Nam Việt Đế Vương

Chương 274 - Chương 274:

Xoẹt!

Trần Phong không chút chấm trễ, toàn lực vận dụng công kích mạnh nhất, từng đám Khí thuật hiện ra oanh khắp căn phòng. Đám người kia vốn trong thế bị động, lại ở trong không gian chật hẹp cho nên dù người đông cũng chẳng có thể phát huy, ngược lại còn bị Trần Phong đè ra đánh.

"Bắn!"

Phụt!

Một mũi tên xé tan Âu Lạc Pháp lực của Trần Phong, cắm lên bả vai hắn, bắn bay hắn ra khỏi căn phòng!

"Giết!"

Tiếng rống rung trời vang lên, tiếp nữa là từng bóng người nhảy ra khỏi phòng. Trần Phong lúc này đã dính thương, lập tức lùi lại để cho mấy người khác tiến lên chặn đánh.

"Tiểu Thâu Thủ, ngươi có thể tiến vào đó giải cứu người nọ không?"

"Rất khó."

Gã lắc đầu, nhìn cảnh tượng hỗn loạn phía trước rồi đáp:

"Không gian quá chật hẹp, trừ phi ngươi có thể giết được toàn bộ bọn chúng. Dù sao chúng đều là Chuyển Linh Bát, Cửu Chuyển, thậm chí có hai tên Viên mãn! Chỉ cần một tên cũng đủ cầm chân ta rồi!"

Trần Phong nhíu mày, đột nhiên nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của một trong hai vị Chuyển Linh viên mãn đang đánh chặn kia, trong lòng càng lo lắng hơn.

Tiếng binh khí va chạm vào nhau kêu chát chúa, tiếng người la hét trong đau đớn, cũng có tiếng tên nào đó thầm thả rắm. Tất cả đem lại một bầu không khí hỗn loạn, giằng co, và mãi không thể chuyển biến.

"Phải cứu được người kia, có như vậy mới thắng được!"

Đột nhiên nhóm người Trần Phong cảm thấy cơ thể vô cùng nặng nề, tiếp đó là một giọng nói vang thẳng vào đầu bọn hắn.

"Các ngươi, muốn chết sao?"

Chân Linh cảnh Linh Giả!

Trần Phong rống lớn một tiếng, Long ngâm quét sạch giọng nói của tên kia, sau đó nắm lấy Thuận Thiên Kiếm ý, vọt lên trước.

"Bắn!"

Những tên này đã có chuẩn bị sẵn, những mũi tên xé gió bay tới, tuy Trần Phong có thể né tránh được một hai mũi nhưng làm sao né được hết? Có hai cây cắm vào bả vai cùng ổ bụng, máu tươi lập tức phun ra.

"Chém!"

Trần Phong vung tay lên, Kiếm Khí thông qua Thuận Thiên kiếm ý mà ra, Kiếm Thế trùng trùng điệp điệp chém xuống!

Hai tên đứng mũi chịu sào lập tức không kịp phản kháng, bị kiếm khí xuyên qua cổ họng, chết tại chỗ!

"Cho ngươi!"

Trần Phong vươn tay chộp lấy tên nắm giữ chìa khóa, ném ra ngoài. Mà lúc này năm sáu đạo công kích đã đánh tới, Linh thuật che kín cơ thể Trần Phong, đánh bay hắn vào góc tường.

"Oa!"

Hắn phun ra một ngụm máu tươi, ngã khụy xuống, khí thế sụt xuống cả một mảng lớn!

"Nhóc con đáng chết!"

Một tên lập tức lao tới, tung cước giẫm lên lồng ngực hắn, đạp vỡ từng cái xương sườn!

"Dám cận thân với ta, ngươi chết chắc rồi!"

Trần Phong cười lạnh, Âu Lạc Thần Thể mở ra, lập tức cơ thể mọc đầy Long lân, hai bàn tay cùng hai bàn chân dài ra, hóa thành Long trảo.

"Yêu quái!"

Tên kia lập tức rút về, nhưng một cái Long trảo đã chụp tới, nghiền nát Linh lực hộ thể của hắn, sau đó bóp vỡ nó.

"Đông Sơn Thần trống, Lôi Đình cổ kích!"

Trần Phong gần như điên cuồng, tiếng trống thùng thùng không dứt, theo đó từng vị cao thủ miệng mũi phun máu, liên tục ngã xuống!

"Oắt con!"

Trần Phong kinh hồn nhìn ra ngoài cửa, chỉ thấy nhóm người phe mình đã bị đánh tan đàn xẻ nghé, chạy tứ tán, chỉ còn lại một người đàn ông trung niên, sắc mặt lạnh lùng, tay cầm cổ của hau vị Chuyển Linh cảnh nọ.

"Họ xong rồi..."

Trần Phong đổ mồ hôi lạnh, lập tức tế Đông Sơn Thần Trống về phía tên kia, gõ mạnh hai lần liền. Nhưng gã ta chỉ cười nhẹ, một ngón tay chỉ ra, lập tức sóng âm bị chặn lại.

