Nằm Vùng Quân Hôn

Chương 23

Trình Nặc ngước mắt, cô lẳng lặng nhìn Nghiêm Thiếu Thần, đây là lần đầu tiên anh chịu chủ động nói những điều này, tình cảm chôn sâu dưới đáy lòng của anh.

"Không biết mẹ nói thế nào với em, từ nhỏ tính cách của anh đã như vậy, trên thực tế anh nghi ngờ không biết những thứ này có liên quan đến mẹ đẻ của anh hay không. Từ lúc anh có trí nhớ, bà là người phụ nữ không thích cười, thường nghiêm mặt u sầu. Khi đó anh không thân thiết với bà nhiều, lúc ấy anh lại thân thiết với mẹ, ít nhất bà nói gì, anh sẽ trả lời chắc chắn cái đó. Qua không lâu, anh nghe nói mẹ ruột của anh lại mang thai, người nhà đều ăn mừng, duy chỉ có anh không hề có phản ứng. Nữa sau lại nghe nói đứa bé kia không có..." Nghiêm Thiếu Thần nhíu mi, anh mím môi, tạm thời không nói.

"Thiếu Thần?" Trình Nặc nghi ngờ hỏi, cô chú ý vẻ mặt của Nghiêm Thiếu Thần, chỉ sợ anh vì thế mà vào cục diện bế tắc, cô cười nhạt, an ủi anh, "Thật ra thì, anh không muốn nói cũng không sao, đó đã là quá khứ."

Nghiêm Thiếu Thần lắc đầu, "Lần đầu tiên anh bị bà đánh, là chuyện sau khi không còn đứa bé kia, ngày đó chúng ta cùng nhau tản bộ bên ngoài, anh đùa nghịch súng đồ chơi mới mua được, lúc ấy bà vừa nói với anh câu gì, anh không để ý nghe, có thể bà thấy anh không để ý tới bà, hai chúng ta nhìn nhau mấy giây sau đó bà đột nhiên xáng cho anh một bạt tai. Đoạn trí nhớ này anh vĩnh viễn không quên, lúc anh tránh thoát bà chạy sang đường đối diện, bà cũng chạy theo." Anh mím môi thật chặc, môi trắng bệch có vẻ không hợp với gương mặt cương nghị cua anh. Nghiêm Thiếu Thần nhíu mi, dừng lại lần nữa, nhưng trong giọng nói vẫn bình thản như cũ.

Trình Nặc lo lắng nhìn anh, Nghiêm Thiếu Thần dường như đã nhận ra, gật đầu với cô, ý bảo mình không sao.

"Ngày đó bà xảy ra tai nạn xe cộ, mà anh đang đứng bên cạnh của bà, anh cho rằng bà thật sự thương yêu là đứa con chưa chào đời, không ngờ bà đã cứu anh." Nghiêm Thiếu Thần nhíu chặc chân mày, anh cố hết sức bình tĩnh kể lại chuyện này, anh vẫn mâu thuẫn nhớ lại chuyện cũ, anh từng nhận định do anh tùy hứng nên đã hại chết bà.

"Sauk hi bà qua đời anh tự giam mình trong phòng, gần nửa năm anh không ra khỏi nhà nửa bước. Không gặp người, không nói lời nào, cho dù là bọn Dương tử đến tìm anh, anh cũng không gặp." Anh nhàn nhạt thở dài, "Sau đó là mẹ, bà đau xót mắng anh một trận, nói anh không tốt, không phải là đàn ông, không gánh vác. Nói xong lời cuối cùng bà ôm anh khóc rống, bà muốn anh sau này không tự giận mình nữa, mẹ nói mạng của bà không thể để cho anh lãng phí." Nghiêm Thiếu Thần khép mắt, rất lâu mới mở ra, mắt của anh ửng hồng, dưới trời chiều trong con ngươi hơi lóe sáng trong.

