Nam Việt Đế Vương

Chương 370 - Chương 370: Loạn Chiến Nổ Ra

Một lần này Minh Dương đại hội viễn siêu những lần khác, vô số bảo tàng bị đào móc, từng loại truyền thừa được mở ra, đủ loại bí bảo cùng tài nguyên tu luyện được đào móc ra, cũng vì thế tranh cướp càng kịch liệt.

Ngày hôm sau, Nguyễn Phi Hoàng chính thức đột phá, tu thành Huyền Linh cảnh, trở thành một trong số ít thiên tài trẻ tuổi ở phủ Nghệ tu thành cảnh giới này.

Nhưng cũng vì thế hắn cũng trở thành đối tượng bị nhắm tới, hàng chục cỗ thế lực nhăm nhe đánh cướp hắn, bởi bọn hắn cho rằng, Nguyễn Phi Hoàng đã đạt được Đế Kinh, mới có thể một hơi đột phá!

Từng tràng ác chiến xảy ra, minh tranh ám đấu đều có, Nguyễn Phi Hoàng tại trong những trận chiến này lộ rõ bá đạo, một hơi đánh bại năm cao thủ đứng đầu các đại thế lực, chứng minh thực lực bản thân.

Mà Trần Phong cùng chúng nữ nhàn nhã thu hoạch tài nguyên, thỉnh thoảng Trần An Tiên sẽ từ đâu đó chạy đến, hai bên thỉnh giáo công pháp Linh thuật, rất là náo nhiệt.

Hắn lại một tay dạy dỗ lứa trẻ tuổi thành Minh Dương, đặc biệt là thế lực hai nhà Đặng Phạm, để bọn hắn có thể chuẩn bị vượt qua khảo hạch của Thanh Long Giang tông, thuận lợi một bước tiến vào cỗ Đại thế lực này.

Ngày cuối cùng của bí cảnh.

"Giao ra Đế kinh!"

Nguyễn Phúc Khánh tế lên Thái A Kiếm, ngụm kiếm này chính là mô phỏng một vị Hoàng cảnh cường giả của Nguyễn Hoàng tộc, uy năng cực kì cường đại.

Mà bên cạnh, bảy tám cỗ thế lực khác tụ lại, hướng đám người Nguyễn Phi Hoàng mà đe dọa, trong đó Trần Sâm đã tu thành Chân Linh cảnh cũng dính đi vào.

Đế kinh thật là một miếng bánh quá lớn, vốn bọn hắn chỉ ôm một tia hi vọng, nhưng một tia cũng là xứng đáng một lần đánh cược.

Phượng Hoàng Trung Đô cũng không phải là Đại thế lực của phủ Nghệ, trong Thập đại môn phái chỉ xếp trung du, bởi vậy bọn hắn không nhất thiết phải sợ hãi trả thù.

"Các ngươi đúng thật bỉ ổi vô liêm sỉ đến cực hạn."

Nguyễn Phi Hoàng trong tay cầm lấy Hỏa kiếm, sau lưng mọc lấy Phượng hoàng vũ, đối mặt trước năm sáu tên Chân Linh cảnh đỉnh phong viên mãn cũng không sợ chút nào.

"Đánh nhau đi!"

Trần An Tiên vung vẩy cờ, vẻ mặt lộ rõ sự hưng phấn.

"Thanh Long Giang tông mấy vị Linh hữu, kính xin đừng có nhúng tay vào a."

Ngũ Hoàng tử quanh thân Kim Long uốn lượn, Hoàng gia khí tức ba đạo hùng hông. Bọn hắn là đương kim Nam Việt quốc Hoàng tộc, bởi vậy luôn được Nam Việt quốc khí vận gia trì, thực lực bản thân luôn cao hơn đồng cấp một mảng! Như hắn chỉ là Chân Linh cảnh đỉnh cao, nhưng đối chiến với Nguyễn Phi Hoàng hắn cũng không chút nào thua kém.

