Một con Hải Quái khổng lồ từ trong biển sâu trồi lên, tạo thành một cái cột trụ khổng lồ, biển động dữ dội, từng con sóng cao bốn năm mét xuất hiện đánh thẳng vào bờ, nghiền nát những con thuyền hư hỏng đang trôi lênh đênh.
Phía trên con Hải Quái này là một Hải Yêu đầu người thân bạch tuộc, tám cái xúc tu bò qua bò lại, lớn tiếng quát:
"Nhân loại, hãy để cho chúng ta một con đường! Chúng ta cần tìm lại một đồ vật!"
Một vị Tông Linh cảnh đỉnh cao cường giả chậm rãi bay lên, ánh mắt nhìn chăm chú Hải Yêu nọ, trầm giọng nói:
"Xin hỏi các ngươi mất món đồ gì mà lại phải điều động binh lực khổng lồ như vậy đi tìm?"
"Đó là việc của chúng ta, ngươi quan tâm làm gì?"
Hải Yêu nọ cười lạnh, đáp lại.
"Vậy sao?"
Vị Tông Linh cảnh cường giả kia cười lên một tiếng, nói:
"Vậy thì chúng ta cũng chẳng cần quan tâm các ngươi muốn gì. Bày trận!"
Mấy chục cái lâu thuyền đại hạm rung lên dữ dội, từng đạo Linh Văn thô to như cột đình hiện ra, kết nối với nhau. Còn những vị Linh Giả trên thuyền cũng bùng nổ Linh lực, từng dòng từng lũ dung nhập vào thân tàu, hóa thành một tòa Đại Trận!
Thanh Long Trận!
Một tôn Thanh Long chậm rãi hiện ra, thân thể dài miên man bất tận, không thấy điểm cuối. Chỉ riêng một cái vảy thôi cũng thô to như một cái bàn, một cái vuốt cũng lớn như một tòa nhà, một cái râu cũng dài như một dòng sông.
Thanh Long trận, dựa trên sự nghiên cứu về thân thể của Thanh Long Tôn Giả mà ra, uy năng khổng lồ, thậm chí có thể đánh bại được một vị Tôn Giả!
"Đám nhân loại sáng tạo ra thứ gọi là trận pháp này quả nhiên khó chơi."
Tên Hải Yêu nọ xoa xoa mấy cái xúc tu, đột nhiên cầm lên một cây đinh ba, rống lớn:
"Kệ mẹ nó, giết!"
Hàng chục con Hải Quái kéo theo thân hình khổng lồ đánh tới, trên thân từng đám Hải Yêu cấp thấp nhảy nhót, thẳng hướng đến chỗ trận thế của Thanh Long Giang tông.
"Bắn chết bọn nó!"
Từng khẩu Linh Quang pháo rực sáng, hóa thành từng cột sáng lớn như cột nhà quét xuống, đi đến đâu Hải Yêu chết như ngả rạ, dù là Hải Quái cũng bị phá vỡ lớp phòng ngự vững chắc, bị bắn giết tại chỗ.
Hải Yêu không biết trận pháp, hệ thống tu luyện của bọn hắn vẫn còn chưa đa dạng như của nhân loại, còn nhiều thiếu sót. Nhưng bù lại năng lực sinh sản của chúng cực mạnh, chỉ cần vài năm là có thể từ một con biến thành mấy chục con, căn bản là giết mãi không hết.
"Gao ô!"
Tên thủ lĩnh Hải Yêu rống lên, đột nhiên cắm Đinh ba vào thân thể Hải quái, theo đó Thủy lực trong thân thể nó chảy ra, dung nhập vào cơ thể Hải quái. Dung nhập Thủy lực càng nhiều thì thân thể Hải Quái càng trương phình ra, cái bụng như đàn bà co chửa, tròn một vòng.
Sau đó Hải quái hóp mạnh cái bụng, lập tức một viên cầu từ trong đó bắn ra khỏi đường miệng, hóa thành một viên Thủy cầu khổng lồ.
"Nó đến đấy!"
Không biết có ai kêu lớn, sau đó ầm vang một tiếng, một cái Chiến Hạm bị bắn vỡ phòng ngự, trên thân tàu thủng một lỗ lớn, Linh Giả chết đến mấy chục người, khói bốc nghi ngút.
"Tập trung xử lí nó!"
Vị thủ lĩnh Linh Giả quát lên, cố gắng điều khiển Thanh Long trận, một cái vuốt rồng từ trao cao chộp xuống, ý đồ đánh giết thủ lĩnh phe Hải Yêu. Tuy nhiên ba bốn con Hải Quái khác đã lao tới, những cái xúc tu cùng vây cá, sừng quét tới, nghiền nát Long trảo.
"Muốn giết ta? Mơ tưởng."
Thủ lĩnh Hải Yêu cười to, Thủy lực trong cơ thể chuyển động, hóa thành một mũi Thủy thương dài hẹp, sau đó phóng thẳng về phía một vị Linh Giả, đóng đinh hắn trên cột một chiếc Phi thuyền.
