Trong lòng Trình Nặc phấp phỏng, nhưng cô nhanh chóng ép xuống, cô hơi nhíu mi, môi không khỏi giơ lên, hỏi: "Loại mức độ nào?"
Mục Nhất Minh mím môi, suy tư chốc lát, thờ ơ nói: "Tôi nghĩ là xuất phát từ thói quen, hắn gia nhập đến bây giờ, từ trước đến nay suy nghĩ rất cẩn thận, tôi nghĩ lần này cũng như thế."
Trình Nặc không tiếp lời, trong lòng cô tán thành quan điểm của Mục Nhất Minh, Lâm Tu Dương có thể làm được đến vị trí hôm nay, bằng vào gan dạ sáng suốt và tài trí bên ngoài, trong đó nhạy bén cẩn thận cũng là mấu chốt thành công của anh ta, dù sao người làm nghề tài chính, nếu không nắm chặc toàn bố cục, thì rất khó đặt chân kinh doanh ở đây. Hành động của anh ta chỉ là một loại phản ứng bản năng, bất luận đối diện với người nào.
"Gần đây sếp đi vùng khác, nhưng mà đã liên lạc với anh ấy, anh ấy đồng ý hành động của tối qua, muốn chúng ta tiếp tục ngồi theo dõi." Mục Nhất Minh nói đại khái nội dung trò chuyện của anh và Tiếu Kha hôm nay cho cô nghe.
"Anh không cảm thấy lần này anh ta không giống ngày thường?" Trong lòng Trình Nặc nổi lên khác thường, cô không hiểu vì sao lần này Tiếu Kha ra tay phóng khoáng với hành động của bọn họ như thế, bàn về bình thường, anh ta sẽ trấn giữ chỉ huy, thậm chí sẽ vì tiến độ của vụ án mà thường thúc giục. Lần này, trong lòng Tiếu Kha dường như đã có dự tính từ lâu, trước mắt anh ta giống như chỉ để cô và Mục Nhất Minh đi đến mà thôi.
Mục Nhất Minh cười nhạt, anh nghe được ý tứ trong lời nói của Trình Nặc, an ủi: "Chúng ta chỉ phụ trách hoàn thành mệnh lệnh mà cấp trên đưa xuống, về phần lực lượng thi hành chúng ta không cần suy tính." Anh hơi dừng lại, cảm giác người nói chuyện với anh trong điện thoại dường như không được chuyên chú, "Gần đây Tiếu Đầu để chúng ta thường giữ liên lạc, vậy cô phải tiếp tục đi theo Lâm Tu Dương, sếp dự cảm gần đây anh ta hoạt động tương đối nhiều."
Trình Nặc liếc nhìn ra cửa, đè thấp giọng nói: "Chuyện này còn cần anh nói? Thành phố B lập tức tổ chức hội nghị thượng đỉnh về giao lưu tài chính Á Âu, đến lúc đó nhân vật nổi tiếng giới tài chính sẽ tụ họp lại, đây là một cơ hội tốt." Cô nhìn đồng hồ, vì ở nhà, Trình Nặc không thể nào không hề kiêng kỵ trao đổi công việc, cô không biết một giây kế tiếp Nghiêm Thiếu Thần sẽ không xuất hiện trong tầm mắt của mình. Theo cô, không có gì đáng sợ hơn so với việc phát hiện người ngủ bên cạnh mình là nhân vật nguy hiểm. Nếu có ngày cô tự tay đẩy Lâm Tu Dương vào chỗ tòa án xét xử, không biết Nghiêm Thiếu Thần còn tín nhiệm cô bao nhiêu."Tôi phải cúp điện thoại, đã khuya rồi, có diễn biến thì ngày mai tùy thời liên lạc."
Có lẽ vì nghĩ tới những nội dung không vui này, sau khi Trình Nặc cúp điện thoại, u buồn trên mặt nhất thời không vơi đi. Khi cô đang trong trạng thái như vậy mà xoay người thì đụng vào hai tròng mắt của Nghiêm Thiếu Thần, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc, nhưng rất nhanh bị vẻ mặt lạnh nhạt che giấu.
