mày đến đúng lúc lắm. Anh tưởng lần này xong rồi chứ, ha ha!"
Có Trần Phong gia nhập chiến trường thì trận chiến đã định ra kết cục, hai con yêu thú kia cũng bị chém giết, hóa thành một nắm bùn đất.
Hai người lại trèo lên gốc cây để trốn. Thành lấy ra một chai nước tu ừng ực một hơi dài,sau đó mới nói:
"Thế em thu được bao nhiêu thẻ bài rồi?"
"Hai mươi mốt cái."
Giọng hắn đầy vẻ tiếc nuối, bởi đám yêu thú này đột nhiên bạo động khiến hắn không thể tìm những học viên khác mà cướp đoạt tài sản của bọn họ được nữa.
"Chà chà, nhanh đấy chứ, anh đây cũng chỉ mới có mười tám cái mà thôi."
Thành dựa lưng vào thân cây mà thở dài một hơi. Hắn từ lúc bắt đầu đến nay cũng trải qua không ít gian khổ, đánh giết yêu thú, cùng mấy chục học viên khác chiến đấu kịch liệt. Nhưng vậy mà vẫn thua kém so với Trần Phong, thế mới biết Trần Phong đã trải qua những khó khăn như thế nào.
"À đúng rồi, em có nghe tin về tên cướp gần đây không?"
Phụt!
Trần Phong đang uống nước, nghe hắn nói đến cái tên này liền trợn tròn mắt, phun ra một ngụm nước, ấp a ấp úng đáp:
"À, thì có nghe nói. Mà có chuyện gì sao?"
"Anh đang định đi tìm bắt hắn. Tên này thực lực có vẻ cũng rất mạnh mẽ, có lẽ phải ngang bằng anh thậm chí là hơn. Trong các học viên Luyện khí cảnh không ngờ vẫn còn cao thủ như vậy thì thật hứng thú làm sao."
Thành càng nói càng lộ ra vẻ cuồng nhiệt, như si như say, khiến Trần Phong rùng mình, thầm than xui xẻo.
"Thế nào, chúng ta cùng đi tìm tên đó so chiêu có được không?"
Giọng nói của Thành mười phần thành ý, khiến Trần Phong không thể không gật đầu đồng ý.
"Thôi, giờ có lẽ nên đi tìm Ánh Nguyệt trước đã. Có lẽ cô ấy đang gặp khó khăn cũng nên."
Trần Phong quyết định đánh trốn lảng, chuyển chủ đề sang Ánh Nguyệt. Mà Thành cũng không mảy may nghi ngờ, lại cùng hắn đi tìm Ánh Nguyệt.
Trên đường đi bọn hắn thấy ngày càng nhiều học viên bị đám yêu thú dẫm đạp, đánh thành trọng thương, sau đó được một luồng sáng mang đi đâu mất. Bởi vậy số người còn sót lại ở đây còn không nhiều, chỉ còn khoảng mười mấy người nữa mà thôi. Mà mười mấy người này hầu hết đã thành lập tổ đội với nhau. Ví như Triệu Trung, hắn là học viên giỏi nhất trong Luyện khí cảnh, bởi vậy mà đã có bốn năm người đi theo, lập thành một nhóm. Rồi Ánh Nguyệt cũng tìm được hai ba người khác lập thành đoàn đội, cố gắng chống cự đám yêu thú.
Hai người bọn hắn có thể xem là đỉnh cấp trong Luyện khí cảnh, bởi vậy dù bốn năm con yêu thú cấp một đỉnh cùng xông tới thì vẫn có thể dễ dàng đánh lui, sau đó bỏ trốn. Trên đường đi lại tìm kiếm mấy con yêu thú lạc đàn, từ đó thu hoạch không ít thẻ bài.
Thời gian đã trôi qua được ba phần tư, tính ra chỉ còn tầm ba tiếng nữa là bài kiểm tra sẽ kết thúc. Đám yêu thú kia cũng đã không còn bạo động, tất cả đều trở về chỗ cũ khiến cho những học viên ở đây thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống khôi phục thực lực. Nhiều người bởi vì phải chiến đấu dưới cường độ cao nên đã ép ra tiềm lực bản thân, từ đó đột phá, thực lực tăng nhiều.
Mà hai người Thành cùng Trần Phong rốt cục đã tìm được Ánh Nguyệt. Bên cạnh cô nàng là ba học viên khác, một nam hai nữ. Nam thì rất trẻ, mới mười hai tuổi, nhưng trên mặt đã lộ rõ vẻ cao ngạo khó nói thành lời.
"Trần Phong, Anh Thành, cuối cùng cũng gặp được hai người."
Cô nàng đang ngồi canh chừng xung quanh, thấy Trần Phong tiến đến bèn chào hỏi. Mà Trần Phong cũng cười nhẹ đáp:
"Khổ, tìm cậu mãi, cứ tưởng là bị đám yêu thú kia hành hung rồi chứ."
"Có mà cậu bị bọn chúng hành hung ấy!"
