Điều này càng khiến không ít người trong Vũ gia nghiêng về phe phái đối lập với ông nội của Ngọc Linh, cho đến tận khi ông ấy đột phá tu thành Tôn Linh cảnh, Trở thành một vị Nguyên Lão thì mọi chuyện mới tạm lắng xuống. Tuy nhiên, mạch nước ngầm vẫn còn đó, nó chỉ đợi cơ hội để phun trào mà thôi.
"Anh cũng không có gì nhiều, xin được tặng em mấy món quà thay cho lời chúc."
Vũ Văn Kiệt vung tay, theo đó một bộ Linh Bảo hiện ra, trong đó đủ mũ giáp, áo, quần, kiếm, cung,....mỗi món đều là Chân Linh cấp bậc, giá trị so ra cũng gần như bằng quà của Nguyễn Lâm và Nguyễn Đức Hải.
"Đây là một bộ Linh Bảo do vị thợ rèn nổi tiếng của Thanh Long Giang tông chúng ta luyện ra, nếu sử dụng có thể khiến người dùng chiến lực tăng thêm rất lớn, Huyễn Linh cảnh có thể chiến Chân Linh cảnh!"
Không biết bao nhiêu người nghe vậy liền lộ rõ vẻ hâm mộ, Linh Bảo trọn bộ như vậy thật sự rất hiếm, trăm người chưa chắc đã có một người có.
"Cảm ơn anh." Ngọc Linh tiếp lấy bộ áo giáp, trong đầu đang liên tục suy nghĩ xem mục đích thật sự của tên này là gì, bởi giá trị mõn quà này quá lớn, không thể không đề phòng.
"Người ta thân là thiên kiêu, xuất thân đại gia tộc, như vậy mới xứng đôi vừa lứa, đâu có phải như tên nào đó, khố rách áo ôm, xuất thân bần hèn, chỉ biết bám váy phụ nữ."
"Đúng thế, có nhiều kẻ thật không biết liêm sỉ, vẫn ngồi ăn uống như thường, trong khi đó một món quà cũng không đưa lên được, thật rác rưởi."
Theo nhưng câu châm biếm mỉa mai kia là hàng chục ánh mắt nhắm thẳng về phía Trần Phong, dáng vẻ cực độ khinh miệt.
"Các ngươi...."
Ánh Nguyệt đang định vỗ bàn đứng dậy thì Trần Phong liền giữ cô nàng ngồi xuống, chậm rãi nói:
"Bình tĩnh."
"Mĩ nữ, em đã thấy chưa, một kẻ nhu nhược như hắn sao dám phản kháng? Chỉ có thể ngồi chịu nhục mà thôi."
Mấy thanh niên từ trong đám đông đi ra, vây quanh bàn bọn hắn, liên tục nở nụ cười khinh miệt.
"Các ngươi phiền quá, không thể cút đi sao?"
Hà My lạnh lùng đáp trả, trong tay đã nhiều thêm một phần quyền trượng, Hỏa Lôi song hệ Ma Pháp dần dần thành hình.
"Em cũng bình tĩnh đi." Trần Phong nhẹ nhàng xoa đầu cô bé, sau đó nhẹ nhàng búng tay một cái. Lập tức mười mấy tên xung quanh kêu la thảm thiết, đồng thời ngã khụy xuống đất, ôm đầu kêu rên rỉ.
"Tốt lắm." Trần Phong cười thầm, liếc sang Linh Nhi. Cô bé lúc này cũng thè lưỡi làm mặt quỷ, đồng thời nói:
"Cho chết, nghiệp quật vỡ mồm thối các người."
Có tên nghe vậy thì tức đến mức sôi trào, lập tức vung tay lên định tát vào mặt cô bé thì Trần Phong đã nhanh như cắt ngăn lại, hai con mắt híp lại.
"Bình tĩnh, bình tĩnh, bọn chúng cố ý làm loạn buổi tiệc, nếu mình tức giận sẽ xảy ra chuyện đúng như ý bọn chúng."
Trần Phong nhẹ nhàng thả tay ra, nhưng trong một khoảnh khác, hắn khẽ vận lực, theo đó một con Kim Long nho nhỏ từ lòng bàn tay bắn ra, nhập vào mu bàn tay tên kia.
"Được lắm, ha ha, mấy tên nhà quê...." Gã còn chưa kịp cười xong thì cảm thấy đầu lưỡi bỏng rát, không ngờ từ lúc nào đã bị xuyên thủng một lỗ, máu tươi rỉ ra.
""Đến được, ta rất mừng, nhưng nếu làm loạn, mời đi ra cho." Ngọc Linh thản nhiên nói, ngón tay trỏ búng nhẹ ra mấy cái.