Trần Phong nhìn lên vị Ngũ Hoàng tử, chỉ thấy người này tương đối trẻ tuổi, nhưng ánh mắt tràn đầy sự thâm trầm.

Hắn thấy vậy liền nhún vai, cười nói:

"Chỉ cần Điện hạ không nhúng tay, chúng ta cũng không có ý kiến."

Nếu Ngũ Hoàng tử tham dự vào vụ này, chỉ sợ Nguyễn Phi Hoàng khó vượt qua một ải này.

Ngũ Hoàng tử nhíu mày, suy tư hồi lâu, liền khẽ gật đầu:

"Không vấn đề."

Bên kia, đại chiến đã nổ ra, Nguyễn Phi Hoàng giết vào trùng vây, Hỏa Phượng kiếm đối chiến Thái A Kiếm, Hỏa Phượng đối chiến Thủy Ngưu.

Hắn một kiếm đánh bay Nguyễn Phúc Khánh, sau đó liền xoay người đối chiến, chỉ thấy một bàn tay Phật đà áp lên đỉnh đầu, lập tức thi triển Vũ Hóa Kiếm pháp, sau lưng vô số lông phượng hóa thành Hỏa kiếm, đem bàn tay này chém thành vô số mảnh.

Nhưng trước mặt hắn, Phổ Đạo Miếu cường giả đã giết tới, nhưng liền bị một tên thiên tài khác của Phượng Hoàng Trung đô đánh chặn hắn. Âm Dương đồ vang một tiếng mở ra, đón đỡ lấy Hỏa Vân.

"Trông thật vui, Lý tộc ta cũng muốn góp vui một chút."

Lý Lâm Hiên từ bên ngoài gia nhập chiến đoàn, đột nhiên sắc mặt rét lạnh, hướng Trần Sâm hạ thủ, để tên này không kịp trở tay, Phật Đà bị một ngụm Đại Chung phủ xuống, phút chốc bị luyện thành cặn bã! Mà Trần Sâm thổ huyết trốn chạy ra, Lý Lâm Hiên định tiếp tục truy sát thì Trần An Tiên đã tới ứng cứu, đồng thời hóa thành một ngụm Đại Chung.

Coongggg

Tiếng chuông vang vọng không gian, Lý Lâm Hiên theo đó thổ huyết bay về phía sau, run rẩy nói:

"Chân Linh cảnh viên mãn!"

Lý, Trần hai đại Hoàng tộc năm xưa đều sùng bái Phật đạo, bởi vậy Linh thuật bọn hắn có tám chín phần tương tự nhau.

Trần Sâm lúc này chậm rãi bay tới, hai tay đan xen, cúi đầu hành lễ với nàng, lại nói:

"Liệu chúng ta có nên tham gia? Dù sao đây cũng là Đế cấp Chân Kinh, dù tộc ta cũng không có mấy cuốn."

"Ngươi nghĩ có thể sao?"

Nàng nhìn Trần Phong, chỉ thấy hắn vẫn nhàn nhã nhìn toàn cục, trong lòng có chút rùng mình. Kẻ này thực lực tuyệt đối không tầm thường, ở trong những kẻ tham dự Minh Dương bí cảnh lần này tuyệt đối xếp top 5!

Dù là nàng cũng không có nắm chắc có thể chiến thắng hắn!

Lê Hoàng tộc thiên tài chắp hai tay sau lưng, bộ dáng nhàn nhã, sau đó liền nói:

"Nơi đây đã không còn gì thú vị, Phượng Hoàng Trung Đô đã định trước nhận được Đế kinh, chúng ta đi!"

Nói rồi bọn hắn xoay người liền đi, mà bên ngoài, Lê Hoàng tộc Tôn giả cũng đã nhận được tin, bèn cười nói:

"Phượng Hoàng Trung Đô nhận được Đế Kinh, đúng là chuyện đáng mừng."

