Nam Việt Đế Vương

Chương 366 - Chương 366: Hồi Hương

Ba ngày rất nhanh trôi qua, Trần Phong như cũ vẫn chưa rời khỏi Thanh Long tháp, để cho một ít người không khỏi lo lắng. Nhưng rất nhanh câu chuyện của hắn đã bị dẹp sang một bên, bởi vì...

Thanh Long Giang tông đệ nhất thiên tài, Nguyễn Giang Long, đối chiến tân thiên tài Lê Hoàng tộc, Lê Khắc Phương!

Lê Khắc Phương tuổi mới hai mươi tư, cũng vừa khéo đột phá Huyền Linh cảnh, trở thành Huyền Linh cảnh thiên tài trẻ tuổi thứ năm của Lê Hoàng tộc!

Lê Hoàng tộc nhân tài đông đúc, bản thân từng ra Đế cảnh cường giả, công pháp tu luyện cao thâm, bởi vậy thế hệ trẻ không có đứt đoạn, lục tục có người tu thành Huyền Linh cảnh.

Lê Khắc Phương so với đệ nhất thiên tài của Lê Hoàng tộc là Lê Tư Nghĩa thì kém sắc hơn không ít, nhưng dù sao cũng mới đột phá Huyền Linh cảnh, bởi vậy tâm thịnh khí vượng, lập tức hướng hắn khiêu chiến!

"Nguyễn Giang Long ở trong các thiên tài Huyền Linh cảnh cũng chỉ xếp hạng thứ bảy, tuy nhiên so ra vẫn hơn Lê Khắc Phương quá nhiều, tên này quá nóng tính rồi."

"Vẫn là người tuổi trẻ khí thịnh, hắn liên tục đả bại 2 thiên tài Huyền Linh cảnh trong top 30, tự nhiên lòng tin đại tăng, khiêu chiến Nguyễn Giang Long cũng là hợp lí."

Khắp nơi người đều xì xào bàn tán, chỉ có Nguyễn Giang Long vô cùng thảnh thơi, ngày ngày mở phòng giảng các loại Khí thuật võ kĩ cho thế hệ trẻ thành Nghi An, để bọn hắn càng thêm vui vẻ.

Hắn đã là Huyền Linh cảnh, so ra còn mạnh hơn một đám giáo vụ giảng viên ở thành này, hơn nữa tư chất rất tốt, mỗi môn võ kĩ, Khí thuật đều được hắn phân tích cực kì dễ hiểu.

"Sư huynh nắm chắc chiến thắng vào ngày mai sao?"

Một tên thiên tài trẻ tuổi không nhịn được lên tiếng, để đám người xung quanh đều gật đầu ủng hộ. Bọn họ đều rất tò mò, vị sư huynh này chẳng lẽ tự tin đến thế?

"Ta nói ta tự tin mười phần, các ngươi tin sao?"

Nguyễn Giang Long vươn tay, hóa thành một đám chiếu ảnh, đó là phương thức vận hành của môn Khí thuật mà hắn đang giảng giải.

"Mà ta nói ta không tự tin, các ngươi tin sao?"

Đám thiếu niên ngạc nhiên vô cùng, chỉ thấy Nguyễn Giang Long chỉ điểm một tên tu luyện sai lầm, lại nói:

"Trước sau chuyện đều sẽ xảy đến, sao cần lo lắng. Lo lắng, chính là không tự tin với thực lực bản thân, là sợ hãi thất bại."

"Sao phải sợ hãi, thất bại đáng sợ sao? Chỉ là một cuộc so đấu nhỏ, thất bại lại thế nào?"

Hắn cười ha hả, nhìn một đám thiếu niên phía dưới, cười nói:

"Chỉ cần vào thời khắc quyết định ngươi không thất bại, là đủ."

Cả đám ngơ ngác, sau đó không nhịn được cực kì bội phục.

"Chúng ta hiểu rồi thưa sư huynh!"

Nguyễn Giang Long mỉm cười, nhìn đám đông, vẻ mặt lộ rõ sự thoải mái.

