Nam Việt Đế Vương

Chương 156 - Chương 156: Cao Thủ Trẻ Tuổi

Kiến thức cuồn cuộn tuôn ra, khiến Trần Phong như mở cờ trong bụng, cố gắng ghi nhớ hết thảy. Tuy chỉ là những kiếm chiêu cơ bản nhưng nếu có thể tu luyện chúng đến cảnh giới cao thâm thì dù là một chiêu như đâm, chém cũng có thể chém giết cao thủ.

Tinh thần lực của Trần Phong chậm rãi tụ lại, cố gắng mô phỏng cơ thể hắn trong Tinh thần hải. Giờ đây Khoai đang khống chế cơ thể hắn, còn hắn đang trong trang thái tìm hiểu kiếm thuật, khó lòng dứt ra, chỉ có thể làm cách này. Từng bộ phận như tay chân, rồi đến nội tạng, đến cả những chi tiết như răng tóc, mạch máu,....cũng bị hắn gây dựng lại.

Một lúc lâu sau hắn mới thành công, Tinh thần lực hóa thành một cơ thể tương đối hoàn chỉnh, tuy còn nhiều chi tiết chưa được rõ ràng nhưng cũng có thể miễn cưỡng tu luyện rồi.

"Cái này là ý thức, Tinh thần lực hóa hình hay là Linh hồn đây? Linh hồn cũng không có lí, bởi ta chưa tu thành Linh giả, chưa ngộ ra Linh, chưa hợp nhất Linh cùng hồn. Thật khó hiểu."

"Thiếu niên, ngươi đi đúng hướng rồi đấy, cứ tiếp tục đi."

Âm thanh Khoai vang vọng, khiến Trần Phong càng thêm phấn chấn, bắt đầu thử luyện kiếm thuật ngay trong Tinh thần hải.

Cực kì thông suốt dễ dàng, hơn nữa còn dễ hiểu!

Hắn mừng rỡ, không ngờ hắn làm bậy làm bạ như vậy cũng khiến mình có một phương pháp rèn luyện mới. Như vậy hắn có thể dễ dàng tu luyện các võ học võ kỹ ngay chính trong Tinh thần hải mình, vừa giúp rèn luyện Tinh thần lực. Một công đôi việc, thật quá tốt

Mà thời gian trong Tinh thần hải lại trôi chậm hơn bên ngoài mấy lần, khiến thời gian tìm hiểu sẽ thừa ra rất nhiều.

Hắn vì vậy cứ ở trong mảnh không gian này rèn luyện, mãi đến khi Khoai tiến vào, gọi hắn ra tiếp nhận thân thể mới ngừng lại.

"Chỗ này là....."

Trần Phong há hốc mồm, chỉ thấy xung quanh là mười mấy võ giả nằm la liệt, rên rỉ không thôi, hiển nhiên bị đánh thương. trong đó thậm chí có cao thủ Khai Huyệt cấp, thậm chí còn có một vị Chuyển Linh!

"Lâu ngày không đánh, không ngờ ta vẫn tài năng như vậy. Trần Phong, ngươi nên xem lại bản thân mình đi, chỉ là mấy con kiến như thế này nhưng cũng đánh không lại, thật đáng buồn." Khoai nói một cách khinh bỉ.

Trần Phong hết nhìn đám người trên mặt đất, lại nhìn mấy chục người đang vây xung quanh hắn, trong lòng có chút khâm phục. Cùng một cấp độ, hắn yếu hơn Khoai không biết bao nhiêu lần, nó có thể một mình đánh bại hết đám người này, còn hắn thì không thể!

"Đó là điều đương nhiên. Ta năm xưa là Thánh cấp tồn tại, so với tên nhóc như ngươi thì so sánh làm gì? Trừ phi ngươi mở ra huyết mạch, tu luyện được công pháp chính thống của các ngươi, lại ân cần khổ tu mấy trăm năm thì may ra có thể bằng 1 phần nhỏ của ta."Khoai bay ra khỏi Tinh thần hải, giọng nói tràn đầy sự trào phúng cùng cười nhạo, khiến sự tôn kính trong lòng của Trần Phong bay không còn một mảnh.

"Kia là....?"

Đột nhiên Khoai nhíu mày, tế đàn kia đột nhiên rung động liên hồi, phía trên những cây cột xuất hiện từng vết nứt cực đại, mà từ trong đó có vô số luồng sáng xanh bắn ra.

"Có trò vui! Ha ha, quả nhiên là lão Thanh Long kia, lão ta vẫn chưa chết! Trần Phong, cứ đứng yên đấy, đừng đi đâu cả."

Vết nứt ngày càng rộng lớn, mà theo đó từng luồng sáng màu xanh lục bắn ra, đi đến đâu liền biến nơi đó thành gỗ, bất kể ngọc thạch hay đất đá, con người, đều hóa thành gỗ!

