Nam Việt Đế Vương

Chương 239 - Chương 239: Tần Thiên Kiếp Nạn

Trần Phong nhận phần thưởng là thang thuốc Uẩn Linh, trong lòng không khỏi khấp khởi mừng thầm. Hải Thượng Các là truyền thừa của Hải Thượng Lãn Ông, vị danh y đại tài thời Lê Hoàng triều. Vị này nghe đồn Y thuật cao minh, dù là Tôn cấp, thậm chí là Vương cấp cũng có thể chữa trị khỏi. Mà bản thân ông cũng không thích tranh đoạt quyền thế, chỉ muốn một lòng cứu người, được người đời tôn sùng.

Hải Thượng Các nhận được truyền thừa của ông, bởi vậy đứng mấy ngàn năm không ngã, tuy không phải là một trong mười đại thế lực nhưng vẫn rất có tiếng nói. Bởi không biết bao nhiêu thế lực dựa vào Hải Thượng Các, mong cầu được một vị thuốc từ nơi đây.

"Luyện hóa nó, ta có thể tu thành Chuyển Linh nhị chuyển. Chiến lực cũng có thể sánh với một ít Chuyển Linh thất chuyển bình thường. Hơn nữa cũng có thể tu luyện Long Tiên Thái Huyền Kinh cùng một số Linh thuật cao cấp hơn."

Trần Phong nghĩ vậy thì cười toe toét, chậm rãi bước xuống đài. Lúc này có không ít người dõi theo hắn, trong đó có một số là các thế lực từng đối nghịch với hắn, ví như Thiết Ưng hội, v..v

Cũng có một số người là các bang hội đứng đầu khu II tìm đến hắn, mong hắn gia nhập. Tất nhiên Trần Phong đều tìm cách từ chối, ăn nói nhẹ nhàng, cố không đắc tội chúng.

Hắn đi một mạch về phía Thanh Hà Hội, chỉ thấy mọi người chúc mừng không ngớt, trong đó nhiều người còn lộ ra vẻ kiêu ngạo, ánh mắt khiêu khích nhìn những hội viên của các bang hội đứng xung quanh, giống như chính bọn hắn mới là người đoạt được hạng nhất.

Võ trường cũng chậm rãi tản đi, tuy nhiên vẫn có những người ở lại, mở đài khiêu chiến, vô cùng náo nhiệt. Mục đích của bọn hắn rất rõ ràng, muốn thử sức chính bản thân mình, đồng thời bày ra thực lực bản thân, mong có cường giả chú ý mà nâng đỡ. Hành động này phải nói là rất thông mình, bởi khoảng nửa ngày sau có người được một vị Huyền Linh cảnh Linh giả chú ý, thu làm đệ tử. Điều này càng khiến mọi người khấp khởi mừng thầm, thi nhau chiến đấu.

Lúc này Trần Phong đã trở về phòng, lấy ra thang thuốc nọ, lại bày đủ loại bếp, lửa.... bắt đầu đun thuốc. Ở nhiều nơi khác, các loại thảo dược Linh dược thường được cho vào lò luyện, dùng hỏa diễm thiêu đốt để chắt ra tinh hoa, sau đó Luyện đan sư sẽ dùng các loại thủ pháp cùng Linh lực khống chế, dung nhập chúng lại với nhau. Cuối cùng chúng sẽ hóa thành đan dược, cho vào bình ngọc. Mà thuật luyện dược của Hải Thượng các lại hơi khác. Thảo dược cũng bị tinh luyện ra tinh hoa, tuy nhiên lại cần nấu, hòa cùng Linh dịch để sắc thành nước uống.

Lúc này nồi đã cạn, Trần Phong nhìn vào chỉ thấy một ấm đầy chất lỏng đen sì, tản ra một mùi kì lạ, nói thơm cũng không phải, nói thối cũng chẳng đúng. Lúc đổ ra bát thì ánh ra từng đám hư ảnh, có dị thú, có Yêu Thú thần thú, có rừng núi mây trời,...

"Đắng quá!"

Trần Phong kêu lên, cố đem bát thuốc uống sạch.

