Nam Việt Đế Vương

Chương 338 - Chương 338: Trở Về

Đợi mấy tên Hải Yêu đi xa Trần Phong mới thở phào một hơi, nhưng Nguyễn Giang Long đã lập tức nói:

"Ta cần đi ngay lập tức." Nói chưa hết câu, hắn đã một chưởng đánh vỡ cửa sổ, sau đó hóa thành Hà Bá thân, đuôi cá thân người, phóng ra ngoài biển khơi. Trần Phong thấy thế biết chuyện không ổn, lập tức đuổi theo.

"Sư huynh, có chuyện gì sao?"

"Những kẻ này chỉ là đám thăm dò, nhưng chỉ vài chục phút nữa sẽ có Hải Yêu cấp bậc Huyền Long cảnh đuổi đến! Dù chú em lúc đó là Long tộc, bọn chúng cũng chẳng quan tâm."

Trần Phong lúc này mới hiểu ra, bèn hóa thành hình thái Long nhân, tốc độ trong nước lập tức tăng lên cả chục lần.

Hai người bọn hắn bơi được khoảng mười phút thì ở xa xa, đám Hải Yêu kia cũng đã đuổi đến. Thấy căn phòng trống không thì một tên Huyền Long cảnh Hải Yêu không kiềm nổi cơn giận, một chiêu bóp vỡ đầu mấy tên Hải Yêu thấp kém, quát:

"Sao các ngươi không chặn chúng lại? Vì chúng là Long tộc hay sao?"

Mấy tên còn lại run lẩy bẩy, không dám trả lời.

"Rác rưởi! Mau báo cho các vị Dung Long cảnh, ta sẽ tìm cách tìm chúng."

Nói rồi, tên Hải Yêu này liền phóng đi, tốc độ không ngờ cực kì khủng khiếp, thoáng chốc đã đuổi kịp hai người Trần Phong.

"Các ngươi đây rồi." Gã cười ha hả, cây đinh ba trong tay rực sáng, hóa thành ba luồng Thủy tiễn, phập phập phập bắn xuyên thân thể Nguyễn Giang Long.

Thấy cảnh này thì gã lập tức ngậm miệng lại, nhíu trán, nghĩ thầm:

"Sao có thể đơn giản như vậy?"

Hắn vừa nghĩ đến đây thì hai người Trần Phong đã nổ tung, hóa thành hai đầu Thanh Long, đầu đuôi quấn chặt lấy nhau, hóa thành Thanh Long Luân, xoẹt một tiếng cắt tới!

Tên kia nhanh như cắt né sang một bên, tuy nhiên Thanh Long Luân vẫn kịp cắt trúng vây, khiến gã kêu lên một tiếng đau đớn.

"Là bẫy!"

Gã định xoay đầu bỏ chạy, bởi vì chiến lực của Nguyễn Giang Long cực kì khủng khiếp, dù ở trong nước vẫn thừa sức chém giết Sa tộc Hoàng tử! Mà Sa tộc chính là Vương tộc trong các chủng tộc Hải Yêu, gần với Long tộc. Còn hắn? Chỉ là một tên Hải Yêu huyết mạch thấp kém mà thôi.

Gã cũng không biết rằng, lúc này Trần Phong và Nguyễn Giang Long đã bẻ sang một hướng khác, né tránh gã rất xa. Còn Thanh Long Luân kia chỉ là một luồng Linh thuật hắn để lại, uy lực khá thấp, cùng lắm chỉ khiến đối phương bị thương một chút mà thôi.

"Trần Phong, chú em leo lên Bạch Vũ, chúng ta đi cho nhanh."

Nguyễn Giang Long lắc cây chiến kích, khiến cho đầu Thanh Long ở trên đó tỉnh dậy, hóa thành một con Thanh Long ấu niên dài tầm bốn mét, thân hình thon dài, trên đầu nhú hai cái sừng. Toàn thân nó phủ một lớp vảy rồng màu xanh lục, tuy nhiên bờm rồng trắng muốt một màu, có lẽ vì thế mới gọi là Bạch Vũ chăng?

