Lần này Nghiêm Thiếu Thần tập trung huấn luyện bí mật diễn ra chừng mười ngày, đến khi kết thúc mặt anh hơi mệt mỏi. Vừa xuống máy bay liền mở điện thoại ra gọi điện cho Trình Nặc.
"Oa, sao anh có thể gọi điện thoại?" Lúc đầu Trình Nặc nhận được điện thoại thì hơi bất ngờ, trước khi đi Nghiêm Thiếu Thần đã thông báo nhiệm vụ lần này của bọn họ rất đặc thù, trong lúc tập huấn cấm liên lạc với bên ngoài, tất cả trang bị truyền tin của bọn họ đều nộp lên trên.
"Ừ, tập huấn kết thúc, anh đã xuống máy bay." Nghiêm Thiếu Thần thản nhiên trả lời, nhưng trong lòng rất bất đắc dĩ, chẳng lẽ những ngày qua cô rất vui vẻ, không nghe ra ý vui mừng trong miệng của cô.
"Anh... Anh trở về?" Trình Nặc vọt ngồi dậy, cô hoàn toàn không lường trước, nhưng lúc cô vô cùng kinh ngạc lại ý thức được lời nói của cô hơi thiếu sót, người không dễ dàng mới chủ động gọi điện thoại về, nhưng cô không có biểu hiện gì.
Trình Nặc thanh giọng, dịu dàng nói: "Cần em đi đón anh sao?"
"Không cần, Liên Vĩ đã lái xe tới đón." Nghiêm Thiếu Thần trả lời, tay của anh nhấn huyệt thái dương, nhắm mắt dưỡng thần, lại nói: "Em ở nhà?"
"A, không có, em ở chỗ của mẹ, anh muốn đến sao?" Hôm nay đúng lúc là Chủ nhật, sáng sớm mẹ Nghiêm là Diệp Lan gọi điện thoại gọi cô đến đại viện. Trên thực tế, ngày đó sau khi Nghiêm Thiếu Thần đi cô đã tự mình đi đến đại viện quân đội, tuy nói cô và ông bà nhà họ Nghiêm không tiếp xúc nhiều, nhưng dù sao cũng là ngày đầu tiên sau tân hôn, mặc dù Nghiêm Thiếu Thần tạm thời không có thời gian bên cạnh cô, trên lễ nghi, cô phải đi một chuyến. Vì đây chính là hôn nhân, từ ngày kết hôn, trên người của bọn họ đã gánh vác hai gia đình.
Nghiêm Thiếu Thần cảm thấy ngoài ý muốn với câu trả lời của cô, anh nhíu mày, nói: "Được."
Đang lúc Nghiêm Thiếu Thần muốn cúp điện thoại, Trình Nặc vội vàng hỏi: "Anh muốn ăn gì không, em và chị Vương làm cho anh ăn."
"Các người làm tùy ý đi, anh không kén ăn."
Cúp điện thoại Nghiêm Thiếu Thần nhìn cảnh vệ viên Liên Vĩ ở đối diện, anh ngồi ghế sau xe, hai mắt khép hờ, tay nhấn huyệt thái dương.
"Thủ trưởng, chị dâu đã ở đại viện, anh xem?" Liên Vĩ khởi động xe, tầm mắt xuyên thấu qua kính chiếu hậu hỏi.
"Ừ, đi thẳng về nhà."
Khi trở về Nghiêm Thiếu Thần thì Trình Nặc đang làm trợ thủ cho chị Vương ở phòng bếp, mấy ngày qua Trình Nặc đi theo chị Vương học không ít tài nấu nướng, chế biến thức ăn cái nào cũng thạo.
Liên Vĩ chỉ phòng bếp cho Nghiêm Thiếu Thần, rồi rón rén đi ra ngoài, Nghiêm Thiếu Thần bước đến gần phòng bếp, anh đi bộ gần như không phát ra âm thanh gì, như thế cũng làm cho người trong phòng bếp không nhận ra được gì.
Trình Nặc nghiêm túc đứng trước tấm thớt cầm dao cắt cục thịt ba chỉ, trước đó chị Vương đã nói thịt ba phải cắt ngược thớ thịt, cô có dáng có vẻ một tay cầm dao, một tay đở thịt ba chỉ trên tấm thớt, trong lòng nói thầm phải cắt ngược thớ thịt, lúc cô hạ dao xuống còn nhìn kỹ độ dày miếng thịt.
Cô cắt mấy miếng phải đi gọi chị Vương, "Chị Vương, chị xem em cắt có được hay không?"
Chị Vương buông cần tây trong tay xuống, lúc nghiêng đầu thấy người đang đứng ở cửa, cô cả kinh nhất thời ngay cả nói cũng nói không ra.
Trình Nặc thấy chị ấy không có phản ứng liền quay đầu gọi chị, chỉ là dư quang của cô thoáng nhìn thấy người mặc quân trang đang đứng ở cửa, cô định thần nhìn lại, quả nhiên là anh. Trình Nặc để dụng cụ cắt trong tay xuống, tay không có rửa sạch sẽ đã nghênh đón.
