Năm Xuân Thứ Hai Mươi Tám

Chương 28

Hoàng hôn mờ mờ, mặt trời khuất bóng ở đằng Tây.

Bên ngoài trạm canh gác là ngọn đồi xanh biếc, ráng chiều nhạt nhòa vấn vít trên đỉnh đồi, một mảng đỏ thẫm lan rộng nơi chân trời, tia sáng ấm áp ấy trải dài trên vai Lục Hoài Chinh, khiến cô chìm đắm vạn phần.

Trên thế giới này luôn có một nhóm người như thế, bọn họ băng qua bao dòng sông chảy xiết, vượt qua bao núi non hiểm trở, canh gác tại những nơi hẻo lánh không ai biết, nhưng không hề vì công danh lợi lộc mà chỉ vì tín ngưỡng trong lòng.

Lục Hoài Chinh dựa vào tường, hai tay đút trong túi quần, một chân hơi gập ra sau chống lên tường, ngửa đầu cảm thán: “Đời người cảm ý chí khí, công danh mấy ai bàn*, đó là tấm lòng khí phách của các đời trước, chúng ta không học được đâu.”

(*Hai câu thơ cuối trích trong bài Xuất Quan của Ngụy Trưng (bản dịch của Bùi Hạnh Cẩn, Việt Anh), có nghĩa người sống trên đời cần lấy chí khí làm đầu, cần gì phải để ý tới công danh lợi lộc.)

Vu Hảo cúi đầu cười khổ.

Cô chợt cảm thấy trong hai mươi tám năm qua, mỗi một bước cô đi đúng là tốn thời gian, nhìn thì có vẻ theo khuôn khổ nề nếp, độc hành trong thiên sơn vạn thủy, nhưng thật ra lại đần độn không tự biết.

Còn Lục Hoài Chinh, thoạt nhìn trông như kẻ đểu giả, song lại minh mẫn sáng suốt hơn bất cứ ai.

“Nhưng cũng may, còn có mộ anh hùng lưu danh họ.” Vu Hảo nói.

Bỗng Lục Hoài Chinh cúi đầu xuống, mắt vẫn nhìn thẳng, vậy mà hô hấp lại quanh quẩn bên tai cô, nắng chiều nóng bỏng thoái lùi, chỉ nghe thấy anh nói: “Đối với anh, chỉ có mỹ nhân mới là mộ anh hùng.”

Lại nữa rồi.

Nói chuyện đứng đắn chẳng vượt quá nổi ba câu.

Nói xong, anh thả chân xuống giẫm lên mặt đất, đứng thẳng người, phát lên gáy cô, cười nói: “Phải đi rồi.”

“Đi đi.”

“Đã nhớ lời anh nói chưa?”

“Hả?” Vu Hảo cố ý chọc tức anh, “Cái gì cơ?”

Anh nhíu mày, “Thì ra những lời anh nói với em vừa nãy chỉ là nước đổ lá khoai?”

Cô chớp mắt, cố ý: “Là cái câu anh nói sẽ lo lắng vì em ư?”

Lục Hoài Chinh sửng sốt, một giây sau thì liếc mắt cười, “Trước câu đó.”

“Trước câu đó anh nói là ‘anh phải đi Bắc Kinh’.” Cô thuật lại lời anh.

Hai tay anh đút vào túi, nhướn mày, “Trước câu đó nữa.”

Lúc này cô mới cười, không trêu nữa, “Em đợi anh về.”

Tối nay là buổi biểu diễn cuối cùng của đoàn công văn, vì để ăn mừng đã tiễn được mấy cô gái này đi, lại nghênh đón được hai cô gái mới, Đường Minh Lương liền bảo phòng bếp nấu sủi cảo, thuận tiện để Lục Hoài Chinh phái mấy chiến sĩ qua giúp khi xong buổi tập luyện, nếu không nồi sủi cảo lớn như vậy thì có gói tới mười hai giờ đêm cũng chưa được ăn.

Triệu Đại Lâm nghe vậy, cũng kéo Vu Hảo lên đường.