Trình Nặc không biết đã khóc lã chã lúc nào, cô mím môi mặc cho chất lỏng mặn chảy vào trong miệng, hơi chua xót. Mạc Tiên Lâm cứu mạng của anh, Diệp Lan cứu hồn của anh." Chuyện cũ, anh có thể bỏ ra, ảnh hưởng của mẹ tự nhiên không cần phải nói, nhưng mấu chốt là tự anh, là anh lựa chọn sống lại."

Nghiêm Thiếu Thần nhàn nhạt lắc đầu, rất lâu mới nói: "Sau khi mẹ và ba cưới cũng từng có một đứa bé, vì chuyện mẹ ruột của anh ban đầu, bà có băn khoăn, đứa bé bị bà xảy mất, đến bây giờ cả người đầy bệnh."

Lúc này Trình Nặc mới chợt hiểu lúc Diệp Lan tự nhũ ở bệnh viện có: "Thân thể của dì thật ra thì dì rõ ràng nhất, lúc còn trẻ không thương thân thể bệnh không dứt, hôm nay già rồi, thì phải trả nợ nần bệnh tật trên thân thể."

Khi đó, cô còn chú ý trên mặt Diệp Lan chợt lóe nụ cười khổ, nhìn như cô đang bày tỏ, trên thực tế phải là nhung nhớ và áy náy với đứa bé kia. Trình Nặc tin tưởng nếu không phải vì Nghiêm Thiếu Thần, Diệp Lan nhất định sẽ sinh đứa bé kia, nghĩ đến đây cô không khỏi cảm khái, Nghiêm Thiếu Thần có mẹ như vậy, cũng xem là chuyện đáng vui mừng nhất qua nhiều năm.

Trình Nặc lơ đãng ngước mắt trùng hợp giao với tầm mắt của Nghiêm Thiếu Thần, trải qua lần thổ lộ tình cảm này, Trình Nặc càng cảm thấy anh từng sống không dễ dàng, Trình Nặc mím môi, tươi cười dịu dàng, nói: "Sau khi trở về em nhất định hảo hảo kính mẹ ly rượu, là bà cứu anh trở lại."

Ánh mắt Nghiêm Thiếu Thần ôn hòa, gật đầu "Tốt, chờ quân diễn kết thúc, chúng ta cùng nhau trở về gặp hai cụ."

Trình Nặc cười nhạt, trán ỷ trên vai của anh, hơi thở của Nghiêm Thiếu Thần ấm áp bao quanh anh, mùi hương trên người của anh giống như độc dược, cám dỗ cô nghiện, khiến cô không cách nào kềm chế.

"Chờ chúng ta già rồi, giống như hôm nay vậy thường ra ngoài đi dạo, phơi nắng như thế nào?" Cằm của Trình Nặc đệm trên vai của anh, người tự nhiên rúc vào trong ngực của anh.

Nghiêm Thiếu Thần dáng vẻ phục tùng nhìn người trong ngực, mím môi, gật đầu.

Trình Nặc bị ánh mắt của Nghiêm Thiếu Thần hấp dẫn, cô sợ run, "Thượng tá Nghiêm, hôn quân nhân trước mặt mọi người, người đó sẽ không bị phân xử đi?"

Nghiêm Thiếu Thần hơi sửng sờ, rất lâu mới bình tĩnh nói: "Xung quanh không có ai."

"Phốc," Trình Nặc không nhịn được cười ra tiếng, cô chưa từng gặp Nghiêm Thiếu Thần nghiêm trang đàm luận lời như thế với mình, vì khi đó cô không xác định Nghiêm Thiếu Thần đến tột cùng là tính tình quá buồn bực hay là cố làm bình tĩnh.

Trình Nặc thăm dò cổ, khi hôn nhẹ nhàng xuống gò má của anh, cô lập tức ngồi xuống lại, đỏ mặt không nhìn vẻ mặt của anh nữa.

Trình Nặc nghĩ, nếu bọn họ từng bị thương, thì sẽ biết cái gì là hạnh phúc luyến tiếc. Huống chi có thể làm bạn đến già không phải là cha mẹ của mình, mà là người kia bên cạnh của mình, sợ bọn họ vì chuyện nhà vụn vặt có cải vả nhiều hơn nữa, quay đầu lại vẫn là chân chính quý trọng bạn già bên cạnh mình, bạn già bạn già, làm bạn đến già.

