Nam Việt Đế Vương

Chương 9 - Chương 9: Căn Bản Là Muốn Ăn Đòn

Trần Phong nhìn người đàn ông này, trong lòng trầm xuống. Hành động của tên này, căn bản là muốn ăn đòn!

Nhưng hắn vẫn nín nhịn lại, dù sao mình cũng là người mới ở đây, không nên tùy tiện gây sự

"Tôi không đùa, thật sự tôi đến đây để đăng kí làm thợ săn tiền thưởng". Trần Phong nhìn thẳng vào người đàn ông kia, giọng lạnh nhạt.

- "Ha ha ha, một tên nhóc như mi thì có bao nhiêu thực lực mà đòi làm thợ săn tiền thưởng? Người đàn ông cười nói. Hắn đương nhiên nghĩ rằng một tên nhóc như Trần Phong có bao nhiêu thực lực?"

- "Đủ để đánh bại ông"

- 'Đủ để đánh bại ta". Được lắm, để ta thử xem ngươi có mấy phần thực lực.Trung niên nhân cười gằn, tay phải nắm lại hoá thành quyền, đánh thẳng tới Trần Phong

Trần Phong đứng yên tại chỗ, khoé miệng khẽ nhếch lên, nắm tay lại, tung một quyền tới nắm đấm kia.

Bốp! Rắc ! Rắc ! Rắc

Đến khi giao thủ thì người đàn ông mới cảm thấy mình đã sai lầm, thực lực của Trần Phong, còn trên cả hắn!

Sầm!

Người đàn ông thân hình bắn về phía sau như một quả đạn pháo, đâm nát mấy cái bàn, cho tới khi đâm thẳng vào bức tường mới dừng lại.

Phụt!

Người đàn ông từ miệng nhổ ra một ngụm máu tươi, sau đó kêu thất thanh: "Luyện gân kì? Võ học trung cấp?"

- "Cũng có tí kiến thức đấy". Trần Phong cười nhạt.

Nghe 2 câu nói này, mọi người đều hít vào một ngụm khí lạnh. Trời ạ, một tên nhóc 14 tuổi lại có tu vi luyện gân kì, sở hữu võ kĩ trung cấp, đây là khái niệm gì ? Thử hỏi thế lực đằng sau tên nhóc này phải cường hãn như thế nào? Nói không chừng có thể tiêu diệt tất cả mọi người ở đây chỉ trong chớp mắt.

Trần Phong không quan tâm tới mấy người này, nhìn về phía cô gái tiếp tân, cười vui vẻ:"Vị tỉ tỉ này, ta đã có đủ tư cách chưa vậy?

Cô gái này bây giờ vẫn chưa hoàn hồn sau hành động của Trần Phong, ấp úng trả lời: "A, cậu.. cậu đã có đủ tư cách rồi đấy. Đây là huy chương thợ săn cấp 2, cậu nhận lấy". Cô gái từ trong chiếc tủ đằng sau mình, lấy ra một cái hộp với lớp vỏ bằng gỗ, được điêu khắc khá đẹp. Trong cái hộp đó chứa một cái huy chương, trên đó có đính 2 ngôi sao biểu hiện cho thân phận của Trần Phong lúc này.

- "Đa tạ". Trần Phong cảm ơn một tiếng.

Hắn nhìn lên bảng nhiệm vụ, đảo mắt hết một lượt tất cả nhiệm vụ, rồi nói:" Cho đệ nhận các nhiệm vụ này". Hắn chỉ tay vào một nhiệm vụ cấp ba, bắt giữ(giết) Lý Kiếm, và tiêu diệt một đầu hắc hùng biến dị.Ngoài ra hắn còn nhận lấy một số nhiệm đứng đầu cấp hai nữa. Xong xuôi hắn rời khỏi thợ săn công hội.