"Anh đã về." Mặt Trình Nặc cười rực rỡ vui vẻ, cô nhìn người đàn ông trước mắt đã hơn mười ngày không thấy, anh dường như bị nắng ăn đen. Hơn mười ngày không thấy mặt, nói không muốn là nói dối, huống chi bọn họ mới vừa kết hôn.
"Ừ, em đang làm gì?" Nghiêm Thiếu Thần nhìn đống bừa bãi trên tấm thớt, nhíu mày hỏi.
"Học chị Vương làm thịt kho tàu, nghe mẹ nói, khi còn bé anh đặc biệt thích ăn món này." Trước kia, Trình Nặc không ham thích chuyện xuống bếp như vậy, dù sao chỉ có mình cô, phòng bếp chỉ là chỗ cô nấu chín một chén cơm lấp đầy bụng, nhưng từ khi chung sống với Nghiêm Thiếu Thần, cô sẽ thỉnh thoảng nghiên cứu món ăn mới, mặc dù làm không hoàn toàn không hợp ý, nhưng cô lại thích ngồi chung chỗ thưởng thức thành quả với người mình thích. Mà nay có một người đầu bếp nấu ắn ở đại viện như vậy, cô tự nhiên học tốt hơn.
Nghiêm Thiếu Thần giơ tay lên vuốt tóc dài tán lạc của cô, nói: "Tốt, chờ ăn cơm, anh nếm thử."
Trình Nặc khẽ mỉm cười, xoay người lại nói: "Hôm nay mẹ ở nhà một mình, hai ngày trước ba phải đi ra ngoài họp."
"Ừ, anh biết." Nghiêm Thiếu Thần gật đầu, ngày hôm qua anh thấy ông cụ nhà mình ở hiện trường tập huấn, mà nhóm bọn họ lại nói trước khi kết thúc huấn luyện, ngồi máy bay trực thăng trở về.
Buổi tối, Trình Nặc và Nghiêm Thiếu Thần chia ra ngồi bên cạnh Diệp lan, đơn giản bốn món ăn một canh cũng không khiến bàn ăn có vẻ đơn điệu, con trai, con dâu ngồi vây quanh bên cạnh mình, Diệp Lan rất hưởng thụ không khí bây giờ. Bà cười ôn hòa không ngừng gắp thức ăn vào chén của Trình Nặc, đến khi miệng chén của Trình Nặc đã nhọn.
"Mẹ, tự con gắp được, không phiền lòng người." Trình Nặc cảm giác tối nay cô sẽ không ngẩng đầu lên, không ngừng bới thức ăn trong chén.
"Ai, mẹ có tật xấu này, lúc đầu bên cạnh chỉ có Thiếu Thần, gặp ngày nào Nghiêm Chính không ở nhà, mẹ sẽ không ngừng gắp thức ăn cho nó, hôm nay có con ở đây, mẹ lại tái phát tật xấu." Diệp Lan cười không khép miệng được, bà nhìn Nghiêm Thiếu Thần ngồi bên cạnh mình, nụ cười ôn hòa lại gắp thịt kho tàu cho anh, "Đứa nhỏ Thiếu Thần này từ nhỏ là cái hũ nút, nói ví dụ mẹ bới cơm cho nó, rõ ràng ăn không vô lại buồn bực không lên tiếng, không ngờ buổi tối nó đau bụng tiêu chảy."
Trình Nặc cong mi cười yếu ớt, ánh mắt nhu hòa nhìn người đối diện, chỉ thấy trên mặt anh vẫn dáng vẻ im lặng, giống như vừa rồi các cô thảo luận là người khác.
"Nhung mà con cũng phải ăn nhiều hơn, con gái gầy như vậy không được."
"Ưm, con sợ vóc người biến dạng."
"Sợ cái gì sợ, vóc người không phải là chuyện quan trọng với phụ nữ, hơn nữa, con ăn mập cũng tốt để cho mẹ sớm ôm cháu nội mập." Diệp Lan khoát tay xem thường.
Đột nhiên nhắc tới con, chọc cho gương mặt Trình Nặc nóng lên, ngày đó kết hôn Nghiêm Thiếu Thần bị điện thoại trong đoàn thúc giục trở về, đến bây giờ bọn họ vẫn không ngủ cùng giường.
"Vậy mà xấu hổ, phụ nữ sớm muộn gì cũng phải trải qua một lần như vậy," Diệp Lan bất đắc dĩ lắc đầu, mím môi cười yếu ớt, bà nhìn Nghiêm Thiếu Thần rồi nói: "Hôm nay mẹ cũng hạ quân lệnh cho các con, yêu cầu chuyện con cái phải đăng lên nhật báo."
Trình Nặc đỏ mặt nháy mắt với Nghiêm Thiếu Thần, hi vọng anh có thể giúp đỡ kết thúc đề tài này.