"Anh vừa làm gì ở phòng khách?" Trên mặt của cô nở nụ cười không được tự nhiên, nhưng nếu ngay cả nụ cười cũng không có, Nghiêm Thiếu Thần sẽ càng nghi ngờ mình.
Nghiêm Thiếu Thần chú ý vẻ mặt biến hóa của cô, bất động thanh sắc nói: "Mấy ngày tới sẽ nghỉ ngơi ở bộ đội buổi tối, không trở về. Mới vừa kết thúc diễn tập, nên báo cáo và phân tích trao đổi sẽ rất nhiều."
Trình Nặc hơi kinh ngạc, anh tránh vấn đề của mình, cô chậm rãi đối mặt với con ngươi của Nghiêm Thiếu Thần, nhìn ánh mắt của anh bình thản không gợn sóng, nhất thời không nói ra được chỗ nào có vấn đề, không thể làm gì khác hơn là lặng lẽ gật đầu, "Tốt, mấy ngày nay anh đừng quen ăn cháo vào buổi tối, dạ dày của anh sẽ bớt đau." Tay Trình Nặc rất tự nhiên kéo cánh tay của anh, trong mắt lộ vẻ ôn nhu.
Nghiêm Thiếu Thần khẽ thở dài, trở tay ôm cô vào trong ngực, vuốt ve sau lưng của cô, lực độ càng lúc càng mạnh, đến khi Trình Nặc bị anh ôm thở không nổi.
"Thiếu Thần?" Trình Nặc ngước mắt, vẻ mặt nghi hoặc.
Nghiêm Thiếu Thần nhàn nhạt nhìn cô, con ngươi nhìn càng lờ mờ, anh làm như không nhìn thấy thần sắc biến hóa trên mặt của Trình Nặc, chậm rãi ôm chặt cô, khi hai thân thể dán thật chặc chung chỗ, cơ thể của Trình Nặc bắt đầu run rẩy.
Giọng Nghiêm Thiếu Thần trầm thấp thuần hậu, "Tiểu Nặc, người kia thật sự chỉ là đồng nghiệp trước kia?"
Nghiêm Thiếu Thần nói một câu bên tai cô, khiến cô nghe mà giật mình. Cơ thể của Trình Nặc rõ ràng run lên, cô gượng cười, "Đúng, bây giờ ngoài quan hệ công việc thì chỉ là bạn bè bình thường."
Nghiêm Thiếu Thần hơi cong khóe môi, buông cô ra, giọng nói lạnh lùng, "Ngủ đi."
※※※
Suốt đêm không nói chuyện, hôm sau chờ Trình Nặc thức giấc, giường bên cạnh đã phiếm lạnh, cô chống thân thể dậy, nhìn ra ngoài cửa, phòng khách rất an tĩnh. Cô đứng dậy lặng lẽ mặc áo ngủ vào, khi cô đi qua phòng ăn, tầm mắt rơi vào bữa ăn sáng trên bàn.
Tầm mắt của cô thật lâu không di chuyển, Nghiêm Thiếu Thần là người đàn ông vui giận không hiện ra mặt, hành vi tối qua khiến anh nổi lên nghi ngờ, lầm tưởng quan hệ của cô và Mục Nhất Minh không nhỏ, nhưng cho dù trong lòng anh có tức giận, trên mặt vẫn lạnh nhạt như cũ. Có lúc Trình Nặc hy vọng có thể thấy vẻ mặt thứ hai ở trên mặt của anh, cho dù là không tốt.
Cô bất đắc dĩ lắc đầu, rửa mặt xong một mình ngồi trước bàn ăn, bữa ăn sáng đã nguội lạnh, nhưng cô vẫn kiên trì ăn xong, lạnh bụng vội vã đi làm.
Bởi vì trước đó đã trao đổi với mục Nhất Minh về chuyện có liên quan đến Lâm Tu Dương, lúc Trình Nặc đi làm phải thấy anh ta, thong dong cười với anh ta, "Chào, Lâm tổng."
Sáng sớm Lâm Tu Dương bị người phụ nữ độc xà này xưng hô cung kính khiến cả người không được tự nhiên, anh không phải thích nghe Trình Nặc dùng lời nói chẹn họng anh, chỉ là cảm thấy người phụ nữ này càng kính cẩn nghe theo, thì càng nguy hiểm.
