Ríttttttt
Ma Hồn Thai gào thét, cơ thể tròn trùng trục lập tức nhô cao lên rồi bay vọt đi, để lại không biết bao nhiêu mảnh chi tàn.
Còn ông lão Phổ Đạo Miếu cũng kinh hoảng, không tự chủ được mà lùi lại mấy bước.
"Đó là Linh thuật gì mà có sức phá hoại như vậy? Ma Hồn Thai ngay cả một chiêu cũng không đỡ nổi!"
"Ha ha, thấy không, thấy không? Nếu là tên kia thì cái Ma hồn này đi đời từ lâu rồi."
Khoai quay trở về bả vai Trần Phong, cười khanh khách:
"Mà cô bé này là ai đây? Trông cũng xinh đẹp đấy, tuy nhiên Tiên tộc huyết mạch hơi kém một chút. Nhưng Long tộc các ngươi thì năm thê bảy thiếp cũng là chuyện thường. Lên đi, thiếu niên."
Trần Phong ho khan, đáp:
"Đừng đùa nữa, nói chính sự."
"Đùa? Ai đùa với ngươi? Ta nói ngươi nghe, một thời gian nữa Long huyết ngươi phát triển lên thì lúc đó muốn kiềm chế cũng không nổi! Ta cảm nhận được Long huyết trong ngươi đã vượt qua Tiên tộc huyết rất nhiều rồi, nếu không có Tiên khí xoa dịu thì...hắc hắc."
Trần Phong đành lắc đầu không quan tâm đến Khoai, bước chân ngày càng nhanh hơn. Ma hồn xung quanh bị uy năng của đốt tre nghiền nát, hóa thành Hồn Ngọc loại tinh thuần nhất, giống như đã được tinh luyện vậy.
Trần Phong hiển nhiên không dám phung phí, lập tức thu lấy chúng. Những Hồn Ngọc trải qua tinh luyện này có giá trị trên thị trường khá cao, mỗi viên nói không ngoa thì cũng có thể mua một kiện Bảo khí cấp ba!
Bọn hắn ngày càng tiến sâu vào Hung địa, cách vị trí trung tâm chỉ khoảng năm sáu trăm mét. Vị Linh giả Phổ Đạo Miếu kia đã không dám đuổi theo bởi nơi đây quá mức nguy hiểm với lão.
"Khoai, có cần đi tiếp không?"
"Có!" Khoai sắc mặt lạnh nhạt, dáng vẻ suy tư. Trần Phong thấy vậy bèn hỏi tiếp:
"Nơi đây cũng đủ sâu, lão già kia làm gì có thể động đến được chúng ta."
"Ta cảm nhận được Âu Lạc Thần tộc huyết mạch." Nó trầm giọng đáp
"Cái gì?" Trần Phong hét lên, không tự chủ được mà hai tay siết chặt khiến Ngọc Linh khẽ kêu rên một tiếng. Lúc này hắn mới chú ý đem cô nàng buông ra rồi nói với Khoai:
"Có phải là Ma hồn hôm nọ mà ta đã gặp không?"
"Khả năng rất cao."
Khoai cau mày, đáp:
"Ta cũng không muốn kể cho ngươi nhưng đã đến đây rồi thì ta cũng nói luôn."
"Ngươi biết Hùng Vương thứ mười tám không?"
"Vị vua cuối cùng của Văn Lang Cổ quốc?" Trần Phong đáp, trong đầu tự nhớ lại về vị này.
"Ngươi có lẽ cũng biết về truyền thuyết Sơn Tinh Thủy Tinh đúng không? Ngươi biết tại sao Vua Hùng lại cho con gái kết hôn Sơn Tinh hay không?"
Trần Phong kinh ngạc, chẳng phải đó đơn giản là một cuộc kén rể hay sao?