"Chúng ta trở về thôi, buổi tối em và Trương Diêu đi nghỉ ngơi sớm, anh đặt cho các em chuyến bay ba giờ chiều mai." Giọng Nghiêm Thiếu Thần bình thản nói.

"Được, ngày mai em sẽ trở về, ở nhà chờ anh, chú ý an toàn." Trình Nặc cười nhạt, cô đã đạt được mục đích khi đến đây, gặp được anh, biết anh an ổn không sao, cô vừa lòng rồi.

Sáng hôm sau Trình Nặc dẫn Trương Diêu từ nhà khách quân đội đi trở về kí túc xá đơn của Nghiêm Thiếu Thần và Dư Mặc, nhưng Trình Nặc chưa ngồi xuống nghỉ ngơi ổn định, trong phòng truyền đến mấy tiếng gõ cửa.

Trình Nặc đẩy cửa vừa nhìn, lại là Dư Mặc.

Số lần cô và Dư Mặc tiếp xúc cũng không nhiều, huống chi Dư Mặc và Nghiêm Thiếu Thần đều là người ăn nói có ý tứ, bình thường trao đổi cũng rất ít, chứ đừng nhắc đến hôm nay lại chủ động.

"Tham mưu trưởng Dư, có chuyện gì sao" Vì quan hệ của Trình Nặc và Dư Mặc là không quen, lúc nói chuyện cũng rất lễ phép.

"Ừ," Dư Mặc nhàn nhạt dạ, lại không nói tiếp.

Trình Nặc nhíu mi, không hiểu nói: "Tham mưu trưởng Dư, làm sao?"

"Có thể giúp tôi khuyên nhủ Diêu Diêu hay không?" Dư Mặc khó khăn nói.

"Ừ?"

"Cô ấy biết hôm nay phải đi, đều cáu kỉnh, tôi khuyên cũng khuyên, chính là không có cách." Dư Mặc nghĩ thầm lúc này nếu có cái lỗ dưới đất, anh nhất định không chút do dự chui vào.

Trình Nặc gật đầu đi vào kí túc xá đơn của Dư Mặc, cô thấy Trương Diêu đang cúi đầu, cặp chân không thành thật dậm dưới đất.

"Chị đến làm chi!" Trương Diêu cảm giác có người bên cạnh, cô giương mắt vừa nhìn, biết là Trình Nặc đến làm thuyết khách, liền cảnh giác ngồi ngay ngắn người lại.

"Làm sao, không hoan nghênh?" Trình Nặc nhíu mi, cười nói.

"Hừ," Trương Diêu hừ lạnh, "Người nào khuyên cũng vô dụng, em không muốn trở về hôm nay!"

"Diêu Diêu, chuyện của em giải quyết sao?" Trình Nặc cười nhạt đổi đề tài.

Trương Diêu vừa nghe cô không hề nói chuyện trở về nữa nên lòng cảnh giác cũng dần dần tháo xuống, gật đầu, "Ừ." Có thể là nghĩ đến chuyện phát sinh tối hôm qua, mặt Trương Diêu lại đỏ lên.

Trình Nặc vẫn quan sát vẻ mặt biến hóa của cô ấy, cô câu môi cười yếu ớt, nhìn cô ấy nói: "Nếu chị là em, lúc này nhất định sẽ tránh ra."

"Tại sao?" Lúc này Trương Diêu không hề ngăn cách Trình Nặc nữa, ngược lại có hăng hái tham thảo với cô.

"Chị nhớ em hẳn là hôm qua mới xác định ý nghĩ của anh ta đi," Trình Nặc nhìn cô, thấy cô gật đầu, lại nói: "Chuyện tình cảm rất vi diệu, tối hôm qua mới xác định nên chuyện đối mặt với em tự nhiên cảm thấy lúng túng, nếu lúc này em trở về với chị, vậy anh ta sẽ thỉnh thoảng nhớ tới em, hơn nữa sẽ lo lắng cho an toàn của em, nhưng giả như em vẫn ngây ngô ở đây, anh ta vẫn không cách nào nhìn thẳng mình, nhìn thẳng đoạn tình cảm của các người, Diêu Diêu em hãy cho các người không gian lẫn nhau, để cho anh ta suy nghĩ thật kỹ, như thế nào?"

