Nam Việt Đế Vương

Chương 82 - Chương 82: Dưới Bầu Trời Đêm..

Ánh Nguyệt từ xa chạy lại, vẫy vẫy hắn

Trần Phong thấy vậy liền cười nhẹ, đáp:

"Hôm nay trời đẹp, ra đây ngắm cảnh một chút. Tu luyện quá nhiều cũng không tốt."

"Cũng đúng!"

Cô nàng cười tươi, lấy tay phủi nhẹ mặt đá, sau đó ngồi xuống.

" Cậu không phiền chứ?"

Trần Phong lắc lắc đầu, nhìn cô nàng một chút. Bây giờ đã khoảng 8 giờ đêm, đã tối, nhưng trời quang không mây, trăng lại sáng cho nên hắn thừa sức nhìn thấy cảnh vật xung quanh. Ánh Nguyệt giờ mặc một cái quần nhỏ, ngắn ngang đùi, phô lấy cặp chân dài trắng nõn nà. Áo thì mặc một chiếc áo trắng cộc tay, nhìn qua có chút tomboy. Tóc dài ngang vai, đôi lúc khẽ động liền có trận trận mùi thơm phát ra, rất mê người. Khuôn mặt không chút son phấn mà vẫn trắng nõn, đôi môi hồng hào, ánh mắt đôi lúc lại lộ ra chút tinh nghịch. Cô nàng có vẻ như vừa tắm xong thì phải, thân thể rất thơm mát, quả thật khiến người ta có một phen thưởng thức.

"Chà, rất được, rất được nha."

Hắn khịt khịt mũi, gãi gãi đầu, ánh mắt có chút không nỡ rời.

"Cậu dự định làm gì tiếp theo?"

Cô nàng đột nhiên hỏi thăm, khiến hắn chép miệng tiếc rẻ, không thể không thu mắt lại. Hắn nhìn lên bầu trời sao, nói một cách mông lung:

"Cũng chả rõ nữa, chắc cứ ở trong học viện này cho đến khi tu thành Nội cương, rồi sau đó sẽ tìm cách gia nhập Thanh Long Giang tông."

"Xem ra cậu cũng như vậy nhỉ?"

Cô nàng chậm rãi vén tóc lên, nói:

"Tôi cũng muốn thế. Thanh Long Giang tông, ước mơ của bao thanh thiếu niên ở Phủ Nghệ An này. Vào được đó thì cơ hội tiến vào Linh cảnh cấp sẽ tăng lên không ít nhỉ."

"Nhưng nghe nói, vào đó khó lắm phải không? Như Minh Dương thành ta mỗi đợt tuyển chọn như vậy cũng chỉ được chục người?"

Hắn lòng có chút trầm trọng, đối với mình cũng không nắm chắc lắm. Liệu Thanh Long Giang tông khảo hạch có khó hay không, bởi Minh Dương thành có đến cả mấy trăm nghìn người, võ giả cũng đạt đến mấy ngàn thậm chí chục ngàn người. Nhưng cuối cùng lại có mấy người được gia nhập? Chỉ mười người mà thôi. Thật sự Trần Phong không phải không tự tin vào bản thân mình, nhưng hắn cũng không nắm chắc mình có thể lọt vào top 10 đó.

"Không sai. Minh Dương thành chúng ta chỉ được hơn chục người mà thôi. Mấy năm trước thiên tài Minh Dương thành của chúng ta cũng đông lắm, hơn xa bây giờ. Ví như Đăng gia Đặng Hữu Dũng, năm đó tuổi ngang với Triệu Hảo bây giờ, nhưng đã là Nội cương cảnh đỉnh cao! Triệu, Phạm hai nhà đều có thiên tài cấp bậc như vậy, Lê, Võ, Giang, Lương tuy không bằng nhưng thiên tài Nội cương cảnh cũng không ít. Nhưng đáng tiếc, tai nạn xảy đến, những thiên tài như vậy đều bị bắt cả, còn thế hệ trước cũng bị giết cả, chỉ còn lại một số người trẻ tuổi, nhưng thiên phú khá tầm thường. Triệu Hảo năm đó chỉ là một tên không nổi trội, nhưng các thiên tài đều bị bắt đi, thành ra hắn được vươn lên, được bồi dưỡng đủ loại đan dược, lại có Linh cảnh cấp cường giả vì hắn chỉ dạy, mới đạt đến mức đó"

Ánh Nguyệt nói đầy buồn bã, dù sao nơi đây cũng là nơi nàng sinh ra và lớn lên, xảy ra chuyện như vậy thì ai mà chẳng cảm thấy đáng tiếc.

