Nam Việt Đế Vương

Chương 276 - Chương 276:

Vị Linh Giả trẻ tuổi kia thấy không làm được gì cường giả Ly tộc thì hừ lạnh một tiếng, lại quay sang nhìn nhóm Trần Phong, cau mày hỏi:

"Mọi người là ai? Thế lực nào? Sao lại ở đây? Hơn nữa...."

Gã liếc nhìn sang mấy thiếu nữ, chỉ thấy người nào người nấy sắc mặt thẫn thờ, có vui có buồn, có bi phẫn có hạnh phúc, muôn hình vạn trạng.

"Ta hiểu rồi. Các ngươi là những người bị Dâm Ma Đoàn bắt đi."

Nghe đến ba chữ kia có không ít người run lên, có người còn khóc lóc sướt mướt.

"Anh là Linh Giả của Thanh Long Giang tông ta sao?"

"Đúng vậy, em cũng là người tông ta sao? Trẻ như vậy chắc vẫn đang còn ở thành Nghi An đúng không?"

"Vâng, không biết tại sao mọi người lại đến đây?"

"Chuyện dài dòng lắm. Em chưa cần biết đâu."

Gã vỗ vỗ vai Trần Phong, vẻ mặt thân thiện hơn nhiều, lại lấy ra một tấm thẻ bài liên lạc với Linh Giả Thanh Long Giang tông, đem những người này chở đi.

Lê Khả Hân lúc này tiến về phía Trần Phong, khom người cúi đầu một cái rồi nói:

"Cảm ơn anh rất nhiều, nếu không có anh, chỉ sợ đời này của em đã xong rồi."

"Không có gì!"

Trần Phong mỉm cười, vỗ nhẹ bả vai cô nàng, lại nói:

"Sau này có dịp thì đến Thanh Long Giang tông, tìm Trần Phong thành Minh Dương là được."

"Chắc chắn rồi."

Nói xong cô nàng cười rạng rỡ một cái, lại chạy lại bắt lấy tay hắn rồi mới chạy lên Phi thuyền rời đi.

"Cậu em không đi luôn sao?"

Vị Linh Giả trẻ tuổi kia dò hỏi.

"Không, em có chút việc cần phải làm nên chưa đi được."

Trần Phong hơi chút chần chừ, dù sao nếu bây giờ hắn nói rằng muốn theo chân những người này khám phá nơi đây thì liệu có ai tin? Chuyển Linh cảnh tứ chuyển, thực lực quá thấp, căn bản không đủ nhét răng. Nhưng lúc nãy hắn đột nhiên nghe thấy những âm thanh kì lạ, mang theo vẻ cổ xưa vô cùng truyền thẳng vào óc hắn. khiến huyết mạch hắn chạy dọc ngang, trái tim đập liên hồi.

"Dưới kia chắc chắn có thứ gì đó, có quan hệ rất lớn với ta! Dù thế nào ta cũng phải xuống đó." Trần Phong thầm nghĩ, đang cố nghĩ lí do thì bầu trời đột nhiên nứt vỡ, theo đó không gian đột nhiên ẩm ướt hẳn, sau đó chậm rãi ngưng tụ thành một cái đầu cá mập, hướng phía dưới mà cắn xuống.

Ầm Ầm Ầm

Tòa ngục kia dưới sự tấn công của Sa Vương thì hoàn toàn không thể chịu nổi, lập tức bị nghiền nát, để lộ ra một mảnh trống trải.

"Có kẻ nào dưới kia thì phải?"

Một tên Hải Yêu Sa Tộc nhíu mày, vươn ra một cánh tay, hóa thành vô số cá mập hướng về phía người kia mà công tới.

"Không được!" Âm Thanh Sa Vương lộ ra vẻ hoảng hốt, đang muốn ngăn chặn tên kia nhưng đã muộn. Công kích của gã đã đến bên người kia, chỉ thấy chúng ngay cả một cọng tóc của gã cũng không chạm vào được, vừa đi đến bán kính một mét liền biến mất.

