Sau một ngày rèn luyện thì Trần Phong cũng đã thích ứng được với tu vi của mình. Chân khí của hắn đã yên ổn trở lại, không còn mất ổn định như trước. Nhờ vậy nên thực lực của hắn đã được tăng vọt, thậm chí có thể so sánh cùng Tụ khí hậu kì võ giả! Tụ khí sơ kì có thể so với Tụ khí hậu kì võ giả, chiến lực mức này dù học viện Minh Dương cũng không có được mấy người, là thiên tài trăm năm mới có một lần.
Hắn có thể đạt đến mức đó là do Chân khí quá mức mạnh mẽ, chất lượng đã sánh ngang với Nội cương cảnh cao thủ bình thường, mà Khí mạch hắn cũng lớn hơn người thường hai ba lần cho nên Chân khí cực kì hùng hậu, so với một Tụ khí trung kì hậu kì cũng không kém.
Đấy là hắn mới chỉ là Tụ khí sơ kì võ giả, nếu là Tụ khí đỉnh cao thì sao? Có lẽ Nội cương cảnh Cương khí kì cũng không địch nổi hắn!
Hắn vừa kết thúc buổi tập thì anh Thành cũng đến. Lúc này anh ta khí thế bừng bừng, Huyết khí như Hổ, mạnh mẽ cực kì. Trần Phong nhìn thoáng hắn một chút rồi kinh ngạc hỏi:
"Chân khí của anh hùng hậu thật đấy! Cái này cũng phải sánh ngang Tụ khí cảnh đỉnh cao rồi."
Thành cười ha hả, đáp:
"Chú em tài năng đấy. Anh đạt đến cảnh giới này đột nhiên cảm nhận được trong người khác lạ, hóa ra bốn trong mười hai Chủ mạch đều được mở ra rồi! Bởi vậy anh được nước làm tới, cố gắng luyện hóa thật nhiều đan dược dược liệu, nhồi đầy bốn Chủ mạch này, để nó ngày càng vững chắc hơn."
Nói rồi hắn mở bàn tay ra, một luồng Chân khí trắng sương bay ra, ngưng tụ vào lòng bàn tay hắn ta.
"Trần Phong, theo anh thấy chắc em cũng mới đột phá đúng không? Chúng ta đã có một ngày để củng cố thực lực, các Chủ mạch mới mở ra cũng vững chắc rồi, nhưng như vậy vẫn chưa đủ."
"Em hiểu ý anh mà."
Trần Phong cười ha hả, năm ngón tay siết chặt lại, hóa Thiết Lôi quyền, trên đó Chân khí cuộn trào, giống như là lôi đình thật sự vậy.
"Đúng là chỉ có chú mày hiểu ý anh."
Thành cũng cười vang, một quyền đánh đến ầm ầm. Nắm đấm hai người va vào nhau, Chân khí vì đó mà ma sát, liên tục vỡ tung. Nhưng rồi Trần Phong lại lùi lại hai bước, còn Thành chỉ lùi một bước
"Hả?"
Thành nhíu mày, thu quyền lại ánh mắt nhìn Trần Phong lộ rõ vẻ không hiểu. Từ trước đến nay hắn giao chiến với Trần Phong thì tỉ lệ luôn là hai một, hai thua một hòa. Hắn chưa bao giờ có thể đánh lui được Trần Phong cả, cùng lắm chỉ là hòa mà thôi. Nhưng hôm nay Trần Phong dù đã đột phá nhưng lại bị hắn đánh lui, chẳng lẽ....
"Trần Phong, em mở ra mấy mạch?" Hắn nghiêm túc hỏi.
Trần Phong bóp bóp bàn tay, cười khổ, đáp:
"Bốn mạch, nhưng chỉ có một mạch có Chân khí."
"Mở bốn mạch, nhưng chỉ có một mạch có Chân khí? Không thể nào, chẳng lẽ nó vừa đột phá, cho nên không kịp khôi phục Chân khí? Chết dở, mình sơ ý quá!"
