Nam Việt Đế Vương

Chương 88 - Chương 88: Chiến Lực Tăng Vọt

Dược lực của thuốc vẫn còn rất nhiều, lại gặp Chân khí của Đặng lão nên không ngừng vỡ ra, hóa thành năng lượng tinh thuần nhất, khiến Trần Phong cực kì dễ dàng hấp thu. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì việc đột phá Tụ khí cảnh đã ở trong tầm tay rồi.

Nhưng Trần Phong không muốn Chân khí của mình gia tăng quá nhanh, bởi vì đó là Chân khí thực lực của hắn, chứ không phải là Ngụy Chân khí thứ Chân khí giả tạo kia. Chân khí tăng nhanh, dẫn đến không kịp thích ứng, khả năng vận dụng sẽ kém đi nhiều, khiến cho thực lực không những không tăng mà còn đại giảm. Bởi vậy hắn chuyển dược lực sang một mảng khác, đó là thân thể! Thân thể hắn vốn đã tu thành tầng thứ năm của Kim thân Thập nhất biến quyết, vẫn đang trong giai đoạn của tầng thứ sáu. Tim, phổi, nội tạng,... được dược lực này thấm nhuần bởi vậy nên bắt đầu vững chắc lên, dần có xu hướng bắt kịp các cơ bắp! Nếu hắn tu thành một tầng này, lúc đó dù đỡ một quyền toàn lực của Luyện khí cấp võ giả cũng không tạo ảnh hưởng gì quá lớn.

Hắn hai mắt nhắm nghiền, Tinh thần lực hiển hóa, dẫn từng luồng dược lực nho nhỏ thẩm thấu vào từng tế bào. Các tế bào của hắn tham lam hấp thu chúng, thậm chí cả xương cốt, gân, da,... cũng dần tăng lên.

Hây a!

Hắn trợn mắt, tay phải chấn mạnh xuống mặt sàn. Lập tức một lỗ thủng to tướng hiện ra, khói bụi bay mù mịt.

"Chưa dùng Chân khí, nhưng uy lực đã rất không tồi. Nếu luyện lên tầng thứ bảy, gặp Luyện khí đỉnh cao võ giả thì ta không vận dụng Chân khí cũng có thể đánh bại."

Kim thân thập nhất biến quyết tầng thứ sáu.

Tu thành!

Hắn thở ra một hơi, nhìn thấy trong bình chỉ còn một viên Trị Thương đan cùng vài giọt Trị thương thủy, bèn nghĩ thầm:

"Ta tốt nhất nên giữ lại một ít, chắc chắn sau này sẽ có ngày dùng đến."

"Ổn rồi. Vết thương của cháu cũng không tệ lắm, hai phần Trị thương đan là có thể " Đặng lão cười hiền, chậm rãi hỏi thăm hắn, như một người ông.

Trần Phong ánh mắt có chút cảm động, gật gật đầu, đáp:

"Cảm ơn ông. Đã phiền ông nhiều."

Đặng lão lắc lắc đầu, nói:

"Có gì đâu. Ta còn đang muốn cảm ơn cháu đâu. Từ hôm được cháu cứu giúp, ta đột nhiên trẻ hẳn ra, mà tu vi cũng có chút tăng tiến. Thực sự mà nói ta cực kì cảm kích cháu. Đáng lẽ đời này ông vô vọng đạt đến Khai Huyệt cấp, nhưng giờ thì có một chút rồi."

Với tu luyện giả thì việc đột phá cảnh giới chính là điều họ truy cầu cả đời. Chỉ cần có một tia hi vọng thôi thì tất cả mọi người đều trở nên điên cuồng. Bởi vậy thì công ơn giúp gia tăng thực lực so với công ơn nuôi dưỡng cũng không hề kém bao nhiêu, đó là một món nợ ân tình cực kì nặng nề.

"Vậy ông giờ đã là cảnh giới gì rồi?" Trần Phong có chút tò mò hỏi, hắn thấy cảnh giới này chính là một trong những cảnh giới thú vị nhất.

"Ngoại cương cảnh Phóng khí cảnh hậu kì. Tu vi ta từ ngày đó không hiểu sao tăng lên cực kì mạnh mẽ, mỗi lần vận dụng Dẫn khí thuật lượng Chân khí sinh ra phải gấp ba bốn lần trước đây. Mà sinh cơ cũng dần dần khôi phục, Huyết khí tràn đầy, khiến ông như trẻ ra chục tuổi vậy!"