Ánh Nguyệt trừng mắt nhếch miệng, lộ ra vẻ tinh nghịch.
Mà hai cô gái kia thấy Trần Phong và Thành đi tới thì quan sát một lượt rồi thầm đánh giá. Thành thì có hơi đen và thấp, nhưng lại rất hay cười, cực kì dễ tạo thiện cảm cho người khác. Mà Trần Phong lại phong thái phiêu dật, ăn mặc chỉnh tề, ăn nói rất có khí chất, trông giống như một công tử nhà giàu vậy.
"Này bồ ơi, bồ kiếm đâu ra bạn trai chuẩn soái ca thế? Nhìn phong thái tuyệt quá!"
Một cô gái ghé sát tai Ánh Nguyệt mà nói, cười hì hì
"Nói bậy bạ gì thế hả?"
Ánh Nguyệt lập tức liếc xéo, vỗ nhẹ vào đầu khiến cô nàng kêu oai oái.
"Nếu không phải thì nhường cho tui đi, chắc bồ không cần đâu nhỉ."
"Ai nói là không phải....à không, ý mình là là nói lung tung gì đây
Ánh Nguyệt vừa lên tiếng nhưng nhận thấy trong lời nói của mình có gì đó không đúng, muốn sửa lỗi nhưng càng nói thì càng lúng túng.
Trần Phong thấy cô nàng có vẻ không được tốt, bởi vậy mà khẽ ho khan một tiếng để thu hút sự chú ý, cũng xem như là giải vây cho Ánh Nguyệt.
"Thế mọi người tiếp theo định làm gì?"
Thiếu niên nhỏ tuổi kia nãy giờ im lặng đột nhiên lên tiếng:
"Có lẽ chúng ta nên tìm những nhóm khác và tiêu diệt bọn họ, cướp đi thẻ bài. Đến lúc chỉ còn những người như chúng ta thì sẽ phân chia sau."
"Như thế cũng hay đấy chứ. Được, cứ quyết định thế đi."
Tất cả mọi người đều đồng ý, hợp thành một tổ đội. Vậy là nhóm người bọn họ có sáu người, trong đó có hai Thành và Trần Phong chiến lực đạt đến Tụ khí sơ kì, Ánh Nguyệt là Luyện khí đỉnh cao, hai cô gái kia chỉ là Luyện khí trung kì. Nhưng đặc biệt nhất là thiếu niên kia, tu vi chỉ là Luyện khí sơ kì nhưng thực lực lại có thể sánh với Luyện khí hậu kì bình thường! Hỏi ra mới biết cậu ta là Nguyễn Thành Long, vốn là người số một Luyện thể bảng, nay đã đột phá. Cậu ta cũng là Luyện khí sơ kì võ giả duy nhất còn sót lại trong đợt kiểm tra này.
Bọn hắn đi mãi, chém giết không ít yêu thú do Linh thuật biến thành, từ đó thu lấy thẻ bài. Giờ Trần Phong và Thành đã có bảy phần nắm chắc thu lấy một chỉ tiêu, còn Ánh Nguyệt thì kém hơn một chút nhưng cũng đã có năm phần nắm chắc. Nhưng đáng ngạc nhiên nhất là thiểu niên kia, cậu ta không ngờ cũng có không ít thẻ bài trong tay, chỉ kém Thành một chút mà thôi.
Lúc này thời gian đã trôi qua gần hết, chỉ còn lại một giờ đồng hồ. Mà lúc này, nhóm Triệu Trung rốt cục xuất hiện!
Nhóm Triệu Trung tổng cộng có tám người, trong đó hai người là Luyện khí đỉnh cao tính cả hắn, còn lại là Luyện khí hậu kì võ giả! Đây là những thiên tài cao cấp nhất trong lứa Luyện khí cảnh học viện Minh Dương rồi.
Hai phe thấy nhau cũng không nhiều lời, ánh mắt lập tức lộ ra địch ý. Nếu một trong hai phe có thể cướp sạch phe kia, thì năm người trong nhóm đó sẽ chắc suất tiến vào Minh Dương bí cảnh!
"Triệu Trung để anh Thành xử lí, còn tôi giải quyết hai tên Luyện khí hậu kì kia cùng với tên Luyện khí đỉnh cao kia , Ánh Nguyệt giải quyết hai tên Luyện khí hậu kì khác, Thành Long thì chống đỡ được một tên Luyện khí hậu kì chứ?...Tốt, còn hai cô, cố xử lí tên Luyện khí hậu kì còn lại nhé."
Trần Phong bắt đầu phân chia nhiệm vụ cho mọi người, và bởi vì rất chính xác cho nên mọi người cũng không có phản bác gì, nhanh chóng tìm kẻ địch của mình. Mà bên phe Triệu Trung, hiện nhiên cũng đã tính toán xong, chỉ chờ tín hiệu là sẽ xông lên giao chiến.
"Triệu Trung, lại đây vui đùa chút nào!"
