Nam Việt Đế Vương

Chương 129 - Chương 129: Đụng Độ Đám Người Lạ Mặt

Theo những chùm sáng này rơi vào cơ thể thì Trần Phong cũng dần dần biến hóa. Bên trong hắn tưởng như có hàng ngàn hàng vạn nhân loại đang cúng bái, thanh âm lúc trầm lúc bổng vang xa bốn phương. Mà khi những thanh âm này đi đến đâu thì cơ thể hắn lại sinh ra cảm giác cộng hưởng, huyết khí tăng mạnh, Chân khí cũng tăng trưởng một cách khủng bố. Phút chốc bốn chủ mạch cùng các đại mạch, trung mạch, tiểu mạch của hắn đều nhồi đầy, không thể chứa thêm nữa.

"Ta có nên....Mở mạch thứ năm? Không được, như vậy có hơi sớm quá rồi, dù sao bốn mạch này của ta cũng mới được mở ra một tháng trước, nếu nay lại mở tiếp thì quả thật không ổn."

Trần Phong suy nghĩ hồi lâu rồi mới đưa ra quyết định, đem những Chân khí này nén lại, áp súc xuống. Nhưng lượng Chân khí cùng Huyết khí quá nhiều, dù lấy Tinh thần lực của hắn cũng có cảm giác cố hết sức, thậm chí chỉ miễn cưỡng đè xuống. Lúc này Trần Phong đột nhiên lại muốn cảm ơn đốt tre, bởi nhờ nó mà những Chân khí thừa thãi này bị hút đi, khiến cơ thể hắn nhẹ nhõm không ít.

Rốt cục những chùm sáng kia cũng không rơi xuống nữa, mà đốt tre cũng yên tĩnh trở lại, im lặng lơ lửng trong Tinh thần hải của hắn.

Trần Phong chậm rãi mở hai mắt, cảm nhận được sức mạnh của mình liền không tránh khỏi cười lớn. Dùng độc luyện thể này quả thật là cực hình, đau đớn khó có từ ngữ nào có thể diễn tả nổi, nhưng hiệu quả đem lại thì không thể phủ nhận. Thân thể, thể lực, Huyết khí, Chân khí, tinh thần lực của hắn đều được gia tăng gấp ba lần, chiến lực hoàn toàn vượt xa lúc trước, chiến với Nội cương trung kì cũng không phải nói chơi. Đương nhiên Nội cương trung kì võ giả này phải là những người thường, chứ không phải là những người có khả năng chiến vượt cấp.

Mà sâu xa hơn, thần bí hơn, bên trong cơ thể Trần Phong dường như có một thứ gì đó đang chậm rãi thức tỉnh. Nhưng hắn chỉ có cảm giác cực kì mơ hồ, như có như không, hoàn toàn không biết thứ đó là gì, có lợi hay hại, tốt hay xấu,....

Trần Phong mở cửa bước ra, không ngờ trời đã tối mịt, xem ra hắn đã tu luyện thời gian rất dài rồi. Hà My cùng Ánh Nguyệt đang nấu nướng ở giữa phòng, thấy hắn đi ra liền hỏi:

"Cậu đi ra rồi à? Thế nào, thành công không?"

Trần Phong nở một nụ cười thật tươi, sau đó liền ngồi xuống, cầm lấy bát đũa rồi bắt đầu ăn uống. Món ăn hôm nay là canh rắn, chính là con Yêu thú Nhị thủ xà hồi sáng bọn họ đã giết. Thịt nó không những không có độc, trái lại còn rất thơm ngon, ăn cực kì sướng miệng. Hơn nữa bên trong còn có lượng năng lượng dồi dào, dù sao đây cũng là Yêu thú cấp ba Nội cương cấp yêu thú. Canh rắn hôm nay đáng lẽ là một món bổ dưỡng, đáng tiếc Trần Phong sau khi tu luyện thì cơ thể năng lượng cực kì tràn đầy, hoàn toàn không có hứng với món ăn này nữa.