Trần Phong gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý, nói:

" Tôi cũng mới nghe chuyện này, nghe nói không biết bao nhiêu người đã chết đi, thậm chí Linh cảnh cấp cường giả cũng chạy không thoát, bị đồ sát! Rốt cục là kẻ thù kinh khủng cỡ nào, khiến cho những tồn tại như vậy cũng phải ngã xuống?"

Cả hai người chìm trong im lặng, cũng không biết trả lời thế nào. Chuyện này rất phức tạp, liên lụy đến không biết bao nhiêu võ giả, cao thủ, thậm chí là Linh cảnh cấp cường giả.

Đột nhiên Ánh Nguyệt quay sang hắn, vẻ mặt nghiêm túc, nhìn thẳng mắt hắn, nói:

" Trần Phong, chiến một trận không?"

Trần Phong khóe miệng giật giật, nhất thời không biết trả lời thế nào? Cô nàng hôm nay bị gì đây?

Ánh Nguyệt ánh mắt nhất thời toát ra vẻ cuồng nhiệt, đứng thẳng lên, chiến ý dâng cao. Bàn tay cô nàng vung vẩy về phía trước, quả đấm nhỏ trông có vẻ yếu ớt nhưng nếu ai tin thì sẽ rất thảm. Dù là đồng cấp, dính một quyền của cô nàng không gãy xương cũng bị bầm tím!

Trần Phong nhất thời cười không ra nước mắt. Mẹ trẻ, ngày nào không chọn, sao lại chọn ngày nay cơ chứ?

"Thế nào, dám không."

Cô nàng nở một nụ cười tinh nghịch, nắm đấm vung vẩy trước mặt Trần Phong, một bộ dáng khiêu khích.

Trần Phong nhìn cô nàng, cũng có chút nóng máu, định chiến một trận, nhưng lại nhớ đến vết thương của mình, không khỏi cười khổ:

"Ngại quá, để hôm sau được không? Ngày hôm nay....Tôi có chút bận."

Ánh Nguyệt nhíu nhíu mày, nhăn mặt, hỏi:

"Sao lại thế, cậu có vấn đề gì à?"

"À, ờ thì, thân thể không ổn lắm."

Hắn vốn định nói vòng vo, nhưng khi nhìn cô nàng miệng hắn không kìm được mà cử động, rốt cục nói ra.

" Cậu bị thương? Do trận chiến với Lê Nghĩa phải không? Vết thương có nặng lắm không?"

"Cũng có thể nói như vậy. Vết thương thì cũng thường thôi, nhưng muốn chiến đấu thì hơi khó khăn."

Ánh Nguyệt nghe hắn trả lời như vậy, vẻ mặt có chút lo lắng.

Trần Phong vẫy vẫy tay, cười lớn:

"Đừng lo, vết thương không nặng lắm đâu. Cậu chỉ cần đợi 4 ngày, à không, 5 ngày. Đúng vậy, 5 ngày!

Lúc đó cậu muốn gì, tôi cũng chiều!"

Nghe vậy Ánh Nguyệt cũng thở ra một hơi, dáng vẻ đỡ lo lắng hơn nhiều. Cô nàng nói:

" Chỗ tôi có một ít đan dược cùng nước thuốc, hiệu quả chữa thương cũng không tệ. Cậu đợi chút nhé, tôi đi lấy ngay."

Nói xong cô nàng phi thân mà đi, mặc cho Trần Phong nói không cần.

"Thật chịu thua rồi, cô ấy cứng đầu quá!"

Hắn lắc đầu cảm thán, nhưng trong lòng lại có chút ấm áp. Ánh Nguyệt thật tốt bụng.

Một lúc sau cô nàng quay lại, tay cầm một bình nhỏ màu xanh lam. Bởi vì chạy vội nên giờ cô nàng thở dốc, tóc có chút tán loạn, nhưng ánh mắt lại sáng ngời.

"Trần...Phong...đây là loại thuốc chữa...chữa thương rất tốt. Hãy uống vào đi."