Hắn thật sự không quan tâm mấy đến trận chiến ngày mai. Lê Khắc Phương chủ động khiêu chiến để lấy hắn làm bàn đạp, từ đó tiến vào top 10 Huyền Linh cảnh trẻ tuổi Nam Việt quốc.

"Vẫn là kém một chút."

Ngày hôm sau.

Lê Khắc Phương, Lê Hoàng tộc tân thiên tài, bị Nguyễn Giang Long đánh bại chỉ sau một trăm chiêu.

Lê Khắc Phương thậm chí đã vận dụng đến Đế thuật Thừa Thiên kiếm pháp, nhưng Nguyễn Giang Long vẫn có thể đánh bại hắn, để mọi người không thể không đánh giá lại hắn.

"Các ngươi còn không biết, Nguyễn Giang Long đã sớm tu thành Huyền Linh cảnh nhị phẩm."

"Huyền Linh tam phẩm, hắn mới đột phá Chân Linh cảnh được chưa đầy một năm, tốc độ tu luyện thật sự quá nhanh!"

"Phỏng theo tốc độ này, chỉ sợ trước ba mươi hắn có thể đạt đến Huyền Linh cảnh đỉnh cao, có tư cách đột phá Dung Linh cảnh! Đột phá Dung Linh cảnh, chính là bước vào hàng ngũ Bộ Chủ, đảm đương một phân bộ của Đại Tông môn rồi!"

"Chậc chậc, ba mươi tuổi Dung Linh cảnh, sẽ dọa chết một đống người a."

Lê Khắc Phương một trận khiêu chiến, không những không gây dựng được thanh danh, mà còn để cho Nguyễn Giang Long khí thế lên cao, vốn hắn ở trong thiên tài trẻ tuổi Huyền Linh cảnh chỉ xếp hạng trung thượng, nhưng bây giờ, không ít người thầm đánh giá, so sánh hắn với Nam Việt ngũ kiệt.

Nam Việt ngũ kiệt, chính là năm tên thiên tài Huyền Linh cảnh, tất cả đều mới hơn hai mươi tư tuổi, nhưng đều tu vi Huyền Linh tam tứ phẩm trở lên. Bọn hắn phân biệt đến từ Hoàn Kiếm tông, Cửu Long các, Lê Hoàng tộc, Nguyễn Hoàng tộc, Trần Hoàng tộc.

Sau trận chiến, câu chuyện kéo dài thật lâu, thẳng đến cả tháng sau mới chấm dứt. Mà lúc này, bên trong Thanh Long Giang tông cũng hiện ra một đám thiên tài. Đám người Nguyễn Đức Hải nhảy vọt, trước tiên tu thành Chân Linh cảnh.

Lại có không ít Huyễn Linh cảnh đỉnh cao thiên tài, vốn bọn hắn trấn áp tu vi để có thể tham gia Thanh Long tháp thí luyện, nay đã qua, bởi vậy liền nhao nhao đột phá, hậu tích bạc phát, một đường tu đến Chân Linh cảnh trung kì.

Mà đám người Ánh Nguyệt cũng thừa cơ đẩy tu vi lên Chuyển Linh đỉnh cao, chỉ cần cơ duyên vừa đến liền có thể phá vỡ mà vào Huyễn Linh cảnh.

Thời gian này đám người Tây phương cũng dần xâm nhập càng sâu, dần xảy ra không ít xích mích. Cộng thêm Trí Huyễn Đan hoành hành, để cho sự việc đã nóng nay càng thêm phần căng thẳng.

Mà lúc này, Trần Phong.

Hắn khoanh chân ngồi tĩnh tọa, xung quanh Linh văn biến chuyển, hóa thành Nguyên đạo Nguyên văn, sau ót hiện ra một tôn Linh hồn Tiên Long, hóa thành Âu Lạc thần nhân hình thái. Bản thân hắn nhẩm lấy Âu Lạc Thái Huyền kinh, tu vi phi tốc tăng trưởng, nhảy vọt đến Huyễn Linh cảnh đỉnh cao.

Tại mi tâm của hắn, bên trong Linh Hồn hải, hiện ra từng kí tự cổ lão, dịch ra thì đó là chữ Điểm, Long, Giang, Mãnh, Cương,.... Từng cái Bí thuật ngưng tụ thành Bí tự, đang dần dần in dấu thành hình.

