Trước mắt Trần Phong rực sáng, khung cảnh xung quanh trở về bình thường, tất cả chỉ còn lại xương trắng, nắng, cát và đá. Không còn chiến trường thảm liệt, không còn những Âu Lạc Thần tộc, không còn những Yêu Thú Hải Thú kinh khủng, cũng chẳng còn lại vị Đế Linh Hùng Vương huyền thoại kia nữa.
Tất cả đã là chuyện của quá khứ.
Trần Phong hít sâu một hơi, sau đó khom mình, bái tế đàn của Âu Lạc thần tộc, lại bái xương cốt những tộc nhân đã chết kia, trầm giọng nói:
"Mọi người, yên nghỉ."
Nói rồi hắn vận dụng Pháp lực, đào một cái hố thật lớn, sau đó đem từng cỗ xương cốt trịnh trọng đặt vào trong đó, đem lấp đất lại. Hắn lại gỡ lấy một cột đá thật lớn, khắc lên mấy chữ:
Tiên hiền mộ
Âu Lạc Thần tộc
"Tộc ta vẫn còn một cái hạt giống thật tốt."
Trần Phong kinh ngạc nhìn trở lại, thấy trên tế đàn có một ảo ảnh đang lơ lửng trên đó, bộ dáng ý hệt Hùng Vương đời thứ bảy.
"Hùng Vương, Lão tổ! Ngài vẫn còn sống sao?"
Hắn không tự chủ được mà la lên, không dám tin vào mắt mình.
"Sống ư? Ha ha, chỉ là một đám ý niệm bất diệt mà thôi."
Hùng Vương cười nhạt, thân hình chậm rãi bay ra khỏi tế đàn, dừng lại trước mặt hắn. Lúc này Trần Phong mới có cơ hội nhìn rõ lão tổ tông này. So với bộ dáng lúc chiến đấu khi thì ngài ấy vẫn có sự khác biệt rất lớn, lúc chiến đấu trông khủng bố bậc nào, tựa như Ma Thần, nhưng bình thường thật ôn hòa, tựa như ông ngoại vậy, nhìn con cháu đầy trìu mến.
"Đời này đã là Hùng Vương thứ bao nhiêu rồi? Ai làm tộc trưởng?"
Hùng Vương hỏi thăm, mà Trần Phong thì cắn răng, đáp:
"Thưa ngài, tộc ta...không còn nữa rồi."
"Không còn?"
Ánh mắt ngài ấy nhắm chặt lại, một lúc sau mới mở ra, nhẹ nhàng đáp:
"Quả nhiên là vẫn không thể, vẫn không thể."
Trận chiến năm xưa thật quá mức khủng khiếp, tồn tại Chứng đạo cảnh cũng không dám khẳng định có thể sống sót nổi, nói gì những phàm nhân như bọn hắn? Đáng tiếc Thần tộc hùng mạnh năm đó, tộc nhân hàng chục triệu, giờ đây lại lưu lạc đến mức này.
"Hùng Vương, chuyện gì đã xảy ra vậy? Trận chiến vừa nãy là sao? Đã có chuyện gì xảy ra năm đó?" Trần Phong hơi chút mất bình tĩnh, dồn dập hỏi thăm.
"Trận chiến đồ diệt tộc ta."
Ánh mắt ngài ấy chìm vào sự suy tư, sự hồi ức, sự hối hận.
"Có kẻ không muốn Âu Lạc Thần tộc tồn tại, bởi vậy chúng phát động Thần chiến, một lần quét sạch tộc ta. Tộc ta đã đụng chạm vào lợi ích của không ít tồn tại cao cao tại thượng, bởi vậy phải bị đồ diệt. Thật bất công."
"Là kẻ nào? Hùng Vương, nói ta nghe, kẻ nào đồ diệt?" Lúc này mi tâm hắn đột nhiên sáng lên, theo đó Khoai từ bên trong bay ra, vẻ mặt bừng bừng tức giận.