Đầu Thanh Long này nheo mắt nhìn hắn, trong cổ họng vang lên mấy tiếng Long ngâm.

"Ngươi cũng là Long tộc?"

Trần Phong nghe vậy thì cười đáp:

"Không phải, ta là nhân loại, ngẫu nhiên có được Long huyết mà thôi."

Đầu Thanh Long kia nghe vậy thì cau mày, đáp lại:

"Không đúng. không đúng. Lúc nãy ngươi biến thân thành Long hình, Long khí đậm đặc, mười phần không có một phần nhân tộc. Giờ ngươi hóa Nhân hình, ta lại cảm giác được, ngươi không có một tia Long huyết! Chuyện là thế nào?"

"Ta cũng không rõ." Trần Phong cười trừ, bên cạnh hắn Thần Nam nghe vậy thì cau mày, đáp:

"Giờ không phải thời điểm nói chuyện. Mong ngươi dẫn chúng ta trốn thoát khỏi truy sát."

Giọng nói của hắn lạnh băng, không có một tia cảm tình.

Nguyễn Giang Long nghe âm thanh này thì cau mày, nói:

"Trần Phong, người đồng bạn này của em có vẻ không được thân thiện cho lắm?"

"Đúng vậy, hắn ta hơi khó tính một chút."

Trần Phong lại cười trừ.

Nguyễn Giang Long nghe hắn trả lời vậy thì biết hắn không muốn trả lời câu hỏi, đành thôi, lệnh cho Bạch Vũ đưa bọn họ rời đi.

Bạch Vũ không thẹn cái danh là Thanh Long tộc, tốc độ thậm chí còn nhanh hơn Nguyễn Giang Long mấy lần, thoáng chốc đã dẫn bọn họ đi thật xa.

Trải qua mấy ngày đi đường, ngẫu nhiên gặp một vài nhóm Hải Yêu đánh lén, lại bị mấy tên Hải Yêu Huyền Long cảnh đuổi kịp, ác chiến trên biển mấy chục trận, cuối cùng bọn hắn cũng trở về đất liền thành công.

Cũng từ lần này Trần Phong mới được chiêm ngưỡng phong thái của Thiên tài số một Thanh Long Giang tông thời điểm hiện tại. Phải nói là hắn cực kì mạnh mẽ, cùng cảnh giới, chiến lực tuyệt đối xếp nhóm đầu! Mà quan trọng nhất, hắn đã chạm đến một tầng thứ khiến nhiều kẻ thèm muốn đã lâu.

Ý

Tu luyện giả đầu tên tu luyện là Hình, tiếp theo là Thế, cuối cùng, chính là Ý. Nguyễn Giang Long ngộ ra Thanh Long ý, mỗi một chiêu hắn đánh ra, không khác thì Thanh Long thật sự!

Cùng cảnh giới, Linh thuật hắn hoàn hảo hơn những kẻ khác không biết bao nhiêu mặt, từ thời gian xuất chiêu, độ vững chắc, uy lực, độ linh hoạt,...đều không khác gì Thanh Long thật sự.

Đây chính là sự mạnh mẽ của việc ngộ ra Ý!

Hắn thật sự khâm phục vị sư huynh này, bởi vậy những ngày này không ngừng học hỏi, trao đổi với Nguyễn Giang Long. Tên kia cũng rất nhiệt tình, giảng giải cho hắn tất cả điều chưa hiểu, duy chỉ khi nói đến Ý, hắn liền nói:

"Ta chưa hoàn toàn tu thành Ý, không thể dạy được."

Trần Phong nghe vậy thì ngơ ngác, đây chưa phải là Ý? Thế thì Ý còn mạnh mẽ đến bậc nào?

Nguyễn Giang Long chỉ im lặng không đáp.