"Ngươi làm sao hiểu được. Lúc đó Văn Lang cổ quốc đã cực kì phát triển, dân cư đông đúc, lãnh thổ rộng lớn. Nhưng cũng vì vậy mà xảy ra sự nhòm ngó của các thế lực khác, cùng với đó là sự nổi dậy của các bộ lạc trong Văn Lang Cổ quốc."
Nói đến đây Khoai hơi chút trầm tư, rồi mới nói tiếp:
"Sơn Tinh thật sự là Sơn Thánh, Tản Viên Sơn Thánh! Hắn ta cường đại vô cùng, đã là tồn tại Thánh cấp! Muốn duy trì được cổ quốc thì vị này phải trở thành đồng minh!"
"Thế còn Thủy Tinh?"
"Thủy Tinh? Hừ, một tên khốn mà thôi." Khoai hừ lạnh, nói tiếp:
"Nơi Đông Hải thế lực vô cùng vô tận, so độ phức tạp cùng rộng lớn thì vượt trên cả Đế quốc nhân loại như Bắc Minh Đế quốc, Băng Nguyên Đế quốc, Thành Cát Đế Quốc! Trong đó Long tộc là chủng tộc cường đại nhất, thống trị đến sáu, bảy phần mười. Trong Long tộc thì Lạc Long tộc cũng không xem là tộc đàn quá mức cường đại."
"Mà Thủy Tinh kia lại xuất thân từ mạch Giao Long, bản thân lại đối nghịch với Lạc Long tộc. Hắn không ngờ lại còn muốn cưới Âu Lạc tộc nhân, não có vấn đề thì phải?"
Khoai nhe răng, cười khanh khách:
"Ta cũng không ưa thằng này, bởi vậy liền mách nước cho vua Hùng, bảo hắn chọn những đặc sản của núi rừng. Ha ha, tên kia thân là Thủy Thần, lấy cái gì đòi thắng?"
Trần Phong há hốc mồm, không ngờ trong câu chuyện kia lại ẩn dấu nhiều sự việc như vậy.
"Thế sau đó thì sao? Chẳng lẽ có thêm Sơn Thần mà vua Hùng vẫn thua?"
Nghe đến đây Khoai lộ ra vẻ chán nản, ủ rũ, nói nhỏ:
"Có lẽ vậy. Bởi lúc Lạc Long Quân vừa ra chiến trường, ta đã bị....đánh nát."
Trần Phong thở ra một hơi, cũng không nói gì thêm bởi hắn cũng đã thấy cảnh tượng đó, bản thể Khoai bị đánh nát ra cả trăm mảnh bay tứ tung trong không gian.
Bọn hắn đi một lúc nữa thì đến trung tâm Hung địa. Nơi đây cực kì kinh dị, khắp nơi đều là một màu đen kịt, không chút ánh sáng. Xung quanh lệ quỷ gào thét khóc than, từng khuôn mặt lộ ra vẻ đau đớn. buồn bã, sợ hãi, khó chịu, điên cuồng,...muôn hình vạn trạng.
"Đau quá, tha cho ta đi...a...a...a"
"Ta phải giết, ta phải giết ngươi....gréccccc"
Khoai nhìn bọn chúng bằng ánh mắt chán ghét, lập tức búng tay, hóa ra một màn chắn ngăn cản đám lệ quỷ này.
"Năm đó ta nhớ có mấy chỗ quái này đâu? Sao giờ lại mọc ra vậy?"
Nó khẽ phất tay, lập tức mi tâm Trần Phong sáng rực lên, ba đốt tre hóa thành một đoạn tre bay ra ngoài, tản ra ánh sáng thật thần thánh.
"Tuy chỉ có hai đốt tre trong mười đốt nhưng như vậy cũng đủ để dọn nơi đây rồi. Trần Phong, ngươi chú ý một chút, ta sẽ truyền cho ngươi cách vận dụng khác của mấy đốt tre này."
Ầm
Đốt tre dần dần sáng rực lên, theo đó Ma khí cũng bị đẩy lui, lộ ra mặt đất màu xám như tro. Khoai khẽ cau mày, quát:
"Phá!"
