Năm Xuân Thứ Hai Mươi Tám

Chương 12

Lý Dao Tân gặp Lục Hoài Chinh lần đầu là khi vẫn còn rất nhỏ, có lẽ anh đã không còn nhớ, lúc ấy anh xách súng bắn nước cùng mấy cậu bé rượt đuổi nhau trong ngõ, bất ngờ bắn ướt người cô, mấy cậu bé kia nhất quyết không chịu nói xin lỗi, chỉ có mỗi anh bước đến cười cười nói xin lỗi cô. Lần thứ hai gặp là lúc ở trong quân đội, anh đang nghiêm mặt giáo huấn người khác, mặt mũi gay gắt nhưng lại thêm phần tuấn tú.

Kỳ thực anh mặc quân trang là điển trai nhất.

Chứ như tối nay rất bình thường, ăn mặc bình thường, không chút nghiêm chỉnh. Lý Dao Tân lập tức có dự cảm xấu. Mới ngồi còn chưa nóng ghế, Lý Thái Bình và Lịch Hồng Văn chỉ hàn huyên đôi câu rồi vòng đề tài đến hai người họ.

“Tiểu Lục này.”

Nghe thấy có người gọi anh, Lục Hoài Chinh ngẩng đầu nhìn sang, mắt nhìn thẳng đúng mực, “Vâng.” Có lẽ vì đã ở trong quân đội thời gian dài, nên đôi mắt kia dù có nhìn ai cũng không hề sợ sệt hay có ý nịnh nọt, trái lại còn rất ung dung.

“Lão Lịch nhắc về cậu với tôi không dưới một lần đâu, nói cậu vừa gan dạ lại sáng suốt, lần trước xử lý tình huống khẩn cấp trên máy bay cũng rất bình tĩnh.”

“Đó cũng là nhờ lãnh đạo dạy tốt.”

Anh vừa nói vừa rót trà cho Lý Thái Bình, ngón tay ấn nắp xoay đi, vừa khéo dừng lại trước mặt người ta, thế là anh lại bình tĩnh rót một ly rồi chuyển sang cho cô, nhưng không hề nhìn cô. Từ lúc bước vào cửa anh không hề nhìn thẳng cô lần nào, khi ấy Lý Dao Tân rất mâu thuẫn, vừa tức giận lại đồng thời cảm thấy ánh mắt mình rất chuẩn, cô chỉ thích những người kiêu ngạo như thế mà thôi, người mà không hay để ý tới người khác thì luôn đem lại nhiều cảm giác hơn.

“Đừng khiêm tốn quá, nhập ngũ mấy năm rồi?”

“Tính cả thời gian ở học viện quân sự thì được tám năm rồi.” Anh đáp.

Lý Thái Bình vui vẻ gật đầu, nói: “Nhiều năm thế rồi, đã có bạn gái chưa.”

Lục Hoài Chinh ngẫm nghĩ rồi thẳng thừng trả lời: “Từng có một người lúc học cấp ba.”

Lý Dao Tân giật mình, không ngờ mới cấp ba anh đã có bạn gái rồi, có điều với ngoại hình đấy của anh thì đúng là thu hút được rất nhiều nữ sinh. Đâu ai dè, Lục Hoài Chinh chỉ mới tạm thời quyết định coi Vu Hảo như “bạn gái trước” mấy giây trước.

Vừa mới dứt câu, nét mặt Lịch Hồng Văn cừng đờ ra, tay đặt dưới bàn nhéo mạnh đùi Lục Hoài Chinh, ý nói anh đừng quá đáng quá, bớt bớt lại, nếu ánh mắt mà là súng liên thanh thì đầu Lục Hoài Chinh đã thủng lỗ chỗ rồi.

Lý Thái Bình nhíu mày nhìn Lý Dao Tân, thấy con gái không có vẻ mặt gì khác thì mới cười ha hả nói: “Hồi cấp ba thì biết gì đâu, bỏ đi bỏ đi.”

Chỉ một câu đã xóa bỏ.

Lý Thái Bình còn cười nói: “Tiểu Lục cậu còn trẻ như thế, dáng dấp lại dễ nhìn, hơn nữa còn không lông bông như ba đứa thanh niên bây giờ. Cậu xem, Dao Tân mới ở nước ngoài về, hai đứa có thể thêm cách thức liên lạc mà nói chuyện nhiều hơn, không phải thanh niên bây giờ rất chuộng Wechat sao? Dao Tân không có bạn bè gì ở trong nước, hai đứa cũng coi như là biết nhau từ nhỏ, cứ coi như anh lớn mà chăm sóc cho Dao Tân nhà ta đi.”