Trình Nặc thấy cô trầm mặc, cười nhạt, "Đi theo chị sao?"

Trương Diêu hồi thần, gật đầu, mặc dù trong mắt đều là không muốn.

※※※

Đã bắt đầu có hai ngày diễn tập quân sự tiến hành khẩn cấp, thực lực hai phe Hồng Lam là tương đương, bộ đội chủ lực đều ở đây diễn tập đưa đến tác dụng không nhỏ, đến nay hai phe chiến đấu vẫn không phân cao thấp. Lần diễn tập quân sự này chủ yếu huấn luyện về vận dụng chiến tranh công nghệ cao, hệ thống tác chiến bao gồm hệ thống vũ khí thông thường, hệ thống bảo đảm tiếp viện, hệ thống cùng quản lý. Hóa thành trước mắt là trinh sát và quấy nhiễu Reda của doanh điện tử phía bộ chỉ huy bên Lam. Trong diễn tập lần này doanh điện tử - Vương Triết lần đầu vận dụng hệ thống đặc chế do đó đạt tới tiếp viện chiến tranh, tiếp viện tình báo và tiếp viện hậu cần.

Vận dụng kỹ thuật tin tức điện tử là tốt xấu có quan hệ trực tiếp đến lần này quân diễn có thể thành công hay không, nhưng cướp lấy bãi đất và khống chế tổn hại chiến đấu vẫn là chỉ tiêu cân nhắc không thể thay đổi như cũ, mới vừa nhận được tin tức trước mắt bên Lam vẫn chưa tìm được mục tiêu bãi đất, mà lúc này đối với bên Hồng, ưu thế rõ rệt nhất là bọn họ đã tìm được đại khái phương vị mục tiêu.

Anh cầm lên ống nói điện thoại: "Doanh trinh sát phóng sáng tầm mắt cho tôi, nhanh chóng tìm mục tiêu bãi đất của chúng ta."

Từ khi nước Mĩ chiến tranh với Iraq đến nay, chiến tranh kỹ thuật cao ảnh hưởng đến chiến tranh hiện đại ngày càng mấu chốt, Nghiêm Thiếu Thần trấn giữ bộ chỉ huy, Đoàn tham mưu Tô Húc bên cạnh chỉ vào bản đồ quân diễn nói: "Lúc này bên Lam chỉ phái một đoàn, mặc dù chúng ta chiếm ưu thế trên nhân số, nhưng đội hình chi đoàn này không thể coi thường."

Nghiêm Thiếu Thần gật đầu, mím môi không nói tiếp. Trải qua hai ngày đối kháng tác chiến nữa, anh mơ hồ có một loại cảm giác quen thuộc với hình thức tác chiến bên Lam.

Mà trong giay phút anh suy tư đột nhiên nhận được tin tức không tốt, bộ binh bên Hồng liên tục gặp đội đánh úp bên Lam đột kích, tổn hại chiến đấu khá nhiều.

Anh trầm mặt, nhíu chặc chân mày, anh chắp tay sau lưng nhớ lại lần nữa hình thức tác chiến của bên Lam hai ngày qua, trong đầu đột nhiên thoáng qua linh quang, "Đội Liệp Ưng?

Tô Húc bên cạnh nhíu mi, chặn lại nói: "Cậu hoài nghi đội Liệp Ưng tham dự diễn tập lần này?"

Nghiêm Thiếu Thần gật đầu, đội Liệp Ưng chính là bộ đội đặc chủng lúc đầu anh dốc sức, Nghiêm Thiếu Thần đợi ở đội Liệp Ưng nhiều năm như vậy, tương đối quen thuộc với hình thức tác chiến của bọn họ.