"Nhân loại, tha cho hắn!" Sa Vương gào thét, hóa thành một quái nhân đầu cá mập, thân người, đuôi cá, có tổng cộng năm cánh tay, bốn cái hai bên hông cùng một cái sau lưng.

"Chậm!" Tên quái nhân kia cười lạnh, điểm ra một chỉ. Lập tức thân thể Hải Yêu Sa Tộc kia nổ tung, hóa thành một đoàn sương máu bay về phía hắn.

"Ta đã nói ngươi là tha cho hắn!" Sa Vương cuồng nộ, trong tay hiện ra từng cái đinh ba, vù một cái liền lớn lên gấp cả trăm lần, biến thành từng món bảo vật lớn như tòa nhà! Chúng mang theo uy áp vô cùng vô tận, nghiền mặt đất xung quanh lõm sâu xuống, thậm chí không gian cũng vì thế mà hiện ra từng đám vết rạn.

Vương cấp cuồng nộ, thật kinh khủng.

Nhưng thật không ngờ tên quái nhân kia chỉ ngoáy ngoáy lỗ tai, thổi phù một cái rồi cười nói:

"Sa Vương Yêu Huyết, ta cũng muốn xin một chút." Nói rồi thân hình gã biến mất, đến khi hiện ra thì đã đứng trước mặt Sa Vương, một quyền nện thẳng vào mặt Sa Vương. Gã lập tức kêu lên một tiếng đau đớn, máu tươi từ lỗ mũi phun ra như mưa, sau đó bị tên điên kia thu vào ống tay áo.

"Hề hề, hàng tốt!"

Gã xoay người lại, nói:

"Thanh Long lão tổ, ta muốn chia một chén canh liệu có được hay không?"

"Linh hữu có công phá trận, hiển nhiên có phần."

Thanh Long lão tổ đạp không mà tới, ánh mắt già nua nhìn chăm chăm tên quái nhân này, trong lòng có chút giật mình.

"Chẳng lẽ là hắn?"

Tên điên kia gật gật đầu, lại nhìn về phía Trần Phong, nói:

"Ta cho phép ngươi vào bên trong."

"Ta?" Trần Phong kinh ngạc nhìn hắn, không hiểu tại sao lại giúp mình? Quan hệ giữa hai người không hề tốt đẹp như vậy, chỉ là bèo nước gặp nhau mà thôi.

"Đúng, là ngươi."

Thanh Long lão tổ nhìn sang Trần Phong, hơi chút nhíu mày nhưng vẫn nói:

"Thiếu niên, nếu hắn ta đã nói vậy thì ngươi cứ vào, không sao cả."

"Vậy thì tạ ơn hai ngài!"

Trần Phong khom người cúi chào, sau đó nhảy xuống phía dưới. Tiếp theo là mấy người kia cũng tiến xuống, tiếp theo nữa là đám Hải Yêu.

"Phía dưới kia có một tòa Linh Bảo giới, trong đó ẩn chứa gì thì ta không biết, cần các ngươi đến tự tìm hiểu. Hãy cẩn thận."

Sa Vương che cái mũi đã hơi chút sưng lên, nói mấy câu vô nghĩa rồi tống đám Hải Yêu vào trong Linh Bảo giới. Lúc này gã mới cười lạnh, Thủy lực bùng nổ, hình thành một ảo ảnh phía sau lưng.

"Sẵn sàng để chết hay chưa?" Sát khí của gã ta nhắm thẳng đến tên điên, chỉ cần thấy tên điên cử động dù chỉ một chút sẽ lập tức đánh tới.

"Sa Vương? Ta thật lâu rồi không có đánh qua."

Bên trong tòa Linh Bảo giới.

Trần Phong ngơ ngác nhìn xung quanh. Nơi đây không phải như trong tưởng tượng của hắn, một tòa Bảo giới với Linh khí nồng đậm, tài nguyên nhiều vô kể, còn có động phủ truyền thừa của các tiền bối. Trái lại nơi đây là một mảnh hoang vu, khắp nơi đều là đất đá phủ một màu đen nâu, ngay cả bầu trời cũng tối tăm như vậy. Mà thỉnh thoảng lại thấy từng bộ xương cốt, có những cái là của nhân loại, có những cái lại của Yêu Thú, có những cái lại của chủng tộc nào đó Trần Phong chưa thấy qua.