Ánh Nguyệt giọng nói có chút đứt quãng do phải chạy nhanh. Trần Phong ánh mắt có chút ái ngại, nhất thời không biết nên nhận hay không.

"Cứ nhận đi." Cô nàng thúc dục.

"Cảm ơn cậu nhiều lắm."

Rốt cục hắn đành phải nhận lấy nó. Mở nắp ra thì một mùi hương thơm ngát bay ra, trong đó phảng phất như hương hoa, đôi lúc lại như mùi máu tươi, đôi lúc lại lạnh mát.

" Không ít loại dược liệu quý đã được cho vào đây, bình này...quá"

"Không sao, không sao."

Cô nàng xua xua tay, nói:

"Cậu bị thương, cứ sử dụng nó đi. Dù sao tôi cũng ghét đám Lê Nghĩa, xem cái này như sự hỗ trợ đi."

Trần Phong là một kẻ hiểu chuyện, đương nhiên không nhiều lời. Hắn dốc ngược bình, tu thẳng một hơi. Dòng nước thuốc mát lạnh chảy xuống dạ dày, lan ra toàn thân, chậm rãi ôn dưỡng các vết thương.

"Thuốc thật tốt!"

Hắn thở ra một ngụm trọc khí, cảm thấy vết thương quả nhiên tốt lên không ít. Một số đường kinh mạch đã có thể để cho Chân khí đi qua, tuy chỉ là một số nhưng như vậy cũng rất khả quan rồi.

"Cảm ơn cậu nhiều, hôm sau tôi sẽ trả lại." Hắn có chút khom người, cúi đầu cảm ơn.

Ánh Nguyệt lắc lắc đầu, đáp:

"Không cần, dù sao thứ này cũng chưa tính là quá quý giá.

Chỉ cần cậu hồi phục lại là tốt rồi."

Hai người nhờ vậy mà thân thiết nhau hơn không ít. Cả hai ngồi nói đủ chuyện trên trời dưới đất, từ cuộc sống bình thường đến việc tu luyện, từ quá khứ đến hiện tại, từ hiện tại đến tương lai.

Mà lúc này hắn mới nhận ra, cô nàng Huyết khí cực kì sung túc nồng đậm, cả người như một lò lửa, sinh mệnh lực cuồn cuộn.

" Cậu đạt Luyện khí đỉnh cao rồi à?"

Trần Phong có chút ngạc nhiên, phải biết ở độ tuổi này đạt đến Luyện khí đỉnh cao cũng không nhiều.

Ánh Nguyệt nghe hắn hỏi vậy, nhất thời lộ ra vẻ vui sướng, cười tủm tỉm, đáp:

"Có lẽ vậy, bởi vì mình cảm thấy đột nhiên mạnh lên rất nhiều, hơn nữa sức sống cũng tràn đầy, thoái mái ghê cơ."

Thảo nào!

Hắn bây giờ mới hiểu ra, Ánh Nguyệt bước thêm một bước, khiến cho cô nàng mạnh mẽ lên không ít, niềm tin bạo tăng, mới tìm đến hắn thử sức.

"Ánh Nguyệt hôm nay đạt đến Luyện khí đỉnh cao, xem ra đã tiến vào hàng ngũ những thiên tài trong Luyện khí cấp rồi. Chỉ có Triệu Trung, Đặng Quang Minh mới có thể sánh vai cùng."

Cô nàng lúc này cũng mở lòng, nghi hoặc hỏi hắn

"Lên đến mức độ này, tôi cảm nhận được nó rồi. Cảm nhận được trong cơ thể mình có một thứ gì đó, chắc là Chân khí mà mọi người vẫn nói. Nó hư vô phiêu miểu, rất khó để nắm bắt, cùng lắm chỉ có thể điều động được một chút. Cậu có biết không, Trần Phong?"

"Biết."

Hắn gật đầu, ngón tay khẽ gẩy, lập tức một luồng khí nhỏ nhỏ quấn quanh tay hắn.

"Đúng là Chân khí."

Ánh Nguyệt kinh hô, ngón tay khẽ chạm vào ngón tay Trần Phong, lập tức cảm thấy tê rần, giống như có thứ thì đó đang truyền vào.

"Cậu là Tụ khí cảnh võ giả ư? Hơn nữa cũng phải đạt đến hậu kì mới có thể làm được điều này?"

"Không phải, chỉ là Luyện khí trung kì mà thôi."