Dược dịch chảy vào cơ thể khiến Trần Phong cảm thấy vô cùng kì quái, cảm giác được xung quanh vạn vật như sống dậy, ngay cả cái bàn, cái ghế, cái giường, cái bút, cái thảm cũng tản mát ra ba động, tựa như đang thì thầm với nhau.

Trần Phong cố khuếch tán cảm giác, chỉ thấy ý thức hắn vượt ra khỏi tòa nhà. Hắn thấy được nơi xa xa, hơi nước mịt mù, từ đó truyền ra sóng chấn động càng dữ dội, càng hùng mạnh đến không ngờ.

Hắn nhìn xuống dưới, xhir thấy từng đám hồn thể lơ lửng giữa không trung, tựa như một đám lửa nhỏ cháy bập bùng. Hắn thấy được từng cỗ Hồn thể khổng lồ, hóa thành dị tượng. Đó là những vị Linh giả, cảm ngộ Linh của thiên địa, hấp thu vào chính mình, dung nhập vào Hồn của bản thân, từ đó tu thành Linh hồn thật sự.

Có một vị Linh giả, Linh hồn là một Ngư Yêu ba đuôi, ba đầu, dưới bụng mọc ra hai tay, đang đạp trên mặt sông, phun ra nuốt vào thiên địa Linh khí.

Có một vị Linh giả, cảm ngộ Long Linh, Linh hồn hóa thành một Thanh Long dài bảy tám mét.

Có vị Linh giả, Linh hồn tựa một thanh kiếm, tỏa ra Kiếm thế bức người.

"Thật kì diệu..."

Trần Phong cảm ngộ ngày càng nhiều, càng ngày phong phú, đột nhiên hắn nghe một tiếng quát:

"Tỉnh lại!"

Tiếng quát tựa thiên lôi cuồn cuộn, đem hắn trong trạng thái kì ảo này tỉnh lại!

Trần Phong mở mắt, chỉ thấy Khoai đứng trước mặt hắn, lộ ra vẻ giận dữ.

"Muốn chết hay sao? Chưa tu thành Linh hồn đã để Hồn thể xuất khiếu, du đãng trong không gian? May ngươi đã ngưng tụ ra bốn mươi mấy đạo Linh văn cơ sở, nếu không đã Hồn Phi phách tán, chết toi rồi!"

Lúc này Trần Phong mới chú ý, hơn bốn mươi cái Linh văn cơ sở hắn phí công sức luyện ra nay đã bị ăn mòn phân nữa, mà Hồn thể cũng hư ảo đi rất nhiều. Vốn hắn đã đạt đến Chuyển Linh nhất chuyển, Linh lực cùng Cương khí hùng hậu không kém Chuyển Linh tứ chuyển, nay liền bị gọt cảnh giới, chỉ có thể so với Chuyển Linh Nhị chuyển mà thôi!

"Chuyện gì đã xảy ra?" Trần Phong hỏi Khoai, mà tên kia thì hóa ra một cành tre, liên tục gõ lên Hồn thể của hắn, đau nhức truyền thẳng vào Hồn!

"Ngươi chưa tu thành Linh giả nhưng Tinh thần hải đã mở rộng. Ban nãy ngươi trong lúc vô ý thức đã để Hồn thể xuất khiếu, rời khỏi Tinh thần hải, rời khỏi cơ thể. Mà ngươi biết điều đó ảnh hưởng như thế nào không?"

"Ở bên ngoài này là thế giới vật chất, Ngũ hành, Phong Lôi Quang Ám, chỉ cần khẽ tiếp tục thì Hồn của ngươi hoàn toàn chịu không nổi, bị chúng ăn mòn đến hồn phi phách tán."

Trần Phong hoảng sợ, tức lúc nãy hắn đang đổi mệnh, dùng mệnh để cảm ngộ tu luyện? Quá liều mạng rồi.

"Nhưng chỗ tốt cũng rất lớn. Ta đã hiểu hơn nhiều về Linh, cảm ngộ Linh trong thiên địa, việc tiến vào những cảnh giới tiếp theo sẽ dễ dàng hơn rất nhiều."