Ầm
Mặt đất vỡ ra, để lộ ra một cái động tối đen, bên trong truyền đến một cỗ khí tức cổ lão, lại pha thêm một ít hôi thối.
"Mấy tòa Hung địa này sao lại có phần giống với Địa Ngục? Chẳng lẽ là nơi tiếp giáp giữa Địa Ngục Giới và Phàm giới?"
Ánh sáng từ đốt tre tỏa ra ngày càng mạnh, nhờ đó Trần Phong cùng Ngọc Linh có thể thấy được sâu dưới cái động kia có một tòa tế đàn, xung quanh tế đàn là vô số sợi dây xích kéo đi khắp nơi.
"Trần Phong, để ta điều khiển cơ thể ngươi, mau!" Khoai lộ ra vẻ hoảng sợ, không đợi Trần Phong phản đối liền cướp lấy quyền điều khiển cơ thể hắn, bàn tay khẽ điểm lên trán Ngọc Linh:
"Thu."
Cơ thể cô nàng không ngờ nhanh chóng thu nhỏ, từ mét bảy xuống còn mét rưỡi, rồi còn một mét, nửa mét, rồi chỉ còn...năm phân.
"Cơ thể mình...có chuyện gì xảy ra?" Cô nàng kinh hoảng, còn chưa kịp hiểu chuyện liền bị Khoai thu vào trong ống tay.
"Tên nào dám đặt trận pháp này ở đây, muốn chết sao?"
Khoai gầm lên, toàn bộ Âu Lạc thần huyết trong cơ thể Trần Phong được sử dụng, hóa thành năng lượng cuồn cuộn tiến vào đốt tre. Nhờ đó đốt tre ngày càng to lớn lên, tựa như một cây cột chống trời.
Oành
Đoạn tre rơi xuống rồi va chạm vào tòa trận pháp kia. Lập tức từ trong trận một khuôn mặt hiện ra, tiếp theo là cả cơ thể. Quái nhân này mình cao gần tám mét, sau lưng có hai đôi cánh màu đen kịt, trên đầu có hai cái sừng nho nhỏ, toàn thân được bao phủ bằng lớp vảy rồng.
"Phá cho ta!" Khoai gầm lên, khí tức càng ngày càng cuồng dã, Văn Lang Cổ Quốc đồ đằng vì vậy cũng sáng rực lên, đem quần áo Trần Phong chấn nát sạch sẽ, để lộ ra từng đám Đồ Đằng mang khí tức khủng bố.
Quái nhân kia gào thét, tựa hồ muốn thoát ra khỏi tòa trận pháp này, đáng tiếc xiềng xích xung quanh quá mức chắc chắn, gã không thể nào phá nổi, chỉ có thể liên tục gật đầu, tựa như muốn cầu cứu Khoai. Khoai lúc này cũng cực kì lo lắng, cố gắng phá hủy đại trận nhưng vô vọng, bởi nơi đây quá mức chắc chắn, vật liệu cùng trận văn cực kì đặc thù, dường như có sự khắc chế cực mạnh với Âu Lạc huyết mạch.
"Hùng....Vương.....?"
Quái nhân kia khẽ nói, mà Khoai nghe xong thì cứng đơ cả thân thể, ánh mắt nhìn hắn chăm chăm:
"Ngươi tên gì?" Giọng nó hơi chút run run.
"Hùng Vương, thần đã đưa tộc nhân của chúng ta...đi đến......đây."
Quái nhân kia ngày càng an tĩnh trở lại, nhờ đó Khoai cũng bình tĩnh, điều khiển cơ thể Trần Phong hạ xuống bên cạnh tòa tế đàn.
"Trả lại cơ thể cho ngươi. Ngươi thân là Âu Lạc Thần tộc huyết mạch thuần huyết, có thể đảm nhiệm hai chữ Hùng Vương."