Trần Phong còn thấy một cỗ xương cốt to lớn như núi, lúc còn sống tính ra không hề kém vị Sa Vương nọ là bao! Hắn còn thấy một cỗ Long cốt, dài miên man không thấy điểm cuối, chỉ cần một cái xương thôi cũng to lớn cả chục người ôm không xuể rồi.

Hắn lại nhìn thấy mảnh vỡ Bảo Binh, có cái là kiếm, có cái là đao, có cái là tháp, chuông, khiên, lâu, đài, núi, sông....chủng loại phồn hoa, hơn nữa mỗi món đều cực kì khổng lồ, tuy nhiên uy năng sớm đã bị bào mòn, đánh mất sức mạnh vốn có.

"Nơi đây, là một chiến trường." Trần Phong thì thầm, đột nhiên giẫm lên một cỗ xương cốt. Hắn lập tức lùi lại, áy náy nói:

"Xin lỗi, là do ta không chú ý." Nói rồi hắn vận dụng Âu Lạc Pháp lực, đem cỗ xương cốt nâng lên.

"Đây là..." Hắn ngơ ngác, nhìn cỗ xương cốt trong tay. Cỗ xương cốt này không còn đầu, tuy nhiên vẫn thấy được phần nào thần vận lúc còn sống. Cỗ xương cốt này có một cặp cánh, chân như chân chim, trên xương còn mơ hồ thấy từng đường hoa văn kì lạ.

Khi thấy nó Trần Phong đột nhiên cảm thấy một cảm giác thân thiết kì lạ, cứ như là gặp người thân của mình vậy.

"Ta không biết ngươi là ai, cứ đem chôn cất cái đã." Hắn đào một nấm mộ, trịnh trọng đem cỗ xương cốt đặt xuống rồi lấp đất lại.

"GÃ là ai, tại sao ta lại cảm thấy quen thuộc như vậy?"

Hắn lẩm bẩm, lại tiếp tục đi về phía trước. Lúc này chiến trường càng thêm ác liệt, căn bản không thấy cỗ xương cốt nào còn hoàn chỉnh, ngay cả Bảo Binh cũng bị nghiền nát thành mảnh vụn. Mà xương cốt cũng nhiều đến khó tin, Trần Phong đếm sơ sơ cũng đến cả mấy ngàn.

"Đây là đại chiến thời đại nào? Có Nhân tộc, có Yêu Thú, có Hải Yêu, chẳng lẽ là nơi ngăn chặn Hải Yêu thâm nhập lục địa?"

Điều này cũng không phải không có lí. Dù sao nơi này thật sự rất gần Thủy ma Vực, nói không chừng cường giả nhân tộc đã liều mạng chặn đứng Hải Yêu, không cho chúng tiến vào lục địa, bảo vệ cuộc sống nhân loại.

Trần Phong đi một lúc nữa thì phát hiện ra một tòa tế đàn, bên trên là một đám bạch cốt, cơ bản đều là chủng tộc có cánh kia. Bọn hắn còn đang bảo trì tư thế tế tự, lưng khom lại, đầu cúi thấp, hướng về phía trung tâm tế đàn. Bọn hắn có lẽ đã đối đầu kẻ địch quá mức cường đại, không thể không tế tự Linh hồn lão tổ tông để họ bảo vệ bọn hắn. Nhưng như vậy vẫn không thể chống lại, bọn hắn vẫn chết sạch, thậm chí chết ngay trên tế đàn.

Trong tâm Trần Phong đột nhiên dâng lên một cỗ bi ai sâu sắc.

"Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?"

Bước chân hắn càng ngày càng nhanh, phút chốc đã vọt qua ba bốn tòa tế đàn, đi đến nơi trung tâm. Gọi là trung tâm, bởi vì nơi đây có những cảnh tượng mà bất kì nơi nào cũng không có.