Nghiêm Thiếu Thần hơi híp mắt, trầm mặc sau đó nói: "Mẹ, muốn con không phải là hành quân đánh giặc, chuyện như vậy còn phải xem duyên phận, cuối cùng cũng có."
Diệp Lan trả lời gì Trình Nặc không có nghe vào, cô bị ảnh hưởng từ lời ít mà ý nhiều của Nghiêm Thiếu Thần, nhất là câu cuối cùng, cho đến khi bọn họ về đến nhà, bên tai Trình Nặc vẫn nóng như cũ.
Trình Nặc rửa mặt ở phòng vệ sinh, cô dùng nước lạnh như băng vỗ vào gương mặt, hi vọng có thể để mình thanh tĩnh lại, nhưng trong đầu vẫn không kìm chế được suy nghĩ tối nay cô sẽ ngủ cùng giường với Nghiêm Thiếu Thần.
Cô càng nghĩ như vậy, mặt lại càng hồng, bình thường chỉ 10 phút đã rửa mặt xong, hôm nay ở trong phòng vệ sinh 20 phút vẫn kéo dài không chịu ra ngoài.
Khăn lông lau khô giọt nước trên mặt, lúc Trình Nặc nhắm mắt mở cửa muốn đi ra ngoài, lại thấy Nghiêm Thiếu Thần đứng thẳng trước mặt cô, quân trang trên người không biết đã đổi thành áo ngủ bằng bông lúc nào.
"Nha," Trình Nặc sợ hết hồn, lúc này cô cảm giác nhịp tim tăng nhanh, huyết khí đều muốn trào ra trước, "Anh... Sao anh lại ở đây?" Trình Nặc cúi đầu không dám nhìn ánh mắt của anh, sợ bị anh nhìn ra bản thân đang khẩn trương.
Nghiêm Thiếu Thần thấy cô vẫn cúi đầu, trong lòng hơi nghi ngờ, anh yên lặng nói: "Anh mới nhận được điện thoại của Giang Bình, bọn họ nói muốn tụ họp ở chỗ chúng ta."
"A, được, các anh định ngày nào đó cụ thể đi." Trình Nặc cầm khăn lông trong tay đi cất, rồi hấp tấp vội vã chui ra ngoài từ bên cạnh anh.
Nghiêm Thiếu Thần buồn bực hành động khác thường của cô tối nay, anh xoay người muốn đi đến phòng ngủ, bên trong Trình Nặc đột nhiên kêu: "Đừng vào!"
"Tại sao?" Nghiêm Thiếu Thần nhíu mày, không hiểu hỏi.
"A, anh chờ chút," Trình Nặc vội vội vàng vàng thay xong áo ngủ, rồi nhanh chóng nằm ngã xuống giường, mới nói: "Anh vào đi."
Anh đẩy cửa vào thấy Trình Nặc đã đắp kín mền nhắm mắt lại, anh hơi nhíu mày, nghĩ thầm cô ngủ thiếp đi nhanh như vậy? Nghiêm Thiếu Thần đi đến bên kia giường, nhấc lên chăn thuận thế nằm vào.
Một thoáng Nghiêm Thiếu Thần nằm vào chăn, cả người Trình Nặc đều căng thẳng, tuy cô và Nghiêm Thiếu Thần đã kết hôn, có thể tưởng tượng hôm nay là lần đầu tiên ngủ cùng nhau, công với nhắc nhở vừa rồi của mẹ Nghiêm ở trong đại viện, lúc này bên tai Trình Nặc có thể nghe được tiếng tim mình đập nhanh chóng.
Nghiêm Thiếu Thần cảm giác người bên cạnh đang run rẩy, trong lòng anh không khỏi căng thẳng, trầm giọng nói: "Em không thoải mái?"
"A?" Đột nhiên bên tai bay tới câu hỏi khiến Trình Nặc sợ hết hồn, cô vuốt ngực, đến khi bản thân thoáng bình tĩnh, "Em không sao, anh ngủ đi."
Thì ra cô khẩn trương, Nghiêm Thiếu Thần dở khóc dở cười buông tiếng thở dài, nhẹ giọng nói: "Ngày mai nếu em không có việc gì, anh sẽ gọi bọn Giang Bình đến. Bọn họ muốn nếm thử tài nấu nướng của em."
"A, chuyện này tự nhiên không thành vấn đề, có người nào?"
"Giang Bình, Tiền Xuyến Xuyến, còn có Lâm Tu Dương dẫn theo Nam Kiều đến."
Trình Nặc hé mắt, trong lòng yên lặng nhớ tên Lâm Tu Dương, mấy ngày trước, Trình Nặc nhận được điện thoại của Tiếu Kha, vụ án bên kia của anh cơ bản đã sắp phá, bây giờ có thể ra tay đặc biệt điều tra tập đoàn "JT". Khóe môi Trình Nặc hiện lên ý cười, có lẽ, cơ hội đã cách mình không xa.