Nói đến đây, Đặng lão không nhịn được mà cười ha ha, khiến Trần Phong cũng vui lây.

"Như vậy quả thật đáng mừng. Khai Huyệt cảnh giới, dù là Minh Dương thành chúng ta cũng không nhiều."

"Đúng vậy, theo ta biết, số người đạt đến cảnh giới này cũng chỉ tầm 30-40 người mà thôi. Đương nhiên đó không kể những người đã đi đến Thanh Long Giang tông để tu luyện, nhưng hiện tại số người cảnh giới từ Khai Huyệt trở lên của Minh Dương thành ta cũng chỉ là vài trăm mà thôi, so với dân số của cả thành phố thì nó quá ư là nhỏ bé."

Đặng lão mơ hồ lộ ra vẻ cuồng nhiệt, đứng thẳng dậy, khí huyết phun trào.

" Nếu ta tu đến Khai Huyệt cảnh, lúc đó chính là cao thủ quan trọng của gia tộc. Mà Ánh Nguyệt cũng sẽ nhận được nhiều tài nguyên hơn. Đáng tiếc, con bé thiên phú tốt như vậy, nếu trước đây có đầy đủ tài nguyên thì có lẽ cũng miễn cưỡng trở thành Linh thể rồi."

Nói đến đây, lão lại lộ ra vẻ u buồn, thở dài, ánh mắt nhìn đăm đăm về phương xa, như đang hồi ức về quãng thời gian đó.

Trần Phong cũng hiểu được phần nào tâm trạng của lão. Linh thể, chính là trời sinh, trời ban tặng, là con cưng của trời. Có được Linh thể, đối với việc tu luyện chính là làm chơi ăn thật. Ví như Trần Phong, từ Tụ khí cảnh trở xuống hắn không cảm thấy bất cứ thứ gì gọi là rào cản hay khó khăn, bởi Linh thể quá kì diệu. Khả năng cảm nhận năng lượng, cảm nhận Linh khí đều vượt xa người thường. Ví dụ như Thành, anh ta chỉ là Luyện khí võ giả, nhưng lại có thể tụ Chân khí lại một chỗ, điều mà chỉ có Tụ khí võ giả mới làm nổi.

Đối với thiên phú của Ánh Nguyệt thì Trần Phong cũng biết ít nhiều. Cô nàng thể chất đã tiếp cận Nhất tinh Linh thể, đáng tiếc vì tài nguyên không đủ nên không thể trở thành một Linh thể chân chính. Các thiếu niên Độ tuổi từ 13 trở xuống thì có thể dựa vào tài nguyên, các thiên tài địa bảo để nâng cao tư chất, biến một người tầm thường trở thành một Linh thể. Nếu Ánh Nguyệt được bồi dưỡng đầy đủ thì có lẽ đã là một Nhất Tinh Linh thể rồi, tuy so với Nhất tinh Linh thể trời sinh còn có chút khoảng cách, nhưng nó vẫn khiến cô nàng có thể tu hành dễ dàng, thậm chí đạt đến Chuyển Linh cảnh cũng không thành vấn đề.

"Bây giờ hơi chậm, nhưng vẫn còn hi vọng. Ta đột phá Khai Huyệt, lúc đó chắc chắn sẽ được tặng một cây Nhân Sâm ba trăm năm. Đến lúc đó chỉ cần cho con bé ăn vào thì trăm phần trăm con bé sẽ trở thành Nhất tinh Linh thể, đời này của ta vậy là mãn nguyện rồi."

"Cháu cũng không biết giúp gì, chỉ mong ông sớm ngày đột phá."

Trần Phong nói.

Đặng lão càng nhìn hắn càng thấy hài lòng. Cậu nhóc này không những thiên phú cao đến dọa người, lại còn biết đối nhân xử thế, tôn trọng trưởng bối, tài mà không ngạo, không hề nóng nảy, chính là tâm tính của cường giả!

Lão khẽ vỗ vai Trần Phong, nói:

"Trần Phong, ta biết cháu giờ đang chịu oan uổng. Nhưng đừng lo, tất cả sẽ được giải quyết, đến lúc đó cháu sẽ được minh oan. Còn bây giờ thì hãy chăm chỉ tu luyện, đợi đến ngày rồi hãy báo thù."