Thành gãi gãi đầu, xấu hổ nói:
"Anh xin lỗi, cứ tưởng là em cũng có Chân khí Tụ khí đỉnh cao."
"Không có gì đâu anh ạ." Trần Phong đáp
Nghe hắn nói vậy Thành cũng nhẹ lòng một chút, và hai người bọn hắn lại tiếp tục rèn luyện. Đương nhiên hai người đồng thời giảm cường độ chiến đấu xuống, để cơ thể có thể quen thuộc với lượng Chân khí cùng cách vận hành.
Mỗi một chiêu thức của hai người đánh ra cũng đã khác, uy lực tăng vọt lên hai ba lần, nhất là những chiêu thức đòi hỏi kĩ năng cũng dễ dàng thi triển ra, uy lực càng kinh khủng hơn.
"Trần Phong!!!!"
Giọng nói Ánh Nguyệt từ xa xa vang lên, sau đó cô nàng nhanh chóng nhảy vào sân tập. Cô nàng cũng đã đột phá, Mở ra hai Chủ mạch nên đã là Tụ khí trung kì võ giả, so với Trần Phong còn cao hơn một chút.
Thấy cô nàng đến hai người cũng ngừng lại, ngồi phịch xuống nghỉ ngơi.
"Hai anh em các ngươi thật là....cuồng chiến đấu hay sao?"
Ánh Nguyệt nhìn bọn hắn mồ hôi mồ kê mà cười khổ, đưa cho bọn hắn hai lon nước. Hai người nhanh tay chộp lấy, chỉ kịp nói một câu cảm ơn rồi tu ừng ực.
Trần Phong uống xong một hơi rồi đặt lon nước xuống, hỏi:
"Ánh Nguyệt, cậu đến có chuyện gì sao?"
Cô nàng gật đầu, đáp:
"Ừ, đúng là có chút chuyện. Viện trưởng gửi cho chúng ta một ít thứ. Hai người xem đi."
Trần Phong nhận lấy cái túi từ tay cô nàng, sau đó liền mở ra. Bên trong có mấy bình thuốc, bên trong chắc hẳn chứa các loại đan dược dược thủy. Ngoài ra hắn còn thấy một cuốn sách mỏng, trên có ghi mấy chữ: Một số điều cần biết về bí cảnh Minh Dương.
Hắn chậm rãi mở ra, thấy một cái mục lục:
Minh Dương bí cảnh.
Các võ giả tham gia.
Kế hoạch tiến vào.
Hắn lại lật mấy trang tiếp theo, thấy trong đó cơ man nào chữ nào hình, chí ít cũng dày mấy chục trang, nhất thời không thể đọc hết được, bèn hỏi:
"Ánh Nguyệt, chắc cậu đã đọc qua rồi? Cậu có nhận xét gì không?"
Cô nàng gật đầu, đáp :
"Tôi đọc rồi, về phần bí cảnh cùng kế hoạch di chuyển các cậu tự đọc nhé. Bây giờ thì chúng ta đi học viện thôi, Viện trưởng thông báo như thế."
Học viện Minh Dương
Lúc này trong phòng chờ đã có tổng cộng tám người, đều là những người đã có một chỉ tiêu tiến vào bí cảnh Minh Dương. Ngoài ra còn có một vài giáo viên Khai Huyệt cảnh ngồi xung quanh, đang hỏi chuyện bọn họ. Nhóm Trần Phong tiến vào cũng không ảnh hưởng gì nhiều, chỉ lẳng lặng ngồi vào vị trí. Viện trưởng thấy mọi người đã đến đông đủ, bởi vậy nói:
"Chào các em, các em là mười một người đã có được tư cách để tiến vào bí cảnh Minh Dương. Điều đó rất đáng chúc mừng, nhưng nó không đồng nghĩa là các em có thể tự hào về điều đó. Có thể ở thành Minh Dương, các em là thiên tài đứng đầu. Nhưng nếu ở nơi khác các em chỉ tiếp cận đứng đầu mà thôi. Bởi vậy, đừng tự cao tự đại! Đó là cái thứ nhất tôi muốn nói."