"Khoai, ngươi vẫn còn sống?" Hùng Vương cực kì kinh ngạc, nhìn sang nó. Khoai lúc này vẫn là hình dáng một đứa trẻ, làn da vàng xanh, trên đầu là một đám rễ tre, khuôn mặt lại bừng bừng lửa giận, trông rất ngộ/
"Hiển nhiên là còn sống, nói vớ vẩn. Kể cho ta nghe, sau khi ta bị đánh nát thì đã xảy ra những gì?"
Trần Phong cũng ngạc nhiên vì sự xuất hiện của Khoai, nhưng càng nhiều là tò mò về chuyện xảy ra năm đó, bởi vậy im lặng nghe ngóng. Mà Hùng Vương thì vẻ mặt càng thêm trầm trọng, đáp:
"Như ngươi đã biết, cuối thời Hùng Vương thứ mười tám, Xíc Quỷ cổ quốc nổi loạn, hơn bốn mươi bộ tộc muốn tách ra. Sự tình đã tệ ngày càng tệ, chiến hỏa tràn đến Văn Lang Cổ quốc chúng ta."
"Không biết từ lúc nào, lan truyền một thông tin rằng, Âu Lạc Thần tộc chúng ta thống trị Bách Việt quá lâu, cần phải lật đổ! Rõ ràng Bách Việt chính là Âu Lạc Thần tộc, đâu có cái gọi là Thống trị? Nhưng mọi sự giải thích đều không được, nó như một thứ ôn dịch lan khắp Bách Việt, để cho lòng người bàng hoàng."
"Đến cuối cùng đã xảy ra một trận đại chiến, Xích Quỷ cổ quốc bị hủy diệt, tàn quân chạy xuống Văn Lang Cổ quốc chúng ta. CHúng ta đã tiếp đón họ, nhưng chúng ta đều biến, một trận chiến này....đã định rồi."
Khoai đột nhiên chen ngang:
"Thế Kinh Dương Vương ở đâu? Long Mẫu ở đâu? Chẳng lẽ bọn họ để Xích Quỷ cổ quốc hủy đi?"
"Hai vị Tổ ấy....đã chiến tử."
Một lời vừa ra, lập tức khuôn mặt nhỏ của Khoai tái nhợt đi, thất thanh nói:
"Sao có thể, bọn hắn đã là tồn tại gần như Chứng đạo!"
"Không biết, đến khi hai vị Tổ chiến tử, Hồ Động Đình bị đánh phá, tàn quân Xích Quỷ Cổ Quốc chạy xuống thì chúng ta mới biết có chuyện này xảy ra. Rõ ràng có vị tồn tại nào đó đã che dấu hết thảy." Hùng Vương càng nói càng lộ ra vẻ nghiêm trọng, âm thanh cũng nặng nề hơn.
"Sau khi ngươi bị đánh nát nửa năm, Tổ Phụ đã đi lên Thiên Giới, hỏi thăm chư vị Thần Tiên. Khi trở lại thì ngài ấy đã nói, Thiên giới bị phong tỏa rồi! Không thể truyền tin được nữa! Người lại đi đến Lâm Giới, tìm gặp Đạo Mẫu. Kết quả Đạo Mẫu cũng bị phong tỏa, không thể vào, không thể ra!"
"Người đã nói, trận chiến này liên quan đến vô số tồn tại, trong đó Chứng Đạo cảnh tồn tại, Cổ Thần, Ma giới, Địa Ngục, cũng có thể ra tay!"
Hùng Vương nói một mạch liên dừng lại, ánh mắt lộ ra vẻ đau thương:
"Chỉ mười năm sau, phía Bắc tiến công xuống. Trong đám ngoại xâm kia có không ít Thần Ma Yêu, thậm chí Đế cảnh cũng có hai ba chục tôn, nhiều kẻ cực kì lạ mặt. Thậm chí Tổ Phụ đã nói, có cả cường giả Thiên Đình. Bọn hắn một đường tiến công, tộc ta chống không lại, liên tục đánh từ biên giới đến gần Phong Châu. Lúc này chúng ta đã biết, không thể lui nữa rồi!"