Ở phòng bếp bận rộn nguyên buổi chiều mà Vu Hảo lại chẳng gói được cái sủi cảo nào, còn làm bột mì dính đầy mặt, trên mũi, trên trán, dưới cắm rồi cả gò má… Chỗ này dính chỗ kia dính, Triệu Đại Lâm chọc cô, “Ơ kìa, xem ra em vẽ mặt mèo phí hết thời gian đấy nhỉ, xin hỏi trong khay sủi cảo này cái nào là do em gói?”

Vu Hảo xấu hổ vô cùng, cô không gói sủi cảo được, thế là đành đi nhào bột giúp đầu bếp. Tuy nhiên kết quả là cô chẳng nhào nổi số bột mì đủ làm sủi cảo cho cả trăm người ăn, đầu bếp vội vã mời đại tiểu thư ra chỗ nào đó mát mẻ ngồi đợi.

Năm giờ, Lục Hoài Chinh mặc quân phục đi vào.

Đúng lúc Vu Hảo bị đầu bếp mời ra, thế là cái mặt mèo cứ vậy đập vào đôi mắt đang ngậm ý cười.

Tới tận khi đôi mắt ấy nhìn chằm chằm cô ba giây, cô mới đột ngột kịp nhận ra bản thân mình lúc này dính đầy bột mì, thế là ôm mặt xoay người chạy đi.

Thường ngày cô không trang điểm đậm, chỉ dặm một lớp nhạt thêm phần khí sắc, rửa sạch hết bột mì còn dính, gương mặt ấy lại quay về gương mặt của những lúc bình thường, sạch sẽ trắng nõn như đóa hoa vừa hé, như trứng gà bóc vỏ. Rửa mặt xong, cô không vội ra ngoài ngay mà chống tay lên bồn điều chỉnh tâm tình.

Cô phải xem lại thái độ của mình mới được, đàn ông đều giỏi thay đổi, ngộ nhỡ sau khi quay về từ Bắc Kinh anh lật lọng thì làm sao, cô không thể nào cứ để anh nắm giữ được.

Nhưng chị Triệu đã đánh con át chủ bài của cô ra mất rồi.

Cô phải làm gì để lấy lại mặt mũi đây.

Đến lúc Vu Hảo quay trở lại đại sảnh nhà ăn, Lục Hoài Chinh đã cởi mũ ngồi xuống, đang thong thả xắn tay áo quân phục lên, để lộ cánh tay rõ ràng. Rồi anh cầm lấy lớp vỏ sủi cảo trải ra trong lòng bàn tay, mấy người chiến sĩ trong đội anh đứng bên nhìn mà sửng sốt, liên tục lắc đầu xúc động: “Đội trưởng Lục đúng là được phòng khách, xuống được phòng bếp.”

Ngay cả mấy đầu bếp đội mũ trắng đang chuyên tâm gói sủi cảo cũng không nhịn được ngẩng đầu nhìn sang, rồi bất ngờ nói: “Nhìn động tác của đội trưởng Lục, có vẻ ở nhà gói không ít nhỉ? Vợ anh không biết nấu cơm hả?”

Mấy chiến sĩ vội đáp hộ: “Đội trưởng Lục còn chưa kết hôn thì lấy đâu ra vợ, bạn gái còn chưa có kia kìa.”

Lục Hoài Chinh nắn một cái sủi cảo rồi bỏ vào khay, tiếp tục trải vỏ bánh ra, không đếm xỉa gì đến họ, đưa thìa phết ít nhân lên rồi lại gói tiếp, cụp mắt nói: “Trước kia ở đại đội thường hay gói sủi cảo, đội trưởng Tôn cũng biết làm, không cần hâm mộ.”

Đầu bếp cười: “Đàn ông tốt như đội trưởng Lục đây mà vẫn chưa tìm được bạn gái thì đúng là đáng tiếc, tay trái vác súng, tay phải cầm vỏ bánh, hài hòa làm sao.”

“Đội trưởng Lục thì cần gì tìm, đội trưởng Tôn còn rêu rao mấy lần kìa, nói muốn giới thiệu bạn gái cho anh ấy ——”

Lục Hoài Chinh cười ngắt lời: “Thôi đi, đội trưởng Tôn nhà cậu cũng là ‘hộ nghèo’ đấy, giới thiệu cho tôi cái gì hả.”

Đấy chỉ là lời nói đùa mà thôi, cánh đàn ông một khi đã thân nhau thì đùa giỡn cũng là chuyện bình thường.