Mười mấy võ giả đứng quanh hắn hoảng hốt, lập tức chạy trốn đi. Đáng tiếc trên đời này có mấy thứ nhanh hơn tốc độ ánh sáng? Bởi vậy ánh sáng màu xanh lục chiếu qua, tức thì bọn họ hóa thành tượng gỗ, nhao nhao rơi lộp bộp xuống mặt đất. Mà kì lạ thay, khi chiếu đến người Trần Phong thì hắn lại không bị gì, thậm chí còn cảm thấy cơ thể khỏe khoắn hơn không ít.

"Mọi người sao vậy, họ có chết không?"

Trần Phong nhảy lên nóc nhà cao nhất, nhìn bao quát xung quanh. Xa xa bắt đầu vang lên tiếng kêu cứu, dù là Linh giả đi nữa cũng chạy không thoát, hóa thành một tượng gỗ, thậm chí Linh lực vừa bạo phát ra cũng hóa thành một mảnh gỗ, trông rất kì dị.

Khoai cười hắc hắc, đáp:

"Không sao, tạm thời mất đi ý thức. Nhưng nếu lâu hơn nữa thì cũng có khả năng chết đi đấy."

"Nguy rồi, anh Thành, Ánh Nguyệt, Hà My,...thì sao?"

Trần Phong hoảng hốt, lập tức đi tìm bọn họ. Cũng không lâu lắm hắn thấy bốn người bọn họ, đều không bị hóa gỗ, đang ngơ ngác nhìn xung quanh.

"Chú mày lại chạy lung tung rồi. Cũng may mà không hóa thành tượng gỗ, không bọn anh chắc phải ném vào lò lửa mất."

Thành than thở, vừa gõ gõ vào một tượng gỗ bên cạnh. Người này bị ánh sáng chiếu vào hiển nhiên không kịp phản ứng, mặt còn đang cười phơi phới.

"Ồ, các ngươi cũng không bị hóa thành tượng gỗ à?"

"Triệu Hảo?"

Trần Phong nhìn kẻ vừa lên tiếng, không nhịn được mà ồ lên một tiếng. Tên này không gặp mấy hồi, bây giờ thực lực lại tiến bộ như vậy, đã đạt đến Nội cương đỉnh cao rồi. Chân khí lơ lửng bên ngoài cơ thể hắn là minh chứng cho điều đó.

Bên cạnh hắn còn có Lê Nghĩa cùng một người khác, cả hai đều là cao thủ Nội cương, chiến lực cũng không kém. Ba người đứng thành hàng ngang, đối lập với nhóm người Trần Phong, hiển nhiên có ý tứ muốn so đấu.

Bành!

Đột nhiên Trần Phong tay phải mở ra, Chân khí hóa thành kiếm khí, xoẹt một tiếng chém đến Triệu Hảo.

"Này..."

Triệu Hảo ánh mắt dại ra, gã không ngờ Trần Phong lại thâm hiểm như vậy, không nói không rằng, nói đánh là đánh.

"Ta sợ ngươi ư?" Gã vận khí, đem Chân khí ngưng tụ nơi hai bàn tay, chặn đứng kiếm khí của Trần Phong."

"Anh Thành, anh xử lí Lê Nghĩa. Chị Thanh Hoa, chị xử lí tên còn lại. Còn Ánh Nguyệt, cùng Hà My, đứng bọc hậu.." Trần Phong đột nhiên nói nhỏ:

"...gần đây có người đang chạy đến."

Nói xong hắn rống lên một tiếng, tựa như rồng ngâm, tay phải hóa quyền oanh kích đến Triệu Hảo. Tên này cũng không phải dạng vừa, tuy bị hắn đánh bất ngờ nhưng rất nhanh đã bình tĩnh trở lại, hai tay siết chặt, lập tức thể hiện ra mấy loại võ kĩ. Hai người xét về chất lượng Chân khí cũng không chênh lệch nhiều, bởi vậy lúc này đánh ngang cơ, không ai mạnh hơn ai.

"Liệt Sơn ấn!"

Triệu Hảo nhe răng cười, đột nhiên vận dụng một chiêu võ học cao cấp, uy lực không tầm thường, lập tức đem Trần Phong đánh lui, sau đó lại đánh ra Loạn quyền phá thạch, che kín đường di chuyển của hắn.

"Trần Phong, người sẵn sàng hay chưa? Bây giờ quanh đây không có người nào cản trở, ta hoàn toàn có thể đem ngươi đánh trọng thường, cho ngươi trở thành tàn phế!"

Hắn một quyền nện xuống, tựa như núi lở, đem Trần Phong biến thành ngọn núi, liên tục vỗ vào.

"Lắm lời vậy?"

Trần Phong cười vang, tay phải hóa thành Long trảo thủ, Long khí xung quanh bị một chiêu này của hắn dẫn động, lập tức cuộn theo, khiến bàn tay hắn trông giống một cái vuốt rồng thực thụ, bên trên còn thấy từng cái vảy rồng!

Loạn quyền phá thạch tuy mạnh, nhưng dù sao cũng là một võ kỹ tạm được, không thể xem là cao thâm. Mà Long trảo thủ của Trần Phong lại rất cao thâm, chất chứa biết bao kiến thức, lại trải qua rèn luyện với con vượn nọ, khiến nó đã đạt đến một đẳng cấp mới. Một trảo đánh ra, lập tức đem thế công của Triệu Hảo xuyên phá, mà bàn tay Trần Phong cũng chộp lên bả vai gã, bóp mạnh một cái.

