Nam Việt Đế Vương

Chương 334 - Chương 334:

Trần Phong và Khoai một lần nữa rơi ra khỏi không gian vặn vẹo, chưa kịp ổn định tâm thần thì bên cạnh đã vang lên một âm thanh lạnh lùng:

"Nơi đây là Tổ Nguyên của Âu Lạc Thần tộc, là nơi sinh ra của trăm vị Âu Lạc Thần Nhân đầu tiên."

Khoai nghe thấy âm thanh này thì rùng mình, chậm rãi xoay đầu quay lại nhìn, đột nhiên hét lên:

"Là ngươi!"

"Phải, là ta."

Thanh chuôi kiếm Lạc Long Quân đưa cho bọn hắn nay đang lơ lửng trên không trung, từ đó hiện ra một tên nhóc gầy khô như que củi, cao cỡ một bàn tay, thân hình sáng rực một màu vàng kim, tản ra sát khí trùng trùng!

"Thuận Thiên! Ngươi sao lại thành dạng này rồi?"

Khoai cười ha hả, bay lại bên cạnh Thuận Thiên, vỗ vai nó mà nói:

"Năm đó ngươi oai phong dũng mãnh, thân hình cao lớn đẹp đẽ, sao nay lại thành thế này?"

Thuận Thiên chắp hai tay sau lưng, thản nhiên đáp:

"Sau trận đại chiến năm đó, Lạc Long Quân chiến tử, ta cũng bị Viễn Cổ Thần Vương trấn áp, phân làm hai. Sau đó năm ngàn năm, thần Kim Quy tìm được nửa dưới của ta, cộng với một nửa còn lại, ta trở về."

"Hắn nhờ ta phò tá hậu đại của Âu Lạc Thần tộc, chống lại sự xâm lấn của chủng tộc phương Bắc. Ta trợ hắn thành công, sau đó trở về trấn giữ Long mạch của Đại Việt Quốc thời đại đó. Cho đến khi..."

Sắc mặt Thuận Thiên hơi chút biến đổi:

"Một tên Ma Thần không biết từ đâu hiện ra, trước hết đánh chết vị Đế cảnh đương thời của Đại Việt Quốc, Lê Thánh Tông! Sao đó hắn phong ấn Long mạch, lấy đi nửa phần thân trên của ta, một nửa còn lại thì may mắn thoát được, rơi vào trong Tổ Đình."

Trần Phong cùng với Khoai nghe vậy thì trong lòng trầm xuống, vậy là có một tên Ma Thần không rõ danh tính, không rõ nguồn gốc, chẳng hiểu sao trong vạn năm lịch sử của Nam Việt Quốc đều bị hắn ảnh hưởng, bóng ma trải rộng từ thời Trung Cổ đến nay!

Ngay cả Đế cảnh của Đại Việt Quốc thời đó là Lê Thánh Tông cũng bị tên Ma Thần kia chém giết, nói rõ thực lực của Ma Thần này cực kì hùng mạnh! Bởi vì Lê Thánh Tông được tôn xưng là một trong những cường giả Đế cảnh cường đại nhất Việt Quốc trong thời Trung Cổ, Lê Hoàng triều dưới thời hắn đạt đến cực thịnh, dù là Đế quốc phương Bắc cũng phải kiêng dè!

Hắn cũng là một trong số ít Đế cảnh có thể đúc thành ba kiện Đế Bảo, khiến cho khí vận Lê Hoàng tộc mấy ngàn năm không suy!

Cường giả như vậy, lại bị Ma Thần kia giết chết, nói rõ tên Ma Thần kia mạnh không kém Chứng Đạo giả, Thánh Giả! Nghĩ đến đây thì mới thấy Lạc Long Quân chỉ còn một mảnh tàn hồn, chỉ sợ lành ít dữ nhiều.

Trần Phong liếc nhìn Khoai, thấy sắc mặt nó tái nhợt, bèn cười gượng, nói:

"Tổ Phụ còn có Tổ Đình làm chỗ dựa, tên kia dù mạnh đến mấy cũng khó có thể đánh thắng ngài. Ngươi chớ lo quá."

Khoai cũng gật đầu lia lịa, tự nhủ:

"Tổ Đình là Tiên Thiên Thánh Địa, hoàn toàn không sợ thất bại. Là ta nghĩ nhiều."

Thuận Thiên nhìn Khoai bằng ánh mắt thương hại, lắc đầu mấy cái rồi nói với Trần Phong:

"Ngươi giờ đây là tộc trưởng đời thứ mười chín của Âu Lạc Thần Tộc, theo Tộc luật, ta trước hết cho ngươi lễ bái mười tám đời Hùng Vương."

Nó vẫy tay, không gian xung quanh lập tức chấn động, từng bức tượng trong không gian hiện ra, đa số đều không còn nguyên vẹn, bởi chiến hỏa thời Thượng Cổ quá hung mãnh, ngay cả Tổ Đình còn bị kẻ địch đánh vào, những Thần tượng này còn giữ được cũng là may mắn lắm rồi.