"Lê gia lão tổ lão ta vốn tính cách cay nghiệt, cả Minh Dương thành này ai ai cũng sợ hãi, thậm chí Chuyển Linh đại cao thủ cũng phải tránh xa khi gặp lão. Lại cộng thêm mấy hôm trước có kẻ lạ mặt tấn công Lê gia, khiến cho Lê gia náo loạn. Cuối cùng thì lão ta phải trực tiếp ra tay mới đuổi được kẻ lạ mặt đó đi. Thành ra hôm nay lão nén một bụng tức giận, bởi vậy mới tìm đến cháu để xả ra đấy."

Nghe Đặng lão nói vậy, Trần Phong cũng không khỏi ngạc nhiên. Lê gia tuy bây giờ chỉ là gia tộc hạng hai, nhưng thực lực không thể khinh thường. Gia tộc vẫn còn sáu bảy Ngoại cương cảnh cao thủ, Nội cương hơn hai mươi, Tụ khí gần tám mươi. Cao thủ cỡ nào lại có thể làm loạn được một gia tộc to lớn như vậy?

"Đặng lão, kẻ đó là ai vậy? Hắn ta chắc hẳn phải là một đại cao thủ!"

Đặng lão lắc lắc đầu, đáp:

"Không rõ, hắn ta tấn công vào ban đêm, lại còn mặc đồ đen nên dù là Lê Chí Cường cũng không đoán được đó là ai. Hơn nữa hắn ta công kích kì lạ, nghe nói chỉ cần quay mặt về phía người nào là người đó sẽ kêu thảm thiết, ôm đầu rồi ngất lịm. Có vị Linh giả của công hội ta đã tra xét, và cho rằng đó là do Tinh thần lực công kích."

"Tinh thần lực công kích, chẳng lẽ là người áo đen kia?"

Trong đầu Trần Phong đủ loại ý niệm hiện ra. Ngạc nhiên, bất ngờ, khâm phục,....đều xuất hiện.

Hắn cũng không thể ngờ, tên áo đen kia lại mạnh như vậy. Lại có thể náo loạn Lê gia, sau đó lại rời đi như chưa từng có việc gì xảy ra. Thực lực như vậy thì có thể so với một vị Khai huyệt đỉnh cao, thậm chí là Chuyển Linh cảnh!

"Chậc chậc, xem ra ta ôm được một cái đùi lớn rồi. He he, vậy là ta ít nhất không lo lắng về chuyện bị cao thủ đuổi giết nữa rồi. Cái gì mà Lê gia lão tổ, lão có giỏi thì ra tay với ta lần nữa đi!"

Trong thoáng chốc vẻ mặt hắn cực kì đê tiện, khiến cho Đặng lão đừng bên cạnh vô cùng kinh ngạc, thầm nghĩ thằng này liệu có phải bị đánh đến ngốc rồi không?

E hèm

Đặng lão không nhịn được mà ho khan một cái, lúc này Trần Phong mới tỉnh lại, cười hì hì chữa thẹn.

"Giờ cháu có thể về rồi đấy. Lần sau Lê gia lão tổ sẽ không dám ra tay nữa đâu. Lão tuy có chút không được tỉnh táo, nhưng dù sao vị Linh giả kia cũng đã ra lệnh, lão không thể không nghe theo."

"Cháu hiểu rõ."

Trần Phong cúi đầu chào Đặng lão, đang định ra về thì lão đột nhiên nói:

"À quên mất, còn có chuyện này nữa. Công hội nhờ ta chuyển lời cho cháu, đó là: Trong vòng một tuần nữa, không được đi ra khỏi Minh Dương thành. Lí do chắc cháu cũng hiểu được."

"Cháu hiểu." Hắn gật đầu đáp, cảm thấy mọi chuyện có chút phiền phức. Chắc là bởi vì cái xác hôm nọ chứ gì. Đó tuy là một tên sát thủ giết người không ghê tay, nhưng chung quy lại vẫn là người của Minh Dương thành. Hắn chết ở ngoài thì có lẽ mọi chuyện sẽ được bỏ qua, nhưng nay lại chết ngay trong Minh Dương thành, dù công hội không muốn thì cũng phải điều tra.

"Không cho ra ngoài thì cũng được thôi. Trong vòng 1 tuần có lẽ ta sẽ quen thuộc với Luyện khí đỉnh cao, sau đó đạt đến Tụ khí cảnh là ổn nhất."