Trần Phong lại nhìn về phía Dược dịch vừa mới nấu, hỏi Khoai:

"Vậy những dược dịch này thì sao? Chẳng lẽ phải bỏ đi?"

"Sao lại bỏ." Khoai bấm ngón tay, theo đó hóa ra một tấm lưới màu xanh nhạt, đem nó ấn vào trán Trần Phong.

"Ta vừa đanh vào Tinh thần hải một môn thuật pháp trấn áp Linh hồn. Ngươi cứ uống nó, không lo Hồn xuất khiếu nữa."

Trần Phong tin lời nó, bèn đem Dược dịch uống vào. Lần này hiệu quả không còn được như trước, tuy nhiên năng lượng tinh thuần bên trong dược dịch liên tục chảy vào Linh hồn thai, đem nó liên tục mở rộng. Mà Trần Phong cũng thuận thế đó tích cực tu luyện, đem một đám Linh dịch cùng Hồn Ngọc còn lại nghiền nát, khiến căn phòng phút chốc tựa như thánh địa, Linh khí hóa thành sương mù dày đặc.

Hắn một lần nữa trọng luyện bốn mươi đạo Linh văn cơ sở nọ, lại đồng thời tìm hiểu Long Tiên Thái Huyền kinh. Long Tiên Thái Huyền kinh sử dụng là Âu Lạc thần tộc văn tự, nhưng thật bất ngờ là nó cùng với Linh văn cơ sở ở thời đại này không khác nhau quá nhiều.

"Linh đạo Linh văn, đã dung nạp hết thảy Phù văn của các nền văn minh khác rồi. Nói là Linh văn, không bằng là Nguyên văn đi?"

Khoai lẩm bẩm, ánh mắt càng thêm nghiêm nghị.

"Chẳng lẽ Nguyên Đạo Đạo chủ còn sống?"

Trần Phong lại luyện ra thêm được gần mười đạo Linh văn cơ sở nữa, khiến Linh văn trong Linh Hồn thai của hắn lên tới hơn năm mươi đạo, nhờ đó cũng bước vào Chuyển Linh Nhị chuyển, Linh Lực cùng Cương Khí hùng hậu đến mức khó tin. Mà trong đó còn dung nhập không ít Âu Lạc thần tộc khí huyết, khiến cho chất lượng của nó cực cao.

Một lần tu luyện này kéo dài đến hai ngày, đến khi Trần Phong đi ra thì có nhiều chuyện đã thay đổi.

"Trần Phong, có chuyện không hay rồi!"

Ánh Nguyệt thấy hắn vừa đi ra liền lộ ra vẻ hoảng hốt, đưa cho hắn một tấm thẻ bài. Trần Phong khẽ chạm vào, lập tức một chùm sáng bắn ra, hóa thành một hình 3D. Trong hình là một người đàn ông trung niên đang đứng trên mặt biển, xa xa là không gian bị nghiền nát, Không gian phong bạo theo đó trút ra, cắt mặt biển thành vô số mảnh!

"Xin chào quý vị, tôi là Nguyễn Văn Toản, người đưa tin của tòa Dân tộc! Tôi đang ở Đông Hải, cách đất liền chừng một trăm cây số...."

Ông ta chưa kịp nói xong thì một cỗ sóng xung kích đã đánh tới, chấn cho gã phải lùi lại liên tục, sắc mặt tái nhợt.

"Có hai vị Cường giả đang đại chiến ở đây, theo thông tin ban đầu nhận được đó là hai vị Vương cấp!"

Ầm!

Nguyễn Toản trên trán xuất hiện mồ hôi lạnh, lập tức lùi lại, hóa thành một đạo Linh quang, tốc độ nhanh đến khó tin. Đến khi ông ta dừng lại thì hình ảnh mới ổn định, mà lúc này Trần Phong mới thấy được từ trong không gian một cái Đại đỉnh phá không mà ra, trên đó chi chít vết rách, những dị thú, thiên địa được khắc trên đó cũng bị nghiền nát, Linh văn cũng bị xóa đi phân nửa.

"Cái đỉnh này là...."

Trần Phong trên trán đổ ra mồ hôi lạnh, hắn làm sao lại có thể nhận lầm, đây chắc chắn là Long Phượng Đỉnh của Tần Thiên!

