Trình Nặc giải thích nội dung vụ án với Lâm Tu Dương gần hai tiếng, dĩ nhiên cô chỉ nói đại khái, cô không thể nói chi tiết tường tận cho Lâm Tu Dương, chung quy mọi thứ đều là cơ mật, cô vẫn phân biệt rõ ràng phần có thể công khai.
Thái độ của Lâm Tu Dương khiến cô hơi ngoài ý muốn, anh không hỏi nhiều vì sao Trình Nặc là nằm vùng, nói trắng ra, trên một ý nghĩa nào đó thì Trình Nặc đã lừa gạt anh, nhưng anh dường như không coi trọng những điều này, đề tài giữa bọn họ nhiều hơn chỉ là làm sao phối hợp.
"Cuối cùng tôi lại may mắn hợp tác với trùm buôn thuốc phiện." Hai người đang nói hơn phân nửa, Lâm Tu Dương đột nhiên nói ra một câu như vậy, ngược lại vẻ mặt của anh rất nhàn nhạt, không nhìn ra cảm xúc của anh ra sao.
Trình Nặc nhếch môi, "Hợp tác với người của hắn, kết cục không phải là thông đồng làm bậy, chính là... Rốt cuộc lại không xuất hiện trong tầm mắt của mọi người."
Trên mặt Lâm Tu Dương vẫn treo nụ cười, anh chuyển tầm mắt sang Trình Nặc, thật lâu mới nói: "Tôi dường như cũng may mắn với sự xuất hiện của cô."
Trình Nặc nhíu chân mày, "Nói thế nào?"
"Nói tôi không động tâm với điều kiện mà bọn họ đưa ra thì tuyệt đối là hành vi của sách giáo khoa trong biên chế, công ty của hắn có sự dụ hoặc cực lớn với tôi, tôi có mấy lần muốn đồng ý, nhưng ở đây lăn lộn nhiều năm như vậy, nên có lý trí kéo tôi lại, thật ra thì lần này đến Vân Nam, tôi rất mơ màng, vì thái độ của Triệu Hạo rất mơ hồ, nói cách khác nếu như không gặp cô, tôi rất có thể mâu thuẫn mấy ngày sẽ đồng ý hạng mục này, tôi đại khái không làm được lời cô nói thông đồng làm bậy, nhưng đến lúc đó chỉ có một kết cục khác." Lâm Tu Dương nói đến đoạn này, tầm mắt của anh chỉ nhìn giày da của mình, giày da sáng loáng nổi bật dưới ánh đèn, ánh sáng phản xạ khiến người ta không nhìn ra thâm trầm trong mắt của anh.
"Chuyện tình không nắm chắc thì đừng đụng chạm, nhưng mà người có thể được trùm buôn thuốc phiện lớn nhất chọn trúng cũng không nhiều." Trình Nặc không nhịn được cười, cô không muốn không khí trở nên nặng nề, vì lúc này Lâm Tu Dương không thể xuống tinh thần.
"Vì lần này tôi không dẫn Nam Kiều đi mà cô ấy rất mất hứng," Lâm Tu Dương cười khổ, anh dừng lại, "Nhưng tôi dường như làm đúng rồi."
Trình Nặc hạ chân mày, cô lựa chọn trầm mặc, cô vì vụ án muôn hình muôn vẻ mà xem nhẹ những thứ tình cảm bình thường nhất, hôm nay người này là người quen thuộc bên cạnh mình, cô mới lựa chọn trầm mặc với người này. Cô sẽ cố sức bảo vệ Lâm Tu Dương an toàn, nhưng bọn họ chuẩn bị một vạn chuyện kịp thời, cũng không đàm đương nổi có vạn nhất.
Lúc này điện thoại di động của Trình Nặc vang lên đúng lúc, cô vừa thấy Nghiêm Thiếu Thần gọi đến, cô vỗ vai của Lâm Tu Dương, ý bảo muốn đi nghe điện thoại, lúc này Lâm Tu Dương không nhúc nhích, cô âm thầm lắc đầu, mình cũng đi ra ngoài.
Lúc Trình Nặc kết nối điện thoại vô ý lướt qua thời gian biểu hiện trên điện thoại di động, đã rạng sáng, cô không khỏi thổn thức, bình thường Nghiêm Thiếu Thần không thể nào gọi điện thoại vào lúc này.
"Tại sao còn chưa ngủ?" Trình Nặc nhíu mày nhẹ giọng hỏi.
"Em cũng giống vậy?" Giọng nói bên kia điện thoại lộ vẻ trầm thấp, giọng nói nhẹ xuyên vào lỗ tai của cô.
"Em," Trình Nặc bị anh hỏi nhất thời á khẩu, "Đang định ngủ."
"Ừ, đừng muộn quá," bên kia điện thoại lại dừng lại, "Sớm tới anh phải đi chỗ khác, thời gian không xác định, đến lúc đó gọi điện thoại cho em đi."