Tô Húc vừa thấy Nghiêm Thiếu Thần gật đầu, cũng không khỏi băn khoăn, "Từ trước đến nay đội Liệp Ưng thực hiện tập huấn là nhanh chính xác ngoan, hôm nay mặc dù binh lính của chúng ta chiếm ưu thế, nhưng đang lúc ưu thế vô hình cũng sẽ trở thành tai họa cho chúng ta." Binh lực bên Hồng bại lộ quá nhiều, đến lúc đó bên Lam sẽ đánh ta trở tay không kịp, chỉ dùng làm thu ngư ông thủ lợi,

"Chưa chắc," Nghiêm Thiếu Thần từ tốn nói, anh đi đến trước mặt Vương Triết, tiếp tục nhìn anh làm việc.

"Tiểu Vương, cậu đổi hình thức dò xét," anh cúi người xuống, nói mấy câu gì bên tai Vương Triết, chỉ thấy trên mặt Vương Triết lộ ra vẻ mặt tán thành.

Dứt lời Nghiêm Thiếu Thần tiếp tục chắp tay sau lưng quan sát toàn trận quân diễn, hôm nay đánh giá hai bên thì xem ra bên Lam mạnh hơn, bộ binh ngụy trang của bọn họ đã gay cho bên Lam tổn hại mười người, mà bọn họ vì nhất thời sơ sót để cho bên Hồng đột kích chiếm ưu thế, tổn thương bốn mươi mấy người.

Chỉ chốc lát sau, Vương Triết đột nhiên hô: "Báo cáo thủ trưởng, tôi đã tìm được hệ thống điều khiển chủ lực của bên Lam!"

Nghiêm Thiếu Thần nhàn nhạt quét mắt Vương Triết, lại nói: "Kế tiếp cậu phải làm hết sức bí ẩn, nếu bị bọn họ phát hiện, biết nên làm sao đi."

Vương Triết gật đầu, vùi đầu cẩn thận tiến vào khu vực hệ thống điều khiển chủ lực của bên Lam, chỉ chốc lát sau anh lại nói: "Báo cáo Đoàn trưởng, bên Hồng phản kích quấy nhiễu hệ thống nghiêm mật, vừa rồi không được đã bị đối phương phát hiện, nhưng chúng ta đã bỏ virus vào quấy nhiễu, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hệ thống điều khiển chủ lực của bọn họ sẽ lâm vào trạng thái tê liệt trong hai giờ tới".

Nghiêm Thiếu Thần hơi híp mắt, lạnh nhạt nói: "Rất tốt, khổ cực cho cậu."

Tiệp chiến liên tiếp hồi báo, doanh trinh sát đã tìm được chính xác vị trí bãi đất, Nghiêm Thiếu Thần cầm ống nói điện thoại lên, nói: "Bộ binh ngụy trang xin chú ý, lập tức đánh hạ bãi đất số ba hướng chín giờ, nhớ phải cẩn thận, không được thêm cho ta sự cố gì."

Trong mười mấy giờ Nghiêm Thiếu Thần thủy chung nhíu chặc chân mày, đến khi truyền đến tin bộ binh ngụy trang đã thuận lợi đánh hạ bãi đất, hơn nữa không có tổn thất binh lính, mà bên Hồng vì hệ thống virus của Vương Triết, hôm nay vẫn lâm vào tê liệt. Lúc này bộ binh ngụy trang của bên Hồng cũng vọt lên vươn tay vay đánh Vương Triết ngược lại để phán đoán bộ chỉ huy bên Lam, Nghiêm Thiếu Thần quen thuộc hình thức tác chiến cuar đội Liệp Ưng, cho nên chui không tử, nhanh chóng tìm được bộ chỉ huy bên Lam, có thể bắt được.

"Tổ đạo diễn vừa đến thông báo, trước hết cướp lấy bãi đất mục tiêu, cắt đứt bộ chỉ huy của đối phương, phán định bên hồng thắng." Dư Mặc sải bước tiêu sái vào bộ chỉ huy, trên mặt tươi cười rạng rỡ.