Trần Phong lúc này cực độ nghiêm nghị, khom người vái lạy từng tượng thần một, mỗi lần đều toàn tâm toàn ý. Dù đây là tổ tiên cách xa hàng vạn năm, nhưng hắn luôn luôn tôn kính các ngài, bởi bọn họ chính là Tổ Tiên, có bọn họ mới có hắn bây giờ!

Mỗi khi hắn vái lạy xong một Thần tượng, thì trong đầu sẽ nhiều thêm một đám thông tin kể về những đời Hùng Vương đó, giúp hắn thêm phần hiểu rõ những vị Tổ Tiên này.

Đến khi vái lạy xong đời Hùng Vương thứ mười tám thì những Thần tượng này cũng biến đổi, sau ót bọn hắn hiện ra ảo ảnh Tiên Long, miệng phun ra Tiên quang, hóa thành một dòng Quang Hà, gột rửa lấy cơ thể hắn, khiến cho những cặn bã có trong cơ thể, những bệnh ẩn, vết thương ẩn đều được chữa khỏi. Giờ đây thân thể hắn tựa như được tái sinh, cuồn cuộn sinh lực!

"Tiếp theo là tiếp nhận Thần huyết, tu thành Âu Lạc Thần thể, Thần tâm, Thần cốt, Thần hồn!"

Trần Phong khoanh chân ngồi xuống, tiếp nhận lấy đợt tẩy lễ lần hai. Lần này Mười tám bức Thần tượng phun ra một đám huyết dịch, hóa thành một khối cầu lớn bao phủ cơ thể Trần Phong.

"Nếu ta đoán không sai, hắn sẽ cần khoảng hai tuần để tiêu hóa hết chỗ tốt ấy. Trong lúc chờ đợi, ngươi cũng nên khôi phục lại đi." Thuận Thiên lên tiếng, theo đó một luồng sáng xanh từ trong các bức Thần tượng hiện ra, đó là hàng trăm mảnh vỡ của Khoai, đã được Lạc Long Quân mất không biết bao nhiều thời gian để tìm lại được.

Khoai đón lấy những mảnh vỡ này, trong lòng trào lên sự phẫn nộ, rung giọng hỏi:

"Kẻ nào mới được? Kẻ nào chỉ cần một chiêu liền có thể đánh trúng điểm yếu của ta? Một chiêu liền phế bỏ ta, khiến ta ngủ say vạn năm? Ngươi có biết hay không, Thuận Thiên?"

Trái lại với sự phẫn nộ của Khoai, Thuận Thiên chỉ lạnh nhạt đáp:

"Kẻ nào ra tay, có lẽ Lạc Long Quân đã biết. Nhưng hắn không nói ra, bởi sự thật quá đau lòng."

Cả hai chìm vào trầm mặc, không nói một tiếng nào. Khoai chỉ chậm rãi hấp thu mấy trăm mảnh vỡ, còn Thuận Thiên thì trở về bên chuôi kiếm-bản thể của nó, sau đó lơ lửng sau ót Trần Phong, giúp hắn luyện hóa Thần huyết Âu Lạc Thần tộc.

Linh giả tu đến Chuyển Linh cảnh thì toàn bộ tinh lực sẽ tập trung bồi dưỡng Linh hồn, còn thân thể thì ít quan tâm hơn rất nhiều. Còn Âu Lạc Thần tộc lại cực kì xem trọng huyết mạch, thân thể, với Linh Hồn thì lại kém quan tâm đi rất nhiều. Nếu tu theo con đường nào cũng sẽ cực kì bất lợi về sau này. Cũng may hắn giờ đã có Âu Lạc Thiên Nguyên Thánh Điển, đây chính là công pháp thành danh của Hùng Vương đời thứ mười tám, có thể đồng thời luyện thành Thân thể, Linh hồn, khiến thực lực so với cường giả cùng cảnh giới thì mạnh hơn rất nhiều!

Lúc này đây toàn bộ Khí mạch trong cơ thể đều được đả thông, toàn bộ nội tạng cũng được rèn luyện, đồng thời Tinh Thần hải cũng nhận được tẩy lễ, chuyển hóa thành Linh Hải. Mà theo đó Linh Hồn thai cũng chậm rãi rung động, Linh hồn của Trần Phong đã được dựng dục thành công, chỉ còn đợi phá trứng mà ra.

Hắn hai mắt nhắm nghiền, một bên luyện hóa huyết dịch, một bên lại cảm ngộ lấy Linh của Âu Lạc Thần tộc, bổ sung cho Linh Hồn thai. Bởi vì có Thuận Thiên Kiếm nên khả năng lĩnh ngộ của hắn tăng mạnh, khiến cho Linh Hồn ngày một thành thục hơn.

Bảy ngày sau, hắn cảm thấy tinh thần viên mãn, Linh hồn trọn vẹn, thân thể đạt đến đỉnh cao.

"Khai Thiên!"

Trần Phong quát lớn, Linh Hồn từ trong Linh Hồn Thai thoát ra, hóa thành Thần nhân khổng lồ, đầu đội trời cao, chậm rãi nâng lên mảnh Tinh Thần hải này. Theo đó mảnh không gian này bắt đầu được mở rộng ra, ngay cả những ảo ảnh của các món bảo vật như Đông Sơn thần Trống, Linh Quang Kim Quy Thần Nỗ cũng vỡ vụn, dung nhập vào Tinh Thần Hải.