"Có người!" Hà My đang ăn đột nhiên khựng lại, đôi mắt nhíu lại, liếc về phía bên trái. Mà Trần Phong cũng trầm xuống, Tinh thần lực mở ra, quả nhiên có hai người đang đứng bên ngoài, xét về dao động Chân khí tuyệt đối không thấp hơn Nội cương!

Chân khí của hắn chậm rãi được điều động, mà thanh kiếm Bảo khí cấp bốn kia cũng được tế ra, sẵn sàng chiến đấu. Giữa đêm khuya lén lén lút lút đi đến cạnh nơi trú ẩn của bọn họ là có ý gì?

Đột nhiên một người trong đó di chuyển, đi sát về phía cửa sổ. Trần Phong thấy vậy liền cất đi thanh kiếm, vẫn giữ vẻ bình tĩnh mà ăn uống, giống như chưa từng phát hiện người này.

"Khụ khụ, trời lạnh quá, không biết ba em có thể cho tôi ở tạm không?"

Người nọ sau một lúc quan sát liền đi vào, giọng nói khá là khó nghe. Đó là một thanh niên dưới ba mươi tuổi, trông cũng ưa nhìn, bên ngoài mặc một bộ áo choàng đen trùm kín cơ thể, chỉ để lộ khuôn mặt.

"Vâng, mời vào."

Trần Phong nở một nụ cười đầy hiền lành, đưa tay ra dấu. Người nọ cũng chọn một góc mà ngồi xuống, có vẻ vì lạnh nên người co lại, run lẩy bẩy không thôi.

"Anh đến từ thành nào vậy? Sao lại đến được đây?"

Người nọ thở ra một hơi, giọng run run đáp:

"Anh không thuộc ba thành lớn, chỉ là một tán tu mà thôi. Ngày hôm nay bị yêu thú truy đuổi, đến tận bây giờ mới trốn thoát."

Trần Phong gật đầu liên tục tỏ vẻ đồng tình, lại hỏi:

"Tội anh thật, không biết yêu thú gì mà có thể truy sát được cao thủ như anh vậy?"

Người thanh niên nọ hít sâu một hơi, đáp:

"Đỉa triều. Tuy chỉ là đỉa triều nhỏ nhưng cũng tương đối nguy hiểm, anh phải vừa đánh vừa chạy cả chục cây số rồi."

"Trời ạ, số anh thật đen đủi."

Trần Phong làm ra vẻ buồn bã, cúi đầu thở dài liên tục.

"Không có gì đâu, cảm ơn ba em đã giúp đỡ."

Người thanh niên cười hiền, đột nhiên sắc mặt tái mét, quát lớn:

"Cái quái gì.."

Hắn còn chưa kịp nói xong thì thân thể đột nhiên nặng gấp mấy lần, lập tức ép hắn nằm bẹp, không gượng dậy nổi.

"Chém gió là không tốt đâu à nha."

Trần Phong cười vang, lập tức rút kiếm ra, nhắm thẳng về phía cửa sổ. Tên đồng bọn còn lại vốn đang núp ở đây nghe lén, thấy một kiếm này gần như không kịp phản ứng, máu tươi lập tức vẩy ra.

"Nhóc con chết tiệt."Người này gầm lên, lập tức lùi ra sau. Nhưng ngay lúc hắn vừa lùi lại thì cảm thấy thân thể nặng trĩu, tốc độ giảm mạnh. Vốn bên ngoài trời rét căm căm, nay lại càng rét hơn.

"Hay lắm Hà My."

Trần Phong khen ngợi một câu, sau đó phi thân ra ngoài chiến với tên kia. Mà Ánh Nguyệt thì ở lại, cùng Hà My "chăm sóc" người thanh niên nọ.

Người áo đen kia thấy khó lòng thoát được bèn đứng lại, cũng rút kiếm ra, quát:

"Ngươi phát hiện ra bọn ta từ lúc nào?"