"Trận này tộc ta dồn lực toàn tộc, Tế tự mười bảy đời cổ Hùng Vương chúng ta, lại Tế tự mười lăm đời Đế của mười lăm bộ, tổng cộng có ba mươi hai chiến lực Đế cảnh, thêm bảy tám vị Đế còn sống nữa là bốn mươi Đế cảnh! Lại có Tổ Phụ tự mình ra trận, chúng ta nghĩ trận này nhất định thắng lợi!"
"Chúng ta muốn một trận kết thúc, nhưng kẻ địch cũng vậy! Chúng muốn một lần bắt lấy chiến lực cao đẳng của tộc ta, đánh tộc ta tàn phế!" Hùng Vương nói đến đây thì gầm lên, thân hình run rẩy không thôi.
"Chết, chết hết. Mười một vị Hùng Vương như ta đã ngã xuống, Đế Linh bị đánh nát. Mười lăm bộ tộc mạnh nhất của Âu Lạc Thần tộc ta cũng bị phá hủy, triệt để phá hủy!"
"Làm sao có thể, Long Quân là Chứng Đạo tồn tại, chẳng lẽ hắn không nghịch chuyển được chiến cuộc?" Khoai gầm lên, quát: "Có phải là hắn phản bội...."
"Tổ Phụ ra đi rồi. Trận ấy, Tổ Phụ cũng ngã xuống."
Hùng Vương cười thảm, nói tiếp:
"Tổ Mẫu đến trợ chiến, cũng ra đi rồi. Tộc ta một trận đó đã bị đánh gục, không thể ngóc đầu dậy. Không thể phản kháng."
Trần Phong cùng Khoai ngơ ngác, không nói lời nào. Lạc Long Quân đã ra đi rồi, vậy kẻ đã ra tay hủy diệt Thanh Long Thần tộc, trấn áp Thanh Long Thần, rốt cục là ai?
"Là một kẻ giả mạo ngài ấy, hay là ngài ấy đã phản bội chủng tộc của mình." Ý nghĩ của Trần Phong đã hỗn loạn, không biết thế nào mới là đúng, mới là sai nữa?
"Chúng ta dẫn những tộc nhân còn sót lại, chia làm mấy nhóm chạy đi, cố gắng bảo toàn bao nhiêu người thì hay bấy nhiêu. Nhưng kẻ địch nào cho phép điều đó? Chúng truy sát từ Phong Châu đến tận đây, tổng cộng ác chiến tám trận, đến tận đây thì chỉ còn mấy vạn tộc nhân nữa mà thôi."
"Ta thân là tổ, là Hùng Vương, vậy mà không thể bảo vệ bọn họ. Ta thẹn với cái tên này!" Hùng Vương khom người cúi về phía mộ mà Trần Phong mới lập nên, một cái cúi người thật lâu không có thẳng dậy.
"Nếu ngươi thật sự thấy có lỗi, vậy thì nên báo cho tên nhóc này thì hơn." Khoai thản nhiên nói.
Hùng Vương hơi chút chấn động, hỏi:
"Tộc ta chỉ còn hắn, thật sao?"
"Hiện tại là vậy, tương lai ta không biết có gặp được thêm Âu Lạc Thần tộc nữa hay không, nhưng hắn là cái duy nhất hiện tại."
"Ta hiểu rồi."
Hùng Vương gật đầu, bước về phía Trần Phong, nhìn hắn một lượt. Trần Phong vì thế không tự chủ được mà hiện ra chân thân của mình, thân người cánh chim, toàn bộ mọc long lân, đỉnh đầu hiện ra hai sừng, hai tay hóa Long Trảo, hai chân hóa Âu trảo.