Trình Nặc hơi cau mày, bình thường anh sẽ có tình huống đi ra ngoài làm việc, nhưng chưa từng giống hôm nay còn đặc biệt gọi điện thoại báo cáo cho cô, nhưng Trình Nặc vừa nhớ lại bình thường cô chưa bao giờ rời nhà, nghĩ đến đây lòng của cô xem như thoáng thả lỏng.
Sau đó trọng tâm đề tài chỉ là ba bữa cơm nhạt nhẽo, nhưng bọn họ dường như rất hưởng thụ loại đề tài này, mãi đến khi sắp cúp điện thoại, liên quan đến cuộc nói chuyện với Lâm Tu Dương tối nay, Trình Nặc mới nhẹ nhàng nói một câu.
"Hôm nay em đã nói rõ với Lâm Tu Dương."
"Thiếu Thần?" Bên kia điện thoại chậm chạp không có trả lời, Trình Nặc gọi tên Nghiêm Thiếu Thần lần nữa.
"Ừ, rất tốt," cuối cùng có trả lời, "Em nghỉ ngơi thật tốt đi, mặt khác, chú ý an toàn, học cách bảo vệ mình."
Lúc Trình Nặc gật đầu cúp điện thoại trở về ngủ ngon, cô biết Nghiêm Thiếu Thần lo lắng cho mình, nhưng đây là nhiệm vụ, di2%end@$anle@%quy#@don ai cũng không cách nào ngăn cản, hơn nữa không cho phép cự tuyệt. Điểm này, anh rõ ràng hơn cô.
Trình Nặc xoay người, Lâm Tu Dương đang dựa vào bên cạnh cửa, anh yên lặng nhìn chính mình, "Báo cáo xong công tác?" Anh cười khẽ.
Trình Nặc liếc anh, "Đúng, thuận tiện nói về anh."
Ngược lại Lâm Tu Dương lạnh nhạt, nhíu chặt chân mày, "Tôi nghe được," anh đột nhiên ngừng lại, giống như cảm thấy lời này không thích hợp, nên bổ sung: "Dĩ nhiên, tôi không phải nghe lén, ừ, nhắc tôi làm gì?" Trong lòng anh hơi mâu thuẫn, nói trắng ra là anh phát hiện Trình Nặc không xuất hiện mới đến đây, nhưng vừa nghe đến mấy câu này, nhưng giải thích nữa lại có vẻ cố ý.
Trình Nặc hiển nhiên nhìn thấu tâm tư của anh, giọng điệu lỳ lạ: "A, không phải nghe lén, là quang minh chánh đại nghe người khác nói chuyện?"
"Khụ khụ, dường như càng giải thích càng loạn, được, lỗi của tôi." Lâm Tu Dương bỏ qua giải thích với Trình Nặc, cuối cùng anh tin tưởng cải cọ với phụ nữ là chuyện tương đối không lý trí.
"Đừng trách anh ba của anh, " Trình Nặc mím môi, nhìn thẳng Lâm Tu Dương, nếu anh nghe được cô nói chuyện với Nghiêm Thiếu Thần, Lâm Tu Dương nhất định sẽ nghĩ Nghiêm Thiếu Thần đã biết thân phận của cô từ lâu, "Anh ấy cũng là đoán được, sau khi biết chân tướng, vẫn lo lắng cho anh."
"Mặc dù cô cho tôi kinh ngạc tuyệt đối, nhưng tôi biết rõ quy tắc các người, đều sinh tồn trong xã hội, nên tuân thủ phép tắc, tuyệt không vì một người mà buông tha. Ngược lại tôi mới vừa đã nói, rất may mắn có thể gặp cô lần này, nếu không giống như nhân vật Lương Dĩ Hà vậy, tôi cần phải tốn sức để ứng phó."
Lâm Tu Dương khoát tay, nếu Trình Nặc nói thẳng thắn, như vậy anh cũng không cần tiếp tục che giấu tâm sự, anh không lo lắng nguy cơ tính mạng, anh là dạng người gì, có bối cảnh thế nào, trước khi Lương Dĩ Hà tiếp xúc với anh thì nhất định đã tìm hiểu rõ. Ngay cả Lâm Tu Dương mình không thể không thừa nhận, thành tựu bây giờ của mình mà nói không có thực lực sau lưng ủng hộ thì không thực tế, cho dù chính anh không đề cập, người khác cũng không thể không biết, mà lão gia tử trong nhà càng mở một mắt nhắm một mắt với chuyện anh bên ngoài làm, chỉ cần không chọc phiền toái lớn, căn bản là thái độ ngầm cho phép.
"Tốt lắm, nếu nói như vậy, không ngại nói chuyện làm sao ứng phó Lương Dĩ Hà." Trình Nặc cười dịu dàng, tiếp tục nói chuyện trước.