Vu Hảo đi tới, kéo ghế ngồi xuống đối diện anh, người chiến sĩ kia vẫn không im miệng, lại vòng vo đùa giỡn mấy câu, cười càng lúc càng phóng đãng, đến khi sắp bẻ lái đến tận đẩu tận đâu thì lập tức bị Lục Hoài Chinh lườm một phát, nhất thời kịp nhận ra còn có hai cô gái đang ngồi đây, đúng lúc phanh lại.

Chỉ loáng cái, bầu không khí sôi nổi vừa rồi đã tắt.

Vu Hảo học đầu bếp nặn vỏ sủi cảo, động tác của đầu bếp vừa thành thạo lại vừa nhanh, trải vỏ bánh lên lòng tay, bỏ nhân bánh vào, tay nắn rồi vặn, lúc mở ra thì chiếc sủi cảo đã thành hình, trông không khác gì ảo thuật cả, cô nhìn mà há hốc mồm.

Đầu bếp còn cố ý chọc cô, “Có lợi hại không, kỹ thuật gia truyền đấy, cô học không nổi đâu.”

“…”

Chọc đến nỗi mặt Vu Hảo thoắt đỏ thoắt trắng, ông ta lại còn rất sung sướng, cười khà khà cầm lấy lớp vỏ kế tiếp, tốc độ gói còn nhanh hơn khi nãy – tuyệt đối là cố ý,  sau đó đắc ý bỏ sủi cảo vào khay.

Vu Hảo: “…”

Mấy người ngồi bên bàn phá lên cười, ngay cả Triệu Đại Lâm cũng không khỏi buồn cười.

“Cạch.” Trên đất xuất hiện thêm chiếc ghế.

Không biết Lục Hoài Chinh lấy ghế từ đâu ra, đặt ngạy cạnh bên mình, không nhìn Vu Hảo mà vẫn cúi đầu gói sủi cảo, nhưng lời lại là nói với cô: “Lại đây, anh dạy em.”

Đầu bếp cười cười đẩy cô: “Đội trưởng Lục đã lên tiếng rồi, còn ngớ ra đấy làm gì?”

Vu Hảo đi sang ngồi, động tác của Lục Hoải Chinh rất chậm, thi thoảng sẽ ngẩng đầu lên nhìn đợi cô làm theo, đến khi đã thành hình, anh còn giúp cô sửa lại rồi mới bỏ vào trong khay.

Vu Hảo học rất cẩn thật.

Cuối cùng Lục Hoài Chinh cười nói, “Không cần phải nghiêm túc thế đâu, gói không được cũng không sao, nhìn ổn là được.”

Vu Hảo khó hiểu ngẩng đầu lên hỏi, “Vì sao?”

“Sau này trong nhà có một người biết gói là đủ rồi.”

Nói rồi, anh đặt miếng sủi cảo cuối cùng vào khay, quả nhiên mọi người chung tay góp củi làm rất nhanh, mới đó mà đã hết vỏ bánh rồi, đầu bếp thét lớn rồi đứng lên bưng khay đi vào bếp.

Vì những lời anh nói mà tim Vu Hảo đập thình thịch, mồ hôi đầm đìa.

Trái tim như có dây kén xuân cong tít quấn lấy, vừa hồi hộp lại bồn chồn, như rèm lụa đỏ lơ đãng châm đuốc cháy trong lòng.

Cô ngẩng đầu nhìn anh lần nữa.

Điềm nhiên khuấy động hồ nước xuân tự lúc nào chẳng hay, giờ đây anh đã đội mũ lên bỏ tay áo xuống, cùng các chiến sĩ đi thẳng ra ngoài.

Triệu Đại Lâm nhích lại gần, cười hì hì nói bên tai cô: “Xem ra chị đã lo lắng dư thừa rồi nhỉ? Nhìn tình cảnh của hai đứa như vậy… Vừa rồi cậu ta nói gì bên tai em đấy?”

Vu Hảo đỏ mặt, hơi nóng dâng lên, cô quay đầu trợn mắt với Triệu Đại Lâm: “Tại sao chị lại nói chuyện em muốn kết hôn với anh ấy hả?”