Hai người bọn hắn một mạch chạy từ bờ biển trở về Thanh Long Giang tông, bởi vậy chỉ vài ngày sau đã đến nơi.

Nhìn thành Nghi An, cả hai không khỏi bùi ngùi, bởi bọn hắn đều từng từ đây mà lên. Nhưng vì vội vàng nên cũng không có nán lại, lập tức chạy đến truyền tống trận, tiến vào trong Cửu giới của Thanh Long Giang tông.

"Khí tức này...là Nguyễn Giang Long! Anh ấy đã trở về."

Ở hai bên truyền tống trận, có không ít Linh giả lập tức phát hiện ra Nguyễn Giang Long. Tin này truyền đi tựa như một cơn bão thổi ra bốn phương tám hướng, rất nhiều Linh giả nhanh chân chạy đến.

"Cuối cùng anh ấy cũng trở về!"

"Nghe đồn anh ấy đã chém giết thành công Hoàng tử của Sa tộc, kẻ địch phái ra hàng trăm Hải Yêu, trong đó Hải Yêu Dung Long cảnh cũng không ít, thế mà vẫn trở về được!"

"Thiên tài, quả nhiên là thiên tài!"

.......

Vô vàn lời khen ngợi đã tới tấp vọt đến, khiến Nguyễn Giang Long không khỏi đau đầu, lập tức vận Linh Lực, rời khỏi khu vực truyền tống. Còn lại Trần Phong thì cũng không có mấy người chú tâm, dù sao sức hấp dẫn của Nguyễn Giang Long là quá lớn.

Cũng vì vậy mà hắn cũng được tự do, liền rời khỏi nơi đây, trở về phòng. Nhưng chưa kịp nghỉ ngơi thì lệnh bài đã sáng rực lên, đồng thời giọng nói lanh lảnh của thiếu nữ vang lên:

"Anh Phong, mau đến Thanh Hoa viện! Chị Ánh Nguyệt gặp rắc rối."

Hắn không chút chậm trễ, lập tức lên đường. Thanh Hoa viện nằm ở phía Tây của Quân Vệ giới, nếu là cao thủ Chuyển Linh thì toàn lực chạy thì ít nhất phải hơn nửa tiếng mới đến nơi. Nhưng Trần Phong bây giờ lại là Linh Giả, đã có thể bay trên không trung, tốc độ nhanh hơn rất nhiều so với trước đây, bởi vậy chỉ cần mười lăm phút, hắn đã đi đến nơi.

Thanh Hoa Viện là một viện thuộc về Thanh Liên Tiên Tử. Nơi đây hầu như chỉ tiếp nhận nữ đệ tử, còn nam đệ tử thì rất hiếm, trừ khi những kẻ đó có thể chất cực kì phù hợp với công pháp hệ mạch này.

Tuy vậy nhưng nơi đây vẫn rất đông đúc, có lẽ phải đến vài ngàn người. Nhìn những thiếu nữ váy áo phấp phới qua lại, tiếng cười nói trong trẻo dễ nghe, mùi hương nhàn nhạt trong không trung khiến Trần Phong thoáng thất thần, nhưng một lát sau đã bình tâm trở lại, hỏi một thiếu nữ qua đường:

"Xin chào, cho hỏi đường đi đến khu vực dành cho Chuyển Linh cảnh là ở đâu vậy?"

Thiếu nữ nọ nhìn hắn trân trân, một lúc sau liền cười đáp:

"Ngươi đến tìm ai sao? Ta có thể giúp ngươi đấy!"

Thiếu nữ hiển nhiên cho rằng Trần Phong đến tìm người yêu, bởi vậy mới hỏi như vậy.

"Thật phiền quá, ta muốn tìm Ánh Nguyệt, cảnh giới là Chuyển Linh cảnh."