Lục Hoài Chinh không có cách gì từ chối lời này của Lý Thái Bình, nếu anh không add thì chứng tỏ anh không có phong độ.

Nhưng thật ra anh không dùng Wechat nhiều lắm, có thể nói là người đoạn tuyệt với tất cả các ứng dụng mạng xã hội, có add cũng không dùng được, cuối cùng sau một thoáng im lặng anh mới add Wechat, đến lúc này Lục Hoài Chinh coi như xài hết kiên nhẫn, anh nhìn Lý Thái Bình nói, “Bộ trưởng Lý à, tôi không vòng vo với ông nữa, bố mẹ tôi qua đời từ sớm, từ nhỏ tôi đã sống với cô ruột, kỳ thực trong tính cách có rất nhiều thiếu sót, tôi cũng không có cái nhìn tốt đẹp với chuyện hôn nhân, Dao Tân có điều kiện tốt, hoàn toàn có thể tìm một người phù hợp hơn tôi, nếu đi theo tôi, chỉ sợ tôi khiến cô ấy phải tủi thân.”

Lịch Hồng Văn ngồi bên phụ họa: “Bộ trưởng Lý, chuyện này phải trách tôi, lúc chính ủy nói với tôi tôi còn cảm thấy đây là chuyện tốt nên mới nhận lời ngay, kết quả không ngờ thằng bé này đã có chủ ý riêng, nói là trước kia chỉ mới gặp qua Dao Tân, trong lòng vẫn luôn xem con bé như em gái chứ không có ý gì khác. Ông nghe mấy câu ngày thường tôi hay khen bậy bạ cho vui là được rồi, chứ quả thật không phải là đứa biết điều gì cho cam, hơn nữa tình cảm đâu thể miễn cưỡng được, bữa cơm tối nay tôi mời, coi như là xin lỗi ông và con gái.”

Lý Thái Bình đập tay xuống bàn cái rầm, chỉ vào Lục Hoài Chinh với vẻ không tin nổi: “Không phải, lão Lịch ông nói thế là có ý gì, thằng nhóc này không xem trọng con gái rượu của tôi phải không?”

Rốt cuộc cũng đã đắc tội với Lý Thái Bình, có điều cũng may Lý Thái Bình không phải là người không hiểu lẽ phải, cộng thêm hai thầy trò Lục Hoài Chinh Lịch Hồng Văn này một người ca một người xướng dỗ người ta dịu khí đi, sau đó anh biết điều đưa họ về nhà.

Lúc xuống xe, Lịch hồng Văn và Lý Thái Bình một trước một sau đi xuống, còn Lý Dao Tân cứ nấn ná không chịu mở cửa. Lục Hoài Chinh gác tay lên vô lăng, ngước mắt nhìn lướt qua gương chiếu hậu, cô nàng này vẫn cứ nhìn thẳng vào anh, anh khẽ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, rất ga lăng đợi cô xuống xe.

Lý Dao Tân cứ ngồi lì lại trong xe thêm mười phút nữa, cuối cùng trước khi bầu không khí đóng băng, cô mới chịu đẩy cửa xe đi xuống. Người đàn ông ngồi ở ghế lái từ đầu đến cuối chỉ chống cằm, nhàn nhã ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ.



Chủ nhật, Vu Hảo đến viện mồ côi Tinh Tinh một chuyến, hơn nữa lại còn gặp Lý Dao Tân ở đó.

Viện mồ côi Tinh Tinh nằm ở ngoại ô, phải chạy qua quốc lộ đường núi quanh co, băng băng trên con đường rải đầy hắc ín bằng phẳng, lại xuyên qua phiến rừng thông, đường mòn rợp bóng mát như tua xoắn cây dưa gập ghềnh ngoằn ngoèo, quanh quẩn vòng vo kéo thẳng đến trước cổng viện mồ côi.

Bảng hiệu của viện mồ côi đã bong tróc nước sơn, trũng xuống rất sâu. Cây ngô đồng trồng trước cổng trông không khác gì cây dù khổng lồ che gió che mưa đến mấy năm, đồ sộ bất động.

Đằng sau hàng rào sắt nặng nề là đường mòn quanh co, có cây nhỏ xanh biếc, cành khô già cỗi trơ trụi, bên trên có treo vài ba mảnh giấy vụn, Lý Dao Tân mặc đồng phục sạch sẽ đang đứng trước cây hơi gập lưng xuống, nhặt từng mảnh giấy kia lên xem.

Vu Hảo bước đến bên cạnh, “Trùng hợp thế?”