"Để ta xem Linh thuật của nhân loại các ngươi với Thủy Kỹ của Hải Yêu chúng ta thì bên nào mạnh hơn!"
Thủy kỹ, chính là một loại thuật pháp đặc thù của Hải Yêu tộc. Bọn hắn ngưng luyện Thủy khí cùng với năng lượng trong cơ thể, hóa thành một loại năng lượng tên là Thủy lực, sau đó dùng Thủy lực này hóa thành các đòn tấn công hay phòng thủ, gọi là Thủy Kỹ.
Thủy Kỹ ở trên cạn thì uy lực không quá lớn, nhưng ở dưới nước thì cực kì khó chơi, ví như một Hải Yêu bình thường chỉ có thể đánh ngang tay Huyễn Linh cảnh Nhất tinh, nhưng khi xuống nước thậm chí có thể diệt sát Huyễn Linh Ngũ tinh!
Tiếng khóc nức nở bên tai khiến Trần Phong thoát khỏi cơn mê, hắn ngơ ngác nhìn xung quanh. Đây là một cái nhà giam, à không, chính xác là một cái thùng nhốt người, bởi qua song sắt Trần Phong có thể thấy được một bóng người ngó vào.
"Ta đang ở đâu....Khoai, Khoai!"
Hắn gọi mãi nhưng Khoai không lên tiếng trả lời, gọi thêm một lúc nữa cũng chẳng thấy phản ứng, không khỏi có chút lo sợ. Hắn đang định thả Tinh Thần lực của mình ra thì thấy Tinh Thần Hải đã bị bịt kín bởi một thứ gì đó. Hắn lại định vận dụng Linh lực thì cảm thấy vô cùng đình trệ, Linh lực khó điều khiển gấp mấy trăm lần bình thường.
"Phong khí tán?"
Trần Phong cau mày, đã lờ mờ đoán ra một vài điều, bởi vậy lại nhìn sang xung quanh, trong cái lồng giam này còn có bốn năm người nữa, trông qua có một nam bốn nữ. Người ngồi bên cạnh hắn là một thiếu nữ tầm mười bảy tuổi, hai tay cột xích sắt, trên mặt nước mắt sướt mướt.
"Cô ổn chứ?"
Hắn cố vươn tay lên, chỉ thấy cơ bắp như bùn nhão, muốn nhích lên một chút cũng cực kì khó khăn.
"Phong Khí tán cấp bậc nào đây? Sao lợi hại như vậy?"
Phong Khí tán của Trần Phong lấy được có thể làm Cương khí Linh lực của đối thủ bị trấn áp, tuy nhiên còn xa mới có thể phong tỏa Tinh Thần hải, và còn rất xa mới có thể khiến toàn cơ thể vô lực.
"Cậu...cậu...tỉnh rồi sao?"
Thiếu nữ nọ lấy tay lau nước mắt, tuy nhiên càng lau thì nước mắt càng rơi lã chã.
"Đây là đâu? Tại sao tôi lại ở đây?"
"Cậu đã bị Dâm Ma Đoàn bắt được. Ha ha, chết chắc rồi, ha ha, chúng ta chết chắc rồi."
Người đàn ông duy nhất trong nhóm người kia cười như mếu, nước mắt chảy ra dàn dụa.
"Người anh em, ta nói ngươi nghe. Trong Dâm Ma Đoàn nghe đồn có một tên bệnh hoạn, ưa thích các chàng trai trẻ, nhất là dạng thư sinh, da trắng nõn. Ha ha, người nhìn ngon lành như vậy, nói không chừng...ha ha ha."
"Ồn ào!"
Gã còn chưa nói xong thì đã bị cắt đứt, theo đó một người đàn ông mở cửa sổ nhỏ nhìn vào, vẻ mặt cực kì hung hãn, tuy nhiên khi lướt qua Trần Phong thì có vẻ thèm thuồng.
"Nhóc con thật trắng....."
Trần Phong lập tức cảm thấy toàn thân lạnh buốt, run rẩy không thôi.
"Lão đại, hay là cho ta thử tên nhóc này trước nhé. Tên nhóc lần trước bị chơi chết hôm qua rồi."
"Không được. Tên nhóc kia quá ốm yếu, đợi nuôi dưỡng mấy ngày rồi tùy ngươi."
"Tiếc thế!"
Người nọ thở dài, lại liếm liếm môi, nhìn chằm chặp Trần Phong, hít hà liên tục rồi nói:
"Bé con chờ đấy."
"ĐCM!"
Trần Phong không khỏi chửi tục, mà người lúc nãy cũng cười vang, nói:
"Ha ha, ngươi chết chắc rồi. Cúc hoa bạo liệt, cúc hoa bạo liệt!"
Trần Phong sắc mặt thoáng chốc tái nhợt.
"Cần phải nhanh chóng tháo bỏ phong ấn!"