"Thực lực của ta còn quá kém, tên kia tu vi chỉ là luyện mô đại thành, võ kĩ cũng chỉ sơ cấp, lúc đó tên kia cũng chỉ sử dụng ra 6 thành lực lượng, còn ta dùng 5 thành lực lượng, tu vi cao hơn, võ kĩ cũng cao cấp hơn vậy mà ta chỉ đem tên kia đánh gãy xương bàn tay. Cứ nghĩ rằng phát đó đem cánh tay hắn tiễn đi luôn rồi chứ". Trần Phong cẩn thận đánh giá lại trận chiến vừa rồi. quả thật trận chiến vừa rồi hắn khống chế lực còn kém, nếu không kết quả đâu chỉ như vậy.

Luyện gân kì mạnh hơn luyện mô kì ở chỗ: luyện mô kì chỉ là luyện tập cơ thể để tăng sức mạnh, nhưng gân thì vẫn không mạnh hơn người thường bao nhiêu,vì vậy mà dù lực có mạnh thì cũng không phát huy ra được.Nhưng đến luyện gân kì, gân đã được cường hóa, sức mạnh của thân thể cũng được phát huy tới mức tối đa, chiến đấu cũng bền lâu hơn, dai sức hơn luyện mô kì.

"Ta phải tăng cường thực chiến mới được." Trần Phong trong lòng hạ quyết tâm, bắt đầu chọn một đối thủ để rèn luyện bản thân.

1 ngày sau, hướng Đông Bắc thành phố Minh Dương, trong một khu rừng rậm.

Một thiếu niên trẻ tuổi đang giao chiến cùng một con hổ. Con hổ này dài gần 4 mét, thân hình to lớn đồ sộ, miệng lại có một cặp răng nanh dài nhọn, sắc trông rất ghê người.

Oành!

Một cái cây có thân rộng tầm một người ôm bị đánh gãy, thân cây đổ gục xuống mặt đất.

"Đúng là hổ biến dị có khác, thực lực thật mạnh mẽ". Thiếu niên thở dài, nói

Thiếu niên này đúng là Trần Phong, hắn đang chiến đấu cùng một con hổ biến dị có thực lực có thể đem luyện mô kì võ giả xé tan thành từng mảnh

"Nhưng đây đúng là một hòn đá mài thật tốt." Trần Phong cười lạnh.

Gàooo...

Con hổ tức khí vì vồ không trúng mồi, gầm lên một tiếng, nhìn thẳng vào Trần Phong như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.

" Này Này, bình tĩnh, ngươi làm gì mà làm quá lên thế, ta chỉ muốn giao lưu học hỏi chút thôi mà. Mà chắc có lẽ ngươi cũng không hiểu đâu nhỉ."Trần Phong cười cười, nói.

Con hổ không quan tâm Trần Phong nói cái gì, nó quất mạnh cái đuôi xuống đất như làm tín hiệu, bật một cái nhảy thật mạnh tiến tới Trần Phong.

" Hừ, ngươi nghĩ ta sợ ngươi à". Trần Phong hừ nhẹ một tiếng, tay hoá thành thủ, thi triển võ kĩ.

Thiết Lôi quyền!

Một quyền của hắn chạm vào bàn chân của con hổ, bốp một tiếng, hai thân ảnh liền bật ra

"Thật mạnh"Trần Phong hít một ngụm khí lạnh, không khỏi than thở. Các loài dã thú luôn có thân thể cường hãn hơn con người rất nhiều, có lẽ đây là điều mà thiên địa bù cho việc trí tuệ nó không phát triển chăng?

"Lại tới"Trần Phong lần này không phòng thủ nữa, chủ động xông lên đánh nhau với con hổ.

Con hổ há rộng cái miệng, hai cái răng nhọn, sắc, dài hướng Trần Phong mà cắn tới. Trần Phong né nhanh sang bên phải, cùng lúc đó thi triển Thiết lôi quyền đánh thẳng vào mặt con hổ.

Bốp!

Con hổ dính một quyền trực tiếp vào mặt, bị đau lùi lại dần không dám cứng rắn đối nghịch cùng Trần Phong. Trong thâm tâm nó biết rằng, nhân loại này là cường địch. Nhưng bản tính hoang dã của nó đã thúc dục nó chiến đấu tiếp.

Thế là 2 thân ảnh lại nhảy vào nhau đánh túi bụi.

Binh! Bốp ! Chát !Hự!....

Hết chương 9

Bình Luận (0)
Comment