Cô em này khi dễ nói chuyện thì đúng là dễ nói thật, nhưng một khi đã nói lý là lại rất cố chấp, Triệu Đại Lâm vờ như không nghe thấy, thu dọn đồ đạc rồi mau chóng đứng lên, “Đột nhiên nhớ ra giáo sư Hàn có bảo chị gửi mail cho thầy ấy… Chị đi trước đây.”

Tối nay là tối cuối cùng đoàn văn công biểu diễn, ăn sủi cảo xong, các chiến sĩ bèn dời ghế đến quảng trường tụ tập.

Trước khi lên biểu diễn, Tùy Tử tới tìm Vu Hảo.

Lúc ấy Vu Hảo đang khóa cửa phòng ban, vừa quay đầu thì thấy Tùy Tử đứng dưới gốc cây ngọc lan trơ trụi cách đấy không xa, bên ngoài khoác áo gió màu đen, bên trong là trang phục khiêu vũ màu đen bó sát người, đang vẫy tay với cô.

Vu Hảo mặc áo khoác dài màu trắng, hai tay đặt trong túi, mặc áo lụa màu trắng bên trong kèm quần dài màu đen, có làn gió nhẹ thổi bay vạt áo cô lên, Tùy Tử cảm thấy trông Vu Hảo rất hiên ngang oai hùng.

“Chị Vu Hảo.”

Vu Hảo đứng trước mặt cô ta, “Tìm tôi?”

Tùy Tử: “Tôi có chuyện muốn nói với chị.”

“Nói đi.”

“Chị nói món đồ đó không phải do Tiểu Huệ lấy, còn tôi lại chỉ trích cô ấy trước mặt mọi người, sau đó anh Hoài Chinh nói với tôi, khi tôi nghi ngờ một người mà không có đầy đủ chứng cứ thì không thể lên án người đó trước đám đông được, bởi vì có thể mang đến tổn thương khó lường. Sáng nay lúc luyện tập Tiểu Huệ rất không có tinh thần, rồi mọi người hình như cũng vì chuyện này mà không thân với cô ấy nữa. Mà thật ra tôi không biết không phải là do cô ấy lấy thật, chỉ là tôi cảm thấy cô ấy thích xem trộm nhật ký của tôi, nên tôi mới… Bây giờ tôi… Rất áy náy.”

Tùy Tử xấu hổ, có thể nhận ra cô ta áy náy thật.

Vu Hảo ngẫm nghì rồi nói thẳng: “Chuyện này, quả thật cô đã làm sai, áy náy là đúng rồi.”

“…”

“…”

Tùy Tử mở lớn mắt như chuông đồng, vừa to vừa sáng, như rất muốn hỏi, chị có đúng là bác sĩ tâm lý không đấy?

Vu Hảo đâu biết an ủi người khác, công việc bình thường của cô thiên về phát hiện phân tích vấn đề giúp những người có chướng ngại tâm lý nhiều hơn, tra hỏi đều đánh thẳng vào tâm lý, tóm lấy con người thật ở nơi u ám nhất sâu trong nội tâm, vô cùng dứt khoát.

Công việc an ủi vẫn luôn do Triệu Đại Lâm thực hiện, hơn nữa kiểu con gái như Tùy Tử có quá nhiều tâm tư, Vu Hảo vẫn chưa chuyên nghiệp đến mức đấy.

Tùy Tử lại chưa từ bỏ ý định, hỏi thêm mấy câu.

“Chị Vu Hảo, thật sự không có cách gì ư?”

Vu Hảo nhìn cô ta, “Cô muốn có cách gì?”

“Giảm bớt áy náy, hoặc là để mọi người đừng đối xử như vậy với Tiểu Huệ nữa.”

Vu Hảo nói: “Tùy Tử, lời nói ra như bát nước đổ đi, đạo lý này ‘anh Hoài Chinh’ không dạy cô hả?”

“Được rồi, sau này tôi sẽ chú ý lời ăn tiếng nói hơn.” Tùy Tử cam chịu, “Tôi biết mọi người hay nói này nói nọ sau lưng tôi, chị Vu Hảo, chẳng dám gạt chị làm gì, thực ra lúc đầu tôi còn thấy hơi vui vui, cảm thấy cô ấy chuyên nói xấu tôi sau lưng, rốt cuộc bây giờ cũng đã để cô ấy nếm được mùi vị bị người ta bêu xấu là thế nào rồi. Nhưng rồi tôi lại thấy, nếu thế thì tôi chẳng khác gì cô ấy cả.”

