Mọi chuyện huyên náo thật lâu, rốt cục Việt Vương ra tay, đem náo động trấn áp, lúc này phủ Nghệ mới sóng yên biển lặng. Tuy nhiên mọi chuyện không có dừng ở đó, Minh Dương bí cảnh những ngày tiếp theo liên tục đón lấy hàng ngàn Linh giả đến thăm, đem nơi này đào móc đến tận gốc!
Oành!
Một ngày nọ, không gian trên bầu trời thành Minh Dương bị xé mở, Đế Hoàng uy áp phủ xuống, theo đó mấy vị cường giả Hoàng tộc phủ xuống.
Mà theo sau bọn hắn, áp giải chính là một vị cường giả, nhìn qua không ngờ lại là một vị Tôn giả!
Vị Tôn giả này mặt như tro tàn, chỉ thấy một vị cường giả lên tiếng:
"Phụng thiên thừa vận, Nam Việt Quốc Việt Vương chiếu viết: Bát Bảo Tôn Giả âm mưu tạo phản, nay phán tử hình, thần hình câu điệt, không phép Linh hồn nhập Linh Hồn giới!"
"Thân hắn hóa Bát Bảo Bí cảnh, vì Minh Dương Tam Thành tạo phúc, gột rửa tội lỗi!"
"Khâm thử!"
"Ta không phục, mẹ nó trứng cái gì mà tạo phản, lão tử không phục!"
Bát Bảo Tôn giả là một người đàn ông cường tráng tuổi ngũ tuần, trên đầu tóc bện lại thành tám lọn, mỗi lọn treo lấy một ngụm bảo vật, tám món hợp lực lại chính là Linh Tôn cảnh Linh bảo!
"Câm miệng!"
Bên cạnh, một vị Tôn giả Nguyễn gia quát lớn, vị này là Phúc Lâm Tôn giả, thực lực so với Bát Bảo Tôn giả không kém chút nào!
"Trảm Linh Đài đến!"
Trảm Linh Đài chính là một tòa Linh Vương cấp chí bảo, sát khí trầm trọng, trên đây đã có đến không dưới năm mươi vị Tôn giả đã táng thân dưới tay nó, còn Linh giả phía dưới thì vô số kể, phải đến hàng vạn!
Việt Vương thời điểm đăng cơ, vô số kẻ đứng lên tạo phản, khiến hắn không thể dùng huyết tinh để tạo lập Hoàng uy, ngụm này Trảm Linh Đao đã theo hắn đi qua mười mấy tràng chiến dịch, cường giả chết dưới nó nhiều không kể xiết.
"Không!"
Bát Bảo Tôn giả rống to, chỉ thấy sau ót chợt mát lạnh, sau đó nữa liền thấy trước mắt là thân thể không đầu của bản thân, lập tức Linh Hồn từ trong Linh Hải bay ra, hóa thành Dị nhân đầu người tám chi, mỗi chi nắm lấy một món Linh bảo!
Hắn Linh hồn bộc phát vô tận Linh lực, hướng Phúc Lâm Tôn Giả đánh tới.
Nhưng Linh Hồn này mới bay ra liền cảm thấy cổ trượt về một bên, Tôn Linh cảnh Linh hồn khổng lồ tựa như Cự nhân tộc, vậy mà một đao liền chém đứt đầu!
Thân thể hắn theo đó rơi xuống, liên tục phân giải, Linh Hải, Linh Không, Linh Tâm, Ngũ Hành,...từng tòa bí cảnh từ thân thể hắn mở ra, dung nhập vào hư không, hóa thành Bát Bảo bí cảnh.
Mà Linh hồn gã tan rã, hóa thành từng đám Linh quang rót vào tòa Bí cảnh này, để nơi đây tràn đầy Linh khí.
"Chúng ta đi."
Phúc Lâm Tôn giả phất tay, đem Trảm Linh Đài thu về, sau đó liền rời đi.
Võ giả Linh giả thành Minh Dương ngơ ngác, chỉ thấy tòa Bát Bảo bí cảnh này tại trên không xoay tròn, cắt vào trong hư không.
"Cứ như thế, chúng ta đã có thêm một tòa bí cảnh hả?"
"Tòa này bí cảnh, hẳn là có vô số bảo tàng, vô số Linh thảo!"
Mỗi vị Tôn Linh cảnh Linh giả chính là một bảo khố hình người, cả đời tích lũy gia sản đều ở trong đó, hơn nữa mỗi tòa bí cảnh đều là nơi uẩn dưỡng Linh lực bọn hắn, khi chết đi những nơi này sẽ hóa thành như tiên cảnh, dưỡng dục ra vô số Linh thảo!