"Ta là Linh Giả, ngươi chỉ là võ giả, còn dám phản kháng?"

Gã cười ha hả, ném xác hai người kia về phía Trần Phong, sau đó hai ngón tay lại điểm ra, hóa thành một luồng Kiếm quang.

Xoẹt!

Đông Sơn Thần trống bị cắt làm đôi, thân thể Trần Phong cũng bị Kiếm quang cắt ngang qua, Long lân đứt vỡ, rụng lả tả trên mặt đất. Lồng ngực hắn bị vạch ra một vết rách dài, suýt nữa thấy cả xương trắng.

"Linh Giả vẫn còn quá mạnh so với ta!"

Trần Phong một bên lấy thuốc cầm máu, ăn vào một ít đan dược hòng khôi phục vết thương, lại cố ngưng tụ năng lượng trong cơ thể. Tuy nhiên tên kia đâu để hắn thảnh thơi như vậy, gã đã điểm tiếp một chỉ, đánh bay hắn vào góc tường.

"Làm sao đây?"

Trần Phong đổ mồ hôi lạnh, nhìn chăm chăm tên kia. Gã ta đã biết rõ mục đích của Trần Phong là giải cứu vị Linh Giả bị trấn áp trong kia, bởi vậy giờ đây gã đã chặn trước lồng giam của người nọ, phòng thủ kĩ càng. Hơn nữa thực lực gã rất mạnh, có ai ở đây có thể xuyên phá phòng ngự của gã? Không có ai cả, kể cả Trần Phong!

"Thiếu niên, ép hắn ta sát lại lồng giam, ta sẽ giết gã."

Đột nhiên bên tai hắn vang lên mấy câu như vậy, khiến hắn thoáng chốc lúng túng nhưng rất nhanh đã bình tĩnh trở lại, đáp:

"Ngài chắc chứ?"

"Chắc chắn!"

"Được!"

Trần Phong gầm lên, vận dụng Âu Lạc Thần huyết, theo đó từng đám Long lân lần nữa mọc ra, đỉnh đầu hiện lên hai cái sừng nho nhỏ, hai con mắt cũng biến đổi, trở thành Long nhãn.

Văn Lang Cổ Quốc Đồ Đằng Luyện thể thuật!

Âu Lạc Pháp lực trong cơ thể hắn hiện ra, vẽ lên từng đường nét một, hóa thành một con Giao Long hung tợn, tản ra khí tức khủng bố.

Lôi đình cổ kích!

Trần Phong lại gõ trống một lần nữa, lần này uy năng của nó mạnh gấp mấy lần bình thường, chỉ một chiêu thôi đã quét sạch sành sanh bàn ghế trong phòng, mấy tên Chuyển Linh cảnh điên cuồng phun máu mà ngã xuống, duy chỉ còn lại tên Linh Giả nọ đang lùi về phía sau mấy bước.

"Kim tiễn!"

Trần Phong rống lên, theo đó Kim tiễn trong tay hắn bay ra, đánh lên cơ thể tên Linh Giả kia. Gã rên lên một tiếng, lại lùi về phía sau, đến tận khi đập vào góc tường mới dừng lại.

"Trẻ tuổi như vậy đã có thực lực thế này, ngươi chắc là con cháu đệ tử đại phái? Lần này bán được giá rồi!"

Tên kia cười hăng hắc, đột nhiên phía sau vang lên một tiếng cười quỷ dị:

"Ha ha."

Gã bừng tỉnh, đang vội né tránh thì một bàn tay thô gầy đã thò ra, chộp lấy cổ gã. Rắc một tiếng cái cổ gãy làm đôi, vị Linh Giả đó chết ngay tại chỗ.

"Khủng bố!"

Trần Phong đổ mồ hôi lạnh, ý định mở cửa lồng giam thả ra vị Linh Giả này ngay lập tức bị dập tắt.

"Hê hê, bé con, lại đây. Ta cảm thấy ngươi rất quen thuộc."

"Vẫn xin thôi, ta còn có chuyện, đi trước đây."

Trần Phong quay gót định đi thì cảm thấy sau lưng lạnh toát, tiếp đó là một bàn tay khô gầy nhẹ nhàng đặt lên cổ hắn.

"Bình tĩnh, ta thấy ngươi rất thú vị."

Trần Phong cười khan, quay lại nhìn gã. Lúc này hắn mới có cơ hội quan sát người nọ. Gã ta tầm hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, mái tóc bù xù, mặt mày nhem nhuốc, quần áo lôi thôi lếch thếch. Tuy nhiên khi nhìn vào mắt gã thì Trần Phong lại ngạc nhiên. Bởi ánh mắt ấy tản ra vô tận trí tuệ, vô tận cuồng dã, vô tận điên loạn!

"Vận dụng lại hình dáng lúc nãy xem."

Gã cười tủm tỉm, ngồi xổm xuống, hai mắt nhìn chăm chăm vào hắn, tựa như thấy gì đó rất kì lạ.