Mười Linh độ, hai mươi Linh độ, ba mươi Linh độ,....

"Linh giả tầm thường nhất, tu thành Linh Hải thường chỉ có một hai trăm Linh độ. Nhân tài trong Linh giả, thường sẽ tu thành bốn năm trăm Linh độ. Cấp bậc thiên tài, tu thành tám chín trăm Linh độ."

Trần Phong lẩm bẩm, Linh hồn vươn tay ra, chộp lấy từng đám năng lượng tinh thuần nén lại, hóa thành từng viên đá, đắp thành một cây cột trụ. Hắn đắp đến đâu Tinh Thần hải càng cao rộng ra bấy nhiêu.

Một trăm Linh độ, hai trăm Linh độ....

Bốn trăm Linh độ, năm trăm Linh độ...

Trần Phong dần cảm giác được áp lực khủng khiếp đè xuống, trấn áp Linh Hồn bản thân. Áp lực này là áp lực của không gian bên ngoài, bởi vì khi mở một không gian trong thân thể thì không gian ở thế giới thực sẽ bị chèn ép. Sự xung đột này khiến cho càng mở rộng Tinh thần hải thì áp lực càng lớn. Thậm chí có không ít Linh giả vì liều mình mở rộng Linh Hải mà Linh Hồn bị nghiền nát, bởi vậy việc này cực kì nguy hiểm!

Bảy trăm Linh độ, tám trăm Linh độ..

Trần Phong dần cảm thấy áp lực khủng khiếp ép xuống, tựa như muốn đè sập mảnh không gian này. Đồng thời cảm giác đau nhức từ sâu trong tận tâm hồn cũng dần lớn mạnh, khiến hắn gần như muốn bỏ cuộc.

"Chưa đủ, vẫn chưa đủ!

Tám trăm năm mươi Linh độ...

"Chưa đủ!" Trần Phong lúc này đau đớn không tả, toàn Linh hồn như bị ngàn vạn cái kim châm đâm trúng.

Chín trăm Linh độ!

Oành!

"A a a a!" Hắn kêu lên thảm thiết, nhưng quyết không bỏ cuộc, tiếp tục hấp thụ lấy năng lượng, hóa thành Thần Trụ chống trời.

Chín trăm năm mươi....Một ngàn Linh Độ!

Oành!

Sâu trong Tinh Thần Hải hắn đột nhiên nứt ra một khe nứt, từ đó hiện ra một tòa Thánh điện, bên trên khắc mấy chữ.

Thánh Đạo Viện.

"Các ngươi còn dám lộ mặt?" Thuận Thiên lộ ra vẻ giận dữ, hóa thành Thần Kiếm, Kiếm quang tung hoành, một chiêu chém rụng Thánh Đạo Viện!

"Ngươi làm cái gì...." Bên trong Thánh đạo viện vang lên âm thanh giận dữ, hóa thành một ảo ảnh Thần nhân khổng lồ ngự trị bên trong Linh Hải của Trần Phong.

"Đám người các ngươi còn dám tự xưng Thánh Đạo Viện? Không cảm thấy nhục nhã chữ Thánh này sao?" Thuận Thiên quát lớn, đột nhiên chỉ tay lên trời, định một chiêu chém nát ảo ảnh thì tên kia đã nói:

"Thuận Thiên, chuyện năm đó là chúng ta sai. Nhưng giờ tình thế nguy cấp, mong ngươi bỏ qua chuyện xưa, đồng lòng chống địch."

Thuận Thiên vẫn giữ sát khí ngùn ngụt, còn ảo ảnh kia vẫn cố gắng khuyên nhủ:

"Ta lấy Đại Đạo của bản thân, thề rằng không đụng chạm đến Đế mệnh của tộc các ngươi, thậm chí sẽ toàn lực bảo trụ hắn!"

Thuận Thiên nghe vậy thì có chút động tâm, bởi lời thề cao nhất chính là thế với Đại Đạo của bản thân. Khi thề với Đại Đạo là không thể làm trái, nếu không sẽ bị Đại Đạo chối bỏ, thân tử đạo tiêu!

"Như lời ngươi nói." Nó thu kiếm lại, nhưng hai tay kết ấn, hóa thành một tòa tế đàn bao phủ lấy Thánh Đạo Viện, rồi nói:

"Nếu ngươi dám cả gan làm loạn, ta sẽ trục xuất các ngươi đi!"

Ảo ảnh kia nghe vậy thì thở phào một hơi, cười đáp:

"Bọn ta giờ đang ở trong Đạo giới, dù muốn làm loạn cũng không được."

Hết chương 334

Chương trước ta đăng nhầm, các vị huynh đệ đọc ở trang web khác thì nhớ về trang truyenyy để đọc cho đầy đủ nhé.

Lâu lắm rồi mới đăng chương lại, thật sự mong các huynh đệ thông cảm cho ta.

Bình Luận (0)
Comment