Hắn một trận đại chiến, đạt được tư chất chứng Hoàng đạo, tuy nhiên, muốn chứng đế cần phải trải qua khảo hạch của Chân Linh cảnh.

"Ta tích lũy còn chưa đủ, lại để ngày khác."

Hắn buông thả, chỉ thấy dưới chân hóa ra một mảnh Giang khí xanh biếc, mà phía trước, một bóng hình già nua hiện ra, nhẹ nhàng nói:

"Thời đại cỗ lão hậu duệ, ngươi hãy cẩn thận."

Đây là một vị đầu rồng thân người Thanh Long, chỉ còn lại Long hồn, hướng hắn mà nghiêm nghị nhắc nhở:

"Âu Lạc thần tộc là điều cấm kị, những kẻ cả gan mở ra huyết mạch đều sớm tử vong. Thanh Long thủy tổ của ngươi năm xưa vì tìm đến bí mật này, đã gần như tử vong."

Lão Long xoay người rời đi, chỉ để lại mấy câu:

"Không tu thành Đế cảnh viên mãn, đừng để lộ ra bí mật."

Nói xong không gian liền xé mở, Trần Phong chỉ cảm thấy bản thân bị ánh sáng xanh bao phủ, sau đó liền trở về Thanh Long Cửu giới.

Hắn tìm đường hồi lâu, liền trở về nơi ở của chính mình. Hỏi thăm mới biết, đã gần một tháng trôi qua kể từ ngày khảo hạch.

"Một tháng?"

Trần Phong hai mắt trợn trừng, thầm hô hỏng chuyện. Bởi một tháng, chính là thời điểm bí cảnh thành Minh Dương mở ra!

Hắn tức tốc lao đến truyền tống trận, rời khỏi Thanh Long cửu giới, tiến về thành Nghi An, thuê một con Phi thuyền siêu tốc, giá cả đương nhiên để hắn một hồi đau nhức khôn cùng, nhưng chỉ cần có bốn tiếng đã đến nơi.

Chỉ thấy giờ đây thanh Minh Dương vô cùng nhộn nhịp, võ giả nhiều như cá diếc sang sông, Linh giả cũng thành rau cải, số lượng lên đến mấy trăm, để cho hắn không khỏi hít một hơi lạnh.

Hắn bay đến Đặng gia, chỉ thấy nơi đây đông đúc lạ thường, mà xuất hiện rất nhiều người lạ.

"Ngươi là ai, đây là Đặng gia, mau lùi lại!"

Một tên võ giả quát lớn, khí lực bộc phát, vậy mà lại là một tên võ giả Khai Huyệt cảnh!

Trần Phong kinh ngạc, từ khi nào Đặng gia có thể dùng võ giả Khai Huyệt cảnh để canh cửa?

Trừ phi...

"Ta là Trần Phong, đệ tử Thanh Long Giang tông, có quen biết với Đặng lão."

Người nọ quan sát hắn một chút, liền khẽ gật đầu, chắp tay nói:

"Ra là một thiên tài Thanh Long Giang tông, thất lễ. Đặng lão ngươi tìm, hẳn là Đặng Việt đi?"

"Không sai."

Gã ta gật đầu, sau đó liền phái người chạy vào thông báo. Một lúc sau Đặng lão bước ra, nhìn Trần Phong cực kì vui mừng, nhưng cũng có vài phần khó xử.

"Có chuyện gì sao thưa ông?"

"Chuyện này...."

Đặng lão hít sâu một hơi, rồi nói tiếp:

"Đặng gia chủ hệ từ Đông phủ tới."

Đặng gia ở Đông phủ cũng là một thế lực không thể xem thường, trong gia tộc có mấy vị tu thành Tông Linh cảnh, trong Tông Linh cảnh thế lực cũng xếp hàng thượng giai!