Nguyễn Hoàng tộc Tôn giả sắc mặt âm trầm như nước, bọn hắn đối nghịch cùng Phượng Hoàng Trung Đô đã ngàn năm có lẻ, thẳng đến khi thế lực này xuống dốc mới không có ra tay. Nhưng nếu có Đế kinh, chỉ sợ vài trăm năm sau, thế lực này lại lần nữa sinh ra Vương giả!

"Thanh Long Giang tông mấy vị Linh hữu, nếu Phượng Hoàng Trung Đô đạt được Đế Kinh, các ngươi hẳn sẽ không có vui lòng đâu nhỉ?"

Hắn ta cười nhạt, mà lần này đến Thanh Long Giang tông cường giả vậy mà lại là tân tấn Tôn gia Vũ Tôn giả!

"Haha, không vấn đề, không vấn đề."

Vũ Tôn giả cười đáp lại. Kì thực vấn đề này cao tầng Thanh Long Giang tông sớm đã bàn qua, chỉ là bọn hắn đều nhất trí với ý quyết định này.

Phượng Hoàng Trung Đô nhận lại được Đế kinh, sẽ tạo nên một đối thủ cạnh tranh, nhưng cũng đồng thời cũng sẽ là một yếu tố thuận lợi cho bọn hắn. Còn thuận lợi thế nào, chỉ bọn hắn mới hiểu rõ.

Từng cỗ thế lực đánh đập tàn nhẫn, mà Nguyễn Phi Hoàng cũng giết ra trùng vây, thuận lợi được tiếp dẫn đi.

Trần Phong chậc lưỡi, lần này Minh Dương bí cảnh thật sự nhạt nhẽo hơn hắn nghĩ quá nhiều.

"Chúng ta còn chút việc cần làm"

Hắn vừa định dẫn mọi người đi nơi khác thì Trần An Tiên liền chặn lại, khẽ nói:

"Trần Phong, ta thấy ngươi cùng ta rất có duyên."

Vũ Ngọc Linh cùng Ánh Nguyệt, Linh Nhi đồng thời nhướn mày, ánh mắt tràn đầy cẩn trọng nhìn về phía nàng.

"Ý ta là ngươi cùng Trần Hoàng tộc ta có duyên."

Nàng vội giải thích, lại lấy ra một món bảo vật, bên trên khắc lên vô số Linh văn cùng Phạn ngữ, sau đó liền đưa cho Trần Phong:

"Ta nghĩ ngươi có huyết mạch của Trần Hoàng tộc chúng ta."

Trần Phong nghe vậy liền thở ra một hơi, điều này hắn đã sớm biết, chỉ là việc nhận tổ quy tông lúc này thật có quan trọng vậy sao?

Hắn cùng Trần Hoàng tộc trói buộc chỉ là huyết mạch, còn lại thì Chi mạch bọn hắn đã tuyệt diệt, chỉ còn sót lại hắn độc đinh này.

Tuy vậy hắn vẫn nhẹ nhàng tách ra một giọt máu, rơi lên trên món bảo vật này, chỉ thấy ánh sáng rực lên, từng cái Linh văn cùng Phạn ngữ bị thắp sáng, nhưng cũng chỉ có hai phần mười số lượng.

Trần An Tiên có chút thất vọng, bởi như này huyết mạch Trần Phong cực kì thấp, so ra chỉ bằng những cái Chi mạch vô cùng xa xôi mà thôi.

"Đáng tiếc a, thiên tài cỡ này nếu huyết mạch nồng đậm thì hoàn toàn có thể bồi dưỡng, trở thành cường giả nòng cốt của tộc ta a."

Nhưng nàng vẫn đưa ra một mặt lệnh bài, nói:

"Nửa năm sau sẽ đến Lễ tế tổ của Trần Hoàng tộc ta, mong rằng ngươi có thể trở về nhận tổ quy tông, góp một phần sức cho gia tộc."

Trần Phong đón lấy mặt lệnh bài, suy tư hồi lâu nhưng rồi vẫn thu vào, khẽ gật đầu:

"Đến thời điểm đó, ta sẽ có mặt."