"Thứ hai, thời gian tiến vào thành Minh Dương có chút thay đổi, sẽ là ba tuần sau chứ không phải là hai tuần sau như đã thông báo. Còn lí do tại sao lùi một tuần thì cái này do cấp trên, các em đừng hỏi nhiều."
"Thứ ba, hôm nay tôi sẽ thông báo về chuyện tu luyện của các em trong những ngày tiếp theo. Toà bí cảnh này được dựng ra mục đích là để cho những người trẻ tuổi như các em có cơ hội thu nhận tài nguyên, tiếp nhận các di sản truyền thừa của Linh giả đời trước. Bởi vậy lần tranh đoạt này những thế hệ trước như bọn ta chủ yếu đi theo để bảo vệ mà thôi, còn việc quan trọng hơn sẽ đặt trên đôi vai các em!"
Những học viên đang ngồi ở đây hết thảy đều cảm thấy nóng máu, nhiệt huyết sục sôi. Họ dù sao vẫn là người trẻ tuổi, sức sống bừng bừng, chiến ý bừng bừng, không như võ giả thế hệ trước, già nua cả rồi.
"Thưa thầy, cho em hỏi. Vậy thì hai học viện khác thì họ như thế nào ạ?"
Nghe đến đây Thành cùng Trần Phong nhất thời hứng thú. Thành hứng thú bởi vì có thể cùng các thiên tài khác so chiêu, còn Trần Phong? Không rõ nữa, có thể hắn thật sự muốn so chiêu cùng họ, nhưng có thể hắn chú ý đến tiền tài của họ, đan dược, dược thuỷ của bọn họ cũng không chừng....
"Hai thành kia là thành Tương Phong và thành Quỳ Dương tuy thuộc vào Tây phủ tám thành nhưng thực lực không hề tầm thường, so với thành Minh Dương ta trước khi gặp nạn còn muốn mạnh hơn một ít, nói gì là bây giờ?? Theo thông tin ta nhận được, bọn họ mỗi học viện đều có bốn năm học viên Nội cương cảnh, trong đó có một số ít người đã đạt đến Nội cương cảnh trung kì, thậm chí là hậu kì!"
Nghe đến đây tất cả học viên đều kinh ngạc, há hốc mồm, vẻ mặt cực độ lo ngại. Ngay cả Trần Phong nghe xong cũng phải hít sâu một hơi. Nội cương cảnh, về phân chia trong đó căn bản giống như Tụ khí cảnh, chẳng qua có chút khác biệt. Hai cấp đầu tiên thuộc về Cương khí kì, tức là mở ra hai Chủ mạch. Hai cấp sau thuộc về Bạo Khí kì, mở ra hai Chủ mạch còn lại.
Cương khí kì, nghe tên liền hiểu, nó đơn giản là Tinh thần lực hoà cùng Chân khí, khiến nó trở nên vững chắc. Còn Bạo khí cảnh, cấp độ này có chút khác biệt. Bạo khí, tức là khiến Chân khí của bản thân mình cuồng bạo lên, mạnh mẽ lên, tốc độ di chuyển cũng nhanh hơn khiến uy lực võ kỹ đánh ra cao hơn bình thường không ít! Nếu có người nào đạt đến Nội cương hậu kì, tức là mở ra chủ mạch thứ ba thì Chân khí đã rất nồng đậm, có thể khiến nó trở nên cuồng bạo. Bởi vậy khoảng ba bốn Nội cương sơ kì có thể đánh ngang tay với Nội cương trung kì, nhưng năm Nội cương trung kì tuyệt đối đánh không lại Nội cương hậu kì!
Vậy trận chiến lần này thành Minh Dương sẽ chịu thiệt không ít. Vì sao ư? Tổng cộng họ mới chỉ có ba học viên Nội cương cảnh, tuy chiến lực khá mạnh mẽ nhưng đối thủ cũng là thiên tài, thành ra huề nhau. Còn về Tụ khí cảnh thì khó nói, tuy họ có đến tám người có chiến lực mức này, nhưng chưa chắc có thể đánh thắng những thiên tài ở các học viện kia.