"Ta cạn năng lượng, không biến được nữa. Ngươi thả ta đi có được không?"

"Không được."

Gã xòe năm ngón tay ra, theo đó năm con mắt chậm rãi mở ra, hóa thành năm luồng sáng rực, chiếu đến đâu thân thể Trần Phong hiện ra Long Lân mọc đến đó, Âu Lạc tinh huyết không tự chủ được mà bị ép phải bộc phát.

"Thú vị, Long Cầm hỗn huyết? Ngươi lấy đâu ra vậy?"

Gã cười hăng hắc, vuốt vuốt cánh tay Trần Phong. Đột nhiên một tên tay cầm Chuyển Linh binh chém lên cổ hắn, nhất thời một vòi máu phun ra!

"Chết chắc rồi!"

Tên nọ cười thầm, Linh lực hóa thành Đao quang liên tục chặt lên cổ gã, theo đó máu tươi càng phụt ra nhiều hơn nữa.

"Ấy ấy, máu này không phải của ta, chớ làm phí!"

Gã ta không chút hoảng hốt, khẽ hút một hơi, lập tức máu tươi lại rơi vào miệng hắn. Cũng vì thế mà vết thương trên cổ nhanh chóng khép lại, thậm chí còn không thấy được vết thương!

"Vẫn có mấy giọt rơi ra, ngươi bù đi!"

Gã làm bộ dạng giận dỗi, lại hút một cái. Lập tức tên kia kêu thảm thiết, máu trong người theo lỗ chân lông mà ra, hóa thành sương máu bao phủ cả căn phòng.

"Không đủ. Vậy các ngươi cũng bù đi!"

Gã lại hút một cái, lập tức mấy tên cai ngục còn sót lại cùng mấy người trong lồng giam bị hút thành thây khô, máu tươi chui tọt vào miệng gã.

"Mỹ vị! Vẫn là nhân loại ngon nhất."

"Ma quỷ!"

Đỉnh đầu của Trần Phong hiện ra một cái Kim Long đỉnh, rủ xuống Linh Quang bao phủ hắn. Đồng thời thi triển Long bộ, thoáng chốc đã vọt ra khỏi căn phòng.

"Chậc chậc, lại dọa nó mất rồi. Thói quen khó bỏ mà."

Tên kia uốn uốn vai, sau đó đi ra khỏi căn phòng. Nhìn đám người Trần Phong đang chạy trối chết thì cười như điên như dại, sau đó chọn một đường khác mà đi.

Nhóm người Trần Phong lúc này vẫn còn sợ hãi, đang toàn lực chạy trốn. Tên kia thật quá đáng sợ, không hiểu sao một kẻ như vậy lại bị trấn áp ở đây?

"Các ngươi còn dám chạy? Đứng lại thì bọn ta sẽ tha một mạng!"

"Mau đứng lại!"

Thanh âm hai vị Linh Giả vang lên vọng khắp hành lang tối tăm, khiến không ít người tuyệt vọng. Đó là hai vị Linh Giả đấy!

"Á!"

"Cứu..."

Đột nhiên âm thanh hai người im bặt, dường như đã bị tồn tại nào đó chém giết.

"Tên kia, là ma quỷ."

Trần Phong hít sâu một hơi, một tay nắm lấy Khả Hân, một tay nắm lấy tay Huyền, nói:

"Tôi đã hứa đưa hai cô ra ngoài, giờ đã đến lúc thực hiện rồi."

Hai thiếu nữ bị hắn nắm tay thì hơi đỏ mặt, nhưng nghe hắn nói vậy thì cực kì cảm động, khẽ nói:

"Cảm ơn."

Trần Phong dựa theo bản đồ nọ mà chạy, rất nhanh đã đến cửa ra. Nơi đây giờ đã có một đám người trấn giữ, tu vi cao cực, không có ai là dưới Chuyển Linh Bát chuyển! Thậm chí còn cảm nhận được bốn người là Chuyển Linh viên mãn, Linh lực hùng hậu đến cực điểm.

"Lần này khó chơi rồi."

Trần Phong trầm giọng, buông tay hai nữ ra, bản thân thì ngưng luyện ra Kim Long đỉnh, sẵn sàng liều mạng!

"Nhóc con, cho ngươi."

Tiếng tên quái nhân lúc nãy vang lên, theo đó một cái nhẫn bay vào tay hắn.

"Nhẫn không gian của ta!"

Trần Phong kinh hỉ, lập tức lấy ra Kim Long đỉnh ra. Cái đỉnh này là một món Chuyển Linh binh không hề tầm thường, thậm chí chỉ cần Trần Phong tu thành Linh Giả là nó có thể hóa thành Linh bảo chân chính!

"Giờ ta sẽ cho các ngươi biết thế nào là lễ độ!"

Trần Phong cười gằn, Kim Long đỉnh tản ra ánh sáng chói mắt, Định thân thuật theo đó được phát huy, định trụ một đám người đang đứng tại đây

Hết chương 274

Bình Luận (0)
Comment