Lâm Tu Dương lạnh lùng nhìn cô, "Khi không có ai đừng gọi tôi như vậy."
Trình Nặc câu môi mỉm cười, "A? Này có thể nói rõ trong lòng của anh không chán ghét tôi như vậy?"
Lâm Tu Dương hung hăng nhìn cô, "A, cô suy nghĩ quá nhiều." Lâm Tu Dương nói xong thì bước nhanh ra khỏi thang máy, anh không muốn bị đoán ra suy nghĩ.
Trình Nặc sau lưng không khỏi lắc đầu, bước sát nhanh chóng rời khỏi thang máy.
Trước khi tan việc không bao lâu, Trình Nặc nhận được tin tức, Mục Nhất Minh nói cho cô biết, đã liên lạc được với Tiếu Kha, hơn nữa cũng an bài công việc phù hợp tiếp theo. Trình nặc liên lạc với Mục Nhất Minh, hai người hẹn gặp mặt sau khi tan việc.
Trình Nặc thay đồng phục, mặc quần áo thoải mái rồi đi đến chỗ hẹn gặp Mục Nhất Minh, hội nghị thượng đỉnh giao lưu tài chính vào cuối tuần là thời cơ tốt để bọn họ điều tra Lâm Tu Dương, đến lúc đó cho dù người xử sự cẩn thận cũng sẽ vì không thể đo lường lọi lời tương lai mà có hành động. Đến lúc đó điều tra của bọn họ sẽ có cao trào nhỏ, giả thiết tất cả thuận lợi, Trình Nặc hy vọng lúc đó tìm được nguồn gốc tài chính của anh ta.
"Sếp nói thế nào?"Tại nhà hàng ngoài trời nổi tiếng ở thành phố B, hai người ngồi ở góc khuất, sau khi uống nước thì đi thẳng vào vấn đề.
Mục Nhất Minh cầm ly cà phê lên, nhẹ nhấp miệng, "Tiếu Đầu đã chuẩn bị tốt, đến lúc đó tôi sẽ đi vào cùng với lão tổng của một công ty, nhiệm vụ của cô là đến lúc đó chú ý động tĩnh của Lâm Tu Dương, anh ta tiếp xúc với người nào, anh ta làm gì, những thứ này đều là nhiệm vụ của cô. Những thứ khác cô không cần phải để ý đến, tôi sẽ âm thầm trợ giúp cô."
Trình Nặc hơi nhíu mi, cười nhạt nói: "Chúng ta đi lại như vậy giống như thật lâu chưa đi qua," cô ngước mắt nhìn Mục Nhất Minh, anh yên lặng nhưng trên mặt lại hiện lên vẻ tươi cười, ngẫm lại đã tiếp xúc với người đàn ông không nóng không giận này ba bốn năm. Quân tử chi giao nhàn nhạt như nước, nhưng nước sạch lại quang minh chính đại, giống như bọn họ vậy.
"Hi vọng lần này có thể kết thúc công việc trước thời gian." Mục Nhất Minh cười khẽ, tầm mắt chuyển sang chỗ sát đường, quảng trường trống trải, tầm mắt mở rộng, dd!$@le!#$q!@$d cảnh trí như vậy sẽ làm tâm tình của anh không đè nén nữa, anh nhìn bầu trời không bờ bến phía xa, tâm tình trở nên buông lỏng.
"Gấp kết thúc công việc như vậy, chẳng lẻ trong nhà thúc giục anh cưới vợ?" Trình Nặc tâm tình cũng không tệ, cô và Mục Nhất Minh rất ít nói giỡn, vì bản thân Mục Nhất Minh chính là người làm việc trung quy trung củ (ý nói người làm việc có quy tắt, quy cũ), anh giống như cay thước đo, anh sẽ không tán gẫu nhiều đề tài thoải mái với bạn khi đang làm việc.
Mục Nhất Minh nghe lời này, nụ cười trên mặt anh biến mất, thu lại vẻ mặt, lặng giọng nói: "Thời hạn điều tra một vụ án cực kỳ ngắn là tốt nhất, tôi không muốn bỏ lỡ cơ hội tốt."