"Con bé này..." Vũ Văn Kiệt nhíu mày, với thị lực của hắn cũng chỉ mơ hồ thấy được đòn tấn công của Ngọc Linh, chứng tỏ cô nàng đã mạnh mẽ tới mức nào? Tuy giờ cô nàng chỉ là Chuyển Linh Thất Chuyển, còn hắn đã là Linh Giả Huyễn Linh cảnh, nhưng mà với thể chất Ngũ Tinh Linh thể chỉ sợ cô nàng sẽ sớm đuổi theo mà thôi.
Buổi tiệc vẫn được tiếp tục, mọi người trò chuyện cười đùa, chốc chốc lại bày ra từng đạo hào quang sáng chói trên đỉnh đầu. Bọn hắn trên cơ bản đều là Chuyển Linh cảnh, có một phần ba là Huyễn Linh cảnh, còn về phần Chân Linh cảnh thì không đến. Bởi những người đó dù sao cũng là thiên tài thế hệ trước, giống như Nguyễn Giang Long vậy, thân phận có sự cách biệt không nhỏ.
Trần Phong thấy mọi người đã tặng quà xong, giờ đây mới ngồi dậy chỉnh lại quần áo, sau đó lấy ra một cái hộp ngọc, chậm rãi đi về phía Ngọc Linh.
"Trần Phong, có chút quà mọn đưa lên, mong tiểu thư thông cảm."
Hộp ngọc không quá lớn, chỉ tầm hai bàn tay người trưởng thành, xung quanh tản ra một cỗ khí lạnh nhè nhẹ. Hiển nhiên đây là loại hộp ngọc chuyên môn dùng để cất chứa đan dược, dược dịch, tùy theo phẩm chất mà có thể giữ đến hàng ngàn năm không hỏng.
"Cảm ơn rất nhiều." Cô nàng đón lấy hộp ngọc, nhẹ nhàng mở ra. Theo đó một cỗ dược hương nồng đậm truyền ra, tỏa khắp cả khu vực xung quanh.
"Dung Linh cảnh đan dược!"
"Mẹ ơi!"
Có mấy người là người luyện dược, bởi vậy chỉ cần ngửi thôi đã biết đây là loại đan dược cấp bậc nào. Đan dược cấp bậc Dung Linh cảnh có giá trị cực cao, mỗi viên nếu bán đi có thể bằng hàng vạn giọt Linh dịch trung phẩm, hàng ngàn giọt thượng phẩm. Vậy mà Trần Phong lại dám lấy ra đan dược bậc này làm quà tặng, vậy chứng tỏ thế nào?
Một, hắn đạt được bảo tàng của tiền bối. Nhưng điều này thì thường rất khó xảy ra, bởi vì nếu có bảo tàng như vậy thì trong số mấy trăm con người nơi đây chắc chắn sẽ có một người nào đó biết.
Hai, sau lưng hắn có siêu cấp cường giả, đến mức có thể đưa ra đan dược cấp bậc Dung Linh cảnh cho con cháu làm quà tặng. Nếu vậy kẻ đó phải đạt đến đẳng cấp như thế nào? Thấp nhất là Tông Linh cảnh!
Chỉ cần một hành động như vậy đã đủ khiến không ít kẻ phải nhìn Trần Phong bằng còn mắt khác. Thiên phú siêu tuyệt, bản thân lại có hậu thuẫn cường đại, còn ai dám động vào?
Nhưng bọn hắn đâu biết, Trần Phong tuy có hậu thuẫn to lớn, nhưng cái hậu thuẫn này đang lặn mất tăm tích nơi nào không rõ, còn về phần tặng thưởng đan dược, Linh bảo? Xin lỗi, chưa có một lần. Viên đan dược này do chính Gia chủ Vũ Gia - cũng chính là cha của Ngọc Linh đưa cho hắn, cốt để tạo ra một vỏ bọc cho Trần Phong. Đồng thời cũng mang mục đích khác. Bởi vì bọn hắn đã dự tính được Vũ Văn Kiệt sau khi hoàn thành tiến vào Thanh Long Tháp sẽ đến buổi tiệc này, và thể hiện tài năng, thiên phú cũng như là sự hậu thuẫn của mình. Nếu tiếp tục để hắn làm vậy thì hắn sẽ lấn át, đảo khách thành chủ, lúc đó thì cực kì bất lợi cho Ngọc Linh. Tuy nơi đây là Linh Giới, Linh giả, tuy nhiên tâm lí trọng nam khinh nữ vẫn còn bám rễ tương đối sâu trong tiềm thức các trưởng lão Vũ Gia. Với bọn họ mà nói, Ngọc Linh quả thật thiên phú cao tuyệt, tuy nhiên Vũ Văn Kiệt cũng không kém quá nhiều, hơn nữa hắn còn là đàn ông con trai. Nếu phải lựa chọn thì mọi người sẽ có phần nghiêng về Vũ Văn Kiệt hơn là Ngọc Linh.