Trần An Tiên khẽ gật đầu, sau đó liền dẫn cường giả Trần Hoàng tộc rời đi.

Lúc này chỉ còn lại phân nửa người ở lại Minh Dương bí cảnh, mà nhóm Trần Phong cũng không có vội rời đi, ngược lại tiến vào bên trong thành.

Lúc này không ít Võ giả Linh giả đang tầm bảo, vô cùng náo nhiệt, đột nhiên Trần Phong mi tâm rực sáng, cuồn cuộn Linh lực như hồng thủy phóng thẳng lên trời cao, Long uy cuồn cuộn để không ít kẻ phải rùng mình, đặc biệt đại bộ phận võ giả đều sợ hãi!

Khí tức Trần Phong điên cuồng kéo lên, trọng trọng Linh lực cùng uy áp đánh vào mảnh không gian này, lập tức một luồng ánh sáng xanh hiện lên, Thanh Long uy áp cộng hưởng cùng với Long uy của hắn.

"Thành ca, Ngọc Linh Ánh Nguyệt, ta có thể không trở về, nhờ các người xử lí những việc còn lại!"

Trần Phong quát lớn, theo đó dẫn đầu tiến vào luồng sáng, trực chỉ Thanh Long thành!

Đợi đến khi những kẻ khác kịp nhận ra thì đã muộn, cột sáng đã sớm biến mất, để bọn hắn một hồi tiếc hận.

Thanh Long thành tàn tích.

Trần Phong cùng đám người lơ lửng trên tòa thành, nhìn phía dưới là khe nứt sâu không thấy đáy, đem tòa thành này chém thành hai nửa!

Sau ót hắn, Thuận Thiên chăm chú nhìn lấy vết nứt này, trên gương mặt lộ rõ vẻ rét lạnh:

"Thuận Thiên kiếm ý, không sai, nhưng người thi triển sát ý quá nặng, ma tính quá nặng!"

"Hắn là một kẻ tinh thông Thuận Thiên đại đạo, thậm chí so Lạc Long Quân, so ta không hề kém cạnh."

"Hắn chỉ có thể, là..."

Thuận Thiên nhíu nhíu mày, lại nhìn tứ phía.

"Thanh Long Thần tộc vốn cũng là đại tộc, cùng Cửu Long Thần tộc thống ngự Tây Hải vực có chục vạn năm có thừa, vậy mà toàn bộ cường giả táng thân tại đây, thật là nỗi bi ai."

Thanh Long Thần tộc thời đỉnh cao Đế cấp cường giả nhiều như mây, so khi đó Văn Lang Cổ Quốc, hay trước đó Xích Quỷ Cổ Quốc đều không hề kém cạnh, số lượng nhiều đến người ta giận sôi!

Nhân tộc muốn sinh ra Đế cấp, ngàn năm chỉ sợ sinh ra chưa đến mười vị, mà thời đỉnh cao Thanh Long Thần tộc có chục tôn Đế cảnh!

Đây là tiên thiên sinh ra, lợi thế của chủng tộc này, huyết mạch lực cường đại để bọn hắn làm chơi ăn thật, cường giả trong tộc vô số!

Nhưng mà một lần này, chỉ một kiếm, đem toàn bộ cường giả Thần tộc này chém giết sạch sẽ, một mẻ hốt gọn!

"Hắc, kẻ này, còn ai khác a."

Thuận Thiên cười thảm, hướng Trần Phong nói:

"Chỉ có Lạc Long Quân, tồn tại cường đại chứng đạo Thánh cảnh, tu thành Đại Thánh chi cảnh, chiến lực mạnh mẽ như Thượng Cổ Thần Vương, mới có thể một mẻ chém giết toàn bộ Thanh Long Thần tộc."

Khoai lập tức đứng lên phản bác:

"Không thể nào là hắn, chắc chắn có kẻ mạo danh hắn làm điều này!"

Hết chương

Bình Luận (0)
Comment