Bốn phía là từng tòa từng tòa điện phủ nứt vỡ, từng cái lâu thuyền, từng cái đại hạm bị nghiền nát. Từng chồng từng chồng bạch cốt hiện ra trên lâu thuyền đại hạm, trong các tòa điện phủ. Mà ở nơi trung tâm là một cái tế đàn khổng lồ, bán kính lên đến cả chục cây số, khắp nơi đều là đồ đằng đồ văn đứt gãy, hóa thành dấu ấn khắc vào đất đá. Trên tế đàn xương cốt lấy hàng vạn mà tính, tất cả đều bị nghiền nát, chỉ có thể phân biệt được thông qua một số bộ phận còn sót lại.

Trần Phong tim đập ngày càng nhanh, không tự chủ được mà hiện ra chân thân Âu Lạc Thần tộc, đỉnh đầu mọc hai cái sừng rồng, thân thể phủ kín Long Lân, sau lưng mọc ra một đôi cánh trắng như tuyết, hai tay cùng hai chân hóa thành vuốt rồng cùng vuốt chim.

Hắn còn cảm giác được một cỗ năng lượng hùng hồn truyền vào thân thể, giúp hắn tinh luyện huyết mạch, để cho Âu Lạc Tinh huyết trong cơ thể ngưng luyện ngày càng nhanh, tốc độ gấp trăm lần lúc trước, phút chốc đã có nửa thành máu trong cơ thể hắn hóa thành Âu Lạc tinh huyết.

Oành

"Lạc tướng, mau dẫn người già trẻ nhỏ tộc ta chạy về phía Tây. Nói không chừng sẽ gặp được cường giả Thiên Giới, hoặc là Tam Phủ Đạo Mẫu cũng không chừng! Ta sẽ tế tự lão tổ tông, quyết chặn lại bọn hắn!"

Trần Phong ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ thấy nơi xa xa, từng đám từng đám Hải Yêu cùng Yêu Thú hóa thành sóng triều cuồn cuộn tràn đến, thậm chí còn có không ít Yêu Vương Hải Vương, thân thể vĩ ngạn khổng lồ, đi đến đâu nghiền nát mặt đất đến đó.

"Ngươi đã nghe rõ hay chưa?" Trần Phong thấy bản thân mình rống to, uy vũ vô cùng.

"Đây là ký ức hay sao?" Trần Phong cũng nhìn ra được điều này, hắn chỉ đang đứng trong góc nhìn thứ nhất, đang nhìn thế giới dựa vào ký ức của một vị cường giả nào đó.

"Rõ!" Vị Lạc tướng kia khom người vái hắn, sau đó chạy ra khỏi tòa tế đàn, dẫn theo một đám người già trẻ nhỏ chạy đi.

"Đó là...Âu Lạc Thần tộc ta!" Trần Phong kinh hô, hắn thấy sau lưng vị Lạc Tướng kia có một cặp cánh trắng muốt, đỉnh đầu mọc hai sừng rồng, hai chân tựa vuốt chim, hai tay tựa vuốt rồng.

"Nói vậy, đây là trận chiến đồ diệt tộc ta!" Trần Phong bi phẫn gần chết, hai con mắt đã đỏ ửng cả lên.

"Âu Lạc Thần tộc, Hồng Bàng Thị, còn không quy hàng? Giờ các ngươi chỉ còn tàn binh bại tướng, chẳng lẽ còn muốn chống trả hay sao?"

Nơi xa xa, một âm thanh đanh thép truyền tới, mà nghe những từ này thì "hắn"bi phẫn gần chết, quát lớn:

"Phản đồ!"

"Phản đồ? Ai là phản đồ?"

Trần Phong dựa theo ánh mắt của hắn nhìn ra xa xa, chỉ thấy đó là một dị nhân, toàn thân phủ kín long lân, nhưng lại không có cặp cánh trắng như tuyết kia.

Hết chương 276

Bình Luận (0)
Comment