Thành cười lớn, thân hình như vũ bão lao về phía Triệu Trung, tốc độ nhanh kinh người. Mà Triệu Trung hiển nhiên đã chọn hắn làm kẻ địch ngay từ đầu, bởi vậy thủ thế sẵn sàng, Lão Mai quyền được hắn thi triển ra đón lấy Hổ quyền của Thành.
Những người còn lại thấy vậy cũng điên cuồng lao lên chiến đấu, chọn lấy đối thủ của mình. Trần Phong thì đối đầu với tên Tụ khí cảnh kia, hai bên hắn còn có hai Luyện khí cảnh hậu kì hỗ trợ.
"Tôi tên Trần Phong, chào mọi người."
"Đỗ Thanh Bình, chào."
"Vi Thái Lập, xin chào."
Dù là kẻ địch với nhau nhưng phép lịch sử tối thiểu vẫn phải có. Hai bên vẫn chào hỏi nhau rõ ràng, chỉ trừ tên Luyện khí đỉnh cao kia dáng vẻ nhìn hắn cực kì chán ghét.
"Tuy chúng ta hiện tại là đối thủ, nhưng sau này vẫn sẽ là học viên với nhau. Mong mọi người nương tay."
"Chúng tôi hiểu mà" Hai người kia đáp.
"Lắm lời!"
Tên Luyện khí đỉnh cao kia hừ lạnh, lập tức rút kiếm đâm tới. Kiếm của hắn là một kiện Bảo khí cấp một, có thể giúp chiến lực tăng thêm hai thành, nếu gặp Tụ khí sơ kì bình thường cũng có thể chống lại được.
Trần Phong ngay lập tức né sang một bên, kiếm từ trong Nhẫn không gian bay ra chém mạnh lên thân kiếm tên kia. Lực lượng của Trần Phong so với tên kia còn mạnh không ít, bởi vậy suýt nữa đã đánh bay kiếm khiến cổ tay gã run run không thôi.
"Mạnh vậy?"
Hắn cả kinh, lùi lại, để cho hai tên Bình, Lập lao lên trợ giúp. Hai người này có lẽ là con cháu gia tộc nhỏ, bởi vậy cũng không có Bảo khí đi cùng, chi vung quyền đánh đến. Trần Phong thấy vậy bèn cắm kiếm xuống đất, hai tay vận lực đối chiến cùng hai người kia.
Bốp
Một âm thanh thanh thúy vang lên, cùng với đó là hai tiếng kêu rên rỉ của hai người Bình, Lập. Nếu họ là Luyện khí đỉnh cao thì có lẽ có thể đỡ nổi một chiêu này, nhưng Luyện khí hậu kì....vô vọng.
Hai người kia bị đánh lui ba bốn bước, cổ tay nứt rạn, đau nhức không thôi. Thừa cơ này Trần Phong liền thi triển Long bộ, bước chân như vũ bão tiến lại, nhẹ nhàng vỗ lên ngực hai người. Một chưởng này của hắn không quá mạnh, nhưng cũng đủ khiến cho bọn hắn không thể gia nhập vòng chiến.
Tên kia thấy đồng bạn bị Trần Phong đánh gục liền lao đến hỗ trợ, vận dụng một loại kiếm pháp chém đến Trần Phong. Kiếm pháp này có lẽ cũng được tên kia luyện rất lâu rồi, bởi vậy mà vận dụng cực kì thành thục, ép cho Trần Phong liên tục lùi lại.
"Thế là đủ rồi!"
Trần Phong rống to một tiếng, rút kiếm lên chém điên cuồng. Hắn không cần một võ kỹ gì, chỉ đơn giản là chọc, đâm, chém, xiên, những động tác cơ bản nhất. Động tác của hắn cuồng bạo, lực đạo cực kì mạnh mẽ khiếm kiếm pháp của tên kia bỗng chốc bị loạn, chỉ có thể đau khổ chống đỡ. Cuối cùng hắn đỡ không nổi, bàn tay rung bần bật mà làm rớt thanh kiếm, lại bị quyền của Trần Phong đánh thẳng vào bụng, ngất lịm.
Còn về trận chiến giữa Thành và Triệu Trung vẫn đang rất căng thẳng. Triệu Trung so với Phạm Phương còn mạnh hơn không ít, chiến lực đã có thể so với Tụ khí sơ kì võ giả bình thường, bởi vậy Thành dù muốn cũng khó có thể hạ gục hắn. Tên này cực kì tinh thông Việt võ đạo, Lão Mai quyền trong tay hắn xuất quỷ nhập thần, có thể so với nhiều người có kinh nghiệm rồi
Về phía Ánh Nguyệt thì khá nhẹ nhàng, đối thủ tuy có hai người nhưng thực lực cũng không quá ghê gớm, thực lực của cô nàng thì dễ dàng giải quyết.
Còn Thành Long thì đặc biệt nhất, tuổi còn nhỏ,chỉ là Luyện khí sơ kì nhưng đánh cho Luyện khí hậu kì phải lùi lại liên tục, cứ theo đà này thì sẽ là một chiến thắng đơn giản.
Hết chương 105