"Tốt, chỉ là trước mắt tôi nên làm sao?" Lâm Tu Dương gật đầu, tiếp tục hỏi.
"Nhiệm vụ của anh rất đơn giản, tiếp tục làm ông chủ Lâm, đừng cố ý nhắc đến hợp tác của các người, hắn không đề cập đến, anh cũng chỉ xem lần này là khách du lịch, lấy tịnh chế động, chỉ chờ đến khi Triệu Hạo đến tìm anh, anh mới có thể tranh thủ quyền chủ động. Dĩ nhiên, bọn họ đã không ngồi yên, cảnh sát đã theo dõi chặt chẽ hành động của Lương Dĩ Hà từ lâu, mặc dù muốn tiêu hóa những tiền đen kia, cũng cần thời gian, cho nên chuyến đi Vân Nam lần này, Triệu Hạo nhất định sẽ chủ động tìm anh." Mấy ngày nay cô vẫn giữ liên lạc với tổ nhiệm vụ nhỏ của mình, mà mấy ngày qua cô dựa vào các loại căn cứ để suy đoán ra phương án tốt nhất, lần này bọn họ nhất định phải thành công.
Lâm Tu Dương rất hài lòng với phương án này, anh gật đầu, lại nói: "Là ý kiến hay, sau đó thì sao, tôi làm sao dẫn Lương Dĩ Hà đến?"
Trình Nặc cười nhạt, cô đến bên tai lâm tu dương, không nhanh không chậm nói: "Tìm thời cơ thỏa đáng hỏi Triệu Hạo, Ông chủ lớn của ngươi cuối cùng là người nào?' "
※※※
Nghiêm Thiếu Thần thu dọn đồ vật cần chuẩn bị xong, khi anh đi đến trước cửa, anh nhìn lại nhà cửa, lúc anh về nhà đã nhận được điện thoại của Thường Văn, Thường Văn là đại đội trưởng của anh lúc ở căn cứ, sau khi anh rời khỏi đơn vị thì không thường liên lạc với người ở căn cứ nữa, công việc bận rộn, nếu như cần, tất nhiên sẽ không từ chối.
Lúc Thường Văn gọi điện thoại đến, anh cũng không ngờ, sáu bảy giờ tối, thời gian này rất khó khiến người ta liên tưởng đến chuyện có liên quan công việc.
"Xin chào, Thường đội." Nghiêm Thiếu Thần nghe điện thoại.
"Tiểu tử cậu ngược lại rất thong dong, trải qua cuộc sống gia đình không tệ đi?" Thường Văn cười cười, anh nhớ cũng nhận được thiệp mời lúc Nghiêm Thiếu Thần mới cưới, chỉ là quân vụ trong người, anh thật sự không có thời gian.
"Cũng không tệ, lúc ấy anh không đến, không có thể để cô ấy gặp anh." Nghiêm Thiếu Thần rất ít nói lời nịnh nọt, anh phân chia cuộc sống và công việc rất rõ, lúc nói chuyện với lãnh đạo, anh rất ít nghĩ đến những đề tài khác.
"Cậu vẫn hiểu rõ, được, chờ hai ngày nữa tôi đến thành phố B, cậu dẫn cô ấy đến gặp tôi." Thường Văn cười cười, nghĩ thầm tiểu tử này lại ứng phó như cũ, nói chuyện có nề nếp.
"Anh muốn đến thành phố B?"
"Ừ, đến sẽ nói cho cậu biết," Thường Văn hắng giọng, giọng nói hòa hoãn đi, "Thiếu Thần, tôi gọi điện thoại đến có chuyện."
Nghiêm Thiếu Thần nhẹ giọng hỏi, "Đã xảy ra chuyện gì?"
"Trong đội cần cậu, đã đề xuất với lãnh đạo bên trên, nếu như cậu nguyện ý, có thể tham gia hành động lần này." Thường Văn cầm xấp tài liệu trên tay, anh biết nếu Nghiêm Thiếu Thần chịu đến lần này, sẽ giải quyết hoàn mỹ hơn.
Nghiêm Thiếu Thần nhíu mày, "Hành động gì?"
"Còn nhớ rõ lần hành động cuối cùng trước khi cậu rời khỏi căn cứ sao?"
Nghiêm Thiếu Thần dĩ nhiên nhớ, nhiệm vụ của anh chính là chém đầu tập đoàn buôn lậu thuốc phiện lớn thứ hai trong nước, lần hành động đó hoàn thành thuận lợi khác thường.
"Nhớ," Nghiêm Thiếu Thần gật đầu, kiên định nói: "Bất kể lần này là hành động gì, tôi sẽ tham dự, nếu như có thể."
"Tốt lắm, bây giờ cậu hãy chuẩn bị, hai mươi phút sau xe của tôi sẽ đến dưới nhà của anh, tình huống cụ thể chúng ta lên xe hãy nói."