Trần Phong cùng nhóm Thành, Ánh Nguyệt đoàn tụ, mọi người đều vô cùng vui vẻ. Sau lần này hai nhà Đặng Phạm tạm thời có thể trở thành thế lực một phương ở thành Minh Dương, mà Thất gia cùng Đông Minh thì đều nhận được viện trợ từ chủ mạch, bởi vậy thành Minh Dương nay có cả cường giả Huyền Linh cảnh trấn giữ.
Biên cảnh.
Triệu Hảo thân mang xiềng xích, ngay tại đem từng chồng từng chồng gạch đá chất lên để xây trường thành,lại nhìn phía xa xa lúc nhúc những yêu thú đang hướng về tòa thành trấn thủ biên cương này, đột nhiên nghe tin về thành Minh Dương, liền ngẩng đầu lên lắng nghe.
Mấy năm trôi qua, hắn không còn cái kia kiêu ngạo của thiếu gia đại tộc, ngược lại tĩnh lặng. Mà tu vi hắn cũng tiên bộ một đường, đã là Chuyển Linh cảnh đỉnh cao.
"Thành Minh Dương thế cục giờ đây như vậy sao?"
Hắn lẩm bẩm, nhìn xa xa là mấy đồng tộc người Triệu gia, thở dài:
"Dù ta có trở lại, ở thành Minh Dương cũng chỉ là hạt cát trong bể mà thôi."
"Không biết đám người Trần Phong thế nao ta thật sự muốn cùng hắn lần nữa đánh một hồi."
Triệu Hảo nhìn đôi bàn tay đầy vết thương, đấy là mấy năm qua cùng yêu thú chém giết mà thành. Giữa các quốc gia nhân tộc với nhau thường sẽ ngăn cách bởi vô cùng rộng lớn sâm lâm, đây chính là địa bàn của Yêu tộc, phồn diễn sinh sống. Mà Yêu tộc thỉnh thoảng sẽ gây nên từng đợt thú triều, xâm lấn địa bàn nhân loại.
Hắn bị đi đày ở đây mấy năm, chính là chừng ấy năm đại chiến với yêu tộc, trên tay đã giết qua không ít Yêu thú, thực lực cũng vì vậy tăng dần lên, chiến lực so cùng giải phải cao hơn một mảng.
"Liệu có một ngày, ta có thể rời đi nơi đây, đến một nơi xa hơn để xông pha?"
Triệu Hảo nắm chặt tay, sau đó cũng không có thì giờ nói chuyện nữa, nhặt lên một thanh Chuyển Linh binh đã mòn phân nửa, sau đó lao về phía một con Yêu thú hình thể vô cùng khổng lồ.
Minh Dương bí cảnh kết thúc, đóng lại một chương đầy tranh đấu, cũng mở ra một chương mới.
Thành cùng Thanh Hoa cũng trở về Thượng Ngàn Thánh Địa, hắn đã đột phá Chân Linh cảnh, giờ đây cần trở về để chuẩn bị cho tranh chấp vị trí Thánh tử.
Còn Trần Phong cùng Ngọc Linh đám người ở lại, chuẩn bị cho đợt tuyển chọn đệ tử của Thanh Long Giang tông.
Đợt này có khá nhiều mầm mống tốt, hơn nữa Thanh Long Giang tông cũng muốn áp đặt lực ảnh hưởng lên nơi đây, bởi vậy đưa tới không ít cường giả tiến hành khảo thí. Khảo thí không chỉ tư chất, mà còn là đạo tâm, ngộ tính, ý chí,... Rất nhiều mảng, dù là tán tu cũng có thể tùy thời tham gia. Mà Trần Phong thân là thiên tài môn phái, đương nhiên phải ra mặt để kiểm tra, khiến hắn một phen mệt đến bở hơi tai.
Thất gia, Đặng Phạm hai nhà, Đông Minh, các tân thế lực tại thành Minh Dương thế hệ trẻ phải đến năm trăm, bởi vậy tranh đấu cực kì kịch liệt.
Rốt cục sau hai ngày thì tuyển chọn kết thúc, Đặng Phạm hai nhà thu được tổng mười danh ngạch, đương nhiên có phần không nhỏ công sức của Trần Phong.
Phủ thành chủ cũng đạt được hai danh ngạch, Trần Linh San cùng một tên thiếu niên nữa vậy mà chen được vào, trở thành đệ tử ký danh của Thanh Long Giang tông.
Phủ thành chủ làm điều này, nói rõ hắn đã không còn mấy hi vọng đối với Trần Hoàng tộc, bởi vậy tìm kiếm một con đường khác, trèo lên Thanh Long Giang tông bực này cự phách. Chỉ cần có Thanh Long Giang tông thì vị trí Thành chủ của hắn sẽ vững bền vĩnh cố.