Thấy hắn cũng không có biểu hiện gì khác thường nên Đặng lão cũng thở phào nhẹ nhõm, tiễn hắn ra về.

Trần Phong bước ra khỏi căn phòng nhìn xung quanh khu này một lượt. Quả thật là công hội, giàu có đến khó tin. Nơi đây bốn phía đều trồng đủ loại cây cỏ, hơn nữa đều là loại cây có tác dụng tụ tập Linh khí thiên địa. Cộng thêm Tụ linh trận ở gần đây khiến cho nơi đây Linh khí cực kì nồng đậm, đối với Khai huyệt cấp cao thủ trở lên chính là thánh địa.

"Nếu có một căn phòng ở nơi đây thì ta sẽ tu luyện dễ dàng hơn không biết bao nhiều lần, thậm chí chỉ cần hai tháng, à không một tháng liền có thể đạt đến Nội cương!"

Hắn chặc lưỡi tiếc rẻ, chậm rãi đi ra khỏi khu này, tiến về sảnh chính. Nơi đây tuy trải qua một vụ loạn như vậy nhưng rất nhanh liền an tĩnh lại. Mọi chuyện lại đâu vào đấy. Người thì lại bàn tiếp tân nhận nhiệm vụ, kẻ thì hớn hở nhận lấy phần thưởng. Dăm ba người tụ lại quanh một cái bàn, hô lấy một két bia, hai đĩa thịt dị thú cấp năm, chút ít lạc luộc, thế là chém gió đủ chuyện trên trời dưới đất.

"Mày biết không, tao hôm nọ đi lên khu vực Bắc của Dãy Trường Sơn, thấy một con yêu thú cấp năm! Cấp năm đấy! Con mẹ nó, nó vừa rống một tiếng thôi mà tao đã khiếp đảm gần chết. May mà sau đó nhờ có tài nên tao đã trốn thoát khỏi đó. Nghĩ lại mà vẫn sợ. Đêm đó t phải đến đường Trần Duy Hải làm vài nháy với mấy cô em, đến lúc đó mới hoàn hồn."

"Hắc hắc, công nhận mấy cô em ở đó kĩ năng thật cao siêu, dáng người lại...khà khà. Ngay cả ta cũng bị khuất phục."

Bọn họ ăn nói rất to, không quản những người xung quanh. Mà Trần Phong nghe xong cũng không khỏi đỏ cả mặt, lúng túng ho khan, người giả vờ quay sang hướng khác nhưng tai vẫn dỏng lên hướng về phía nhóm người kia nghe chuyện.

Hắn dựa theo lời kể của nhóm người này cũng mơ hồ biết đây là nơi buôn bán gì rồi. Trần Duy Hải nha, nổi tiếng với việc kinh doanh các mặt hàng da thịt. Ở đó không khó để bắt gặp những cô gái trẻ tuổi, ăn mặc hở hang, liên tục quăng ánh mắt khiêu khích cho đám đàn ông đi qua, khiến họ trở thành dã thú!

Mà nơi đây, nghe nói là địa bàn của Hắc Thiên hội. Hắc Thiên hội chính là bang phái đứng đầu ở Minh Dương thành, thực lực cực kì cường đại, nghe nói ba vị phó bang chủ đều là Khai Huyệt cảnh cao thủ, mười mấy tên chủ phân hội đều là Ngoại cương cấp, còn bang chủ ư? Nghe nói là đạt đến Chuyển Linh rồi, về phần mấy chuyển thì hắn cũng không rõ nữa. Thực lực như vậy khiến cho bọn hắn gần như không thể chọc vào, dù là Tam đại gia tộc Triệu, Đặng, Phạm cũng nhắm một mắt mở một mắt, mặc kệ cho bọn chúng phát triển, miễn là đừng đ-ng đến lợi ích của bọn hắn là được. Đương nhiên nếu thật sự muốn diệt trừ hội này không phải không có cách. Chỉ cần mời ra một vị Linh giả trong ba đại gia tộc liền có thể quét ngang hết thảy. Nhưng nếu như vậy sẽ phải mất công mất sức, mất của, mất người để quản thúc giới Hắc đạo. Giữ lại Hắc Thiên bang vừa có thể khống chế giới Hắc đạo.

Hết chương 88

Bình Luận (0)
Comment