Rắc rắc

Cương khí hộ thể nơi đây bị hắn bóp cho vang lên răng rắc, rốt cục chịu không nổi, lập tức vỡ vụn, mà da thịt bên trong không chịu nổi một kích, bị xuyên thủng, hóa thành năm lỗ máu.

Triệu Hảo dính chiêu lập tức cố gắng né ra, nhưng bàn tay Trần Phong như bị đóng đinh, không có cách nào buông thả, trái lại ngày càng siết chặt, bóp lên xương cốt gã khiến Triệu Hảo phải rên lên một tiếng.

"Này thì đánh ta, muốn chết thì nói một câu!"

Trần Phong hùng hùng hổ hổ, Chân khí hóa thành Hỏa hệ Chân khí, đem bả vai thiêu cháy. Nhiệt lượng tiến vào xương đau nhức vô cùng, dù là lấy ý chí của Triệu Hảo cũng phải rên lên.

"Ngươi chắc chứ?"

Triệu Hảo thở hồng hộc, đột nhiên đầu gối nâng lên, thụi về phía hắn. Trần Phong nhanh như cắt đưa tay đỡ lấy, thì bàn tay còn lại của Triệu Hảo đã nện lên lồng ngực hắn, áp lực mạnh mẽ truyền tới chấn Trần Phong bay ra xa. Thừa cơ này gã dùng Chân khí chặn không cho máu chảy, sau đó hai tay liên tục đánh tới, quyết không cho Trần Phong có cơ hội thở dốc.

"Thằng này tốt, chả bù cho ngươi." Khoai gật gù bình phẩm.

"Im lặng!"

Trần Phong nhanh chóng bật dậy, hai tay hóa thành búa, Toái Thạch Quyền cùng Tôi Thiết quyền đồng thời đánh ra, vì vậy xung quanh vang lên tiếng gió rít gào.

Lúc hai người bọn hắn đang định quyết chiến một lần nữa thì trên trời cao một thanh kiếm bắn xuống, kiếm khí theo đó tỏa ra, chấn lui hai người. Dần dần một thanh niên trẻ tuổi từ trên lầu cao nhảy xuống, đứng bên cạnh thanh kiếm.

"Phạm Anh Việt!"

Trần Phong cùng Triệu Hảo trong lòng trầm xuống. Tên này ném một kiếm xuống đây, hiển nhiên không hề muốn góp vui, mà là muốn cùng bọn hắn tranh đấu một trận. Nhưng ai trong bọn hắn đều không thể thắng nổi hắn ta. Việt được gọi là cao thủ trẻ tuổi số một của ba thành không phải là ai phong tặng, mà thực lực hắn thật sự kinh người. Dù bọn hắn ở thời đỉnh cao cũng đừng chưa hẳn đã chống lại được, huống hồ bây giờ đã bị thương, Chân khí, thể lực bị tiêu hao không ít?

Không ngờ Việt lại nói một câu:

"Các ngươi cứ thoải mái chữa thương đi, khi nào khôi phục đến trạng thái tốt nhất thì chúng ta sẽ chiến một trận. Lâu lắm rồi mới gặp cao thủ trẻ tuổi như vậy, ta không muốn một chiến thắng vì có lợi thế."

Hai người bọn hắn thoáng nhìn nhau, đột nhiên đồng thời lùi lại bảy tám bước liền, sau đó mới lấy đan dược ra chữa thương, phục hồi sức mạnh. Lại nhìn nơi xa xa, lúc này Thành cũng đang đối đầu với một người da ngăn đen, cực kì cao lớn, chính là thiên tài của học viện Quỳ Dương - Lê Bá Long. Ngoài ra còn có năm sáu người nữa, hiển nhiên là các nhân tài của hai học viện, cũng đến đây tham dự. Có thể nói cao thủ trẻ tuổi của ba thành đều tụ họp tại đây, nếu lũ áo đen kì lạ kia biết được chắc hẳn sẽ vui mừng lắm.

"Phạm Việt. Cậu cần tôi giúp không?"

Đỗ Tuyết Lan từ xa đi tới, tay cầm gậy phép vẻ mặt hiền dịu ôn nhu, nhìn Phạm Anh Việt đầy tình tứ, hiển nhiên cô nàng yêu hắn ta. Tuy nhiên tên này cực kì lạnh lùng, nói:

"Không cần."

Cô nàng nghe vậy cũng không có vẻ gì là buồn bã, hiển nhiên tập mãi thành quen, chắc bị tên này phũ nhiều lần rồi.

Trần Phong thấy hắn nói vậy thì chặc lưỡi tiếc rẻ, thầm nghĩ:

"Lại thêm một tên óc bò. Được gái yêu rồi nếu không yêu người ta thì cũng nên đối xử tốt một chút chứ, ai đời lại làm như vậy, thật là phí phạm..."

Hết chương 156

Bình Luận (0)
Comment