Hắn ngay lập tức phủ nhận, nhưng trong lòng cũng bối rối không biết có đúng hay không. Luận tu vi thực sự hắn mới đến Luyện khí trung kì, nhưng Ngụy Chân khí hắn đã tiếp cận Tụ khí hậu kì rồi, Chân khí vô cùng hùng hậu. Nếu bây giờ hỏi hắn cảnh giới nào thì hắn cũng không rõ nữa, rất phức tạp.

Ánh Nguyệt có chút ngây ngốc, nhất thời không biết nói thế nào. Luyện khí trung kì lại điều động được Chân khí, hơn nữa lại còn có thể nhìn thấy bằng mắt thường, chuyện kì dị như vậy cô nàng mới nghe lần đầu tiên.

"Chẳng lẽ....Cậu là Linh thể?"

Cô nàng rốt cục hiểu ra. Mà Trần Phong cũng không che dấu, nói hết ra.

"Trần Phong, nếu cậu là Linh thể, thế thì không cần lo nữa. Đối với Linh thể thì Thanh Long Giang tông cực kì coi trọng, sẽ luôn có một suất cho người đó trong danh sách. Vậy là đợt này có lẽ có hai cái Linh thể rồi. Anh Thành nghe đồn cũng là Linh thể, không biết có đúng hay không. Ngày mai là ngày kiểm tra thể chất, có lẽ chúng ta sẽ biết được."

Nói đến đây Ánh Nguyệt không tránh khỏi u buồn. Nàng chỉ là một người có thể chất tốt hơn những người khác một đoạn, nhưng xa xa mới đạt đến Linh thể. Nhìn Thành mà nàng không khỏi có chút thở dài, bởi Thành mới vào được bao lâu? Gần ba tuần, nhưng nhảy liền hai bậc, tiến vào Luyện khí hậu kì, chiến lực vượt xa lúc trước.

Trần Phong thấy dáng vẻ này của cô nàng cũng không khỏi chạnh lòng, bèn vỗ vỗ vai, cười nói:

"Cậu lo gì, mười suất gia nhập lần sau Thanh Long Giang tông chắc chắn sẽ có tên cậu. Bây giờ có mấy người ở Minh Dương thành có thể so được?"

Nghe hắn nói vậy Ánh Nguyệt cũng đỡ đi phần nào. Đúng vậy, thiên phú cô nàng có thể không cao siêu, nhưng chỉ cần cố gắng vẫn có thể vượt qua.

" Chắc cậu vẫn chưa có thể điều động được Chân khí đúng không? Để tôi giúp một tay."

Trần Phong cười nói, Tinh thần hải mở ra, Tinh thần lực trào đến, thâm nhập vào cơ thể Ánh Nguyệt.

"Đây nhé, Chân khí của cậu giờ nằm ở chỗ này, chỗ này và chỗ này."

Trần Phong vẫn ung dung giải thích, không biết rằng Ánh Nguyệt giờ mặt đã đỏ hồng cả lên. Cô nàng cảm thấy như có cái gì đang bao phủ khắp cơ thể mình, vuốt ve cơ thể mình, cảm giác khó chịu vô cùng.

"A...khoan....a..cậu...làm.."

Ánh Nguyệt lắp ba lắp bắp, thân thể run rẩy liên hồi. Còn Trần Phong, không biết vô tình hay cố tình, nhưng Tinh thần lực vẫn tiếp tục di động, chỉ ra những vị trí tồn tại Chân khí.

"Đây, đây, đây nữa." Trần Phong có chút ngây dại, dường như không kiểm soát được mình, Tinh thần lực cứ tiếp tục mà ra, bao phủ lấy toàn thân cô gái.

Ánh Nguyệt thật sự cũng không biết nên phản ứng như thế nào. Tuy cảm giác này rất khó chịu nhưng cô nàng lại nhận ra mình có thể mơ hồ điều động Chân khí, khiến nàng không nhịn được mà vui mừng vô cùng. Nếu không có Trần Phong giúp đỡ ngày hôm nay thì cần ít nhất là một tuần rưỡi nữa để có thể điều động Chân khí

Hết chương 82

Đôi lời tác giả: Ae thông cảm, bây giờ tuổi tác tất cả nhân vật đều +1 nhé. Như Trần Phong giờ sẽ là 15 tuổi nhé. Chết thật...

Bình Luận (0)
Comment