Vẻ mặt của Nghiêm Thiếu Thần ung dung hòa hoãn, nhàn nhạt quét mắt bản đồ: "Tôi nghĩ sẽ có người tìm tôi giằng co sau đó."

"Người nào?" Dư Mặc nhíu mi không hiểu hỏi.

"Trần Đình, đội Liệp Ưng tham dự diễn tập lần này, vừa rồi tôi để cho Vương Triết thay đổi phương thức trinh sát, mới tìm được bộ chỉ huy bên Lam." Nghiêm Thiếu Thần yên lặng vừa nói, nghĩ thầm Trần Đình đến tột cùng sẽ xuất hiện lúc nào.

"Tiểu tử cậu đi ra cho tôi!"

Quả nhiên, điện thoại của Nghiêm Thiếu Thần liền đến sau đó, anh khẽ ừ, cúp điện thoại đi ra ngoài. Hơn nửa năm không thấy, anh em chiến hữu nhiều năm chạm mặt, trong lúc nhất thời vẻ mặt đều phức tạp.

"Tiểu tử cậu có bản lĩnh, ngay cả kẻ hỡ của lão tử cũng dám chui!" Trần Đình vỗ bả vai Nghiêm Thiếu Thần, trên mặt cố ý lộ ra mấy phần không vui.

Nghiêm Thiếu Thần nhíu mày, nhàn nhạt nói: "Trước mấy hình thức tác chiến bên Lam khiên tôi không thể không hoài nghi đến các người."

"Cậu tạm thời được tiện nghi còn khoe mã, nói cho tôi nghe đi, vừa rồi cài virus vào là người nào ở doanh điện tử?" Trần Đình khoát tay, anh nhức đầu nhất chính là Nghiêm Thiếu Thần không cần biết lúc nào thì dáng vẻ thản nhiên tự nhiên, thật giống như chuyện này nên làm như vậy.

Nghiêm Thiếu Thần nhíu chân mày, chần chờ chốc lát, cuối cùng vẫn nói: "Vương Triết, năm ngoái vào doanh điện tử."

Trần Đình như có điều suy nghĩ híp mắt, anh trầm mặc, ngược lại nở nụ cười, ánh mắt nhìn về Nghiêm Thiếu Thần, "Người đến đội chúng tôi chưa bao lâu, tiểu tử này tôi rất coi trọng."

Nghiêm Thiếu Thần im lặng không lên tiếng, cũng không nhanh chóng tỏ rõ thái độ.

"Làm sao, không tha được? Đứa nhỏ này là mầm non trong phương diện này, đến chỗ chúng tôi học bổ túc thêm, tương lai có thể dùng vô số giá trị." Trần Đình duy trì nụ cười như cũ, thời gian công sự của Nghiêm Thiếu Thần cũng không ngắn, tiểu tử đau tiếc nhân tài như mạng, muốn đào người từ trong tay anh trừ phi nói đến tương lai bộ đội phát triển.

Nghiêm Thiếu Thần mím môi, trầm giọng nói: "Tôi có thể hỏi cậu ta, về phần cậu ta có đi hay không, tôi không làm chủ được."

"Ôi, xem ra là thật không chịu tha?" Trần Đình nhịn cười không được cười, vỗ vai anh tiếp tục nói: "Chúng ta đều là Chủ nghĩa xã hội, ở đâu cần ở đâu chuyển!"

Nghiêm Thiếu Thần thu lại vẻ mặt, nhẹ nói: "Còn có chuyện khác sao, quân diễn cũng nhanh chóng kết thúc, tôi có thể trở về thành phố B trước."

Trần Đình nhíu mi, cười nói: "Vội vả gặp vợ đi?" Ngày đó Nghiêm Thiếu Thần kết hôn Trần Đình vừa lúc ra ngoài thi hành nhiệm vụ, cho nên bỏ lỡ cơ hội tham gia hôn lễ, "Mấy ngày nữa tôi cũng phải đi thành phố B, đến lúc đó chúng ta gặp lại."
Bình Luận (0)
Comment