Nhìn ra vẻ lo lắng của các học viên thì Viện trưởng cũng hiểu ra, cười nói:
"Nhưng các em đừng lo, trong bí cảnh này muốn thu được tài nguyên cùng truyền thừa không chỉ dựa vào thực lực, mà còn dựa vào vận may, trí tuệ, kĩ năng, sự đoàn kết nữa. Hãy nhớ, người mạnh nhất chưa chắc là người chiến thắng!"
Lời này của Viện trưởng như nước mát chảy vào ruộng lúa khô cạn, khiến những học viên ở đây nhất thời bình tĩnh lại, một lần nữa lộ ra chiến ý.
"Bởi vậy học viện đã ra quyết định sẽ bồi dưỡng cho các em thật tốt để sau này có cơ hội tranh đấu cùng những người khác. Các em có thể hỏi những giáo viên những điều chưa hiểu, cùng với đó là một lượng tài nguyên rất lớn cho các em sử dụng. Thầy mong ba tuần sau, mọi người sẽ củng cố được cảnh giới, chiến lực càng vượt lên cao nữa."
"Tài nguyên rất lớn? Được giáo viên tận tình dạy bảo? Quá tốt, cơ hội để ta mạnh hơn là đây."
Hắn siết chặt tay, mím môi, hạ quyết tâm trong ba tuần này, hắn phải đạt chiến lực Tụ khí đỉnh cao, thậm chí là Nội cương sơ kì!
"Này, Trần Phong, cậu biết vì sao mà học viện lại xem trọng lần này vậy không?" Ánh Nguyệt ghé sát hắn, thì thầm.
"Không phải vì bí cảnh này quan trọng, mười năm mới có một lần ư?"Hắn đáp.
Cô nàng lắc đầu phản đối, nói:
"Sai sai! Theo tôi biết thì có vấn đề đấy. Ông tôi đã là Ngoại cương cao thủ, hơn nữa còn đạt đến Hoá Hình kì, bởi vậy đã có thể tiếp xúc một ít chuyện bí mật trong gia tộc. Ông nói là hình như học viện ta sắp rớt hạng."
"Hạng gì???"
"Tôi cũng chẳng rõ nữa, chỉ biết các học viện cũng có sắp xếp cấp độ, trước đây học viện chúng ta là hạng 1 thì phải, nhưng sau vụ 10 năm trước thì đã bị suy yếu rõ rệt, bây giờ chỉ có thể miễn cưỡng xem là hạng 1. Nếu chúng ta rớt hạng thì tài nguyên từ trên gửi xuống sẽ bị cắt giảm đi một nửa! Mà kéo theo đó là vô số ảnh hưởng khác nữa!"
"Nghiêm trọng như vậy? Thảo nào học viện bây giờ lại tình nguyện dốc hết vốn liếng như vậy, ra là nước đến đầu gối rồi chứ không phải đến chân nữa."
"Ừ" Cô nàng đồng ý, lại nói tiếp:" Mà lượng tài nguyên bị cắt này sẽ được hai học viện kia phân chia, bởi vậy lần này chắc chắn họ sẽ hợp lực lại để chèn ép chúng ta, đến lúc đó....."
Trần Phong hiểu rõ điều này, tu luyện giả, ngoài tư chất thì một điều tối quan trọng phải có đó chính là tài nguyên. Dù ngươi tư chất tốt đến mấy nhưng ở một nơi cằn cỗi thì cảnh giới cũng sẽ có hạn, còn ngươi tư chất kém nhưng suốt ngày được nhồi một đống tài nguyên vào thì cũng có thể đạt được cảnh giới mà người khác mơ ước. Bởi vậy một nửa lượng tài nguyên của học viện Minh Dương quả thật là miếng mồi béo bở đối với hai học viện kia. Vốn mọi chuyện đã khó nay còn khó hơn.
Hết chương 109