Lý Dao Tân ngoái đầu lại, ngạc nhiên hớn hở, “Cô Vu, là cô đấy à.” Rồi cô ấy lại nhìn quanh một vòng, phát hiện chỉ có mình cô, hình như không phải vì công việc: “Cô cũng thường xuyên đến đây à?”

“Thỉnh thoảng tôi đến dạy cho các em, phụ đạo tâm lý.” Vu Hảo nhìn cô ấy, nắm tay đút vào túi áo, “Còn cô?”

Lý Dao Tân nói: “Có còn nhớ người ủy thác tôi nhắc đến với cô không, con của cô ấy ở đây.”

Vu Hảo gật đầu ra chiều suy nghĩ, lại nở nụ cười phải phép, “Xin mạo muội hỏi cô chuyện này nhé.”

Lý Dao Tân cười mỉm, “Không sao, cô cứ hỏi đi.”

“Hôm qua có lướt đến moment của cô, người đàn ông kia là bạn trai của cô à?”

Lý Dao Tân dừng tay, “Không phải, chỉ là các trưởng bối sắp xếp đi xem mặt thôi, sao thế, cô Vu biết à?”

“Ừ, nhưng không dám chắc lắm, có điều rất giống một người bạn học đã mười mấy năm không gặp, nên tôi mới tò mò.” Vu Hảo cười cười xoay người đi, “Vậy tôi đi trước nhé, cô cứ từ từ mà đọc.”

Hôm nay Vu Hảo rất thất thần, ngay cả mấy bạn nhỏ cũng nhìn ra.

“Cô Vu ơi, bông hoa này cô chỉ vẽ có mỗi ba cánh…”

Vu Hảo nhìn chỗ khuyết, bình tĩnh đáp: “Đó là hoa ba màu.”

Người bạn nhỏ gãi cần cổ múp máp, “Nhưng cô có tô màu đâu ạ…”

Vu Hảo cầm bút lên soạt soạt mấy nét, “Tô rồi nè.”

Người bạn nhỏ cầm tờ giấy lên, rồi lại nghẹo đầu nhìn trái nhìn phải, bàn tay bé nhỏ chỉ vào: “Nhưng cô ơi cô chỉ tô có một màu mà…”

Vu Hảo hùng hồn: “Ai nói hoa ba màu thì nhất định phải có ba màu?”

Vừa dứt lời đã bị viện trưởng phát một cái xuống gáy, “Nói lung tung gì đấy.”

Người bạn nhỏ duỗi cơ thể ngắn ngủn ôm lấy bắp đùi viện trưởng, “Không được đánh cô Vu.”

Viện trưởng để nhân viên điều dưỡng ôm đứa bé đi, còn mình ngồi xuống cạnh Vu Hảo, “Sao thế? Tâm trạng không tốt à? Chạy tới chỗ cô đây rồi dạy học chểnh mảng thế đấy à?”

Vu Hảo khoanh tay dựa vào cửa nhìn rặng núi xanh thẫm xa xa, cô cúi đầu điều chỉnh tư thế: “Không có gì.”

Viện trưởng đã lớn tuổi, dáng người mượt mà nhưng đi đứng lại tập tễnh, thoạt nhìn phải trên năm mươi, chất giọng già cỗi: “Giáo sư Hàn có khỏe không?”

Vu Hảo gật đầu: “Rất khỏe ạ.”

Viện trưởng gật đầu: “Trước kia cháu có nói, học tâm lý học thì không thích nói chuyện với người lớn, mà thích nói chuyện với trẻ con hơn, nên hễ tâm trạng xấu là lại đến chỗ cô chơi cùng đám trẻ…”

Vu Hảo chỉ cười.

Viện trưởng nhìn cô, lắc đầu nói, “Con bé cháu đấy… Đừng có nhốt mình trong thế giới của mình mãi thế.”



Đến thứ tư, trước một ngày lên đường đi điều tra nghiên cứu, Hàn Chí Thâm nhận được điện thoại của Lịch Hồng Văn, bảo ông dẫn Vu Hảo đến phân khu quân đội họp.

Đúng lúc Vu Hảo đang ở văn phòng của Hàn Chí Thâm thảo luận chuyện đi công tác ngày mai.

Hàn Chí Thâm vội vã cúp máy, lấy tài liệu trên tay Vu Hảo chất thành chồng đặt bên cạnh, rồi phất tay nói với Vu Hảo: “Em đi thu dọn đi, chuẩn bị đến phân khu với thầy để họp.”

Nghe xong.

Vu Hảo cúi đầu đóng nắp bút, đưa mắt nhìn hoàng hôn ngoài cửa sổ rồi lại quay đầu về, cụp mắt, hàng mi in bóng mờ tựa lông chim, không mặn mà nói: “Em không đi.”
Bình Luận (0)
Comment