"Một Âu Lạc Thuần huyết, thuần huyết đến mức khó tin. Nhưng lại có người dùng một loại phong ấn mỏng phủ lên huyết mạch, dường như để che đậy. Thậm chí Linh Hồn Hải cũng bị phá vỡ, kẻ nào lại ra tay như vậy?"
Hùng Vương hơi ngạc nhiên, lại nhìn hắn một lúc lâu nữa mới nói:
"Khoai, tại sao cậu ta lại đi theo Linh đạo? Sao không tu Đồ Đằng tộc ta?"
Khoai nhún vai, đáp:
"Giờ thế giới này chỉ còn lại đám Linh Giả, Ma Pháp sư cùng mấy tên Luyện thể đại lục thôi. Mấy phương pháp tu luyện còn lại bị cuốn trôi rồi."
"Ra là vậy." Hùng Vương nhẹ gật đầu, nghiêm nghị nói:
"Thiếu niên, thân là Âu Lạc Thần tộc, cần phải biết Tổ Tiên, cần phải biết Lịch sử của chủng tộc. Tộc ta, Tổ Phụ là Lạc Long Quân, Tổ Mẫu là Âu Cơ. Tổ Phụ là giống rồng, Tổ Mẫu là giống Tiên, phi thường cao quý, bởi vậy ngươi không được phép làm xấu mặt Tiên Tổ."
Hùng Vương kể cho Trần Phong một lượt mười tám đời Hùng Vương, cùng với đó là chuyện lập nước, chuyện chủng tộc. Trần Phong không chút phân tâm, tất cả đều khắc rõ vào đầu, mãi mãi không quên đi.
"Cuối cùng ta muốn truyền lại cho ngươi, chính là Đồ Đằng của tộc ta. Còn có cách vận dụng Thiên phú chủng tộc!"
Nói xong thân thể Hùng Vương vỡ nát, hóa thành một đám mảnh vỡ tiến nhập mi tâm Trần Phong. Nhờ đó trong đầu hắn xuất hiện thêm những luồng tin tức khổng lồ, để hắn có chút ăn không tiêu!
Âu Lạc Thần tộc Đồ Đằng Luyện thể.
Âu Lạc thần nhãn.
Âu Lạc Thần Lân
Âu Lạc Thần Cốt.
Âu Lạc Thần Tâm.
......
Âu Lạc thần tộc có truyền thừa của Tiên Long hai tộc, thiên phú chủng tộc cực kì cao đẳng, nếu có thể sử dụng một nửa thôi cũng đủ để chiến lực khủng bố, cao thủ trong cùng cảnh giới.
"Sau này nếu ngươi có cơ hội thì gặp các Hùng Vương đời còn lại, bọn hắn sẽ truyền thụ cho ngươi cách vận dụng những thiên phú này đến cực hạn!"
Thanh âm Hùng Vương chìm vào cơ thể hắn, đồng thời Âu Lạc Tinh huyết đang lấy tốc độ khủng bố mà ngưng tụ. Vốn chỉ được mấy trăm giọt, nhưng nay nhảy thẳng đến nửa thành, rồi một thành, hai thành cho đến tận bốn thành huyết mạch! Tức là thân thể hắn bây giờ, có bốn phần là Âu Lạc Thần huyết, sáu phần là Phàm huyết!
Ầm!
Hai con mắt hắn rực sáng, một bên hóa thành Long nhãn, một bên hóa thành tiên nhãn. Xương cốt hắn ầm ầm nổ vang, thiên phú chủng tộc được kích phát. Trái tim cũng lớn lên một khoảng, chia làm tám ngăn, cung cấp hắn khí huyết cường đại không gì sánh được. Long lân trên thân thể hắn cũng lóe lên tia sáng kì lạ, chiếu đến xương cốt của những Yêu thú kia liền thấy được nội bộ cấu tạo của nó. Long trảo cũng đồng thời dài ra, hóa thành Ngũ trảo Thần Long, sắc bén không kém gì Linh Bảo.
Hết chương 278