Trần Phong nhếch mép cười, không nói không rằng mà chém đến. Tên kia chửi đổng một câu, sau đó cũng tiến lên.

Keng

Sau pha va chạm đầu tiên thì Trần Phong cũng thu hồi nụ cười trên, bởi vì hắn biết rõ tên này mạnh đến mức nào!

Nội cương hậu kì, hoặc cao hơn nữa!

Chân khí của hắn bây giờ nói về lượng đã sánh ngang với Nội cương cao thủ bình thường, còn nói về chất thì còn ghê gớm hơn, ít nhất đã sánh được Nội cương trung kì. Nhưng CHân khí như vậy khi đối chọi với tên kia vẫn bị thua thiệt, suýt nữa bị chấn vỡ!

Loạn ảnh kiếm pháp!

Tên kia rống to, bắt đầu sử dụng võ kỹ, gã đã cảm nhận được Trần Phong yếu hơn mình rất nhiều, bởi vậy mới ra tay đã sử dụng toàn lực, kiếm ảnh đầy trời. Môn kiếm pháp này khi đánh ra sẽ mang theo ảo ảnh, khiến đối thủ khó lòng phòng bị.

Xoẹt xoẹt xoẹt

Trần Phong chỉ có thể dựa vào Tinh thần lực để đoán hướng đi, nhưng phản ứng vẫn khó theo kịp. Lưỡi kiếm đã cắt lên người hắn ba lần, máu đã rơi, còn hắn chỉ có thể toàn lực chống đỡ.

"Phải làm sao, phải làm sao đây? Suy nghĩ, suy nghĩ đi."

Hắn đột nhiên quyết định, lập tức lùi lại mấy bước liền hòng kéo giãn khoảng cách, sau đó thu hồi cây kiếm, rút ra một đôi bao tay.

"Ta còn chưa học qua kiếm thuật, cũng chưa biết gì về kiếm pháp. Nếu dùng sở đoạn của mình để đánh với sở trường của đối thủ thì quả thật ngu ngốc."

Đôi bao tay này là một kiện Bảo khí cấp hai, uy lực so với thanh kiếm kia thì kém hơn nhiều. Nhưng nếu dùng nó thì Trần Phong mới có thể phát huy ra mười phần chiến lực của mình, thậm chí là mười một, mười hai phần!

Sau lưng hắn ba quả cầu lửa chậm rãi hiện ra, lơ lửng sau ót. MÀ tên kia thấy vậy nhất thời lộ ra vẻ kinh ngạc, quát:

"Ma pháp cùng Chân khí cùng tu, lần này bắt được cá lớn rồi!"

Hắn ta cười vang, dùng Chân khí che trước thân, sau đó vung kiếm chém đến. Trần Phong khẽ gẩy ngón tay, lập tức ba quả cầu bay đến đánh trực diện vào tên kia. Nhưng uy lực của nó tương đối thấp, hoàn toàn chỉ khiến tên kia khựng lại một chút mà thôi.

Thiết Lôi quyền!

Một kiếm chém đến, nhưng Trần Phong không lộ ra vẻ sợ hãi, trái lại còn bừng bừng chiến ý. Quyền đánh lên kiếm nhất thời nghe choeng một tiếng, sau đó từng đám tia lửa bắn ra.Trần Phong thuận thế mở bàn tay ra, Âm Minh chưởng vòng xuống vỗ về phía bụng tên kia. Nhưng hắn ta kinh nghiệm bậc nào, chân trái nhấc lên đỡ một chưởng này, sau đó phản công, tung cước trả lại.

Bành!

Hắn ta đã là Nội cương hậu kì cao thủ, tức là Bạo khí kì rồi, Chân khí theo chân bộc phát ra chấn cho lòng bàn tay Trần Phong tê rần lên, thậm chí bả vai suýt chút nữa đã trật khớp.

"Má, mạnh thế."

Trần Phong hít sâu một hơi, nhanh chóng thụt tay trái lại, tay phải chấn thanh kiếm kia bật đi. Mà cùng lúc này tên kia siết chặt tay trái, một quyền nện thẳng bên hông Trần Phong.