"Ngươi định chạy đi đâu?!" Trong không gian truyền ra một tiếng rống giận, theo đó một bàn tay siêu cấp khổng lồ hiện ra. Nó rộng lớn đến mức kinh hoàng, thậm chí che lấp cả mặt trời, khiến khung cảnh xung quanh tối hẳn đi, chỉ có thể thấy từng đám Linh văn lập lòe, tựa như sao trời. Vị Linh Giả Nguyễn Toản đang đưa tin này thấy vậy thì lộ ra vẻ hoảng hốt, quát lên:

"Là Hoàng Cấp! Tôi cảm nhận được một cỗ Hoàng uy đang đè xuống!"

Ông ta một lần nữa chạy trốn, đến khi cách xa chiến trường chừng hai mươi cây số mới ngừng lại, hổn hển nói:

"VỊ kia thật quá cường đại, tôi làm truyền tin đã trăm năm có lẻ mà giờ mới gặp được một người mạnh như vậy!"

Lại một lần nữa sóng chấn động truyền đến, theo đó không gian ầm ầm nghiền nát, một thân ảnh vĩ ngạn tựa Thần minh hiện ra. Thân thể hắn ta trải rộng, trên đó từng đám từng đám Linh văn chen chúc, tản mát ra Linh quang, cắt nát không gian xung quanh. Chỉ riêng bàn tay của hắn thôi cũng đã lớn bằng tòa thành như thành Nghi An, thậm chí còn mơ hồ thấy được trên đó có đủ loại dị thú đang gào thét, hướng về phía dưới mà tấn công, tựa như thú triều.

Mà trong Long Phượng Đỉnh, Tần Thiên chậm rãi hiện ra, cũng thi triển toàn lực, từng đám Hỏa diễm ngập trời, đem từng đám từng đám yêu thú thiêu chết, không một con có thể đến gần.

"Là Tần Thiên, là Tần Thiên! Trăm năm qua, rốt cục có người dám truy sát hắn!"

Nguyễn Toản hét lên, hưng phấn nói:

"Tôi nhớ năm đó lúc mới vào làm nghề này không lâu, may mắn được theo sát quá trình truy sát Tần Thiên! Lúc đó gã chỉ là Dung Linh cảnh đỉnh cao, vậy mà chém Tông Linh như chém chuối. Trăm năm đi qua, không biết hắn thế nào?"

Nơi xa, Tần Thiên lâm vào khổ chiến. Gã cố nhiên cường đại, tuy nhiên bây giờ không thể phát huy toàn bộ thực lực, chỉ có thể vận dụng Vương cấp chiến lực. Mà Vương cấp dù mạnh mấy đứng trước Hoàng Tọa cũng không thể chịu nổi, chắc chắn sẽ bị đánh bại!

"Sơn Hải Tông chủ, một trận này, ta nhớ rồi. Ngày sau ta sẽ đến thăm!" Tần Thiên lúc này tựa như điên cuồng, sau đầu ngưng tụ ra một vòng Hỏa diễm, bên trong có Tam túc Kim Ô vỗ cánh, phun ra nuốt vào Thiên Hỏa.

"Không có ngày sau. Ngươi chết chắc rồi."

Vị Linh Hoàng kia mở miệng, thân thể nhanh chóng co rút, đến lúc còn chừng vài cây số mới ngừng lại.

"Ngươi đã bị Quang Minh Giáo Đình Cựu giáo chủ trấn áp Kim thân, trấn áp Pháp tướng. Giờ chỉ là một cái Tôn Linh cảnh đỉnh cao, nghĩ có thể thoát khỏi tay ta? Nực cười!"

Gã cười ha hả, năm ngón tay úp xuống, tựa như năm tòa Ngũ hành sơn, trấn vòng Hỏa diễm sau ót Tần Thiên liên tục thu nhỏ, Kim Ô bị thu nhập vào Tinh thần hải.

Hết chương 239

Cầu chút đề cử, Kim phiếu. Hè rồi, ta ra không ít chương, mong mọi người ủng hộ cho

Bình Luận (0)
Comment