Khoai đậu trên vai hắn, mà Trần Phong lúc này cũng nuốt một ngụm nước bọt rồi mới nói:
"Chuyện gì đã xảy ra, ngươi hãy bình tĩnh mà nói."
"Hùng Vương, thần đã....đưa tộc...nhân...đến..." Tên kia càng nói càng ngắt quãng, càng mơ hồ, tựa như ý thức ngày càng kém đi, Khoai thấy vậy thì điểm ra một chỉ, một luồng Tinh thần lực tiến vào cơ thể tên kia, đem ý thức hắn bình ổn lại.
"Nói đi."
"Hùng Vương, thần đã đưa tộc nhân của chúng ta đến đây rồi. Ngài xem."
Nói rồi tên kia quay người lại, để lộ ra một cái động phía sau. Trần Phong cùng Khoai đồng thời nhìn vào, lập tức cả hai run lên, trên khóe mắt mỗi người đều tụ lại một giọt nước. Lúc này họ thấy được trong cái động kia có gần vạn bộ xương khô, trên đỉnh đầu có hai sừng, sau lưng có đôi cánh xương. Trên người bọn hắn còn mặc trang phục thời Văn Lang Cổ quốc, trên người còn treo các loại trang sức, bên cạnh còn các loại công cụ làm nông, các loại vũ khí.
Trần Phong bước lên trước một bước, lập tức tòa tế đàn tản ra Ma khí mãnh liệt cản trở hắn.
"Ngài xem, Thần đã đưa tộc nhân của chúng ta đến đây rồi."
Tên kia ngơ ngơ ngác ngác, bàn tay vung lên tức thì quanh hắn có cả vạn Ma hồn xuất hiện, mỗi tên đều là Âu Lạc Thần tộc tộc nhâ, trong đó có cả cô gái trẻ đã tìm cách lôi kéo Trần Phong đi.
"Hùng Vương.. Chúng ta còn phải đi tiếp sao" Tất cả những Ma hồn kia đồng thời lẩm nhẩm, ánh mắt nhìn hắn một cách đầy tôn kính. Trần Phong khẽ cúi đầu, hai bàn tay siết chặt.
"Hùng Vương...Chúng ta....còn phải đi tiếp sao?"
"Hùng Vương...chúng ta....còn...phải...đi...tiếp..sao?"
Tiếng bọn họ hòa vào nhau, tựa như một bài ca, tựa như một lời thỉnh cầu, tựa như một lời đề nghị.
"Các ngươi, có thể an cư lạc nghiệp, tiếp tục sống ở đây." Trần Phong cười thảm, bước chân tiến lên tế đàn. Ma khí nhuộm đen kịt bàn chân hắn nhưng hắn không quan tâm, bàn tay hắn chậm rãi vươn ra, tựa như muốn chạm vào những Ma hồn kia.
Đáng tiếc, họ đã chết, chỉ còn lại chút tàn hồn cùng ý chí bất diệt mà thôi.
"Cảm tạ Hùng Vương." Bọn họ nở nụ cười, chậm rãi biến mất. Chỉ còn lại quái nhân khổng lồ kia, lúc này vẫn quỳ một chân xuống mặt đất, đầu cúi gằm.
"Hùng Vương, thần đã đưa tộc nhân của chúng ta đến đây..." Trong miệng hắn vẫn chỉ lặp lại một câu này, có lẽ trước lúc chết đi ý niệm này của hắn vẫn không thể buông bỏ, bởi vậy hóa thành chấp niệm trường tồn với thời gian.
"Ngươi đã hoàn thành nhiệm vụ. Có thể nghỉ ngơi rồi." Trần Phong run run, quay người bước ra khỏi tế đàn. Mà lúc này, trên khuôn mặt của tên kia chậm rãi xuất hiện một nụ cười.
"Cảm tạ Hùng Vương."
Chấp niệm gã nổ tung, hóa thành Ma khí tỏa đi bốn phương.
Hết chương 225