“Người với người vốn không khác gì nhau, người với heo mới khác.” Vu Hảo an ủi mà chẳng hề chớp mắt.

“…”

Tại quảng trường.

Ngày mai Lục Hoài Chinh phải đi rồi, sau khi tiết mục biểu diễn của đám Tùy Tử kết thúc, có mấy chiến sĩ rất high, tự đề cử bản thân lên bục hát, nói là muốn chúc mừng đội trưởng rời đi, đồng thời chúc mừng họ đã được thoát khỏi ải khổ, không phải bị ác ma Lục Hoài Chinh huấn luyện thêm nữa, muốn đổi qua ôm đội trưởng Tôn.

Tôn Khải cũng thích đùa, phối hợp cùng họ trách Lục Hoài Chinh: “Cái ôm của đội trưởng Tôn luôn luôn rộng mở với các cậu.”

Lục Hoài Chinh ngồi ngồi trên ghế nhựa ngay bên dưới – là loại ghế thường dùng trong lúc tập luyện chiến đấu, hai chân dạng ra, khủy tay chống lên đùi, cánh tay thả lỏng, nở nụ cười lơ đãng hờ hững nhìn mấy chiến sĩ đang ồn ào trên bục.

Vu Hảo rụt rè ngồi cạnh anh, cô rất ít khi thấy dáng vẻ này của anh.

Có thể nhận ra tình cảm giữa bọn họ rất tốt, mà cũng đúng thôi, bắt đầu từ cấp ba có ai là anh không tốt đâu? Hình như với anh ai cũng có thể đối tốt được. Ngay cả hướng dẫn Đường bên cạnh cũng không nén nổi nói, “Cũng chỉ có tình cảm các cậu mới tốt vậy thôi, chứ tôi chưa thấy lãnh đạo và chiến sĩ thân thiết như vậy bao giờ cả.

Lục Hoài Chinh cười tự giễu: “Tôi cũng được xem là tay chân của lãnh đạo đấy chứ.”

Hướng dẫn Đường khoát tay, cười một tiếng.

Bầu không khí vô cùng sôi nổi, ngay đến tiểu đội trưởng ngày thường ít nói là vậy, mà vào lúc này cũng hoạt bát cướp lấy micro nói với Lục Hoài Chinh: “Đội trưởng Lục, anh hát một bài đi.” Nói xong lập tức quay người lại, vung tay vứi chiến sĩ đang chơi nhạc ở sau lưng: “Music!”

Đoàn chừng mọi người có sắp đặt sẵn rồi nên mọi chuyện mới liền nhau khớp như vậy.

Theo tiếng nhạc quen thuộc vang lên, Lục Hoài Chinh biết đám tiểu tử này muốn chỉnh anh đây mà.

Bốn năm chiến sĩ đứng thành hàng, khoác vai nhau hét vào micro, bài hát vốn rất tình cảm dịu dàng lại bị mấy người thô kệch bọn họ hát trật cả nhịp.

“Đành quên đi bài thơ năm nào,

Hạt tương tư có đáng phải tương tư.

Đã trót yêu và trót thương,

Nhưng lại ngại người biết.

Xuân đã về hoa tương tư nở,

Nhưng sao tình nhân kia không còn nữa.

Hoa ảo mờ đón gió về nhưng tình không còn…”*

(*Trích đoạn bài hát Tương Tư do Mao A Mẫn trình bày, dịch lời bởi [email protected])

Vu Hảo nghe hát mà lồng ngực như tắc nghẽn, nín thở quay đầu nhìn anh, trong tiếng ca hỗn loạn huyên náo, Lục Hoài Chinh cũng thuận thế nhìn sang, ánh trăng bàng bạc phác họa gương mặt anh, trong ánh mắt lại xuất hiện vẻ thiếu tự nhiên mà năm xưa chẳng thấy.

Tôn Khải kéo cổ Lục Hoài Chinh lại gần, giải thích điển tích của lời ca cho bọn cô hiểu, còn người nọ, trong khung cảnh tối mờ, anh rất ngại ngùng xoay mặt đi.

Vẫn có chút…

Xấu hổ.
Bình Luận (0)
Comment