Trình Nặc liếc anh, anh quả nhiên không hiểu chuyện đời, ngay cả câu nói đùa thông thường lại đi theo thượng cương thượng tuyến (Mình hiểu sơ là bắt đầu lên giọng lý luận đường lối..).
Cô nhìn đồng hồ, đã hơn bảy giờ tối, đứng lên, "Hôm nay chúng ta đến đây là kết thúc, trước khi bắt đầu giao lưu thượng đỉnh, chúng ta gặp lại."
Mục Nhất Minh vừa nghe cô phải đi, cũng đứng lên, anh chỉ trời, "Trời âm u, dự báo buổi tối có mưa, tôi đưa cô trở về."
Trình Nặc nhìn sang hướng tay anh chỉ, đừng nói trời thật sự vẫn âm u, khi cô ra cửa vội vàng, ngay cả điện thoại cũng để quên trong nhà, mặc dù trong lòng Trình Nặc muốn từ chối, nhưng cô nhớ lại buổi trưa gọi điện thoại cho Nghiêm Thiếu Thần, anh nói cho cô biết buổi tối sẽ ở lại bộ đội, muốn cô tự mình chú ý an toàn.
Trình Nặc suy nghĩ bất quá để Mục Nhất Minh đưa cô về cửa tiểu khu là được, huống chi buổi tối Nghiêm Thiếu Thần cũng không trở về, nghĩ đến đây, cô liền gật đầu, cầm túi đi xuống lầu.
Mục Nhất Minh nhìn bóng lưng của cô, trên mặt nở nụ cười nhẹ nhõm, anh bước nhanh hơn đuổi theo Trình Nặc.
Tối nay gặp mặt rất thuận lợi, bên Trình Nặc xem ra không có chuyện gì ngoài ý muốn phát sinh, vừa ra cửa lớn của cửa hàng, Mục Nhất Minh để cô chờ ở đây, anh lái xe lên.
Không bao lâu, Mục Nhất Minh đã lái xe đến, Trình Nặc dương môi nở nụ cười nhàn nhạt, cô mở cửa xe thuận thế ngồi xuống, nói địa chỉ cho Mục Nhất Minh, xe liền khởi động.
Mục Nhất Minh lái xe đi không bao lâu, mưa liền nối gót đến, giọt mưa tí tách phiêu bạc mặc dù không bằng mưa to thế tới rào rạt như vậy, nhưng mưa như vậy một khi đã rơi, đoán chừng mưa đó kéo dài đến hôm sau.
Trình Nặc hơi nhíu mi, cô không biết Nghiêm Thiếu Thần ở bộ đội ra sao, cô đã quen trước khi tan việc nhận được điện thoại của anh, quen Nghiêm Thiếu Thần sẽ hỏi thăm cần mua dùm rau dưa gì khi về nhà, mà hôm nay những thói quen này đều bị bỏ dở.
"Qua hai con đường, đến tiểu khu các người." Mục Nhất Minh hiếm khi thấy Trình Nặc không nói lời nào ở trong xe, trong lúc chờ đèn tín hiệu, anh dừng xe thuận miệng hỏi.
Trình Nặc gật đầu, ôn nhu cười, "Rốt cục nhanh đến nhà."
Tay Mục Nhất Minh rõ ràng dừng lại, anh nhàn nhạt nhìn Trình Nặc, không cần phải nhiều lời nữa.
Trình Nặc sốt ruột trở về nhà tự nhiên sẽ không cảm thấy Mục Nhất Minh thay đổi, mấy ngày nay cô luôn cảm thấy mệt mỏi, định trở về sớm để ngủ bù.
Khi xe hơi màu đen cuối cùng chậm rãi lái vào đại viện tiểu khu lúc, sắc trời cũng dần dần tối, đèn xe bị lây dính sắc thái dưới giọt mưa trong suốt, nhiều màu sắc sặc sỡ.
Trình Nặc trước khi xuống xe quay đầu dặn dò Mục Nhất Minh mấy câu, đang muốn xuống xe, Trình Nặc mới chú ý ngoài cửa xe, tầm mắt của cô xuyên thấu qua kính chắn gió, thấy bóng dáng tiêu điều dưới đèn xe, một mình Nghiêm Thiếu Thần đứng ở cửa tiểu khu trong đêm mưa, anh giương dù ánh mắt lạnh như băng nhìn cô.