"Các ngươi sớm xuất phát, tiền về thành Nghi An, hãy nhớ lấy, ở thành Minh Dương này các ngươi có thể là thiên tài đỉnh cấp, nhưng ở đó, các ngươi chẳng là gì cả!"
Những câu nói này luôn được lặp lại mỗi lần tuyển chọn đệ tử, mà Trần Phong nghe cũng đã nhàm, bèn kiếm một nơi an tĩnh tu luyện.
Phi thuyền đi mất gần sáu giờ mới tới nơi, thuận theo Thanh Long Giang rẽ sóng mà đi, sau đó liền dừng lại bên bờ. Lục đục các thiếu niên thành Minh Dương thành Tương Phong cùng Quỳ Châu hướng về phía xa xa mà nhìn.
Thành Nghi An.
Trần Phong nghĩ một lúc, cũng theo bọn hắn mà vào. Hắn cũng muốn xem xem đệ tử thành Minh Dương tu hành thế nào.
Vừa tiến vào, chỉ nghe thấy vô số tiếng hô hào chém giết vang tới, tiếp đó một tên đệ tử bị ném ra cửa thành, để cho đám đệ tử mới vào hãi hùng khiếp vía.
"Đám người khu ba này thật láo xược, vậy mà muốn chống lại chúng ta!"
"Có Thanh Hà hội chống lưng nên bọn hắn cứ nghĩ có thể sánh với khu một chúng ta đây rồi!"
"Bọn người khu II các ngươi, giao địa bàn tu luyện ra đây!"
Ầm!
Ba bốn tên Nội cương cảnh cao thủ đồng thời công kích, hướng đến tên Ngoại Cương cảnh kia, khiến gã không khỏi luống cuống, song quyền nan địch tứ thủ, rất nhanh không khỏi liên tục bại lui.
Nơi đây đang diễn ra từng tràng chiến đấu, Khí thuật tàn sát tứ phía, để đám đệ tử Minh Dương tam thành run như cầy sấy.
"Đây là nơi chúng ta chuẩn bị ở sao?"
Một tên ngước nhìn Trần Phong, mà hắn chỉ khẽ cười nhạt, nhìn về phía xa xa.
Thanh Hà hội.
Giờ đây đã là một trong những hội lớn nhất khu II, thống lĩnh phân nửa đệ tử khu III đại chiến, đem thành Nghi An quậy đến rối tinh rối mù!
Có đám tân đệ tử này Thanh Hà hội càng thêm hung hăng, vậy mà cả gan khiêu chiến những hội nhóm ở khu I, để Trần Phong không khỏi bật cười.
Vũ Ngọc Linh cũng mười phần hoài niệm không khí nơi đây, chỉ thấy mấy chục tên đệ tử Thanh Hà hội hung hãn không sợ chết, kết thành Thanh Giang trận, cuồn cuộn Thủy khí phun trào, vậy mà cùng một tên Khai Huyệt cảnh cứng đối cứng.
Thanh Hà hội quy mô đã sớm lớn gấp mấy lần, tuy nhiên cao thủ không nhiều, cơ bản đều là Tụ Khí Nội Cương cảnh, nhưng nhân số thực sự nhiều, không có hai trăm cũng có ba trăm, quả thực kiến nhiều đè chết voi.
"Bang chiến lần này, Thanh Hà hội thắng!"
Một vị Linh giả đứng ra đọc kết quả, nhìn thấy Trần Phong thì không khỏi giật mình.
Sao có thể?
Mấy năm trước mới gặp, hắn chỉ là một cái cao thủ Khai Huyệt cảnh nho nhỏ, nhưng bây giờ đã là Chân Linh cảnh cường giả, gần như có thể sánh ngang hắn!
"Giáo vụ!"
Trần Phong chắp tay cúi người hành lễ, mà người kia cũng không chậm trễ liền đáp lễ, cười nói:
"Ngươi ta đều đã là Linh giả, không cần phải hành đại lễ."
"Học được từ ngài rất nhiều thứ, bởi vậy tôn sư trọng đạo là ta phải có."
Vị Linh giả nọ nghe vậy thì vô cùng thoải mái, năm xưa hắn chỉ dạy cho vô số đệ tử, chỉ hơi có ấn tượng Trần Phong, vậy mà giờ đã có thể cùng hắn ngang hàng.
"Thanh Hà hội ngươi năm xưa gây dựng ngày càng tốt, đợt Bang chiến lần này đã chiến thắng mười một tràng, khắp khu II đã gần như không có địch thủ."
Hết chương.