Thiếu nữ nghe thế thì lộ rõ vẻ ngạc nhiên:

"Ánh Nguyệt, có phải là Đặng Ánh Nguyệt? Cô ấy đến từ Tây Phủ thành Minh Dương?"

"Đúng rồi." Trần Phong cũng ngạc nhiên không kém.

"Trời ơi, không ngờ ngươi lại biết cô ấy đấy! Đi, đi với ta, ta chỉ cho."

Hai người bọn hắn đi vòng vèo một hồi lâu, hỏi ra mới biết, cách đây một tuần, Thanh Hoa Viện có tổ chức một cuộc đấu cho Chuyển Linh cảnh nhằm chọn lọc ra những người xuất sắc để tham gia Chuyển Linh thí luyện của Thanh Long Giang tông. Ánh Nguyệt ban đầu cũng không có quá nhiều người đặt kì vọng, dù sao cô nàng vẫn chưa tu luyện đến Chuyển Linh viên mãn, khó có thể cạnh tranh với những người khác. Nhưng không ngờ cô nàng lại thành công, một đường đánh vào chung kết, chỉ chịu thua Nguyễn Trúc Quỳnh - người được công nhận là số một trong Chuyển Linh cảnh ở Thanh Hoa viện.

Thành tích này thật sự quá kinh người, khiến cho ai nấy trong Thanh Hoa viện đều biết tiếng, khiến cho đó là chủ đề bàn luận trong cả tuần qua.

"Nè nè, ta tên là Nguyễn Mỹ Duyên, có gì nhớ nhắc đến ta trước mặt cô ấy nhé." Thiếu nữ cười hì hì, giọng nói du dương rất là dễ nghe.

Trần Phong cười đáp:

"Nhất định rồi."

Hai người vừa nói xong thì cũng đến trước phòng của Ánh Nguyệt, lúc này đây hắn thấy có mấy chục người đang vây quanh, không khỏi cau mày, lập tức vượt lên trước, cố gắng lách qua đám đông, tiến vào bên trong.

Giờ đây Ánh Nguyệt đang đứng đối mặt với bốn tên đệ tử, hai nữ hai nam, nữ thì dung mạo xinh đẹp, nam thì tuấn tú, trông qua xinh đẹp mười phần. Bọn hắn đều là nhân tài trong Thanh Hoa Viện, hai nam đệ tử lần lượt là Xuân Tùng cùng Tấn Phát, còn hai nữ đệ tử là Lê Thị Lam cùng Lê Thị Hằng.

"Ánh Nguyệt, ngươi còn dám hành hung người khác?"

Tấn Phát quát lớn, một chiêu đánh lui Ánh Nguyệt, sau đó gầm lên:

"Đừng nghĩ rằng đạt được thành tựu như vậy là rất kinh người, không xem ai ra gì, nên biết, ở trên đời này còn nhiều người giỏi hơn ngươi. Ngươi có thể đạt hạng hai Chuyển Linh cảnh của Thanh Hoa viện chúng ta, nhưng đừng có khinh người quá đáng. Có ta ở đây, ngươi không đừng mơ đụng đến một cọng tóc của Lê Lam!"

Linh Nhi lúc này chạy lại đỡ Ánh Nguyệt, trừng mắt nhìn hắn:

"Phi, không biết xấu hổ. Ngươi muốn đánh, có giỏi thì đến đây, còn làm ra vẻ dạy đời người khác. Loại như ngươi, chính là rác rưởi nhất!"

"Con nhóc này, không ai dạy ngươi sao? Thế thì để ta dạy ngươi, tôn trọng bề trên là thế nào!" Gã bừng bừng lửa giận, vung tay lên định tát cô bé, nhưng đột nhiên cảm thấy một cỗ sát khí khủng khiếp ập tới, khiến hắn không dám di chuyển dù chỉ một li.

"Việc dạy dỗ Linh Nhi, không đến thứ rác rưởi như ngươi phải lo."

Hết chương 338

Bình Luận (0)
Comment