Hắn nhắm nghiền hai mắt, cố gắng cảm nhận từng tia Linh lực cùng Cương khí trong cơ thể. Tuy đa phần đã bị Phong Khí tán anh hưởng, tuy nhiên còn một số vẫn còn vận dụng được, chưa kể Âu Lạc Tinh huyết trong trái tim vẫn chưa sử dụng đến!
"Phá!"
Âu Lạc thần huyết nổ tung, hóa thành từng lũ năng lượng Tinh thuần, quét sạch sành sanh Phong Khí tán trong Khí mạch, lập tức Cương Khí cùng Linh lực được tự do!
"Còn có Tinh Thần hải!"
Một đám Linh lực cùng Cương khí vừa tiếp cận đến Tinh Thần hải thì mi tâm hắn đột nhiên nóng rực lên, Phong khí tán từ đó phun ra chạy dọc theo cơ thể khiến hắn lập tức ngã khụy xuống như một bãi bùn nhão.
"Không ổn, phong ấn ở mi tâm quá dày đặc, thậm chí Linh Giả cũng bị trấn áp chứ chẳng chơi đâu!"
Hắn hơi chút lo lắng, dù sao nghĩ đến cảnh mình sẽ bị gã kia đè xuống làm...khiến hắn không khỏi lạnh gáy, nội tâm run sợ vô cùng.
""Đúng rồi, vẫn có thể dùng Linh lực mở ra Nhẫn không gian!"
Hắn nhìn xuống bàn tay, chỉ thấy Nhẫn không gian mất từ lúc nào, chỉ để lại một vệt da trắng nõn mà thôi.
"Lũ khốn này..."
Trần Phong thở dài, lúc này đã đứng lên được, khẽ áp tai vào vách thùng. Hắn nghe được tiếng gió rít gào, tiếng yêu ma quỷ quái kêu gào, tiếng người bàn chuyện, cũng có tiếng thở dốc rên rỉ của nam nữ, nghe qua đã đủ khiến người ta nghĩ đến bao chuyện hay ho.
"Khả năng chúng ta đang bị giam giữ ở nơi nào đó trong Ma Thành, hơn nữa còn rất bí mật!"
Trần Phong lập tức xoay người lại, hỏi:
"Năm người đến từ đâu? Thế lực nào? Tu vi gì?"
"Tán tu, Nguyễn Thanh Trung."
"Yên Đô Thành, Tăng gia, Tăng Thị Huyền."
....
Mấy người cũng giới thiệu qua về mình, tuy nhiên giọng nói ảm đạm, hiển nhiên đã chịu mệnh. Chỉ còn lại thiếu nữ lú nãy vẫn khóc lóc không đáp, khiến Trần Phong phải hỏi:
"Này, cô tên gì?"
"Tôi, tôi...hức...hức... Lê Khả...Hân."
Trần Phong vươn tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cô nàng, theo đó một luồng Linh lực nhẹ nhàng truyền tới, trấn áp một phần Phong Khí tán. Hắn lại vươn một tay ra vỗ nhẹ bả vai, chậm rãi nói:
"Bình tĩnh."
Cô nàng vốn đang khóc sướt mướt, nghe vậy thì đột nhiên cảm thấy bình tĩnh phần nào, thở ra một hơi rồi nói:
"Tôi tên là...Lê Khả Hân, là người của Hải Thượng Các."
"Hải Thượng Các là người của phủ Hà, sao lại sang Phủ Nghệ làm gì?"
Cô nàng nhìn hắn chăm chăm, thấy hắn có vẻ đáng tin nên bèn kể lại mọi chuyện. Hóa ra cô nàng cùng mấy vị sư huynh sư tỷ được giao nhiệm vụ đưa đan cho một gia tộc các Ma Thành hai mươi cây số về phía Tây. Tuy nhiên khi đi đến gần đây thì có mấy người nổi hứng lên, đòi đi vào quan sát Ma Thành một lần cho biết. Kết quả mới đi vào được vài cây số liền đụng độ đám người Dâm Ma đoàn này, các vị sư huynh đều chết thảm, còn các sư tỷ thì bị tách ra đi chỗ khác.
"Ra là vậy."
Hắn vỗ vỗ bả vai cô nàng, đột nhiên Linh lực bùng nổ, Âu Lạc Tinh huyết tản mát ra năng lượng khủng bố, đem từng đám Phong khí tán quét khỏi Khí mạch của cô nàng!
"Xong rồi!"
Một lúc sau hắn mới đứng dậy, đi về phía người khác. Mà cô nàng thì ngơ ngác, cảm nhận Cương khí chạy thoải mái trong Khí mạch thì mừng phát khóc, lẩm bẩm:
"Anh ấy là ai mà giỏi vậy."
Sư huynh của cô nàng cũng không hề tầm thường, là một vị Chuyển Linh Bát chuyển, tuy nhiên bị Phong Khí tán ném trúng thì toàn thân vô lực, ngã khụy xuống, sau đó bị chém bay đầu. Cảnh tượng đó vẫn in sâu trong não cô nàng, khiến cô nàng không bao giờ quên được.
Hết chương 271