Bốp!

Chân khí hắn ngay lập tức vỡ tung, cùng với đó là xương chậu vang lên tiếng răng rắc, tựa như sắp vỡ. Mà sắc mặt Trần Phong cũng méo mó, một quyền này không hề nhẹ đâu. Nếu thân thể hắn vẫn ngừng lại như lúc trước thì một quyền này đã đánh vỡ xương chậu rồi, chứ không phải là chỉ vang lên mấy tiếng răng rắc đâu.

Loạn quyền phá thạch!

Hắn nhất thời có chút bấn loạn, Chân khí toàn bộ thúc dục, hóa thành hai cánh tay dưới nách, cộng thêm hai cánh tay vốn có nữa là bốn, vừa đúng đánh ra môn võ kỹ này.

Thiết Lôi quyền

Toái thiết thủ

Âm Minh chưởng

Xuyên tâm chỉ

Bốn chiêu thức ầm ầm đánh đến, uy lực cực độ mạnh mẽ, đánh cho tên kia liên tục lùi lại, chỉ có thể dùng kiếm đỡ đòn.

"Chỉ là Nội cương sơ kì cũng đòi đánh với ta! Nằm mơ đi."

Tên kia gầm lên, cũng vứt kiếm sang một bên, quyền đối quyền!

Oành oành oành

Hai tay tạo ra từ Chân khí của hắn ầm ầm nổ tung, hóa thành từng đám sương bay vù trong gió. Mà hai cánh tay thật sự cũng bị đánh đến đau nhức, khó có thể cầm cự tiếp.

"Băng hệ Băng hóa!"

Cực chẳng đã, hắn phải dùng Ma pháp băng hệ bao trùm lấy hai cánh tay, như vậy tuy nặng nề hơn nhưng lại có thể giúp hắn cầm cự lâu hơn một chút.

Long bộ!

Long trảo thủ!

Hắn bây giờ phải khai hỏa toàn bộ chiến lực, bàn tay như vuốt rồng chụp xuống, cực độ hung mãnh. Nhưng tên kia hoàn toàn không sợ, một quyền cứng đối cứng, băng hệ Ma pháp cũng bị chấn vỡ, mà Chân khí cũng bị đánh cho chia năm xẻ bảy!

Nội cương đỉnh cao thủ, thậm chí là bán Ngoại cương!

Lần này thảm rồi!

Hắn phun ra một ngụm máu tươi, thân thể bị đánh ra xa ba bốn mét, rơi tõm xuống một cái mương.

Tên kia cũng không vội truy kích, chỉ đứng xa xa mà nhìn vào cái mương nhỏ, tâm tư cực độ cẩn thận. Gã quan sát hồi lâu rồi đột nhiên cười lạnh, bàn tay mở ra, lập tức một luồng Chân khí theo đó bắn ra, đánh vào mặt nước.

Oành!

Nước bắn cao lên hơn một mét, cùng với đó là một tiếng rên của Trần Phong. Một lúc sau hắn từ trong dòng nước ngoi lên, sắc mặt tái mét. Một chưởng kia thật sự quá kinh khủng, thậm chí còn đánh xuyên mặt nước, gián tiếp công kích lên người hắn, vậy mà hắn vẫn bị trọng thương!

"Ngoại cương cao thủ! Vậy mà nãy giờ vẫn che dấu. Lão già mất nết!"

Trần Phong ho ra một ngụm máu tươi, cười lạnh nói. Thấy dáng vẻ này của hắn lão ta càng cười to, đáp:

"Thì sao? Chỉ trách tên nhóc nhà ngươi ngu ngốc mà thôi."

"Ngu ngốc? Đúng vậy, ta có chút ngu ngốc, nhưng mà lão cũng không kém đâu."

Trần Phong vẫn duy trì nụ cười kia, nói

Hết chương 129

Bình Luận (0)
Comment