Nhưng hành động lần này của Trần Phong đã phần nào át xuống xu thế đảo khách thành chủ, khiến mọi chuyện cân bằng trở lại. Đương nhiên, cái gì cũng có cái giá của nó. Hắn có thể nhận được sự viện trợ, ủng hộ từ Vũ Nguyên lão, nhưng lại khiến cho Vũ Văn chi mạch trong Vũ Gia chú ý và ghi hận.
Trần Phong xong việc liền xoay người đi xuống, khuôn mặt thoáng chốc toát lên sự tự tin cùng đắc ý, khiến những tên kia càng thêm phần cẩn trọng, lập tức truyền âm hỏi trưởng bối ở gần đó.
"Ta nghe Trần Mạnh Trưởng lão kể qua, tên này hình như thật sự có hậu thuẫn cường đại, nghe đồn là dính dáng đến Thanh Long Tông Chủ. Tốt nhất là cố gắng kết giao với hắn, nếu không được cũng đừng biến thành địch nhân."
Một tên khác lại truyền âm cho hậu bối:
"Tên này xác thực có kẻ chống đỡ, hơn nữa còn thuộc dòng Vũ Nguyên Lão. Ngươi tìm cách khiêu chiến hắn, xác định xem thực lực tên này đến mức nào."
Một trưởng bối khác trầm ngâm không đáp, bởi lão còn rất nhiều câu hỏi cần giải đáp.
"Thật kì lạ. Nhìn qua liền biết tên nhóc này có mối quan hệ rất không tệ với Tiểu công chúa con của Tông Chủ. Đồng thời hắn cũng có dính dáng đến con bé vừa mới được Thanh Liên Tiên tử thu làm đệ tử. Cộng với Ngọc Linh là con cháu của Vũ Nguyên Lão. Cả ba đều có bối cảnh cường đại, chẳng lẽ họ đồng ý để cho con gái cháu gái yêu quý của mình vây quanh một thiếu niên như vậy?"
.....
Sau khi trở về chỗ ngồi, lập tức có mấy mươi người tiến lại bắt chuyện hắn. Trần Phong không chút kiêu ngạo, nhưng đồng thời chẳng hề có chút sợ hãi. Hắn tự tin nói chuyện với từng người, bắt tay, vỗ vai, cười đùa một cách tự nhiên hết mức.
"Trần Phong, không ngờ trong thế hệ này lại sản sinh ra thiên tài như cậu. Tôi thật sự bị sốc đấy."
Lúc này nói chuyện với hắn là một thanh niên tuổi cỡ hai mươi, làn da rám nắng, tuy nhiên hàm răng lại rất trắng, thậm chí trong buổi đêm thế này còn mơ hồ phản chiếu được ánh sáng! Hắn ta tên là Lê Trường Phúc, con cháu Lê Giang Thế gia trong Thanh Long Giang tông. Lê Giang Thế Gia là một gia tộc cường đại, Giang Giới Giới chủ hiện tại chính là xuất thân từ thế gia này. Trong quá khứ Lê Giang Thế Gia cũng là công thần lập tông của Thanh Long Giang tông, Đệ nhất Nguyên Lão của Lê Giang Thế Gia cũng được Thanh Long Thủy Tổ * tín nhiệm, ban cho chữ Giang bên trong Bí thuật của ngài.
Nhưng khác với Vũ Gia ngày càng đi xuống, Lê Giang Thế gia một mực phát triển, con cháu thiên tài nhiều không đếm xuể, giờ đây chính là thế lực xếp thứ hai bên trong Thanh Long Giang tông, chỉ sau Nguyễn Thế Gia là hậu đại của Thanh Long Thủy Tổ. Điều đó thể hiện rõ ở điều, Lê Trường Phúc tuy mới gần hai mươi, tuổi ngang với Vũ Văn Kiệt, nhưng đã là Linh Giả Huyễn Linh Cửu Tinh. Hắn ta lúc trước đi đến bước thứ năm trăm, tuy nhiên ở Thanh Long Tháp lại bộc lộ tài năng, một đường đi đến tầng thứ sáu. Nghe qua thì có vẻ giống Vũ Văn Kiệt, nhưng thực chất khác xa nhau. Vĩ như bước thứ năm trăm, có kẻ chỉ đi đến năm trăm lẻ một liễn ngã gục, so với những người đến bước năm trăm chín mươi mới chịu thua thì chênh lệch không hề nhỏ. Và Thanh Long Tháp tầng sáu cũng thế, đi được xa bao nhiêu mới là thứ quyết định thứ hạng, tư chất chênh lệch.
Lê Thường Phúc là thiên tài lớp trước, tức là vừa đúng thời điểm Linh khí Nam Việt quốc dần khôi phục. Bởi vậy hắn vẫn có thể chất Linh thể Tứ tinh Thủy hệ, được xem là một trong những hậu bối có khả năng trang đoạt vị trí gia chủ.
Hết chương 300