Trần Phong theo chân lão bước vào, chỉ thấy ở chính điện, một tên trung niên tuổi năm mươi ngồi giữa, gương mặt chữ điền, một đôi lông mày rậm nối liền nhau, nhìn qua tương đối hung thần sát ác. Mà sau ót hắn, mơ hồ hóa thành dị tượng, biến thành một mảnh Giang khí, bên trong ngưng tụ lấy một tôn Hà Bá, thân người đuôi cá. Linh hồn hắn sở dĩ là hư ảnh, bởi vì dưới Âu Lạc thần nhãn, Trần Phong thấy được Linh hồn gã cùng với thân hệ liên hệ mười phần chặt chẽ , bởi vậy khi ánh nắng chiếu vào thân thể, không chỉ tạo nên cái bóng của nhục thân, mà còn hiển hóa ra hư ảnh của Linh hồn!

Là một tôn Dung Linh cảnh cường giả!

Đặng gia với chuyện lần này không hề đến đây để dạo chơi, mà có mục đích quan trọng.

Mà hai bên hắn, có bốn năm tên thiên tài trẻ tuổi, nhìn qua tầm hai mươi lăm, nhưng Linh lực hùng hồn, đều đã tu đến Chân Linh cảnh!

"Như ta đã nói, chuyện lần này liên quan hệ trọng, Đặng gia chúng ta cũng đổi giá lớn mới đạt được cái thông tin này. Phượng Hoàng Niết bàn chân kinh, Đại Đế cấp Linh pháp, dù ở đây chỉ là tàn thiên đi nữa cũng phải thu vào tay!"

Phượng Hoàng Niết Bàn chân kinh?

Trần Phong đã hiểu ra, tại sao Đặng gia lại phái cả cường giả bậc này đến đây.

Quang Trung Đại Đế tử vong không ai biết, không ai hiểu, Phượng Hoàng Niết Bàn chân kinh cũng từ đó mà thất truyền, dù là Phượng Hoàng Trung Đô giờ cũng chỉ sở hữu bản phỏng chế, từ vô số năm nghiên cứu mà tạo ra, so ra cũng là một bản Vương cấp công pháp, nhưng so với bản gốc còn kém một trời một vực!

"Lần này tranh đoạt đều là thiên tài hàng đầu của các môn phái, thậm chí bên kia, Phượng Hoàng Trung Đô còn phái ra Nguyễn Phi Hoàng, nói rõ bọn hắn nắm chắc phải đạt được Đế kinh."

"Những người còn lại ở đây ai có thể tranh đoạt qua bọn hắn? Bằng những tên Luyện Khí Tụ khí cảnh này sao?"

Gương mặt vị Dung Linh cảnh này lộ ra vẻ giận dữ, khiến một đám thiếu niên gương mặt tái mét, run run không đáp.

"Những danh ngạch kia, chuyển cho những thiên tài Chân Linh cảnh này đi, đương nhiên chúng ta sẽ có bù đắp xứng đáng cho các ngươi."

Đám thiếu niên kia nghe vậy liền thở dài, sau đó đem lệnh bài của bản thân đưa cho gã ta. Trần Phong thấy vậy thì hơi nhíu mày, không có nói gì. Đây là chuyện riêng của Đặng gia, hắn thật sự không tiện nhúng tay vào.

"Ánh Nguyệt...."

Người nọ nhìn nàng, lại nói:

"Trong đấy nguy hiểm, không bằng..."

"Không được, một danh ngạch này là của hắn, ai cũng không lấy đi được."

Vị Dung Linh cảnh kia nói chuyện với nàng tương đối nhẹ nhàng, hiển nhiên biết được thành tích của nàng ở Thanh Long Giang tông, tuy nhiên thái độ thì ngược lại hoàn toàn với giọng nói:

"Hôm nay hắn vẫn chưa xuất hiện, nói rõ đã có việc bận. Chuyện tiến vào bí cảnh không thể chậm trễ, ngươi hiểu chứ?"

Bên cạnh hắn ta, một tên thanh niên ngoài hai mươi bước tới, nói:

"Ánh Nguyệt, ngươi nên hiểu chuyện gì cần phải ưu tiên. Tình cảm là chuyện tốt, nhưng mà."

Hắn còn chưa nói xong, Trần Phong đã bước vào, thản nhiên nói:

"Danh ngạch của ta, không đến phiên ngươi quan tâm."

Hết chương

Bình Luận (0)
Comment